Chương 105 : Mở rộng buôn bán (1)
Chương 105 : Mở rộng buôn bán (1)Chương 105 : Mở rộng buôn bán (1)
Ngọc Châu Phong.
Sau nửa canh giờ, Lý Ngọc chậm rãi đi ra ngoài điện.
Hắn bất giác mím môi, yết hầu cũng giật giật, lâu lắm rồi hắn không trải nghiệm qua loại cảm giác khát nước như thế này.
Từ giờ trở đi, tình hữu nghĩ thuần khiết giữa hắn và Khương Ly, đã bị rẽ ngoặt sang một hướng hoàn toàn khác một cách thần kỳ.
Điều này cũng khiến chính Lý Ngọc cảm thấy bất ngờ.
Cảm tình của hắn đối với Khương Ly là hết sức phức tạp, phức tạp đến mức chính hắn cũng không biết rõ rút cục đó là loại cảm tình gì, bạn bè thì không đủ để hình dung, còn tình yêu thì... hình như cũng không thuần túy.
Nhưng mà nói đến vị trí trong lòng hắn, thì đúng là không ai có thể vượt qua được Khương Ly.
Kể cả Chu Tử Tuyền, hay Yêu nữ cũng vậy.
Đây chính là kết luận mà hắn đưa ra, sau khi nghiêm túc xem xét nội tâm của mình.
Trên thế giới này, người đối tốt với hắn mà không cần hồi báo, chỉ có mình Khương Ly.
Đường tương lai đến cùng như thế nào, hai người cũng không biết, nhưng Lý Ngọc biết rõ, thay vì lo lắng cho tương lai xa xôi mờ mịt, không bằng quý trọng hiện tại, cho dù bây giờ có làm sai, thì cũng không đến mức tương lai phải hối hận vì chưa từng làm.
Đây chính là kinh nghiệm Lý Ngọc rút ra được từ cảm ngộ của đám hàng xóm trên Tử Vân Phong của mình.
Cả đời này của bọn họ, thực ra cũng không có bao nhiêu hối hận với những chuyện mà hồi trẻ mình đã làm, nhưng đối với những chuyện chưa từng, hoặc chưa dám làm, thì mỗi lần nhắc đến đều không kìm được tiếc nuối.
Từ trong miệng của họ, Lý Ngọc nghe được nhiều nhất là bốn chữ :"Nếu như năm đó..."
Bọn họ cũng chỉ cảnh báo và cho Lý Ngọc một lời khuyên duy nhất là,
Đời người ngắn ngủi thương đau, ngại gì thử một lần.
Còn về phần hậu quả, tính sau đi.
Lúc Lý Ngọc đi qua chủ điện Ngọc Châu Phong, lại đút cho con Thanh Loan kia mấy quả Nho, tính nó là tọa ky của Huyền Chân tổ sư, nhưng đừng có nghĩ nó chỉ là một con chim đơn thuần, thực lực của nó là Kim Đan Kỳ đấy, hơn nữa vì nguyên nhân huyết mạch, mà nó còn cường đại hơn cả đám yêu thú Kim Đan bình thường khác.
Nếu đánh nhau thật, Lý Ngọc không phải là đối thủ của nó.
Yêu thú bình thường sau khi kết thành Yêu Đan, là có thể hóa hình, còn loại có huyết mạch thần thú như nó, thì yêu cầu phải phá Đan thành Anh, mới có thể hóa hình, sau khi hóa hình thì thực lực so với tu tiên giả nhân tộc cùng giai, còn mạnh hơn nhiều lần
Mỗi lần Lý Ngọc tới đều cho nó ăn một chút đồ ăn vặt, mặc dù nó sẽ không nói chuyện, nhưng linh trí của nó cũng rất cao, đánh tốt quan hệ với nói cũng coi như mở rộng quan hệ, sang cả nhánh Yêu mạch. Lý Ngọc nhẹ nhàng sờ sờ cánh chim xinh đẹp của Thanh Loan, rồi quay sang cúi người với Huyền Chân tổ sư, để chuẩn bị quay về.
Nhưng Huyền Chân tổ sư lại ném cho hắn một cái bình ngọc, Lý Ngọc bắt lấy thì phát hiện ra bên trong đựng một viên Trúc Cơ Đan.
Huyền Chân tổ sư nói :"Viên Trúc Cơ Đan này đừng có vội vã dùng ngay, ngươi phải đem pháp lực của tất cả linh mạch áp súc đến mười cái huyệt vị, sau đó uống nó vào, thì tỉ lệ Trúc Cơ thành công sẽ lớn hơn một chút."
Lý Ngọc lại khom người lần nữa :"Tạ ơn tổ sư!"
Đối với tính cách mặt lạnh tim nóng của Huyền Chân Tổ Sư, Lý Ngọc cũng đã quen rồi, mặc dù tới bây giờ bà vẫn chưa bao giờ bày cái vẻ mặt tươi cười ra với hắn lần nào, nhưng mà lúc nào cũng cho hắn không cái nọ, thì cái kia, chưa bao giờ keo kiệt.
Lý Ngọc đã nhận được ba viên Trúc Cơ Đan từ Khương Ly và Huyền Chân Tổ Sư, nhưng chưa thể lập tức phục dụng chúng.
Hiện tại, mỗi cái linh mạch có bảy mươi hai cái huyệt vị của hắn mới bị áp súc được đến hai mươi cái huyệt vị, đây còn là dưới tình huống pháp lực của hắn gấp năm lần đệ tử Luyện Khí tâng chín bình thường, còn nếu so với đệ tử Luyện Khí Viên Mãn thì đại khái chỉ áp súc đến tâm năm mươi cái huyệt vị.
Quá trình ngưng khí thành dịch mặc dù không khó để thông qua bảy mươi hai cái huyệt vị, nhưng cũng không hề dễ dàng, phải mất một thời gian dài.
Những thiên tài đỉnh cấp kia sẽ được sư tôn Nguyên Anh kỳ, hoặc lão tổ tông có tu vi cao trợ giúp, thì có thể rút ngắn quá trình này, nhưng Lý Ngọc không có trưởng bối có thể giúp hắn lao tâm lao lực, nên chỉ có thể tự mình làm từ từ.
Còn nếu như hắn có đầy đủ Trúc Cơ Đan, thì việc áp súc pháp lực cũng không phải là việc khó khăn gì, vì tác dụng chính của Trúc Cơ Đan là giúp áp súc pháp lực, một viên chưa đủ thì hai viên, hai viên chưa đủ thì chẳng lẽ tám viên, mười viên, ... còn chưa đủ hay sao?
Có điều linh mạch của hắn quá nhiều, còn Trúc Cơ Đan thì quá ít, nên hắn không thể xa xỉ như vậy được.
Vấn đề lớn nhất trước mắt của Lý Ngọc chính là, số lượng Trúc Cơ Đan không đủ.
Hắn có năm cái linh mạch, cứ cho là chỉ cân một viên là có hiệu quả, thì cũng phải cần ít nhất năm viên, mà trước mắt hắn mới chỉ có ba viên, cần phải kiếm thêm hai viên nữa, huống hồ lấy thiên phú của hắn, thì khả năng năm viên Trúc Cơ Đan là không thể đủ, năm cái linh mạch, ít nhất cũng phải mười viên trở lên mới hòm hòm.
Sau khi rời khỏi Ngọc Châu Phong, Lý Ngọc cũng không trở về Tử Vân Phong mà đi tới Thiên Trụ Phong, để xem một ít nhiệm vụ liên quan tới Trúc Cơ Đan.
Trên tường nhiệm vụ, màn nước lưu chuyển lít nha lít nhít chữ, Lý Ngọc cũng không có hứng thú gì với đám nhiệm vụ Luyện Khí Kỳ này, mà đi thẳng vào chỗ chủ điện của Thiên Trụ Phong.
Nơi này người ít đi rất nhiều, đa số là Luyện Khí tâng chín, cũng có không ít Trúc Cơ Kỳ.
Một vị đệ tử chấp sự nhìn thấy Lý Ngọc thì nhiệt tình chào hỏi :”Lý sư đệ, tới xem nhiệm vụ sao?"
Lý Ngọc gật đầu, nói :"Đúng vậy, tới xem có nhiệm vụ nào có thể đổi được Trúc Cơ Đan hay không."
Vị đệ tử chấp sự này đưa hắn tới bên trong một gian nhà đá, nói :'Đệ tử trong tông môn cần Trúc Cơ Đan nhiều vô số kể, nhưng số lượng Trúc Cơ Đan lại rất ít, nên trừ những người chịu ra bên ngoài làm nhiệm vụ trấn thủ động thiên, thì không có mấy nhiệm vụ có thể đổi được TRúc Cơ Đan, Lý sư đệ nhìn xem mấy cái này, có cái nào thích hợp với ngươi không..."
Trên một mặt tường có đủ loại nhiệm vụ, nhiệm vụ Trúc Cơ Đan cũng ở trên này.
Đại đa số đệ tử của tông môn, chắc cũng phải chín phần mười đệ tử, đều không cần phải cố gắng hoàn thành những nhiệm vụ đặc biệt gì, ví dụ như vị đệ tử chấp sự này, chỉ cần hắn cứ làm việc chăm chỉ ở Thiên Trụ Phong này, phụ trách tiếp đãi, tư vấn những người đến nhận nhiệm vụ, chờ tới khi hắn Luyện Khí viên mãn, liền ở trong nhóm có đủ điều kiện để chờ mua Trúc Cơ Đan.
Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, hay Phù Lục Sư, ... ở Côn Luân này, cũng đều chờ như vậy.
Đây cũng là điều tốt đối với các đệ tử trong tông môn, vì bình thường bọn họ tu hành tới Luyện Khí đỉnh phong cũng phải mất mấy chục năm, đến lúc đó thì cũng đã đủ tư cách để mua đan dược, chờ thêm một hai năm nữa là đến lượt mình mua, trong thời gian này cũng là lúc bọn họ áp súc, cô đọng pháp lực, đợi mua được đan dược, thì cũng vừa vặn Trúc Cơ.
Lý Ngọc thì tất nhiên không thể chờ lâu được như vậy, chờ hắn đủ tư cách mua Trúc Cơ Đan thì cũng phải hơn mười năm nữa, khi đó thì đến món ăn cũng nguội ngắt rồi.
Con đường để kiếm Trúc Cơ Đan một cách nhanh chóng cũng có, nhưng mà tông môn yêu cầu cống hiến rất nhiều, ví dụ như tinh luyện một trăm cân Tử Kim, sau đó giao cho tông môn là có thể đổi được một viên Trúc Cơ Đan.
Hoặc là sưu tập đủ mười viên Ngọc Linh Quả, cũng có thể đổi được một viên Trúc Cơ Đan với tông môn.
Không thì đổi ba mươi viên Thông Mạch Đan trung phẩm trở lên, thì cũng có thể hối đoái một viên TRúc Cơ Đan, nhưng với Luyện Đan Sư thì đây là chuyện làm ăn thua lỗ, nói khó nghe thì là tông môn quá là vắt cổ chày ra nước rồi.
Khách quan mà nói, thì cái nhiệm vụ tinh luyện tử kim kia là đáng tin cậy nhất.
Trần Minh cũng là chọn cái nhiệm vụ này.
Tử kim là một loại nguyên liệu quan trọng trong Luyện Khí, bất kể là rèn đúc pháp bảo, đúc kiếm, hay chế tạo cơ quan khôi lỗi thì đêu dùng đến nó, nên các đại tông môn đều có nhu cầu rất lớn, tử kim ở đại thế giới sớm đã bị khai thác xong, chỉ còn có ở một số ít động thiên bí cảnh, mà phẩm chất cũng không cao.
Những mỏ tử kim thấp kém này có hàm lượng tử kim cực thấp, cần phải dùng ngọn lửa pháp lực để từ từ luyện hóa rồi mới thu được nó, muốn kiếm đủ một trăm cân, thì dù là đệ tử tu Hỏa linh mạch hay Kim linh mạch, cũng phải mất thời gian mấy năm, còn những đệ tử tu các linh mạch khác thì phải cần hơn chục năm trở lên.
Những nhiệm vụ khác cũng chẳng khác là mấy, không phải thu thập linh thảo linh dược, thì chính là các loại vật liệu, cũng phải hy sinh mất thời gian mấy năm tu hành, mà không chỉ tốn mỗi thời gian công sức, mà còn phải dựa vào may mắn nữa.
Điều này cũng làm cho Lý Ngọc nhận thức rõ ràng, cho dù là đệ tử của đại tông môn, mà không có bối cảnh thâm hậu, thì Trúc Cơ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tổng hợp, cân nhắc một lúc, thì hắn quyết định tới một cái động thiên có mỏ tử kim xem qua một cái xem sao.