Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 129 - Chương 100: Bí Mật Của Chu Thiên (4)

Chương 100: Bí mật của Chu Thiên (4) Chương 100: Bí mật của Chu Thiên (4)Chương 100: Bí mật của Chu Thiên (4)

Chu Thiên sững sờ, hỏi :"Ngươi có nhận lầm người không, ta mới gặp ngươi lần đầu."

Lý Ngọc thản nhiên nói :"Một năm trước, Phong Châu Trần Quốc, hai con linh quỷ của ngươi làm cho ta chịu không ít đau khổ..."

"Một năm trước, Trân Quốc, Phong Châu... Chu Thiên hình như đã nhớ ra điều gì, cả kinh thốt lên :”Ngươi, ngươi là tên đệ tử Bạch Vân Quán kia, ngươi đã giết hai con linh quỷ mà ta bồi dưỡng thật vất vả mới thành..."

Đến lúc này, Lý Ngọc mới khẳng định, Chu Thiên chính là người đứng sau lưng giở trò trong nhiệm vụ hai lần đó.

Còn Chu Thiên cũng biết được thủ phạm tru sát linh quỷ của mình.

Khi đó thực lực hắn còn rất nhỏ yếu, sau khi hai con linh quỷ bị giết, hắn cũng không dám đi xem xét mà chạy luôn, đến bây giờ còn không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này hắn đã biết, đệ tử Côn Luân trước mặt mình, tu hành một loại pháp thuật có thể thôn phệ quỷ vật.

Trong lòng Chu Thiên vô cùng kinh sợ.

Hắn không phải kinh sợ chuyện người trước mắt là người đã giết đi hai con linh quỷ trước đây của hắn.

Mà hắn kinh sợ chính là, một năm trước thì đệ tử Bạch Vân Quán cùng lắm chỉ đả thông hai, ba cái huyệt vị, thế mà mới chỉ một năm đã có thực lực gần bằng hắn, điều này làm sao có thể.

Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, ngoại trừ thiên phú bản thân cực cao, còn có thiên đại kỳ ngộ?

Nhưng mà những thứ này cũng không quan trọng, Chu Thiên nuốt nuốt nước miếng, nói ra :'ngươi bây giờ chẳng phải sống thật tốt còn gì, lại còn giết nhiều linh quỷ của ta như thế, ân oán của chúng ta có thể coi như hòa nhau...'

Lý Ngọc thản nhiên đáp :"Chính Tà bất lưỡng lập, ngươi giết nhiều đệ tử Chính Đạo như vậy, ta có nghĩa vụ báo thù giúp đệ tử Côn Luân đã bị ngươi làm hại."

Chu Thiên cắn răng nói :”Ngươi đừng ép người quá đáng, ta cho ngươi biết, nếu ngươi ép ta quá, thì chuyện gì ta cũng có thể làm ra được, năm trước lúc ta mới còn Luyện Khí tâng hai, có một tên Luyện Khí tầng chín truy sát ta, sau đó hắn chết rồi, nửa năm trước lúc ta Luyện Khí tâng năm, có Trúc Cơ Kỳ truy sát ta, hắn cũng đã chết rồi..."

Lý Ngọc nhận ra, Chu Thiên bây giờ mặc dù có pháp lực thâm hậu, nhưng dường như đang rất sợ hãi.

Nếu đổi lại là một tên ngũ linh mạch Luyện Khí tâng chín đỉnh phong khác, lúc này đã sớm đánh nhau cùng hắn, nơi này là bí cảnh cấp một, chẳng thể dùng được phù lục cấp cao, cường giả Trúc Cơ cũng không vào được, Ngũ Linh Mạch Luyện Khí đỉnh phong có gì phải sợ?

Biểu hiện này rất có thể chỉ để cho người ta hoài nghi hắn đang giả bộ.

Nhưng Lý Ngọc dùng vọng khí thuật dò xét, thì quả thực là Ngũ linh mạch Luyện Khí tâng chín đỉnh phong hàng thật giá thật, mà không thì hắn cũng không thể sử dụng nhiều linh quỷ như vậy.

Lý Ngọc cũng không vội động thủ, nói ra :"Ngươi cho là ta dễ bị lừa à, Luyện Khí tâng hai giết Luyện Khí tầng chín, Luyện Khí tầng năm giết Trúc Cơ, nếu thật vậy ta cũng chẳng phải là đối thủ của ngươi..."

Chu Thiên vội vàng nói :"ta không lừa ngươi, hai lần đó ta cũng tưởng mình chết rồi, nhưng sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình ở chỗ khác, rồi sau đó mới biết được người đuổi theo ta đã chết hết, mà tu vi của ta cũng chẳng biết vì sao lại tăng lên một mảng lớn, thế nên ngươi đừng ép ta, nếu ngươi bức ta đến tuyệt cảnh, kết cục cũng giống như những người kia..."

Lý Ngọc hỏi hắn :"Lúc bọn họ đuổi giết ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Thiên lắc đầu nói ra :"Ta cũng không biết, giống như một giây trước ta còn đang trốn chạy, một giây sau ta đã ở ngoài ngàn dặm, thời gian cũng trôi qua rất lâu, người đuổi theo ta thì đã chết, còn tu vi của ta chẳng hiểu sao lại thâng lên một mảng, giống như là ăn thật nhiều Thông Mạch Đan một lúc ấy."

Bị cường giả thực lực vượt xa mình đuổi giết, lại dễ dàng giết lại đối thủ, còn tỉnh lại ở ngoài ngàn dặm, tu vi thì tăng lên, còn chính mình thì không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì...

Lời của Chu Thiên rất khó cho người ta tin tưởng.

Nhưng trực giác nói với Lý Ngọc, hắn không hề nói dối.

Sức tưởng tượng của Lý Ngọc có hạn, nên không tưởng tượng nổi trên người hắn đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ nói là có một vị cường giả Kim Đan Kỳ trở lên âm thầm bảo vệ hắn trong bóng tối, lúc hắn gặp nguy hiểm tính mạnh thì sẽ xuất thủ cứu giúp, giết chết địch nhân của hắn, sau đó lại mang hắn đến ngoài ngàn dặm, trong lúc này còn đút mấy trăm viên Thông Mạch Đan, giúp hắn tăng lên tu vi...

NGoài cách giải thích này, Lý Ngọc không tưởng tượng được khả năng nào khác.

Nhưng mà nơi này là bí cảnh cấp một, đừng nói là Kim Đan, mà trúc Cơ kỳ còn không vào được, cứ cho là Chu Thiên có người bảo vệ thì cũng không thể tới đây giúp hắn được, điều này Lý Ngọc vô cùng chắc chắn.

Suy nghĩ một lát, Lý Ngọc không do dự cầm kiếm chém ra một nhát.

Chu Thiên chỉ là đệ tử cấp thấp của Luyện Hồn Tông, không có pháp bảo hay Tiên Y phòng hộ, chỉ có thể cưỡng ép điều động pháp lực còn sót lại, miễng cưỡng dựng lên một cái vòng bảo hộ.

Lý Ngọc nheo mắt lại, cũng không phải kinh ngạc về sự kiên cố của vòng bảo hộ, mà tốc độ dựng lên vòng bảo hộ này của hắn nhanh đến khó tin.

Đa số tu tiên giả có tốc độ thi pháp tương đương nhau, một chút cách biệt nhau thì cũng không ảnh hưởng đến chiến đấu.

Nhưng một vài người thiên phú xuất chúng, có Thiên Linh Mạch như Khương Ly, Tần sư tỷ, tốc độ thi pháp của bọn họ nhanh hơn tu tiên giả bình thường rất nhiều, đó là bởi vì Thiên Linh mạch hưởng ứng pháp lực với tốc độ nhanh hơn, chẳng lẽ Chu Thiên này cũng là một người có được Thiên Linh Mạch? Nhưng thế thì sao hắn lại không được Luyện Hồn Tông coi trọng?

Tốc độ thi pháp của Chu Thiên tuy nhanh, nhưng vừa rồi pháp lực tiêu hao không ít, sau tiếng va chạm nặng nề, vòng bảo hộ kia cũng bị nứt vỡ, pháp lực trong người hắn cũng chỉ còn chưa đến một thành.

Trong mắt của hắn xuất hiện nét tàn khốc, hung ác nói :"Ngươi không nên ép ta”

Lý Ngọc cũng không nói nhảm với hắn, chém ra một kiếm nữa.

Chu Thiên cũng không tránh né một kiếm này, mà còn làm một động tác mà Lý Ngọc không thể hiểu được.

Hắn giơ một tay lên, chưởng một phát về phía trán của mình.

Một chưởng này của hắn cũng làm cho bản thân trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lúc hắn ngã xuống đất, đạo kiếm quang mạnh mẽ kia cũng đến trước người Chu Thiên. Nhưng ngay khi cơ thể Chu Thiên sắp chạm đến mặt đất, đột nhiên lại xẹt thành một đạo vòng cung quỷ dị trong hư không, đứng lên lần nữa.

Đạo kiếm quang kia của Lý Ngọc bổ vào trên người của hắn, nhưng lại là xuyên qua thân thể của Chu Thiên, mặt đất sau lưng hắn bị chém thành một vết thật sâu, còn thân thể của Chu Thiên thì không chịu một xíu tổn thương nào.

Lý Ngọc cảm nhận được nguy hiểm, lập tức lùi vê sau mấy trượng, không do dự ném mấy viên Hồi Khí Đan vào trong miệng, pháp lực lập tức tràn đầy.

Chu Thiên đang đứng ở đó, quan sát tứ phía, lẩm bẩm :"Lại gây họa nữa à..."

Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm Lý Ngọc ngẩn hết cả người.

Đây là... nhân cách phân liệt?

Cái này cũng... quá là không khoa học rồi.

Tự chụp mình một chưởng, rồi biến thành một người khác, tiện thể tránh thoát một kiếm chí mạng, ảo còn hơn cả game.

Lúc này ánh mắt của "Chu Thiên" mới nhìn về phía Lý Ngọc.

Đối mặt với ánh mắt kia, Lý Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh.

Mặc dù khuôn mặt của Chu Thiên không thay đổi, nhưng cái loại ánh mắt khiếp đảm, bỉ ổi, hèn mọn... lúc nãy, lại biến thành vô cùng bình thản, giống như có thể nhìn thấu nhân tâm, pha lẫn nhàn nhạt tang thương...

Chu Thiên chậm rãi giơ tay lên, tuy chưa làm gì, nhưng Lý Ngọc lại nhận ra một nguy cơ sinh tử mãnh liệt.

Yêu nữ có khế ước linh hồn với hắn, dường như cũng đã nhận ra nguy hiểm, liền bắt đầu điên cuồng triệu hoán hắn.

Lý Ngọc tạm thời không đáp lại nàng, mà đang điều động toàn bộ phù lục từ trong nhẫn không gian, đến trong tay, chuẩn bị ném ra bất cứ lúc nào.

Trong lúc nguy cấp này, không gian bí cảnh có thể chịu được uy lực của hai tấm phù lục cấp ba hay không, hắn đã không còn thời gian suy tính nữa, tối thiểu nhất cũng có thể uy hiếp được gia hỏa không biết là vật gì kia.

Chu Thiên mới nâng tay lên được một nửa, bỗng ngừng lại.

Nhưng cũng không phải hắn bị Phù lục trong tay Lý Ngọc uy hiếp, mà ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lý Ngọc, hỏi :"Ngươi là đệ tử Côn Luân?”

Lý Ngọc trầm giọng, hỏi :"Ngươi là ai?"

Chu Thiên không biết nghĩ tới điều gì, chỉ thả bàn tay xuống, nói ra :"Ngươi đi đi!"

Lý Ngọc xoay người đi ngay lập tức, cũng không quay đầu lại.

Đối mặt với Chu Thiên, hắn có mười phần nắm chắc có thể chém giết đối phương.

Nhưng đối mặt với "Chu Thiên" thì hắn cũng nắm chắc mười phần... bị đối phương chém chất.

Đối mặt với ánh mắt bình thản kia, Lý Ngọc không có một chút phần thắng nào.

Hắn thậm chí còn cảm thấy được, nếu đối phương muốn giết hắn, thì chỉ cần một ý niệm là đủ.

Lúc nãy Chu Thiên cũng không nói dối, trong cơ thể của hắn đúng là có một linh hồn khác, mỗi khi hắn gặp phải nguy cơ sinh tử thì sẽ xuất hiện, khó trách hắn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết nhiêu lần như vậy.

Chỉ là không biết "Chu Thiên" kia có nguồn gốc gì với Côn Luân, mà sau khi phát hiện hắn là đệ tử Côn Luân, thì lại buông tha cho hắn.

Theo lời Chu Thiên nói, thì mỗi lần hắn tỉnh lại, tu vi sẽ tăng lên một mảng, có khả năng là lúc thân thể của hắn bị ý thức khác chiếm giữ, phục dụng nhiều Thông Mạch Đan, lại thêm tình cảm của đối phương với Côn Luân, chẳng lẽ chủ nhân của đạo linh hồn kia, là một vị Luyện Đan Sư cấp cao nào đó đã từng sinh hoạt ở Côn Luân?

Nhưng linh hồn cường đại như thế, sao lại có thể xuất hiện ở bí cảnh cấp một?

Trong lòng Lý Ngọc tràn đầy thắc mắc, nhưng lại không có cách nào giải thích, chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau khi Lý Ngọc rời đi "Chu Thiên" vẫn đang đứng ở chỗ này, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc vừa biến mất thật lâu, lẩm bẩm nói :"cái khí tức cổ xưa đó, là cái gì vậy?"

Một lúc sau, hắn cụp mắt xuống, cơ thể dân dần hư hóa, rồi biến mất triệt để.
Bình Luận (0)
Comment