Chương 104 : Nụ hôn của Khương Ly (2)
Chương 104 : Nụ hôn của Khương Ly (2)Chương 104 : Nụ hôn của Khương Ly (2)
Khương Ly nhìn thấy Chu Tử Tuyền cũng rất vui vẻ, vừa cười vừa nói :"Chu sư tỷ, nhìn tỷ còn nhìn hấp dẫn hơn nhiều so với trước đây nha."
Ba tỷ muội Triệu thị còn ở đây, nên Lý Ngọc giới thiệu các nàng với nhau, lúc này đám Triệu Phán Nhi mới biết, thiếu nữ trước mắt này chính là đệ tử có Thiên Linh Mạch mà vị kia mới thu làm đồ đệ năm ngoái kia, xem ra lời đồn không sai, quan hệ của Lý sư huynh và vị thiên kiêu này quả nhiên không tâm thường.
Lý Ngọc nhìn Khương Ly hỏi :"Hôm nay Huyền Chân tổ sư vậy mà thả ngươi ra ngoài?"
Chuyện khác thì Huyên Chân tổ sư rất dễ nói chuyện, nhưng riêng đối với chuyện tu hành của Khương Ly, thì bà yêu cầu hết sức nghiêm khắc, ngày thường đều không cho phép nàng bước ra khỏi Ngọc Châu Phong nửa bước.
Khương Ly lè lưỡi, nói nhanh :”Ta ăn vạ rất lâu mới được sư phụ đáp ứng cho đi một canh giờ đấy!"
Nàng đưa cho Lý Ngọc một cái bình ngọc nhỏ, nói ra :"Cái này là hai viên Trúc Cơ Đan, ngươi cất cẩn thận nhé.”
Hứa Khuynh Tâm ngạc nhiên :"Ngươi thế mà còn giấu đi hai viên?"
Khương Ly cười hắc hắc, làm nũng với Hứa Khuynh Tâm :"Mới hai viên thôi, sư tỷ, ngươi không được mách sư tôn nhat"
Hứa Khuynh Tâm bất đắc dĩ nói :"Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu."
Sư muội vốn là Thiên Linh Mạch, tài nguyên tu hành của nàng đều được tông môn ưu tiên cung cấp cho, lúc ấy Hứa Khuynh Tâm còn thấy lạ, không hiểu vì sao với tu vi của Khương Ly mà ăn tận hai viên Trúc Cơ Đan còn Trúc Cơ thất bại, giờ mới hiểu được, hóa ra nàng đem giấu hai viên Trúc Cơ Đan đó đi, để dành cho Lý Ngọc.
Sư tôn mà biết được thì nàng chắc chắn bị phạt, thậm chí là cấm túc hoàn toàn luôn.
Lý Ngọc nhận lấy bình ngọc nhỏ mà Khương Ly đưa cho, cũng không nói gì thêm, mà cũng chẳng cần nói gì.
Hắn chỉ nói với Khương Ly :"Thật vất vả ngươi mới ra ngoài được một chuyến, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon."
Khương Ly vui vẻ đồng ý :"Được được.
Lý Ngọc vẫn là người hiểu nàng rõ nhất.
Một năm vừa rồi nàng bế quan tu hành mãi, đã thèm ăn mấy món ngon kia từ lâu.
Một lúc sau, trong một gian phòng bao nhã nhặn ở Phiêu Hương Các, trên Tử Tiêu Phong.
Lý Ngọc, Khương Ly, Chu Tử Tuyền, còn cả Trần Minh cũng được đặc biệt mời đến, cùng ngồi ở một cái bàn, phong cảnh nơi này rất đẹp, ngồi bên cửa sổ có thể quan sát được gần như toàn bộ cảnh đẹp của Côn Luân động thiên.
Lần tụ hội nhỏ này, Lý Ngọc không dẫn theo ba tỷ muội Nga My, cũng không mời Hứa sư tỷ.
Bốn người ngồi đối mắt nhìn nhau, trong lòng đầy cảm khái.
Một năm trước bốn người họ còn đang cùng nhau tu hành ở bạch Vân Quán, cùng nhau xuống núi làm nhiệm vụ, liều mình mạo hiểm vì mấy chục linh tệ, nhưng lúc này đã cùng ngồi trong Côn Luân động thiên, riêng bàn rượu thịt này cũng có giá trị mấy trăm linh tệ rồi. So với một năm trước thì Khương Ly trổ mã càng xinh đẹp, Chu Tử Tuyên cũng biến hóa rất lớn, bộ tiên y của Nga My mặc trên người nàng, càng phụ trợ thêm khí chất xuất chúng, Lý Ngọc thì nhìn qua chẳng khác gì, còn Trần Minh thì biến hóa không nhỏ.
Hắn gầy gò hơn nhiều so với một năm trước, nhưng nhìn cũng thành thục ổn trọng hơn, thực lực của hắn cũng để cho Lý Ngọc kinh ngạc.
Trân Minh tu hành chính là Kim linh mạch, tu vi bây giờ của hắn đã là Kim linh mạch Luyện Khí viên mãn, bảy mươi hai cái huyệt vị của Kim linh mạch đều đã được đả thông toàn bộ, cứ tính mỗi tháng hắn đều được mua đều đặn ba viên Thông Mạch Đan, cũng không thể nhanh như vậy.
Lý Ngọc nói :”Tu vi của ngươi tiến bộ rất nhanh đấy."
Trân Minh cười cười, kể :"Vị tiền bối kia mỗi tháng cho ta ba ngàn linh tệ để mua sắm Thông Mạch Đan ở phường thị tông môn, ngoài ra còn vận dụng quan hệ của nàng, đổi thêm ở bên ngoài nữa, nàng còn tự mình đi cách loại bí cảnh để tìm kiếm vật liệu luyện chế Thông Mạch Đan, rồi nhờ Luyện Đan Sư tam phẩm trong tông môn hỗ trợ luyện chế, ... nhưng mà vẫn không nhanh bằng ngươi được."
Lý Ngọc cảm khái :"Vị tiền bối kia thực sự rất tốt với ngươi."
Một vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, muốn tận hết sức lực để trợ giúp một đệ tử Luyện Khí Kỳ, thì khoảng một năm thực sự cũng đủ để cho hắn tu hành tới Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, với thiên phú của Trần Minh, thì dựa vào chính hắn tu hành, khả năng cả đời này cũng không tu được đến cảnh giới bây giờ.
Lựa chọn lúc trước của hắn, cũng rất khó nói là đúng hay sai.
Theo lời của Trần Minh thì Lý Ngọc còn biết được, vị đạo lữ song tu trưởng lão TRúc Cơ kia của hắn vốn đã sắp hết thọ nguyên, tháng trước đã bỏ mình trong một bí cảnh nào đó trong lúc đi tìm dược liệu, vì chết bất ngờ, nên tông môn cũng đã thu hồi biệt viện của nàng, Trần Minh thì khôi phục thân phận tự do.
Nhưng vì hắn là đạo lữ song tu duy nhất của nàng, nên Trần Minh cũng được kế thừa tất cả di sản của vị ấy để lại.
"Nén bi thương..." Lý Ngọc an ủi hắn một câu như thế, rồi lại hỏi :'Bây giờ ngươi có tính toán gì không?"
Trần Minh suy nghĩ một lúc rồi nói :"Ta nhận lấy nhiệm vụ lấy quặng cho tông môn, trú ở bên ngoài một cái động thiên bí cảnh, chỉ cần mỗi tháng có thể luyện ra được lượng tử kim nhất định, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm, là có thể hối đoái được một viên Trúc Cơ Đan..."
Đường này của Trần Minh, cũng là con đường bình thường của đại đa số đệ tử bình thường trong tông môn, nhưng mà so với bọn họ, Trần Minh ít hơn hẳn năm mươi năm đường vòng, Trúc Cơ là hoàn toàn có thể, còn thừa hơn hai trăm năm thọ nguyên dài dằng dặc, nếu may mắn thì hắn cũng có thể Kết Đan được.
Tụ họp nhỏ lần này, mọi người đều vui vẻ.
Ở tông môn lâu rồi, nên mọi người càng thêm hoài niệm cuộc sống trước kia.
Nhất là Khương Ly, nàng đã gặp lại bằng hữu trước đây, cả bàn đồ ăn này cũng đều là món nàng thích, nên từ đầu tới cuối, đôi đũa trên tay nàng vẫn chưa ngừng lại chút nào.
Sau một canh giờ, bốn người mới rời khỏi Tử Tiêu Phong, Trân Minh bay đi rồi, Khương Ly mới quen tay khoác lên vai Lý Ngọc, thỏa mãn nói ra :"Rất lâu rồi ta chưa ăn uống no say như vậy, nhưng mà đồ ăn nơi này cảm giác không ăn ngon bằng đồ ăn của Túy Hương Lâu ở Phong Châu..."
Lý Ngọc nhìn nàng mỉm cười :"Chờ đến khi ngươi có thể tự do đi lại, ta dẫn ngươi đi Túy Hương Lâu ăn uống..."
Đôi mắt đẹp của Khương Ly bắn ra hào quang lấp lánh, nhìn về phía Lý Ngọc, hỏi :"Thật?" Lý Ngọc nhún vai, đáp :"Nếu Huyền Chân Tổ Sư đồng ý..."
Khương Ly rất tự tin nói :"Sư phụ nhất định sẽ đáp ứng, cùng lắm thì ta lại ăn vạ nàng vài ngày..."
Rời khỏi Tử Tiêu Phong, Lý Ngọc lại dẫn nàng trở lại Tử Vân Phong, hái cho nàng một đống hoa quả để nàng mang vê Ngọc Châu Phong, trước khi trở vê, Khương Ly nhìn Chu Tử Tuyền rồi đột nhiên hỏi Lý Ngọc :"Lý Ngọc, ngươi và Chu sư tỷ đã trở thành đạo lữ song tu sao?”
Lần này, khi gặp Chu Tử Tuyền, nàng cảm thấ ánh mắt Chu sư tỷ nhìn Lý Ngọc không giống với lúc trước.
Thân thể Chu Tử Tuyền khẽ run lên, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Bản thân Chu Tử Tuyên vẫn luôn cho rằng, bất kể là thiên phú tu hành, hay cảm tình với Lý Ngọc, nàng đều không thể so sánh được với Khương sư muội.
Bọn họ đã chơi cùng nhau từ ngày đầu tiên nhập tông, rồi lại như hình với bóng trong suốt hai năm, còn nàng chẳng qua là người thừa dịp mà vào, giữa lúc Khương Ly còn đang bận bế quan, điều này cũng khiến cho trong lòng nàng luôn cảm thấy vô cùng áy náy với Khương Ly.
Lý Ngọc và Khương Ly luôn giúp đỡ nhau trên đường tu hành, hai bên cùng hướng về nhau, đây là chuyện mà cả Côn Luân này đều biết. ...
Trong lúc lòng Chu Tử Tuyên còn đang phức tạp và bất an, chợt có một bàn tay to lớn ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang lạnh buốt của nàng.
Đối mặt với câu hỏi của Khương Ly, Lý Ngọc rất dứt khoát, thoải mái thừa nhận :"Ừ, chúng ta vừa ở cùng một chỗ được một thời gian ngắn..."
Chu Tử Tuyền vẫn không có cách nào đối mặt với Khương Ly, lắp bắp nói :"Khương sư muội, ta..."
Khương Ly cười cười, nói ra :'Chúc mừng các ngươi, Chu sư tỷ khẳng định không biết, lúc ở Bạch Vân Quán, Lý Ngọc đã bắt đầu có ý định với ngươi, bây giờ cuối cùng cũng được toại nguyện, khi đó hắn có lo ta đoạt ngươi cùng hắn..."
Đáy lòng bất an của Hứa Khuynh Tâm cuối cùng cũng được để xuống. Có lẽ nàng thật sự đã hiểu lầm sư muội của mình.
Vốn tưởng rằng biết được Lý Ngọc có đạo lữ song tu, sư muội sẽ khổ sở đau lòng, mà hình như là nàng suy nghĩ nhiều...
Không nghĩ tới, sư muội và Lý Ngọc còn cùng nhau trải qua nhiều chuyện thú vị ở Bạch Vân Quán như vậy.
Nhìn thấy biểu hiện của Khương Ly như không để ý chút nào, Chu Tử Tuyền vô cùng nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ trước giờ là nàng suy nghĩ nhiều sao?
Khương Ly lại nhìn Chu Tử Tuyền, vừa cười vừa kể :'lúc ấy chúng ta còn nghĩ tới, nếu không thẻ vào được Côn Luân, thì cùng ở về nước Khương, ta sẽ nói phụ hoàng phong cho hắn một chức vương gia, lại ban thưởng cho hắn mấy vị mỹ nhân, ... không nghĩ tới mới qua một năm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Một năm đối với tu tiên giả mà nói, thì cực kỳ ngắn ngủi.
Nhưng thời gian một năm này, vận mệnh của tất cả mọi người đều đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Khương Ly vẫy vẫy tay với hai người, nói ra :“Được rồi, lần này ta đi cũng đã lâu, còn không trở về thì sư phụ lại phái Thanh Loan tới bắt ta mất." Nàng cùng Hứa Khuynh Tâm bước ra biệt viện, Lý Ngọc và đám người đưa hai người tới cổng.
Khương Ly đi được vài bước, bỗng chậm chạp ngừng lại.
Sau đó nàng đột nhiên quay đầu lại, rồi nhanh chân bước tới trước mặt Lý Ngọc, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nhón chân lên, dùng đôi môi của mình, chạm vào đôi môi của Lý Ngọc.
Xúc cảm mềm mại vừa truyền đến trong nháy mắt, đã biến mất.
Một bóng trắng xẹt qua không trung, bay về hướng Ngọc Châu Phong, cũng không quay đầu lại.
Chu Tử Tuyên sững sờ tại chỗ, Hứa Khuynh Tâm thì khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên, ba tỷ muội Nga My vừa bước ra khỏi cửa, cũng không ngờ sẽ nhìn thấy một màn như vậy, cùng lúc giơ tay lên bịt miệng mình. ...
Tử Vân Phong.
Trong phòng, Lý Ngọc cầm cái bình ngọc nhỏ trong tay, trong đó là hai viên Trúc Cơ Đan trân quý.
Nụ hôn chớp nhoáng của Khương Ly, trong lúc trước khi trở vê Ngọc Châu Phong kia, khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Mặc dù nàng không nói gì thêm, nhưng bên trong nụ hôn đó cũng đã bao hàm cả ngàn lời nói, cũng không cần phải nói rõ hay nói thêm gì cả, hành động thực tế đó, đã biểu lộ tâm tư của nàng rồi.
Rất rõ ràng, trong hai năm qua, mặc dù Lý Ngọc vẫn coi nàng là huynh đệ, nhưng nàng thì hình như cũng không phải.
Sau khi biết được thân phận thật của nàng, Lý Ngọc cũng phải dùng thời gian rất dài mới tiếp nhận được giới tính của nàng, nhưng mà ngoại trừ trong mộng, trái ôm Chu Tử Tuyền, phải ấp Khương Ly ra, thì trong hiện thực hắn cũng không có loại tâm tư này với nàng.
Dù sao đa số thời gian hắn nhận biết Khương Ly, thì nàng đều là một "nam nhi”, nếu như Lý Ngọc thật sự động tâm suy nghĩ gì đó, vậy thì hắn mới thật có vấn đề.
Nhưng hiện tại thì, tình huống lại trở nên bắt đầu phức tạp.
Hắn không thể không nghiêm túc xem lại chính mình, cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Hắn cất bình thuốc đi, nhìn Chu Tử Tuyên rồi nói :”Ta đi Ngọc Châu Phong một chuyến."
Sắc mặt Chu Tử Tuyên có chút tái nhợt, nàng cúi đầu lí nhí nói ra :“Nếu như, nếu như Khương Ly sư muội không vui, ta có thể rời đi..."
Nàng rất rõ ràng, Khương Ly có thể trợ giúp được Lý Ngọc rất nhiều trên con đường tu hành, mà nàng thì chẳng qua chỉ liên lụy hắn thêm...
Ý nghĩ này của nàng khiến cho Lý Ngọc vừa tức giận, lại đau lòng, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, mà dùng hành động thực tế để nói cho nầng biết, ý nghĩ của nàng như vậy là không đúng.
Đến lúc Chu Tử Tuyền sức cùng lực kiệt, không ngừng xin khoan dung, Lý Ngọc mới kéo nàng lên, nói ra :Ngươi là đạo lữ của ta, bây giờ, sau này, vĩnh viễn đều là, vê sau không cho phép nói những lời như vậy nữa, biết chưa?"
Chu Tử Tuyền bị hắn ôm chặt cứng, trong lòng dâng lên cảm giác an toàn vô hạn, nhu nhuận :"Ừ!" một tiếng.
Trấn an Chu Tử Tuyền xong, Lý Ngọc mới rời khỏi biệt viện.
Lúc này, trên Ngọc Châu Phong, trong một tòa đại điện nào đó, Hứa Khuynh Tâm lặng lẽ nhìn Khương Ly, mãi sau mới mở miệng nói :"Sư muội, ngươi..."
Khương Ly cười cười, nói ra :”Ta không sao, chỉ là ta cảm thấy, chuyện này nếu ta bây giờ không chủ động, sau này ta sẽ hối hận, nên cũng không tính được nhiều hơn nữa..."
Hứa Khuynh Tâm hỏi :"Vậy tiếp sau ngươi định làm như thế nào?"
Khương Ly lắc đầu nói ra :"Ta không có ý định làm như nào cả, hắn và Chu sư tỷ mới là một đôi, giữa chúng ta... là không thể nào đấy."
Hứa Khuynh Tâm khẽ thở dài, với thiên phú của sư muội, đạt đến tu vi Hóa Thần Kỳ là chuyện không có gì bất ngờ, nhưng Lý Ngọc cho dù cố gắng hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể tu đến Kim Đan, gần như không thể Kết Anh, mà thọ nguyên của Kim Đan kém Hóa Thần, khoảng chừng một ngàn năm trăm năm...
Nếu như hai người họ ở cùng một chỗ, chỉ có mấy trăm năm vui vẻ bên nhau, nhưng thống khổ cùng giày vò, sẽ đi theo suốt quãng thời gian dài dằng dặc còn lại của sư muội, giống như sư tôn vậy.
Nên trong tu tiên giới, hai người muốn kết làm đạo lữ, tuy không quan trọng môn phái, nhưng lại phân chia theo thiên phú.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Hứa Khuynh Tâm quay đầu lại nhìn, thấy người đến, liên chủ động lui ra ngoài.
Lý Ngọc bước vào trong đại điện, Khương Ly ban nãy còn rất to gan, lúc này lại giống như đứa bé mắc lỗi, thành thật ngồi yên bên giường , cúi gầm mặt như con đà điểu, hận không thể vùi đầu vào trong ngực được.
Lý Ngọc còn chưa mở miệng, nàng đã nói nhanh :"Nếu như Chu sư tỷ tức giận, ta sẽ đi xin lỗi nàng một câu..."
Lý Ngọc đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói ra :"Hai ngươi các ngươi thật kỳ lạ, nàng sợ ngươi không vui, còn ngươi lại sợ nàng nổi giận..."
Khương Ly ngẩng đầu lên, hỏi :"Chu sư tỷ không nổi giận sao?"
Lý Ngọc đáp :"Nàng nói, nếu như ngươi không vui, thì nàng có thể rời đi, dù sao trong mắt người khác, chúng ta vốn là quen nhau trước đấy..."
Khương Ly lầu bầu trong lòng, cái gì mà trong mắt người khác chứ, ta vốn là tới trước còn gì...
Nhưng nàng chỉ cúi đầu, lí nhí nói :"Thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta không nên hôn ngươi, khiến cho các ngươi thêm rắc rối..."
Đây là lời thực lòng của nàng, nàng vốn không muốn phá hỏng cảm tình giữa Lý Ngọc và Chu sư tỷ.
Nhưng lúc nàng nói ra lời này, trong lòng cũng hết sức chua xót.
Hai người họ vốn là thân cận nhất, nhưng người bên cạnh thân cận với Lý Ngọc nhất lúc này, đã đổi thành người khác, những ngày tháng trước đây của bọn họ, không quay về được nữa.
Lý Ngọc khoác vai nàng, nói ra :"Phiền toái gì chứ, không phiền toái, ngươi khách khí với ta như thế từ bao giờ vậy?"
Khương Ly cúi đầu, tủi thân nói :"Ngươi bây giờ có đạo lữ rồi, không giống trước đây nữa, đương nhiên phải chú ý một chút, không Chu sư tỷ nổi giận..."
Lý Ngọc ôm vai nàng, nói ra :'Nàng sẽ không giận dữ với ngươi, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều."
Khương Ly quay lại nhìn hắn, hỏi :'Ngươi cũng không tức giận chứ?" Lý Ngọc nhún vai, tỏ vẻ không vấn đề, nói :"Này thì có gì phải tức giận? Hôn một cái thì sao chứ?” Khương Ly nhìn hắn, nháy mắt nói :"Thế ta có thể lại hôn ngươi cái nữa không?”...