Chương 113 : Cuộc gặp gỡ của hai thiếu nữ thiên tài (2)
Chương 113 : Cuộc gặp gỡ của hai thiếu nữ thiên tài (2)Chương 113 : Cuộc gặp gỡ của hai thiếu nữ thiên tài (2)
Nàng nhìn Ngọc Tuyên Phong linh khí sung túc, dược điền khắp nơi, sau khi trở lại một tòa đại điện, bình thản nói :"Ngươi ở Côn Luân rất là không tồi, hai năm trước vẫn chỉ là đệ tử mới nhập môn, nhanh như thế đã thành quản lý một ngọn núi."
Lý Ngọc nói :"Đầu là chưởng giáo chân nhân ưu ái..."
Nam Cung Thiền đột nhiên nói ra :“Côn Luân đối với ngươi tốt như vậy, nếu ta là ngươi, nhất định sẽ không đi Huyền Âm Giáo, nói về linh khí, nơi đó không sung túc bằng Côn Luân, nói về tài nguyên, cũng không nhiều bằng Côn Luân, sau này ngươi sẽ không phản bội ta chứ?"
Lý Ngọc chân thành nói :"Cô nương đối với ta có ba lượt ân cứu mạng, ta làm sao có thể phản bội cô nương?”
Nam Cung Thiên thản nhiên nói :"Vậy cũng chưa chắc, so với trường sinh, thì ân cứu mạng có tính là gì, chuyện lấy oán trả ơn ở tu tiên giới này đâu có thiếu, lời của ngươi nếu có thể tin, thì Tân Khả Nhân làm sao lại có Ấn tức Thuật, ngươi đừng nói cho ta, Ẩn Tức Thuật của nàng không phải là ngươi dạy nha?"
Đến rồi, rốt cuộc cũng tới...
Chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, Lý Ngọc biết rõ, cái đề tài này hôm nay không có cách nào lấp liếm được.
Nhưng mà trong lòng hắn sớm đã có chuẩn bị, điềm tĩnh nói :'Ẩn Tức Thuật của Tần sư tỷ đúng là do ta dạy, nhưng ta làm vậy, hoàn toàn cũng vì cô nương...
Nam Cung Thiên nhìn hắn, cười lạnh :”Vì ta? Là ta bảo ngươi dạy nàng sao?"
Lý Ngọc cực kỳ vô tội, kể lể :"Là cô nương để cho ta thường ngày chú ý đến tin tức của Tần sư tỷ nhiều hơn, mà tin tức thông qua miệng người khác, đương nhiên không thể bằng chính mình tận mắt thấy được, vì có thể trực tiếp lấy được tin tức của Tần sư tỷ, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp tới gần nàng, dâng ra Ẩn Tức Thuật chính là một bước mấu chốt trong đó, ngoài điều này ra, bình thường ta còn đưa cho nàng nước quả, thỉnh giáo nàng vấn đề tu hành, bỏ ra thời gian gần một năm, cuối cùng cũng có thể ngẫu nhiên nói chuyện cùng nàng được một hai câu, đệ tử khác của Côn Luân, còn không thể nhìn thấy cái bóng của nàng...'
Nam Cung Thiên sửng sốt một chút : "Thật?"
Lý Ngọc đáp :"Là ngài để cho ta chú ý Tần sư tỷ, ta thật vất vả mới đến gần nàng được một chút, chính ngài đã quên?"
Sau đó hắn tủi thân, nói :"Cô nương, ngài còn không tín nhiệm ta sao?"
Một chiêu đảo khách thành chủ này của hắn, khiến Nam Cung Thiền không kịp chuẩn bị.
Nàng há miệng ra định nói, nhưng mãi mới nói ra :”Ta, ta không phải là không tín nhiệm ngươi, chỉ là ta ghét nhất phản bội..."
Nàng vừa nói, vừa kéo vạt áo trước ngực ra.
Lý Ngọc giật cả mình, chẳng lẽ để phòng ngừa mình phản bội, nàng còn định dùng cả mỹ nhân kế?
Nhưng mà Lý Ngọc rất nhanh biết được, là mình suy nghĩ nhiều.
Nam Cung Thiền cởi bỏ vạt ra, nhưng lại không hoàn toàn cởi bỏ, Lý Ngọc nhìn thấy phía chếch lên ngực trái của nàng, chỗ bên dưới vai trái, có một vết sẹo rõ ràng. Bình thường trên người tu tiên giả sẽ không có vết sẹo, vì nếu có bị thương, thì đều có thể dùng đan dược cùng pháp lực khôi phục lại bình thường.
Nam Cung Thiên mặc lại áo xong, nói ra :"Cái này là đại giới từ việc tín nhiệm người khác, nàng vốn là thị nữ mà ta coi trọng nhất, nhưng đúng lúc ta tu hành đến thời điểm mấu chốt, thì xuất thủ đánh lén, nếu như không phải ta né được vị trí chí mạng, thì ngươi đã sớm không nhìn thấy ta rồi, ta giữ lại vết sẹo này để từng giây từng phút nhắc nhở bản thân, không được tin tưởng bất luận kẻ nào..."
Nàng nhìn Lý Ngọc, nói ra :"Ta đối với ngươi tốt như vậy, nếu như ngươi phản bội ta, cho du ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng muốn tìm ra rồi đích thân giết ngươi."
Đã thiếu thốn tình thương của cha từ bé, lại gặp người mình tín nhiệm nhất phản bội, bảo sao nàng lại đa nghi như vậy, lúc này Lý Ngọc chỉ có thể nói :"Không có cô nương, ta sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không phản bội cô nương đâu. ˆ"
Một lúc sau, Nam Cung Thiền rời khỏi Ngọc Tuyên Phong.
Lý Ngọc thở phào một cái, đã biết được những chuyện nàng trải qua, sau này cùng yêu nữ nói chuyện, hắn phải đặc biệt cẩn thận, sợ nói sai cái gì lại xúc phạm tới trái tim pha lê yếu ớt nhạy cảm kia của nàng.
Sau khi đưa nàng và người Huyền Âm Giáo rời đi, Lý Ngọc đi Ngọc Châu Phong đón Chu Tử Tuyền về, sau đó mới đi Ngọc Hư Phong phục mệnh.
Vương Đạo Huyền hỏi :"Mấy ngày qua, các ngươi ở chung tốt chứ?"
Lý Ngọc lắc đầu, nói ra :"Vị Nam Cung cô nương này, tính tình nóng nảy cổ quái, cùng nàng ở chung, không phải là chuyện dễ dàng..."
Vương Đạo Huyền khẽ thở dài, nói ra :"Vất vả ngươi rồi, lần này tông môn thi đấu Luyện Đan Sư nhị phẩm, còn nửa tháng nữa sẽ bắt đầu, ban thưởng cho thủ lĩnh là năm viên Thác Mạch Đan, bổn tọa tăng lên mười viên cho ngươi...
Lý Ngọc ôm quyên nói ra :'Ða tạ chưởng giáo!"
Thi đấu Luyện Đan Sư nhị phẩm của Côn Luân, cũng không phải hàng năm một lần, mà là năm năm một lần, Lý Ngọc nhập môn được hai năm, còn là trải qua lần đầu tiên.
Mặc dù quy cách của Luyện Đan Sư nhị phẩm rất cao, luyện chế đan dược cũng cao cấp hơn, nhưng Luyện Đan Sư nhị phẩm của tông môn, mới chỉ có không đến hai trăm vị, nên mỗi lần tham gia tỷ thí cũng chưa đến một trăm người, nên quy mô cuộc thi tự nhiên không thể so với thi đấu học đồ, hay thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, mà gần giống với tỷ thí nội bộ của nhiều phong đan đạo với nhau.
Ban thưởng thủ lĩnh thi đấu của những lần trước, đều là năm viên Thác Mạch Đan, nhưng lần này chưởng giáo chân nhân lại phá lệ, tăng lên mười viên.
Đây rõ ràng là đặc biệt tăng cho Lý Ngọc, dù sao dựa theo lời mấy vị Luyện Đan Sư tứ phẩm, thì đừng nói là Luyện Đan Sư nhị phẩm, mà những vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia của tông môn, có tham gia thi đấu, cũng đừng hòng cầm đi mươi viên đan dược ban thưởng thủ lĩnh kia, từ tay Lý Ngọc.
Có thể nói là, Chưởng giáo chân nhân đặc biệt chiếu cố Lý Ngọc.
Dùng thân phận Luyện Đan Sư nhị phẩm để quản lý một phong, vốn là chuyện xưa nay chưa từng có, vì hắn tham gia tỷ thí mà đặc biệt tăng lên ban thưởng, càng là trần trụi thiên vị hắn, nhưng mà các vị tổ sư Nguyên Anh nghị sự, cũng không có gì dị nghị.
Đây dù sao cũng là chưởng giáo một tông, ngay cả đặc quyền như vậy còn không có, thì ai muốn đi làm chưởng giáo chứ. Lại nói, hắn cũng chẳng cho Lý Ngọc trực tiếp, mà đây là ban thưởng thủ lĩnh thi đấu, vẫn cần phải có thực lực tuyệt đối mới lấy được đấy.
Cho dù, chuyện này với trực tiếp cho Lý Ngọc, cũng chẳng có gì khác nhau...
Thi đấu Luyện Đan Sư nhị phẩm trước đây, đều là thiên tài của nhiều phong đan đạo, nhất là những đệ tử của mấy vị Luyện Đan Sư tứ phẩm kia, đều cạnh tranh cực kỳ quyết liệt, không đến phút cuối cùng, không ai biết cuối cùng hoa sẽ rơi vào nhà nào.
Nhưng lần thi đấu này lại khác, chưa có bắt đầu đã chẳng có gì hồi hộp, từ lúc Lý Ngọc thăng tiến lên Luyện Đan Sư nhị phẩm, bọn họ cũng không cần nghĩ đến thủ lĩnh của thi đấu Luyện Đan Sư nhị phẩm làm gì.
Mà đối thủ của bọn hắn, cũng không chỉ một mình Lý Ngọc.
Phải biết là, một vị khác bên trong Đan Đạo song tử tinh, cũng vừa mới thăng tiến lên Luyện Đan Sư nhị Phẩm.
Giải nhất với giải nhì coi như bị hai người bỏ vào túi rồi, lần thỷ thí thứ ba, Lý Ngọc đều là cực phẩm, còn Trịnh sư muội đều là siêu phẩm, mà đa số mọi người dự thi, mỗi lò có thể cho ra một viên thượng phẩm, đã là được thần đan đạo phù hộ rồi.
Nhập môn đan đạo không khó, nhưng muốn tinh thông lại không dễ dàng, mà càng về sau thì tăng lên lại càng khó, nhưng Lý Ngọc và Trịnh sư muội lại khác, càng về sau tiến bộ càng nhanh.
Ngọc Tuyền Phong.
Lý Ngọc đem từng viên Thác mạch Đan sau khi chiết xuất xong ăn vào lần lượt, cảm thụ được pháp lực biến hóa trong thể nội.
Mỗi một lần thác mạch, linh mạch có thể tiếp nhận càng nhiều pháp lực hơn nữa, yêu nữ cho hắn mười viên Thác Mạch Đan, tham gia tỷ thí lại thắng mười viê nữa, Lý Ngọc vừa mới Trúc Cơ chưa bao lâu, như pháp lực của hắn đã có thể so với Trúc Cơ Trung kỳ đơn linh mạch.
Một cuộc tỷ thí mà được ban thưởng mười viên Thác Mạch Đan, trừ Côn Luân ra thì cũng chỉ có Thiên Đạo Tông mới có cái vốn này.
Phục dụng xong Thác Mạch Đan này, Lý Ngọc lại đi tới Lăng Vân Phong.
Mỗi tháng hắn luyện chế hai mươi lò Thông Mạch Đan cho tông môn, một lò cho ra ba viên, là có sáu mươi viên, gai cho tông môn hai mươi viên Cực Phẩm xong, còn dư lại là của Lý Ngọc, nên hắn mang tới hối đoái Thác Mạch Đan.
Ba mươi viên Thông Mạch Đan hối đoái một viên Thác Mạch Đan, không có lời thì đúng là không có lời, nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo hắn không luyện được đan dược tam phẩm.
Vương Hoa nhìn Lý Ngọc lấy ra ba mươi viên Thông Mạch Đan, liếc nhau với Lý Ngọc một cái, rồi cùng nở một nụ cười kiểu ngầm hiểu lẫn nhau.
Vương Hoa vừa cười vừa lắc đầu nói :"Tiểu tử ngươi thế mà giấu tài, lúc ở Ngọc Hư Cung..."
Rất hiển nhiên, một lò xuất ra một viên đan dược cực phẩm, cũng không phải là cực hạn của Lý Ngọc, hắn ít nhất còn có thể luyện chế ra một viên thượng phẩm nữa, nhưng lại cố ý giấu một tay, trong lúc biểu hiện cho đám tổ sư Nguyên Anh kia xem.
Vương Hoa cũng là luyện đan sư, nên rất hiểu điều này.
Nếu như luyện bao nhiêu giao ra bấy nhiêu, ai còn thèm làm Luyện Đan Sư nữa, làm người phải tự mình mưu cầu phúc lợi cho mình. Hắn đem một viên Thác Mạch Đan thượng phẩm giao cho Lý Ngọc, nói thêm :"Tháng này không có phế đan, nên không cho ngươi được...
Lý Ngọc cũng không có ý kiến gì với việc này, vật liệu luyện chế đan dược cấp ba quá quý giá, lãng phí không nổi, vị Luyện Đan Sư nào mà tháng tháng đều luyện ra phế đan, e là chẳng mấy mà bị giáng cấp.
Cuối tháng này Lý Ngọc nhận được lời mời trợ giúp của mấy phong, giúp bọn họ luyện chế ra mấy lô đan dược, cũng chỉ nhận được hai viên Thác Mạch Đan hạ phẩm.
Thông qua con đường bình thường, mỗi tháng Lý Ngọc có thể được đến ba viên Thác Mạch Đan, nhìn thì rất ít, hoàn toàn không so được với tốc độ hắn nhận được Thông Mạch Đan lúc Luyện Khí Kỳ, nhưng phải nhớ là, đây là đan dược cấp ba, mà tốc độ này cũng để cho chín mươi chín phần trăm Trúc Cơ kỳ hâm hộ.
Không tính các con đường khác, chỉ riêng mỗi tháng ba viên này, Lý Ngọc đem ngũ linh mạch tu đến Trúc Cơ đỉnh phong, cũng không đến mười năm.
Sau thời gian thi đấu Luyện Đan Sư nhị phẩm kết thúc, tiết tấu tu hành của Lý Ngọc từ từ chậm lại, mỗi ngày ngòa trừ luyện đan, song tu, chính là luyện tập pháp thuật các hệ. Thời gian trôi qua cũng coi như phong phú.
Sau khi Trúc Cơ, tu hành chính là chuyện chính của nhân sinh.
Trong thời gian này, Tử Vân Phong truyên đến tin dữ hai lần, lão hà Luyện Đan Sư và lão Từ Luyện Khí Sư, đã lần lượt qua đời trong vòng ba ngày.
Lý Ngọc tìm một chỗ non xanh nước biếc, ở cố quốc của bọn họ, đem tro cốt mai táng ở đó, còn dựa theo nguyện vọng của bọn họ, cài đặ một cái cơ quan nhỏ trước mộ bọn hắn.
Nếu như có người phát hiện ra nơi chôn cất tro cốt của bọn họ, nếu lễ bái một lần, thì một cái lỗ khảm ngọc dưới đất sẽ mở ra.
Bên trong hốc tối có một quyển công pháp tu hành cơ sở, một bản điển tịch nhập môn luyện khí cùng trận pháp nhập môn, một hạt Tụ Khí Đan được niêm phong bảo tồn trong bình ngọc, là tạo hóa mà hai người để lại cho người hữu duyên.
Sau khi làm xong, Lý Ngọc liền trở về Côn Luân.
Sau khi lão Hà và Lão Từ chết, trước cửa tiểu viện của Tử Vân Phong, quán nhỏ mạt chược đã không còn dựng lên nữa, hai người còn lại một lần nữa về nằm ở xích đu, chậm rãi chờ ngày đại nạn đến.
Cố nhân lần lượt tàn lụi, cũng làm cho Lý Ngọc có thêm hoài cảm trong lòng.
Biểu hiện trực tiếp nhất là, hắn tu hành ngày càng khắc khổ, trước khia hắn tu hành gần như ỷ lại toàn bộ vào đan dược, buông tha cho chính mình tự dẫn khí, nhưng bây giờ hắn lại không bỏ qua bất kỳ thời gian nào, ngay cả Khương Ly và Chu Tử Tuyền cũng bị lây nhiễm tâm tình của hắn, chuyện chơi đùa cũng giảm đi rất nhiều.
Lý Ngọc rất rõ ràng, thiên phú của hắn không khá hơn bao nhiêu so với mấy lão cố nhân vừa quy khư kia, thậm chí còn chẳng bằng họ, nếu như không phải thân phận luyện đan sư này của hắn, thì hơn hai trăm năm về sau, khả năng rất cao là hắn cũng sẽ giống như bọn họ, cuối cùng trở thành một nắm đất vàng.
Ngày hôm nay, Lý Ngọc vừa tu hành xong một vòng, thì nhận được truyền gọi từ Ngọc Hư Phong.