Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 128 - Chương 100: Bí Mật Của Chu Thiên (3)

Chương 100: Bí mật của Chu Thiên (3) Chương 100: Bí mật của Chu Thiên (3)Chương 100: Bí mật của Chu Thiên (3)

Mấy vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ của Thiên Đạo Tông nhìn thấy bọn họ, lập tức vây quanh, hỏi :"Mấy vị sư điệt, thế nào rồi, đã tru sát yêu đạo kia rôi chứ?"

Một tên đệ tử Thiên Đạo Tông hắng giọng một cái, rồi nói ra :"Thực lực của yêu đạo kia bị đánh giá thấp đến nghiêm trọng, hắn là ngũ linh mạch Luyện Khí Kỳ đỉnh phong chứ không phải là Luyện Khí Kỳ tầng bốn, lại còn có vô số kể linh quỷ lợi hại, hắn đại khai sát giới ở bên trong Vạn Độc Quật, chúng ta mặc dù đem hắn trọng thương, cứu ra được rất nhiều đệ tử các phái, nhưng lại không có cách nào lưu hắn lại, e rằng tông môn phải phái thêm nhiều đệ tử hạch tâm đến đây hơn..."

Nghe được biến cố này trong Vạn Độc Quật, trưởng lão Trúc Cơ Kỳ các phái đều giật mình, lập tức lấy ra công cụ truyên âm, để báo tin vê cho tông môn.

Sau đó bọn họ cũng biểu thị cảm tạ với bốn vị đệ tử của Thiên Đạo Tông, còn bốn người đó cũng biểu hiện rất ra dáng phong phạm của đệ tử đại phái, kiểu Chính Đạo là đệ tử một nhà, đây là chuyện bọn hắn phải làm...

Trong Vạn Độc Quật lúc này.

Đệ tử các phái bên trong trận pháp đang cực kỳ tuyệt vọng.

Ngay cả bốn người Thiên Đạo Tông đều chạy, vậy chờ đến lúc pháp lực của bọn hắn hao hết, trận pháp biến mất, thì cũng là tử kỳ của bọn hắn.

Một tệ đệ tử phái Thiên Cơ cắn răng nói :"Chúng ta nhiều người như vậy, dứt khoát cùng hắn liêu mạng đi"

Tên đệ tử phái Hoa Sơn vừa duy trì trận pháp, vừa lắc đầu nói :"Vô dụng thôi, một khi bị Vạn Hồn Trận vây thì chúng ta đều phải chết, cố gắng kiên trì thêm chốc lát, có lẽ còn có hy vọng..."

Lời này của hắn cũng không thể làm cho mọi người có thêm hy vọng gì cả.

Ngay cả người Thiên Đạo Tông còn chạy trối chết, thì còn ai có thể cứu bọn họ chứ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đạo nhân trẻ tuổi bên ngoài trận pháp vẫn cực kỳ kiên nhẫn ngồi nhìn bọn họ, người trong trận pháp thì tiêu hao đan dược và pháp lực đã gần hết, đã chẳng thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Bỗng phía trước sương mù lại truyền tới ba động.

Có mấy người đang đi ra từ trong sương mù.

Vài tên đệ tử Chính Đạo trong trận pháp lập tức lớn tiếng nhắc nhở :"yêu đạo kia ở chỗ này, các ngươi không phải là đối thủ của hắn, chạy maul”

Số kiếp bọn họ coi như đã định, có thể cứu được người nào hay người đó.

Cho dù người đến là đệ tử Ma Đạo, thì nhắc nhở họ chạy trốn cũng hơn là để cho bọn họ chết trong tay Chu Thiên, rồi trở thành linh quỷ của hắn, gia tăng thực lực của hắn.

Nhưng Chu Thiên cũng không cho người vừa xuất hiện kia cơ hội chạy trốn, thân hình nhoáng lên một cái, rồi bay về phía mấy người vừa xuất hiện.

Nhưng bay được nửa chừng thì hắn dừng lại.

Hắn chỉ đứng nhìn người thanh niên vô cùng đẹp trai kia, cũng không xuất thủ.

Lúc này, mọi người trong trận pháp cũng nhìn rõ người tới, còn là mấy cô gái xinh đẹp. "Là đệ tử Nga My!"

"Xong rồi, xem ra các nàng cũng khó thoát khỏi độc thủ của tên kia."

Mọi người đều đầy vẻ tiếc hận, duy chỉ có hai tên đệ tử Côn Luân sau khi nhìn rõ người đến, thì biểu lộ vui sướng đến muốn phát cuồng.

"Là Lý sư huynhl"

"Lý sư huynh cũng tới!"

"Chúng ta được cứu rồi!"

Người thanh niên kia xuất hiện, khiến trong lòng bọn họ tràn đầy cảm giác an toàn, hạng hai thí luyện bảng, là một loại tín nhiệm mà không ai có thể thay thế được.

Đệ tử môn phái khác ít nhiều cũng nghe qua tên của Lý Ngọc, nhưng bọn họ cũng không có lòng tin giống như đệ tử Côn Luân, dù sao thì ngay cả đệ tử Thiên Đạo Tông còn chạy trối chết, bọn họ cũng mất hết niềm tin rồi.

Rốt cuộc cũng tìm được Chu Thiên, Lý Ngọc để Nga My ngũ nữ kết trận tự vệ trước để phòng ngừa Chu Thiên đánh lén, hào quang trên giới chỉ lóe lên, một thanh phi kiếm trung phẩm đã xuất hiện trong tay hắn.

Chu Thiên đối mặt với Lý Ngọc cũng không dám khinh thường, vô số hồn ảnh hóa thành vô tận khói đen tuôn ra từ trong cơ thể hắn, nhanh chóng bao phủ lấy Lý Ngọc.

Hắn giết không ít tu tiên giả và yêu thú ở chỗ này, đều thu thập lại linh hôn của bọn hắn để làm thành Vạn hồn Trận, cho dù là Trúc Cơ Kỳ cũng sẽ bị vây đến chất.

Tiểu tử này tuy có điểm tà môn, nhưng chắc là không phá được vạn hồn trận của hắn.

Trong sương mù mầu đen cuồn cuộn truyền đến từng trận ba động pháp lực.

Lý Ngọc đứng yên tại chỗ, đối mắt với vô số hồn ảnh, không tránh cũng không né, thậm chí còn chủ động nghênh đón lấy, vừa hấp thu vừa nói.

"Thật nhiều quỷ vật."

"Không được rồi, quỷ vật bên trong trận pháp này quá nhiều, phệ hồn thuật của ta không nuốt được nhiều như vậy."

"Móe nó, sao lại lắm linh quỷ thết"

"Xong rồi, xong rồi.......

Chu Thiên ở bên ngoài trận pháp giãn cơ mặt ra, khó trách mấy con linh quỷ lúc nãy của hắn vừa chạm vào đối phương đã biến mất, thì ra người nọ còn có "phệ hồn thuật" gì đó, nghe tên thì hình như là một loại pháp thuật khắc chế quỷ vật...

Trên đời này thậm chí có pháp thuật loại này?

Nhìn thấy linh hồn bên trong vạn hồn trận ngày càng ít, nhưng âm thanh của người kia cũng càng ngày càng nhỏ, khí tức cũng càng ngày càng yếu, Chu Thiên móc ra một cái cờ nhỏ mầu đen từ trong ngực áo ra, sau đó mấy trăm đạo hồ thể bay từ trong lá cờ ra ngoài, bổ sung vào trong vạn hồn trận.

Đây đã là toàn bộ gia sản của hắn.

Mấy trăm đạo hồn thể bay vào vạn hồn trận, nhưng khói đen không còn quay cuồng nữa, một làn gió nhẹ thổi qua, khói đen tản đi, còn âm linh quỷ vật bên trong vạn hồn trận đã không còn lấy một con.

Chỉ có một bóng người chậm rãi hiện ra. Lý Ngọc còn đang nấc một cái.

Mặc dù chín phần hồn lực bị lò đan kia hấp thu, nhưng vẫn còn một phần phản hồi lại trên người hắn.

Lý Ngọc cảm thấy linh hôn của mình như được thăng hoa rồi.

Mọi thứ xung quanh hai mươi trượng đều trong cảm giác của hắn, mặc dù thực lực của Lý Ngọc vẫn là Luyện Khí Kỳ, nhưng linh hồn của hắn bây giời lại vô cùng cường đại, phạm vi cảm giác của thần thức có thể so với TRúc Cơ trung kỳ, chỉ là không cô đọng bằng họ.

Cũng may là không cô đọng như Trúc Cơ kỳ, không thì nơi này đã bài xích hắn rồi.

Chu Thiên ngơ ngác đứng tại đó, những hồn thể kia biến mất với tốc độ cực nhanh, hắn căn bản phản ứng không kịp.

Lý Ngọc vẫn chưa thỏa mãn, liếm liếm môi, nhìn về phía Chu Thiên hỏi :"Còn nữa không?"

Chu Thiên không còn do dự nữa, quay người bỏ chạy luôn.

Tuy pháp lực cả năm cái linh mạch của hắn chỉ còn thiếu chút nữa là Trúc Cơ, nhưng thực lực của hắn chủ yếu dựa vào những hồn thể kia, hắn cũng không quá thành thạo pháp thuật khác, người trước mắt này là người kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp qua, mà khiến cho một người cẩn thận như hắn cũng không muốn tiếp tục đấu cùng đối phương nữa.

Lần này Lý Ngọc không để mặc Chu Thiên bỏ chạy nữa, mà lập tức đuổi theo hắn.

Còn các đệ tử bên trong trận pháp thì vẫn đang nhìn đến ngây người.

Bốn vị thiên tài của Thiên Đạo Tông đối mặt với Chu Thiên, mới giao thủ ngắn ngủi đã bỏ chạy không chút do dự.

Mà Lý Ngọc của phái Côn Luân thì hoàn toàn ngược lại.

Vạn hồn trận hành hạ bốn người Thiên Đạo Tông hồi lâu, lại bị Lý Ngọc thoải mái phá vỡ, còn yêu nhân Ma Đạo vừa nãy còn càn rỡ ngang ngược không ai bằng, vậy mà còn không có cả tâm tư đấu pháp với Lý Ngọc, quay người bỏ chạy luôn.

Hai tên đệ tử Côn Luân thì biểu hiện bình thường, nhìn nét mặt của đám đệ tử các phái, không nhịn được cười, nói ra :"Không cần kinh ngạc, đây chính là Lý sư huynh, các ngươi có thể vĩnh viễn tin tưởng hắn."

Vạn Độc Quật.

Hai bóng người đang đuổi nhau với tốc độ cực nhanh bên trong khói độc chướng khí, những nơi mà bọn họ đi qua, khói độc cuồn cuộn giống như đang sôi trào.

Cảm nhận được khí tức của hai người còn mạnh hơn gấp mấy lần, so với Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, độc trùng mãnh thú trong Vạn Độc Quật đều thi nhau nhượng bộ lui binh, không dám đến gần, sợ không may gặp phải tai bay vạ gió.

Tốc độ của Chu Thiên rất nhanh, mà tốc độ của Lý Ngọc cũng không chậm, hai người bảo trì một khoảng cách phù hợp, không xa không gân, thi thoảng Lý Ngọc lại ném ra mấy cái phù lục cấp thấp, quấy nhiễu hành động của hắn.

Mấy cái phù lục cấp thấp này, thường ngày vẫn bị hắn vứt xó, hôm nay vừa vặn có cơ hội dùng đến.

Hỏa cầu, thủy tiên, hàn khí, ... không ngừng quấy nhiễu sau lưng, mặc dù không gây ra thương tổn gì quá lớn với Chu Thiên, nhưng lại làm hắn rất phiền muộn, Y phục trên người của hắn chỉ là Tiên Y cấp thấp, bị mấy cái hỏa cầu đốt, cũng nhanh chóng trở nên rách rưới, lộ ra hơn nửa cái mông, nhìn vô cùng chật vật.

Chu Thiên biết rõ người phía sau đang cố ý tiêu hao pháp lực của hắn, Vạn Độc Quật này linh khí mỏng manh, pháp lực gần như không thể khôi phục từ bên ngoài, hắn lại không có Hồi Khí Đan, cứ tiếp tục như vậy sẽ hết sức bất lợi với hắn, gia hỏa Côn Luân này quá âm hiểm rồi.

Dùng chết sức chạy một lúc, pháp lực trong thể nội hắn tiêu hao gân nửa, Chu Thiên cuối cùng không trốn nữa, đứng lại nói với Lý Ngọc :"Hai người chúng ta có tu vi tương đương nhau, nếu dốc sức liều mạng, thì cả hai đều không có chỗ tốt, ta cũng chẳng có thù oán gì với ngươi, ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, chúng ta cứ tách nhau ra ở đây, được chứ?"

"Không thù không oán?" Lý Ngọc chậm rãi nói "Ai bảo chúng ta không thù không oán?”
Bình Luận (0)
Comment