Chương 114 : Đại hội tiên đạo (2)
Chương 114 : Đại hội tiên đạo (2)Chương 114 : Đại hội tiên đạo (2)
Lý Ngọc đứng bên trên một chiếc Linh Thuyền, ôm Linh Nhi trong ngực, Chu Tử Tuyền thì đang đứng bên cạnh nói đùa cùng Khương Ly.
Lần này hắn phải đi ra ngoài một tháng mới về, để không trì hoãn tu hành, nên hắn dẫn theo cả Linh Nhi lẫn Chu sư tỷ.
Vì chuyến này đi, trừ đệ tử tham gia tỷ thí các hạng mục, thì còn rất nhiều đệ tử bình thường đi theo, để phụ trách công tác hậu cần, chân chạy, đưa tin, một số việc vặt vãnh khác nữa, nên Lý Ngọc dẫn thêm một người, cũng không phải vấn đề gì.
Lý Ngọc vốn đáng ngắm phong cảnh trên đầu thuyền, ánh mắt lơ đãng nhìn ngắm xung quanh, bỗng phát hiện ra một bóng hình quen thuộc trong nhóm đệ tử đi cùng trên chiếc Linh Thuyên này.
Tính ra thì, đã hơn nửa năm nay hắn chưa gặp qua Ngô Thông.
Nửa năm không gặp, mà Ngô Thông cũng đã thành công Trúc Cơ, nhìn quần áo hắn đang mặc, thì hình như hắn chính là phụ trách quản lý những đệ tử theo cùng này.
Tu tiên giới đúng là tạo hóa khắp nơi, cũng không biết hắn làm sao kiếm được Trúc Cơ Đan và Thác Mạch Đan nữa.
Lý Ngọc đi qua chỗ hắn, hỏi :”Ngươi cũng tới à?"
Ngô Thông ước mơ nói :"Không phải lúc nào cũng có cơ hội đến Thiên Đạo Tông, nếu như có thể vào bí cảnh Thiên Đạo một lần, đời này chết cũng không đáng tiếc..."
Lý Ngọc nhếch môi nhìn cái bộ dáng không có tiên đồ kia của hắn, hỏi :"Thiên Đạo Tông thật tốt như vậy?"
Ngô Thông cảm khái nói :“Đương nhiên, đây chính đã từng là ngọn hải đăng của tu tiên giới, ai mà không cảm thấy vẻ vang khi trở thành người của Thiên Đạo Tông chứ..."
Lý Ngọc bắt được một từ quan trọng :"Từng?"
Ngô Thông ung dung giải thích :"Đã từng là Thiên Đạo Tông, kia mới thật đúng là thánh địa trong lòng vô số tu tiên giả, đẩy ngã Thiên Diễn vương triều thống trị nghiêm khắc, đánh lui các thế lực quấy nhiễu Đại Thế Giới, đem Ma Đạo đuổi đến tận vùng cực bắc lạnh giá, khiến cho Thượng Cổ Yêu Đình co đầu rút cổ ở Nam Cương không dám ra, để cho tu tiên giả Chính Đạo chiếm cứ trên tám phần mười bí cảnh động thiên, có thể nói là Hải Đăng của tu tiên giới..."
Sau đó thì sao?”
"Sau đó thì biến thành kiểu như bây giời"...
Thiên Đạo Tông bây giờ là cái "kiểu" gì, Lý Ngọc đương nhiên rất rõ ràng. Thiên Đạo Tông bây giờ lớn mạnh thì đúng là lớn mạnh thật, bá đạo cũng là bá đạo thật, khiến cho các đại phái oán thán khắp nơi, nếu như không phải họ đánh không lại, e là các tông đã sớm khởi nghĩa vũ trang rồi.
Nghe Ngô Thông nói bí văn thượng cổ, Lý Ngọc vô cùng hứng thú, như chuyện về Vương Triều Thiên Diễn , hắn cơ bản còn chưa nghe đến bao giờ.
Chuyện Thiên Đạo Tông đánh lui các thế lực quấy nhiễu Đại Thế Giới, hắn đọc rất nhiều cổ tịch, nhưng trên đó cũng không có ghi chép gì.
Ngô Thông đúng là không thẹn với tên tuổi của hắn, tin tức cực kỳ linh thông, đối với những chuyển cách đây hàng ngàn, thậm chí cả vạn năm trước, hắn đều hiểu rõ vô cùng, gọi hắn là Bách Sự Thông cũng không quá, dù sao trên đường tới Thiên Đạo Tông chỉ ngồi linh thuyền, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Lý Ngọc bèn ngồi nghe hắn trò chuyện những bí văn này, thuận tiện học lịch sử luôn.
Thế giới bây giờ của bọn họ, thế mà tồn tại qua một triều đại thống nhất, các tông môn lớn, tán tu, tổ chức tu tiên giả, đều ở dưới sự thống trị khắc nghiệt của vương triều kia, Vương triều Thiên Diễn không chỉ chiếm cứ tất cả bí cảnh động thiên, mà ngay cả tài nguyên của Đại Thế Giới, cũng không cho phép tu tiên giả nhúng chàm, có quyền sinh sát tuyệt đối đối với tu tiên giả lúc bấy giờ.
Dưới sự áp bức của vương triều Thiên Diễn, cuối cùng khơi dậy phản kháng mãnh liệt của tu tiên giả, sau một hồi chiến tranh kéo dài mấy trăm năm, các tông Chính Đạo và các tổ chức tu tiên giả lúc đó, đã bỏ ra đại giới hết sức thê thảm đau đớn, cuối cùng đẩy ngã được sự thống trị của vương triều Thiên Diễn, Hoàng tộc Thiên Diễn trốn sang thế giới khác, Đại thế giới và các bí cảnh liên thông, các loại bí cảnh động thiên, bị Thiên Đạo Tông cùng các tông môn khác cùng phân chia, nhưng bọn họ cũng không hạn chế những tu tiên giả khác lợi dụng tài nguyên của Đại Thế Giới, đồng thời mở ra thời đại hoàng kim của tu tiên giới.
Về sau, Thiên Đạo Tông càng là thế lực đầu đàn của tu tiên giả, đánh lui các thế lực khác quấy nhiễu Đại Thế Giới, đồng thời lại chiến tranh cùng Ma Đạo, Yêu Đình, đẩy bọn họ chạy tới nơi có tài nguyên cằn cỗi, đất cằn sỏi đá, vững chắc địa vị ở phía đông Đạo Môn như bây giờ.
Thiên Đạo Tông lúc đó, chính là lãnh tụ của Chính Đạo, là ngọn Hải Đăng duy nhất của Tu Tiên giới, không thể nghi ngờ.
So với Thiên Đạo Tông hoành hành ngang ngược bá đạo bây giờ, như là hai tông khác nhau vậy.
Ngô Thông tựa ở bên trên khoang thuyền, cảm khái nói ra :“một đời tổ tiên của Thiên Đạo Tông kia, người thì phi thăng, người thì qua đời, không biết nếu như bọn họ biết được hậu nhân của bọn họ, sẽ đem Thiên Đạo Tông biến thành một cái vương triều Thiên Diễn khác, sẽ có ý nghĩ gì..."
Lý Ngọc cũng không nói gì, thật đến lúc đó, có lẽ sẽ có một "Thiên Đạo Tông" mới xuất hiện, lịch sử trước giờ vẫn tuần hoàn như vậy.
Nhưng mà Thiên Đạo Tông bây giờ, còn chưa quá phận như vương triều Thiên Diễn kia, nên vẫn là thánh địa trong mắt tu tiên giả như cũ.
Hành trình đi Thiên Đạo Tông lần này, tông môn phái ra mấy vị tổ sư Nguyên Anh đi theo bảo vệ, tốc độ của linh thuyền rất nhanh, đi mất một ngày đã tới bí cảnh Thiên Đạo.
Linh Thuyên chậm rãi hạ xuống, Lý Ngọc vẫn đứng trên đầu thuyền, nhìn xuông dưới thấy một tòa thành trì to lớn, tòa thành trì này là tòa thành to lớn nhất, so với bất kỳ tòa thành nào mà Lý Ngọc đã đi qua, rộng lớn và sang trọng, các loại kiến trúc cao lớn tầng tầng lớp lớp, trên bầu trời xung quanh thành trì còn có ánh sáng lập lòe mầu xanh, thi thoảng lóe lên, đó là một cái tụ linh trận cỡ siêu lớn, Lý Ngọc có hiểu sơ về trận pháp, nên biết là bố trí một cái tụ linh trận cỡ lớn như này, e là linh khí trong vòng ngàn dặm cũng sẽ đều bị hút tới đây.
Trận pháp này hình như chỉ là tụ linh, cũng không có tác dụng phòng hộ, nhưng mà nghĩ lại thì cũng bình thường, vì Thiên Đạo Tông ở ngay đây, còn cần cái gì phòng hộ nữa, trên thế giới này, còn không có người nào, cùng thế lực nào, có thể uy hiếp được Thiên Đạo Tông đâu.
Linh Thuyền của Côn Luân hạ xuống trước một cái cửa thành.
Cho dù là ai thì cũng phải vào Thiên Đạo Thành từ cửa thành, đây là quy củ do Thiên Đạo Tông quy định.
Trên cửa thành to lớn, điêu khắc các loại thụy thú, sớm đã có trưởng lão Trúc Cơ mặc trang phục thêu ấn ký Âm Dương Song Ngư chờ đợ ở cửa thành, khách khí tiếp dẫn mọi người ở Côn Luân vào trong thành.
Đi vào cửa thành, đập vào mắt đầu tiên là đường đi rộng rãi và gọn gàng, hai bên đường phố là các loại kiến trúc cao lớn, có điểm giống phường thị của Tử Tiêu Phong, nhưng quy mô thì lớn hơn nhiều so với phường thị của Tử Tiêu Phong.
Lý Ngọc dùng Vọng Khí Thuật nhìn, chi chít trong mắt là đủ loại mầu sắc của quỹ đạo pháp thuật, trong đó chiếm đa số là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan Kỳ cũng có, thậm chí hắn còn nhìn thấy cả cường giả Nguyên Anh kỳ.
Bên trong thành trì này, tất cả mọi người thế mà đều là tu tiên giả.
Những thiên tài đan đạo và Pháp tu của Côn Luân, đều không phải lân đầu tiên đi tới Đạo thành, nên biểu lộ cũng bình thường, nhưng những đệ tử chấp sự lần đầu tiên đi tới đây, trên mặt từng người đều không giấu nổi dáng vẻ rung động.
Côn Luân động thiên cũng coi như khí phái, nhưng so sánh với thành trì to lớn này, lại giống như một sơn thôn vắng vẻ.
Lý Ngọc cũng có thể hiểu được, vì sao một số đệ tử của các môn phái, tới nơi này xong sẽ rời khỏi môn phái của mình, để gia nhập Thiên Đạo Tông rồi, tòa thành trì này quả thực có sức hút rất lớn đối với tu tiên giả.
Xuất phát từ danh khí của Thiên Đạo Tông, rất nhiều tu tiên giả đều bằng lòng bỏ ra linh tệ kếch xù để giao nộp hàng năm, chỉ để đổi lấy tư cách cư trú trong thành này.
Bên trong thành Thiên Đạo, có một đỉnh núi cao vút trong mây, từng dãy kiến trúc cung điện, tọa lạc trên ngọn núi, nhóm người của Côn Luân, được thu xếp ở trong một cung điện trên sườn núi này.
Trao đổi tiên đạo ngày mai mới bắt dầu, sắp xếp chỗ ăn nghỉ xong, Khương Ly liền đề nghị đi dạo chơi ở thành Thiên Đạo.
Con gái đi dạo phố, cũng không có chuyện gì để nói với nam, nên Lý Ngọc ôm Linh Nhi đi chậm rì rì ở phía sau, còn Khương Ly, Chu Tử Tuyền, và Hứa Khuynh Tâm thì đi phía trước.
Đi dạo một lúc, Lý Ngọc cũng kinh hãi không ngứớt.
Tu tiên giả trong thành Thiên đạo còn nhiều hơn so với thành trì của phàm nhân, những người này mặc dù không phải là đệ tử của Thiên Đạo Tông, nhưng lại đều đang cống hiến cho Thiên Đạo Tông, không chỉ giao nộp linh tệ kếch xù ở đây, mà việc buôn bán ở chỗ này cũng phải nộp thuế cao ngất, nhưng dù như thế thì vẫn hấp dẫn rất nhiều người mới tới đây.
TRên đường đi, Lý Ngọc gặp được đủ loại cửa hàng.
Có bán đan dược, bán phù lục, bán pháp khí, bán khôi lỗi, mà còn không giống các loại ở Côn Luân, bởi phường thị ở Côn Luân có thống nhất bán một số mặt hàng, còn nơi này phần lớn là cửa hàng của cá nhân, Lý Ngọc nhìn lướt qua giá cả, thì thấy mặt bằng giá ở đây cao hơn so với phường thị trong tông môn, giá cả đan dược thậm chí còn cao hơn gấp đôi.
Còn có rất nhiêu người không có tiên thuê cửa hàng, liền bày sạp trên mặt đất thành một cái quán nhỏ, giống như trên Phi Lai Phong của Côn Luân, cũng là bán gì đều có, linh dược, tử kim, tinh thiết, huyết dịch, da lông của yêu thú, các loại vật tư, cái gì cũng có.
Tiền tệ để giao dịch ở Thành Thiên Đạo chỉ có một loại, chính là linh tệ, loại tiền tệ này do Thiên Đạo Tông phát hành, tránh khỏi phiền phức lấy vật đổi vật trong tu tiên giới, nhưng cũng làm cho tất cả mọi người đều kiếm tiền cho bọn họ. Trong thành Thiên Đạo cũng có quán rượu, quán trà, nhưng đồ vật cung cấp đều là linh trà, linh tửu, giá cả đắt đỏ, xa xỉ.
Thậm chí Lý Ngọc còn nhìn thấy cả Thanh Lâu, một số nữ tu mặc trang phục đẹp đẽ đứng ở cửa ra vào, giống những nữ tử phong trần ở phàm tục, vuốt tóc nháy mắt các kiểu, nhưng mà giá cả đương nhiên cũng không rẻ, thấp nhất cũng phải một trăm linh tệ, tư sắc thượng gia, còn có thể có giá đến một ngàn linh thạch, tinh thông bí thuật song tu, thậm chí còn có giá ba đến năm ngàn linh tệ, tu tiên giả bình thường căn bản không tiêu phí nổi.
Dù vậy thì ở cửa ra vào thanh lâu vẫn không thiếu người ra kẻ vào, bất kể là thế tục hay tu tiên giới, cũng không thiếu kẻ có tiền.
Ba thiếu nữ đi vào một cửa hàng bán pháp bảo trang sức, Lý Ngọc ôm Linh Nhi chờ ở bên ngoài, bên tai tràn đầy tiếng rao hàng náo nhiệt.
"Bồi Nguyên Quả thành thục, một trăm linh tệ một quả."
"Bán ra các loại phù lục cấp một, số lượng nhiều có ưu đãi..."
"Hồi Khí Đan, Bảo Khí Đan cấp một trung phẩm, một chai tám trăm linh tệ...”...
Thành thị của tu tiên giả cũng không khác mấy so với thành thị của phàm nhân, khắp nơi đều có không khí của phường thị.
Bỗng một lúc, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền đến trong tai Lý Ngọc, làm hắn hơi ngẩn ra.
"Thông Mạch Đan giá cả tiện nghi, đi qua đừng nên bỏ lỡ, giá gốc hai ngàn linh tệ một viên Thông Mạch Đan, chỗ này bán một ngàn năm trăm linh tệ, tới trước được trước, bán hết thì thôi..."
Giọng nói già nua ở gần đó truyền đến, khiến Lý Ngọc cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.
Hắn rất nhanh nhớ lại, ở trên vỉa hè của Phi Lai Phong năm hắn mới vào Côn Luân, đã bị một lão gài mất nết dùng Tụ Khí Đan giả mạo Thông Mạch Đan lừa, trở thành trò cười cho toàn bộ đám đệ tử suốt một thời gian, giọng nói của lão già mất nết kia, cùng với thanh âm hắn vừa nghe được, không có khác gì.
Lý Ngọc thiếu chút thì cho rằng, là lão già mấy nết kia lừa gạt từ Côn Luân tới tận Thiên Đạo Thành này rồi cơ à, nhưng mà lúc hắn quay đầu lại nhìn, thì phát hiện ra người ngồi xổm trên mặt đất rao hàng, cách đó không xa, cũng không phải là lão già lúc trước.
Là hắn nhận lâm người.
Côn Luân dùng đan đạo lập tông, nên giá cả Thông Mạch Đan vô cùng tiện nghi, một ngàn linh tệ có thể mua được một viên, nhưng ở bên ngoài Côn Luân, Thông Mạch Đan có giá hai ngàn linh tệ một viên là bình thường, mà còn từng viên khó cầu, lão già này bán một ngàn năm trăm linh tệ một viên, lập tức bị mấy người Luyện Khí Kỳ đi đường vây quanh.
"Chỉ cân một ngàn năm trăm linh tệ thật sao?”
"Thông Mạch Đan của người này sao lại rẻ như vậy?”
"Không phải giả chứ?”...
Đối mặt với mọi người thắc mắc, người này hít một tiếng, rồi nói :"Mấy viên Thông Mạch Đan này vốn là tích góp cả đời của lão phu, là mua cho cháu trai của ta, nhưng nó tráng niên mất sớm, không có tiên duyên, nên lão phu chỉ có thể bán lại mấy viên Thông Mạch Đan này với giá thấp..."
Lý Ngọc đứng cách đó không xa, ngẩn ngơ. Hai người mặc dù không giống nhau, nhưng âm thanh tương tự, lý do bán đổ bán tháo cũng tương tự, không khác gì mấy.
Lý Ngọc nghĩ lại thêm lần nữa, không phải tương tự, mà là một chữ cũng không có đổi.
Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp đến thế, người này tuyệt đối là lão già mất nết đã bán Thông Mạch Đan giả cho hắn ở Phi Lai Phong ngày xưa.