Chương 101: Tu tiên còn có thể như vậy (2)
Chương 101: Tu tiên còn có thể như vậy (2)Chương 101: Tu tiên còn có thể như vậy (2)
Theo lời của mấy vị đệ tử thiên Đạo Tông kia thì, bọn họ đánh cho Chu Thiên bị thương nặng, bảo hộ đệ tử các phái, nhưng các đệ tử lại nói là bọn họ bị yêu đạo kia đánh bại, còn bỏ mặc mọi người mà bỏ chạy trước...
Thực lực không đủ mà chạy trốn thì không có gì đáng trách, nhưng đã chạy trốn rồi lại còn nói mình thành công thần, thì cũng quá không biết xấu hổ.
Lúc bọn họ đối diện với công thần thật sự của chuyện lần này thì.
"Không cần cám ơn, đây là chuyện nên làm."
"Nga My Côn Luân một nhà, tiền bối không cần khách khí."
"Đệ tử Chính Đạo, trừ ma vệ đạo, nghĩa bất dung từ."
"Khách khí rồi, có rảnh rỗ, nhất định sẽ qua quý phái ngồi một chút...
Đệ tử trẻ tuổi anh tuấn kia của Côn Luân thì khiếm tốn ứng đối các vị trưởng lão, phong độ tư thái tiêu sái, khí độ nhẹ nhàng, thể hiện rõ phong phạm của đệ tử đại phái. ...
Cùng với sự trở về tông của đệ tử các phái, chuyện xảy ra ở Vạn Độc Quật cũng bị truyền ra, lại nhấc lên một tràng sóng lớn trong tu tiên giới.
Một tên đệ tử Ma Đạo chưa Trúc Cơ vốn sẽ không đưa tới nhiêu chú ý như vậy, nhưng ai bảo hắn đại khai sát giới ở Vạn Độc Quật, đệ tử thiên tài của Chính Ma hai đạo đều có người vẫn lạc trong Vạn Độc QUật, Luyện Hồn Tông cũng không chịu nổi lửa giận của hai đạo Chính Ma.
Đầu tiên, Luyện Hồn Tông phát ra lời tuyên bố với toàn bộ tu tiên giới.
Chu Thiên kia vi phạm lệnh cấm của tông môn, tự ý tế luyện số lượng lớn linh hồn của người phàm để làm vạn hồn trận, sớm đã bị Luyện Hồn Tông xóa tên, không còn là đệ tử của Luyện Hồn Tông nữa, nên lập trường của Chu Thiên, không có nghĩa là lập trường của Luyện Hồn Tông, hắn làm chuyện gì cũng không có quan hệ với Luyện Hồn Tông hết.
Có vài đệ tử Luyện Hồn Tông đi thanh lý môn hộ, cũng bị hắn giết chết, trong sự kiện này, Luyện Hồn Tông cũng giống các tông môn khác, đều là người bị hại.
Luyện Hồn Tông phát ra tuyên bố như vậy, Chính Ma hai đạo cũng không còn biện pháp trách cứ bọn họ nữa.
Dù sao một đại môn phái cũng không có các nào hoàn toàn trói buộc đệ tử của mình, cho dù là đại tông của Ma Đạo, nhưng thái độ của Luyện Hồn Tông lại đoan chính như vậy, cũng khiến cho đám người bên Chính Đạo không bắt bẻ được câu nào.
Ngược lại thì Thiên Đạo Tông nhận được rất nhiều lời oán trách, nếu không phải vì cái ban thưởng năm mươi viên Thông Mạch Đan của bọn họ, thì đệ tử môn hạ của các phái trừ khi điên rồi, mới ngàn dặm xa xôi chạy tới Vạn Độc Quật để săn giết Chu Thiên.
Chỉ là mọi người đều e ngại thực lực của Thiên Đạo Tông, nên cũng không dám nói thẳng mặt.
Nhưng chuyện ở Vạn Độc Quật cũng làm cho Thiên Đạo tông mất hết mặt mũi.
Bốn tên đệ tử kia của Thiên Đạo Tông nghĩ là đám đệ tử Chính Đạo kia không còn mạng mà ra khỏi Vạn Độc Quật nữa, nên dù bản thân bị Chu Thiên đánh chạy, bỏ mặc cả đám đệ tử Chính Đạo, thế mà ra ngoài còn không biết xấu hổ mà nói bọn họ làm Chu Thiên bị thương nặng, sau khi bị đám đệ tử vạch trần tại chỗ, mới xám xịt rời đi, có thể nói là mặt mũi của Thiên Đạo Tông mất sạch sẽ. Để vãn hồi mặt mũi, Thiên Đạo Tông phái ra năm tu sĩ Kim Đan Kỳ, hơn mười vị Trúc Cơ Kỳ, phong tỏa lối vào Vạn Độc Quật, lại phái ra hơn trăm tên đệ tử Luyện Khí có tu vi Luyện Khí đỉnh phong, trong đó không ít thiên kiêu ngũ linh mạch, một lân nữa tiến vào Vạn Độc Quật để vây quét từng tấc đất, thê phải đem Chu Thiên kia bâm thây vạn đoạn...
Nhưng mà đám đệ tử của Thiên Đạo Tông tìm tòi rất nhiều ngày trong Vạn Độc Quật, nhưng đều không tìm được tung tích của Chu Thiên.
Cũng không biết là hắn hao hết pháp lực, bị khói độc chướng khí nhập thể, đã bị chết ở xó xỉnh nào trong Vạn Độc Quật, hay là đã làm mồi cho con yêu thú nào đó, ... tóm lại là không còn thấy bóng dáng của hắn trong Vạn Độc Quật nữa.
Côn Luân động thiên.
Lý Ngọc đã trở về tông môn được mấy ngày, cũng khai báo rõ ràng với tông môn những chuyện gặp phải ở Vạn Độc Quật xong, thì trở vê Tử Vân Phong.
Chu Thiên rút cuộc là nhân cách phân liệt, hay là bị cường giả Hóa Thần hợp hồn, cũng không cần hắn quan tâm nữa, tông môn sẽ điều tra tiếp.
Hành trình đi Vạn Độc Quật lần này, Lý Ngọc cũng không tổn thất gì, cùng lắm chỉ là đi một chuyến tay không mà thôi.
Nhưng nghĩ lại, thì cũng không phải là không được gì, ít nhất thì lực lượng linh hồn của hắn được tăng trưởng một mảng, không chỉ phạm vi dò xét xa hơn, mà lúc luyện đan lại càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Còn lò đan kia hấp thu được nhiều hồn lực như thế, cũng chữa trị được vài vết nứt thật nhỏ trên thân, mặc dù khoảng cách đến chữa trị hoàn toàn thì vẫn còn rất xa, nhưng kiến tha lâu cũng có ngày đầy tổ, chậm rãi chữa trị, rồi cũng sẽ đến một ngày sẽ chữa khỏi hoàn toàn.
Không chỉ như vậy, trải qua lần chữa trị này, hắn lại phát hiện ra lò đan có thêm một năng lực mới.
Lý Ngọc lấy ra một viên đan dược Hồi Khí Đan, trên viên đan có bốn đạo đan văn, hắn thả viên đan trên lòng bàn tay , trong thể nội có một lực lượng truyền về viên đan dược, một lúc sau bên trên bề mặt viên đan dược có một chút tạp chất màu xám bị đẩy ra ngoài, mà trên bê mặt viên đan dược lại có thêm một đạo đan văn nữa.
Như bình thường thì sau khi đan dược thành hình, phẩm giai của nó sẽ cố định, không có cách nào thay đổi, cũng không thể chiết xuất hay luyện lại lần thứ hai, nên năng lực tăng lên phẩm giai của đan dược này, có thể nói là nghịch thiên.
Nhưng mà trước mắt nó cũng chỉ tăng lên được một giai so với viên đan dược gốc, ví dụ như thượng phẩm thì thăng lên siêu phẩm, siêu phẩm thì thăng lên cực phẩm, ngay cả viên Thông Mạch Đan hạ phẩm mà Lý Ngọc luyện chế ra lúc trước sau khi trải qua chiết xuất đã biến thành Trung phẩm, có thể miễn cưỡng ăn vào.
Điều này có nghĩa là, bây giờ chỉ cần có vật liệu, thì hắn đã có thể luyện chế ra Thông Mạch Đan mà phẩm cấp đủ để ăn được.
Vấn đề là Côn Luân không thiếu Luyện Đan Sư có thể luyện chế được Thông Mạch Đan, cái thiếu chính là vật liệu.
Huyệt vị trong cơ thể Lý Ngọc bây giờ đã được đả thông ba trăm ba mươi mốt cái, còn chưa tới ba mươi viên Thông Mạch Đan nữa là có thể tu hành đến Luyện Khí viên mãn, nhưng Thông Mạch Đan có thể lấy được ở trong tông môn, hắn đã lấy hết, trong thời gian ngắn chỉ có thể thành thực mà mua sắm theo hạn định mỗi tháng của tông môn. Lý Ngọc đang ôm Linh Nhi chơi đùa, thì chuông cửa biệt viện vang lên.
Hắn đi ra mở cửa thì nhìn thấy người đến là một vị khách mà hắn không thể tưởng tượng được.
Lý Ngọc bước lên ôm quyền chào :"Thượng Quan sư huynh, sao ngươi lại tới đây?"
Người đến là Thượng Quan Hạo, một trong Thục Sơn Thất Kiếm, lần trước Lý Ngọc đem thi thể hai vị đệ tử vê cho Thục Sơn, thì vị sư huynh Thượng Quan này đã tới một lần, còn tặng hắn một thanh phi kiếm trung phẩm, mà Lý Ngọc vẫn còn dùng nó đến tận bây giờ.
Thượng Quan Hạo cười cười, nói ra :'Lần này tới đây vẫn là đến để cảm ơn sư đệ, đa tạ sư đệ đã cứu hai vị đệ tử Thục Sơn của ta ở Vạn Độc Quật, đây là năm viên Thông Mạch Đan, mời ngươi nhận lấy."
Hắn lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Lý Ngọc.
Lý Ngọc cuống quýt xua tay, vội nói :'Không không không, đệ tử các phái ra khỏi cửa, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, lễ vật này ta không thể nhận."
Hai người đẩy tới đẩy lui mấy lần, Lý Ngọc mới tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy, nói ra :"Thật sự ngại quá..."
Lần này Thượng Quan Hạo cũng không có chuyện gì gấp , nên Lý Ngọc dẫn hắn tới Tử Tiêu Phong, vào Phiêu Hương Các vừa uống linh tửu, vừa tán gẫu, Lý Ngọc cũng nhân cơ hội này mà thỉnh giáo Thượng Quan Hạo một chút về Kiếm Đạo.
Thục Sơn nhờ vào kiếm đạo mà năng lực đè ép các môn phái khác, đứng sánh vai với Côn Luân, Nga My, cùng ngang hàng địa vị nhất lưu Chính Đạo.
Kiếm đạo của Thục Sơn và kiếm thuật của phàm nhân, là hai phạm trù khác nhau, đều là lĩnh vực mà Lý Ngọc chưa hề tiếp xúc đến, trò chuyện cùng Thượng Quan Hạo một canh giờ, đã để cho hắn thu hoạch được rất nhiều.
Hơn một canh giờ về sau, Lý Ngọc đưa tiễn Thượng Quan Hạo trở lại Thục Sơn, lúc về tới Tử Vân Phong thì thấy trong biệt viện của mình cực kỳ náo nhiệt.
Triệu Phán Nhi đang nói chuyện với Chu Tử Tuyên. Còn Triệu Liên Nhi và Triệu Hinh Nhi thì đang nhảy dây cùng Linh Nhi, Bạch Thanh Ảnh đưa cho Lý Ngọc một cái hộp ngọc, nói ra :“Đây là chưởng môn lệnh ta tới đưa cho ngươi, cảm ơn ngươi lại cứu mấy vị sư muội ở Vạn Độc Quật.
Lý Ngọc và Bạch Thanh Ảnh cũng đã rất quen thuộc, nên hắn cũng không cần khách khí như lúc nấy, mà nhận lấy năm viên Thông Mạch Đan.
Hôm nay lại nhận được mười viên Thông Mạch Đan, còn mười chín viên nữa là hắn liên Luyện Khí viên mãn.
Hắn còn chưa ngồi ấm chỗ, thì biệt viện lại lần nữa vang lên tiếng chuông cửa.
Lý Ngọc lại ra ngoài mở cửa, thấy có một vị trưởng lão Côn Luân đang đứng cùng một lão giả mặc áo có ấn ký bảo tháp trên ngực, lão giả kia cười cười với Lý Ngọc, nói ra :"Đa tạ sư điệt xuất thủ cứu đệ tử Thanh Thành ở Vạn Độc Quật, đây là một chút lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý..."
Lão giả này là trưởng lão của phái Thanh Thành, lần này tới Côn Luân cũng là để tới nhà bái tạ, phái Thanh Thành đưa hắn lễ vật là hai viên Thông Mạch Đan, và một cái pháp khí phòng hộ.
Đó là một pháp bảo hình cái chuông, tên là "chuông thiên cương”, bình thường nó chỉ to bằng bàn tay, nhưng khi dùng pháp lực thúc giục thì sẽ nhanh chóng biến to, có thể dùng để vây địch, hoặc dùng để phòng hộ, Luyện KHí của phái Thanh Thành độc bá tu tiên giới, chuông thiên cương này có thể chống đỡ được công kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tỏng khoảng một khắc đồng hồ, cùng phẩm cấp với thanh phi kiếm mà Thục Sơn tặng hắn trước đây, cũng là một kiện pháp khí trung phẩm. Đưa vị trưởng lão phái Thanh Thành đi, Lý Ngọc thuận tiện ngồi xuống đánh bài với mấy vị lão hàng xóm, còn chưa đánh xong một vòng, thì lại có bóng người đáp xuống Tử Vân Phong.
Một lát sau, Lý Ngọc cát hai mảnh phù lục cấp hai và hai viên Thông Mạch Đan đi, rồi vẫy vẫy tay với vị trưởng lão của phái Mao Sơn, cười nói :"Ngài đi thong thả..."
Sau khi trưởng lão phái Mao Sơn rời đi, Lý Ngọc lại liên tiếp nghênh đón thêm mấy lượt khách nữa.
Bọn họ tới từ Hoa Sơn, phái Thiên Cơ, Thiên Âm Môn, Ngự Thú Môn, ...
Nửa ngày trôi qua, thập đại tông môn Chính Đạo, trừ Thiên Đạo Tông ra, cùng Côn Luân của Lý Ngọc, thì tám cái đại tông môn khác đều đã đưa quà tặng tới cho Lý Ngọc, coi như lời cảm tạ hắn đã bảo vệ đệ tử của bọn họ ở Vạn Độc Quật.
Trong đó thì Thục Sơn và Nga My, mỗi phái cho hắn năm viên Thông Mạch Đan, Mao Sơn cùng Thanh Thành cho hắn pháp bảo và phù lục, cộng thêm hai viên Thông Mạch Đan, bốn tông khác như đã thương lượng trước với nhau, hoặc là lệ cũ của tu tiên giới, đưa tạ lễ cho hắn đều là hai viên Thông Mạch Đan,
Dù sao bọn họ cũng không phải là Côn Luân, Luyện Đan Sư cũng không nhiều lắm, mà tài nguyên cũng không nhiều như Thiên Đạo Tông, hay Thục Sơn, Nga My, nên đưa hắn hai viên Thông Mạch Đan đã là rất hào phóng rồi.
Trong nửa ngày này, không tính cái khác, chỉ riêng Thông Mạch Đan, Lý Ngọc đã nhận được hai mươi hai viên.
Cách Luyện Khí viên mãn chỉ còn bảy viên.
Lý Ngọc vừa ngôi trở lại vị trí, còn chưa kịp sờ đến hai lá bài, thì lại có một vị đệ tử chấp sự của Côn Luân tới thông báo :"Lý sư huynh, ngoài cửa tông môn có hai vị là người của Luyện Hồn Tông, họ nói là tới cảm tạ ngươi xuất thủ cứu giúp, đưa lễ vật cho ngươi, ngươi có muốn gặp nhóm bọn hắn hay không?"
Lý Ngọc đứng lên, nói :"Gặp, vì sao không gặp?”
Trong mắt hắn thì Chính Đạo hay Ma Đạo thực ra cũng chẳng có gì khác nhau mấy, Chính Đạo không hoàn toàn là người tốt, Ma Đạo cũng không hoàn toàn là người xấu, hơn nữa, người ta tới tặng quà, cớ sao lại không lấy.
Ba lão giả Trúc Cơ hàng xóm ngồi cạnh bàn, nhìn theo bóng lưng Lý Ngọc rời đi, im lặng thật lâu.
Bọn họ sống hơn hai trăm năm, đã gặp qua người tu hành nhờ cố gắng, cũng gặp qua tu hành nhờ có chỗ dựa, nhờ có cơ duyên, nhờ đạo lữ, ... duy chỉ chưa thấy qua ai lại nhờ bằng nhân duyên như Lý Ngọc...
Trong Côn Luân phái thì Huyền Chân tổ sư và Chưởng giáo chân nhân ưu ái với hắn có thừa, tuyệt đỉnh thiên kiêu của tông môn là thanh mai trúc mã của hắn, họ thân thiết với hắn thì cũng đành thôi, bây giờ thậm chí cả môn phái khác của Chính Đạo, hết cái này lại đến cái kia, tới tận cửa đưa cho hắn đan dược...
Chưa hết, không chỉ có Chính Đạo, thế mà Ma Đạo cũng có.
Hắn nhập môn vừa vặn mới một năm, cũng không phải thiên kiêu mà tông môn tận lực bồi dưỡng nên, không có bất kỳ tài nguyên thiên vị nào cho hắn, nhưng trong một năm này, hắn vậy mà đem năm cái linh mạch đều tu hành đến viên mãn, đây tuyệt đối là đệ nhất nhân từ trước đến nay của tu tiên giới.
Không thể không nói, Lý Ngọc tự bản thân mình, cải biến nhận thức của bọn họ đối với tu tiên.
Thì ra tu tiên còn có thể tu như vậy.