Chương 105 : Mở rộng buôn bán (2)
Chương 105 : Mở rộng buôn bán (2)Chương 105 : Mở rộng buôn bán (2)
Ba ngày sau.
Tử Kim động thiên.
Cái tên Tử Kim này cũng vì bên trong động thiên có rất nhiều tử kim nên được gọi như vậy, ngàn năm trước đây cũng là một động thiên bí cảnh được Chính Ma hai đạo cật lực tranh giảnh, vì tranh đoạt mấy cái mỏ tử kim trong này, mà song phương đã xuất động không biết bao nhiêu đệ tử Luyện Khí Kỳ tới đây, xung quanh các khoáng mạch đã có biết bao nhiêu trận chiến xảy ra, cũng không biết có bao nhiêu đệ tử đã vẫn lạc ở trong này.
Nhưng mà đó cũng là chuyện của ngàn năm trước rồi.
Tử Kim động thiên bây giờ đã khá hoang tàn, những cái mỏ tử kim cỡ lớn ngày xưa đã sớm bị khai thác hết, chỉ cò lại một ít khoáng mạch thấp kém, đá tử kim nằm rải rác ở khắp nơi trong động thiên, tử kim ẩn chứa bên trong cực ít, cần phải tốn thời gian để tinh luyện, nên sớm động thiên này sớm đã bị cả hai bên Chính Ma từ bỏ.
Chỉ có một vài đệ tử Luyện Khí kỳ, họ sẽ tiến vào đây, hao tổn thời gian tinh luyện tử kim để đổi lấy tài nguyên tu hành từ tông môn.
Trong phương viên trăm dặm ở gần trung tâm của Tử Kim động thiên, có một cái sơn mạch kéo dài, chia động thiên ra làm hai vùng nam bắc, đệ tử hai bên Chính Ma cũng ăn ý chiếm mỗi bên một phía, để tránh phát sinh tranh chấp lẫn nhau.
Nhưng tất nhiên, điều này cũng không thể tránh xung đột một trăm phần trăm được.
Dù sao thì cả hai đạo Chính Ma đều có nhu cầu rất lớn đối với Tử Kim, bên chính đạo thì một trăm cân tử kim có thể đổi được một viên Trúc Cơ Đan, mà tự mình tinh luyện thì quá tốn thời gian, một số người ham ăn lười làm, muốn đi đường tắt, đương nhiên sẽ có ý định với những người khác cũng tinh luyện tử kim ở đây.
Thế là đi ăn cướp thành quả của người khác, vậy thì sẽ nhanh hơn rất nhiều so với tự mình tinh luyện.
Làm ra loại chuyện như vậy, đa số đều là đệ tử Ma Đạo, nên tất cả đệ tử Chính Đạo ở trong Tử Kim động thiên này đều hết sức cẩn thận, không chú ý một cái là thành quả lao động của mình, sẽ lập tức biến thành của người khác ngay.
Cũng may mà đệ tử hai đạo Chính Ma ở đây lâu, cũng bồi dưỡng được một loại ăn ý khác, là nếu đánh không lại đối phương thì giao tử kim ra là xong, mà bình thường thì đối phương cũng không đến nỗi làm khó gì nhau quá, lấy được tử kim thì thôi, vì dù sao tử kim cũng không phải là bảo vật quan trọng gì, không cần thiết phải liêu mạng.
Còn nếu ai ở đây giết người, phá vỡ quy củ, thì phải chuẩn bị tinh thần là mình sẽ trở thành người tiếp theo bị giết ở đây, cho dù là đệ tử Ma đạo, cũng đều ngầm tuân theo sự ăn ý này.
Trong Tử Kim động thiên, mấy tên đệ tử Luyện Hồn Tông đang tìm kiếm dọc theo sơn mạch ở trung tâm này.
Tất nhiên bọn hắn không phải là đang tìm kiếm đá Tử Kim để tinh luyện, mà là đang tìm người đang tinh luyện Tử Kim ở đây, chỗ sơn mạch này là khu vực có chứa hàm lượng tử kim cao nhất trong động thiên, nên đa số mọi người đều tới đây để tinh luyện tử kim.
Nếu là trước đây, thì mấy tên đệ tử Luyện Hồn Tông này cũng không dám hành động nghênh ngang như vậy ở đây, nhưng hôm nay thì khác, bọn họ có Từ sư huynh có tu vi Luyện Khí tâng chín đỉnh phong song linh mạch, nên ở động thiên cấp thấp này, bọn họ có thể đi ngang.
Đột nhiên, một đệ tử Luyện Hồn Tông chỉ vê một đỉnh núi cách đó không xa, rồi bảo :"Từ sư huynh, ta vừa mới nhìn thấy có ánh lửa ở nơi đó, hẳn là có người đang tinh luyện, tên này tinh luyện tử kim cũng không tìm một chỗ bí mật mà làm, khẳng định là một người mới tới, chúng ta đi dạy cho hắn một khóa, để hắn biết bất cẩn như vậy thì không thể lăn lộn được trong tu tiên giới nào..."
Trên một đỉnh núi nào đó ở sơn mạch trung tâm của Tử Kim động thiên.
Trong tay Lý Ngọc là hai hòn đã màu tím lớn tâm bằng ngón tay, sau khi bị hắn dùng ngọn lửa pháp lực luyện hóa, thì trong lòng bàn tay hắn còn lại được một hạt kim loại mầu tím bé tâm hạt gạo, đây chính là tử kim mà tông môn cần.
Thứ này rõ ràng không cao cấp bằng Tinh Thiết Chi Tinh kia, nên lò đan của hắn cũng không thèm hấp thu.
Cất hai viên nho nhỏ kia vào trữ vật không gian, Lý Ngọc lại tiếp tục đi tìm mấy viên đá mầu tím kia.
Hắn xoắn xuýt mất ba ngày, cuối cùng vẫn tới nơi này.
Không còn cách nào, Trúc Cơ Đan không thể so với Thông Mạch Đan, ngay cả tổ sư Huyền Chân cũng chỉ có thể cho hắn một viên, không có thí luyện cho hắn vượt nữa, cũng chẳng có cuộc so tài có ban thưởng phong phú nào để tham gia, nên muốn Trúc Cơ thì hắn đành phải thành thành thật thật mà làm việc.
Cũng may mà pháp lực của hắn cực kỳ thâm hậu, lại còn là Luyện Đan Sư nữa, nên chơi lửa là nghề của hắn rồi, tốc độ tinh luyện tử kim cũng không phải đệ tử Luyện Khí Kỳ bình thường có thể so sánh được, tính ra thì việc mà người khác phải làm mấy năm mới xong này, hắn chắc chỉ cần nửa năm là đủ.
Từ Luyện Khí tầng một đến Ngũ hành linh mạch Luyện Khí tầng chí đỉnh phong, hắn cũng chỉ mất có thời gian một năm.
Chỉ vì một viên Trúc Cơ Đan mà đã tốn mất nửa năm thời gian, con đường tu tiên thì càng về sau lại càng khó, Lý Ngọc cũng không khỏi lo lắng cho chuyện tu hành trong tương lai của mình.
Hắn vừa cất hai viên tử kim đi, thì sau lưng đã truyền đến tiếng quát rất to :"Này, thằng nhãi phía trước kia, giao tử kim ngươi vừa tinh luyện ra đây, đừng có ép bọn ta động thủ..."
Lý Ngọc quay đầu lại nhìn.
Cái nhìn này của hắn để một người trong đám năm người kia, phải trợn mắt lên nhìn hắn.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai kia, nội tâm của Từ Dị lúc này đã sớm sụp đổ, sao hắn tới đâu cũng đụng phải Lý Ngọc vậy?
Nhưng hắn cũng kịp phản ứng, nhanh chân một cước đá văng tên đệ tử vừa hô hoán kia ra xa, sau đó bước nhanh lên phía trước, cố gắng tươi cười và ôm quyền đối với Lý Ngọc :"Thật xin lỗi Lý đạo hữu, sư đệ của ta đây không hiểu chuyện, có nhiều mạo phạm, ta ở đây thay mặt hắn xin lỗi ngươi..."
Một lúc sau.
Từ Dị ngồi trên một tảng đá, quay đầu lại nhìn bốn tên đệ tử kia, nghiêm giọng nói ra :"Chịu khí tinh luyện cho tốt, đừng có lười biếng!"
Còn bốn tên đệ tử Luyện Hồn Tông kia thì đang ngồi chôm hỗm đẳng kia, trong tay mỗi tên đều đang có một đám lửa pháp lực, chuyên tâm tế luyện đá tử kim.
Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, Từ sư huynh đường đường là thiên kiêu của Luyện Hồn Tông, làm sao mà phải khách khí với cái tên đệ tử Chính Đạo này như vậy, thậm chí còn ăn nói khép na khép nép, hai người bọn họ còn đang nhàn nhã ngồi kia ăn dê nướng nguyên con, bọn họ thì chỉ có thể ngồi đây ngửi mùi thơm, rồi còn làm cu li cho tên đệ tử Chính Đạo kia nữa.
Ánh mắt của Lý Ngọc lúc này đang để ý đến ngọn lửa trên tay của mấy vị đệ tử Luyện Hồn Tông kia.
Đều là ngọn lửa được ngưng tụ bởi pháp lực, nhưng ngọn lửa của đệ tử Ma Đạo lại không giống với ngọn lửa của bên đệ tử Chính Đạo, ngọn lửa pháp lực bên Chính Đạo có mầu đỏ hồng, còn của bên Ma Đạo lại là mầu Đen.
Cùng một cái linh mạch, chỉ là tu luyện ngược lại, thế mà có khác biệt như vậy.
Khó trách Đan Đạo của hai đạo Chính Ma cũng không có liên hệ gì với nhau, không phải do vấn đề năng lực, mà là do liên quan rất nhiều tới ngọn lửa pháp lực.
Nhưng mà hắn cũng nhanh chóng quay về, nhìn vào đóng lửa trước mặt mình.
Trên đống lửa còn đang nướng một con dê non, trên da của con dê được phết một loại nước sốt bí mật, lửa cháy xèo xèo làm mùi thơm không ngừng tản ra xung quanh, khiến Lý Ngọc cũng cảm thấy thèm thuồng.
Lần trước, khi hắn tới Hư Lăng động thiên, Từ Dị cũng đang nướng dê nguyên con với đám đệ tử Luyện Hồn Tông, tên này ngoài tu tiên ra thì còn rất đam mê nghiên cứu đồ ăn ngon, Lý Ngọc và hắn mặc dù thuộc về hai tông môn Chính Ma khác nhau, nhưng cũng không có gì ân oán, nên nể mặt hắn, Lý Ngọc cũng không tính toán với mấy tên đệ tử vừa mạo phạm mình lúc nãy làm gì.
Lý Ngọc lấy hai hũ linh tửu ra, vừa ăn uống, vừa nói chuyện cùng Từ Di.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Từ Dị uống một ngụm linh tửu, rồi nói :"Ta tới đây để tinh luyện một ít tử kim, đem về tông môn để đổi lấy đan dược."
Lý Ngọc kinh ngạc hỏi :"Những thiên kiêu như các ngươi mà cũng phải dùng tử kim để đổi Trúc Cơ Đan sao?"
Với thiên phú của Từ Dị, nếu ở Côn Luân thì hắn thuộc nhóm đệ tử chỉ cần tu hành tới Luyện Khí đỉnh phong, là sẽ được tông môn phát miễn phí Trúc Cơ Đan cho.
"Trúc Cơ Đan?" Từ Dị nghe Lý Ngọc nói thế còn sửng sốt hơn cả Lý Ngọc lúc nãy, sau đó lắc đầu nói :"Tông môn làm gì có Trúc Cơ Đan mà đổi, ta là tính đổi một ít Hồi Khí Đan, một cân Tử Kim có thể đổi một viên Hồi Khí Đan, Hồi Khí Đan của ta đã bị dùng hết từ lần ở Vạn Độc Quật rồi..."
Hồi Khí Đan ở Côn Luân thuộc về nhóm đan dược thường gặp nhất, một viên Hồi Khí Đan thượng phẩm có giá là năm mươi linh tệ, trên quây hàng ở Phi Lai Phong thì chỉ có giá bốn mươi linh tệ.
Nếu là hạ phẩm, thì hai mươi linh tệ là có thể mua được.
Còn giá của một cân tử kim ở Côn Luân là mấy trăm linh tệ.
Lý Ngọc bất ngờ hỏi :'Luyện Hồn Tông các ngươi bán Hồi Khí Đan đắt như vậy à?"
Từ Dị trả lời :"tất nhiên là đắt rồi, một viên Hồi Khí Đan có thể lập tức hồi đầy pháp lực, lúc mấu chốt coi như nhiều hơn một cái mạng còn gì..."
Lý Ngọc chợt nhớ ra, hắn đây là đang dùng thân phận Luyện Đan Sư của Côn Luân để nhìn về bên Ma Đạo.
Hồi Khí Đan mặc dù là đan dược cấp một, nhưng nó cũng chỉ rẻ tiền ở Côn Luân, chứ đối với tán tu và đệ tử Ma Đạo không có sở trường luyện đan mà nói, thì đây chính là món hàng xa xỉ phẩm. Đây chính xác là giá cắt cổ mà.
Nhưng Lý Ngọc vẫn bất ngờ :"Với thiên phú của ngươi, thì chẳng lẽ Luyện Hồn Tông sẽ không miễn phí cung cấp những thứ này sao?"
Từ Dị phất tay áo, nói ra :"Thế đạo bây giờ, thiên phú tốt thì có ích gì chứ, phải xem bối cảnh và quan hệ, những tên đệ tử và hậu nhân của mấy vị tổ sư Nguyên Anh kia, muốn Thông Mạch Đan có Thông Mạch Đan, muốn Trúc Cơ Đan có Trúc Cơ Đan, sau khi tổ phụ ta vẫn lạc thì ta không còn chỗ dựa ở Tông môn nữa, nhưng tài nguyên kia đương nhiên cũng không tới lượt ta rồi..."
Lý Ngọc thật sự thấy đồng cảm với hắn, nói ra :"Ở đâu cũng vậy thôi..."
Nếu nói về thiên phú, thì những tên đệ tử, hậu nhân của mấy vị tổ sư Nguyên Anh kia, có vài người thực ra cũng chưa chắc đã tốt bằng một vài đệ tử khác trong tông môn, nhưng bọn họ lại có được nhiều tài nguyên bồi dưỡng hơn người khác, chủ yếu là do bối cảnh.
Từ Dị là song linh mạch, nếu hắn có bối cảnh thì đã sớm trúc Cơ ròi, chứ không phải bị kẹt ở Luyện Khí đỉnh phong lâu như vậy.
Từ Dị nhìn Lý Ngọc, nói ra :"Nói vậy thì Lý đạo hữu chắc cũng là tới luyện tử kim để đổi đan dược?"
Lý Ngọc thở dài nói :“ở Côn Luân, tu vi đến Luyện Khí đỉnh phong xong thì đi kiếm một trăm cân tử kim để đổi một viên Trúc Cơ Đan."
Từ Dị rất là ngạc nhiên, hỏi :"Với thực lực và cống hiến của ngươi, thế mà bọn họ còn không cho ngươi Trúc Cơ Đan á, đây cũng thật quá không thể tưởng tượng nổi..."
Lý Ngọc cũng phất tay áo, rồi nói :'Đại bộ phận Trúc Cơ Đan của tông môn đều dành cho những hậu nhân của mấy vị tổ sư Nguyên Anh kia, còn đám đệ tử của họ cũng phải cần cống hiến mới đổi được đấy..."
Hai người cụng vò rượu, uống một ngụm, rồi thở dài một cái, đúng là cảm giác đồng bệnh tương liên.
Lý Ngọc cắn một miếng đùi dê ngon tuyệt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay sang nói với Từ Dị :"Từ đạo hữu, hay là thế này, ngươi gom cho ta một cân tử kim, ta đổi cho ngươi hai viên Hồi Khí Đan cực phẩm, ngươi thấy sao?"
Một cân tử kim bằng hai viên Hồi Khí Đan cực phẩm?
Từ Dị cũng sửng sốt rồi.
Còn có loại chuyện tốt này?
Phải biết rằng, một cân tử Kim ở Luyện Hồn Tông, cũng chỉ có thể đổi được một vien Hồi Khí Đan, nhưng cũng chỉ là Hồi Khí Đan trung phẩm, có hai đạo đan văn, đừng nói là Hồi Khí Đan cực phẩm, mà Hồi Khí Đan thượng phẩm ở Luyện Hồn Tông cung rất ít thấy.
Lý Ngọc hỏi :"Sao thế, ngươi không tin à?"
Từ Dị cuống quýt xua tay :" không không không, Từ mỗ tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của Lý Đạo hữu."
Đây là lời nói thật lòng của Từ Dị, cho dù hai người thuộc về hai phe Chính Ma khác nhau, nhưng quả thật, nhân phẩm của Lý Ngọc là điêu Từ Dị không hề nghi ngờ.
Vì dù sao thì nhân phẩm của Lý Ngọc cũng được cả tu tiên giới biết đến, cho dù ở bên Ma Đạo thì tên của hắn cũng là bảng hiệu hàng tốp.
Lý Ngọc lấy ra một chai Hồi Khí Đan, đưa cho Từ Dị, nói ra :"Ngươi có thể xem qua đan dược trước."
Từ Dị mở bình thuốc ra, nhìn viên đan dược có năm đạo đan văn lộng lẫy kia, đúng là cực phẩm không thể nghi ngờ, liền sững sờ tại chỗ.
Lý Ngọc còn nói thêm :"Nếu như đệ tử Luyện Hồn Tông các ngươi còn có ai muốn dùng tử kim đổi Hồi Khí Đan cực phẩm, thì Từ đạo hữu cũng có thể giới thiệu giúp ta một chút, giả cả giống nhau cả, nhưng nếu ngươi giới thiệu mười người thì ta sẽ cho Từ đạo hữu một viên Hồi Khí Đan cực phẩm nữa..."
Lý Ngọc biết được qua yêu nữ, Chính Ma hai đạo cũng không phải là cạch mặt hẳn, thường ngày vẫn có buôn bán qua lại.
Một vài loại đan dược của Côn Luân cũng sẽ bán cho Ma Đạo, đổi lấy một ít linh dược linh thảo, hoặc một số tài nguyên mà tông môn thiếu hụt, chỉ có điều là giá cả sẽ đắt đỏ hơn rất nhiều, nhờ vào kỹ thuật lũng đoạn mà hoàn toàn đem Ma Đạo thành đám dê béo để làm thịt.
Buôn bán kiểu này, nếu tông môn có thể làm, vậy thì hắn cũng có thể làm.
Tử Kim là hắn cần, nhưng nếu tự mình chậm rãi tìm tòi rồi tinh luyện, thì quá lãng phí thời gian, dù sao hắn còn phải áp súc pháp lực, học pháp thuật, mà thời gian chính là sinh mệnh của tu tiên giả, không thể lãng phí.
Hắn là Luyện Đan Sư, hắn phải triển khai thế mạnh của mình.
Một cân tử kim đổi một viên Hồi Khí Đan, đệu tử Côn Luân nhất định sẽ không đổi, vì Côn Luân là thánh địa Đan Đạo, đan dược trong tông môn vừa tốt vừa rẻ, đệ tử Côn Luân cũng có tầm mắt rất cao, cho dù là Hồi KHí Đan cực phẩm, thì cũng chỉ có tác dụng hồi phục pháp lực, chứ chẳng có hiệu quả khác.
Nhưng đệ tử Ma Đạo lại không giống, đồ vật hiếm là quý, bọn họ luyện không ra đan dược có phẩm chất tốt, Hồi KHí Đan bình thường vẫn được đổi bằng Tử Kim.
Những đệ tử Luyện Hồn Tông này, làm việc cho Ma Đạo, còn không bằng làm việc cho hắn, một người cần mười năm để tinh luyện một trăm cân Tử Kim, nhưng mười người thì chỉ cần một năm, một trăm người thì chỉ cần một tháng...