Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 158 - Chương 115 : Lý Ngọc Gặp Nạn, Bát Phương Lên Tiếng Ủng Hộ (1)

Chương 115 : Lý Ngọc gặp nạn, bát phương lên tiếng ủng hộ (1) Chương 115 : Lý Ngọc gặp nạn, bát phương lên tiếng ủng hộ (1)Chương 115 : Lý Ngọc gặp nạn, bát phương lên tiếng ủng hộ (1)

Trên đường cái của thành Thiên Đạo, chỉ trong chốc lát, đan dược trong tay lão già kia đã bị tranh mua không còn, một ngàn năm trăm linh tệ một viên Thông Mạch Đan, giá tháp hơn hẳn hai mươi phần trăm, có rất nhiều người trong thành Thiên Đạo này đều muốn mua.

Sau khi kiểm tra đan dược không có vấn đề gì, mọi người lập tức móc túi ra mua, sợ bị người khác mua mất.

Lý Ngọc nhìn lướt qua, dụng tạo nghệ đan đạo của hắn bây giờ, đứng xa như thế, hắn cũng có thể cảm giác được đan dược kia có vấn đề.

Đó căn bản không phải là Thông Mạch Đan, mà là Tụ Khí Đan.

Lão già mất nết này lại lấy Tụ Khí Đan làm giả Thông Mạch Đan đi lừa người.

Loại hành vi này quả thực rất ti tiện, nó có thể hủy đi khả năng Trúc Cơ của một đệ tử có thiên phú bình thường.

Nhưng Lý Ngọc cũng không vạch trần lão già kia ở trước mặt mọi người, cũng không trả thù tại chỗ.

Bởi vì hắn dùng Vọng Khí Thuật, cũng không nhìn thấu được đối phương.

Mặc dù khí tức trên thân của lão giả kia chỉ hiển thị ra tu vi Trúc Cơ, nhưng Lý Ngọc lại nhìn thấy trong cơ thể lão không có dấu vết của pháp lực, loại tình huống này còn là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Cho dù là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, hắn dùng Vọng Khí Thuật vẫn có thể soi ra được đại khái.

Nhưng thể nội lão già này không có một chút pháp lực nào, giống như một người bình thường vậy.

Nhưng có thể xuất hiện ở đây, thì lão làm sao có thể là người bình thường được, vì đoán không ra lai lịch của lão, nên Lý Ngọc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao hắn cũng không tổn thất cái gì, cho dù không phải vì viên đan dược kia của lão, Lý Ngọc cũng có thể sẽ lựa chọn tu ngũ linh mạch.

Không ngoài dự liệu của hắn, chẳng mấy chốc khắp nơi dọc con đường này, truyền đến từng tiếng thét tê tâm liệt phết.

"A, là Tụ KHÍ Đan, Tụ Khí Đanl"

"Lại đả thông một cái linh mạch!"

"Ta muốn giết ngươi!"...

Mấy người vừa mua được đan dược kia, đằng đằng sát khí giết trở về, nhưng bóng dáng lão giả đâu còn nữa, tăm hơi cũng không có, làm cho mấy người sụp đổ tại chỗ, không biết làm sao.

Thêm một cái linh mạch, đồng nghĩa với độ khó Trúc Cơ tăng gấp bội, chuyện này đối với những tu sĩ có thiên phú không cao, tài nguyên cũng hạn hẹp, chính là tuyên cáo đời này vô vọng Kết Đan, có vài người thậm chí còn mất cả khả năng Trúc Cơ.

Động tĩnh nơi này, thậm chí còn dẫn tới đệ tử chấp pháp của Thiên Đạo Tông.

Trong thành Thiên Đạo này, nếu cửa hàng trong thành mua bán đan dược, phát hiện giả mạo, thì một bôi thường mười, nhưng bọn họ lại không quản được tán tu giao dịch, chỉ là đề nghị những đệ tử này từ sau mua đan dược, vật phẩm ở những cửa hàng không chính thức, phải cực kỳ cẩn trọng, cảnh giác cao độ, để không bị lừa gạt. Mấy người nghe vậy cũng chỉ tự nhận bản thân xui xẻo, chỉ biết âm thầm chửi bới mười tám đời tổ tông của lão già mất nết kia.

Lý Ngọc đứng nhìn những người kia rời đi trong tuyệt vọng, bỗng bên tài hắn truyền đến một giọng nói.

"Người trẻ tuổi, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Lý Ngọc quay đầu lại, nhìn lão già kia, trên mặt biểu lộ bình tĩnh, lắc đầu nói ra :'Không có!"

Lão giả gãi gãi mái tóc muối tiêu của mình, nói tiếp :"Thế chắc là lão phu nhớ lộn, nhưng mà cậu trai trẻ lớn lên trông thật tuấn tú, lão phu có mấy đứa cháu gái, vừa có thiên phú, lại vừa xinh đẹp, đều còn chưa có đạo lữ song tu, ngươi có hứng thú chọn một trong số các nàng về làm đạo lữ hay không?”

Lý Ngọc tiếp tục lắc đầu :"Xin lỗi tiền bối, ta đã có đạo lữ song tu rồi."

Lão giả lộ vẻ tiếc nuối, nói ra :"Thế được rồi, đáng tiếc..."

Nói xong lão chỉ lắc đầu rời đi, biến mất trong biển người mênh mông trong thành.

Kỳ lạ chính là, mỗi bước đi của lão, dung mạo sẽ phát sinh thay đổi một lần, lúc thì già nua, lúc thì trung niên, lúc thì thiếu niên, thế mà người qua đường trên phố, lại không có chút phát hiện nào đối với chuyện này.

Cuối cùng, lão già kia hóa thành một vị có vẻ ngoài trung niên, đi vào trong một cái quán rượu.

Lão cầm lấy hồ lô trong tay, ngồi tựa lên vách tường của quán rượu, uống một hớp linh tửu, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười, lẩm bẩm :"Có ý tứ, tiểu tử Côn Luân này thiên phú không cao, nhưng tu vi lại tăng lên rất nhanh, trên người giống như còn ẩn giấu đại bí mật, thật muốn bắt hắn đi làm phò mã, ..., thôi bỏ đi, đạo khí tức cổ xưa kia trên người hắn, nhìn cũng không phải dễ chọc..."

Đầu phố thành Thiên Đạo, Lý Ngọc ôm Linh Nhi, nhìn về phương hướng lão già kia vừa biến mất, như có điều suy nghĩ.

Không nghi ngờ gì nữa, lão già mất nết này tuyệt đối là cường giả trên Hóa Thần, vì vậy mặc dù từng bị lão lừa gạt, nhưng Lý Ngọc lúc nãy cũng không dám biểu hiện tức giận hay thái độ trả thù gì đó.

Cường giả trên Hóa Thần, cho dù là ở tông môn đỉnh cấp như Côn Luân, cũng không thường thấy.

Bọn họ một lòng tu hành, căn mặc mặc kệ sự vụ trong môn phái, ngày thường rất khó tìm thấy tung tích của họ, thế nhưng lão quái Hóa Thần sống hơn một ngàn năm tuổi, vậy mà dùng Tụ KHí Đan giả mạo Thông Mạch Đan đi lừa đám tiểu tu sĩ đáng thương Luyện Khí Kỳ, thật sự khiến cho người ta cạn lời.

Lý Ngọc không muốn quản loại chuyện như này, cấp bậc của hắn qua thấp, vẫn nên giữ khoảng cách với mấy lão quái vật này thì hơn.

Hơn nữa lão giả này tính tình cũng cổ quái, ai biết lão sẽ làm ra chuyện gì.

Tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, bỗng nhiên bên tai hắn lại truyên đến một giọng nói.

"Oa, tiểu Hổ này thật đáng yêu!"

Lý Ngọc quay đầu lại, thấy người vừa nói là một cô gái, nàng đang nhìn về Linh Nhi trong ngực hắn, vẻ mặt tràn đầy yêu thích.

Cô gái kia bước nhanh tới trước mặt Lý Ngọc, nói :"Có thể cho ta ôm một cái không?"

Lý Ngọc mỉm cười đáp ứng :"Đương nhiên là được!"

Nhan trị của Linh Nhi ở tỏng đám linh sủng cũng thuộc hàng đỉnh cao, vô cùng thu hút nữ tu, ai thấy nó cũng đều muốn ôm một cái. Cô gái kia giơ tay ra đón lấy Linh Nhi, nó cũng không khách khí mà nhảy vào trong lòng cô gái, Lý Ngọc biết rõ, chỉ cân là nữ tu, mà nhất là nữ tu xinh đẹp, Linh Nhi sẽ không từ chối ôm ấp.

Nhan sắc cô gái này mặc dù không bằng Chu Tử Tuyền và Khương Ly, nhưng cũng khá xuất chúng, có thể coi là một tiểu mỹ nhân.

Cô gái ôm Linh Nhị, lại nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nó, càng ngắm càng yêu thích, ngẩng đầu lên hỏi Lý Ngọc :"Vị đạo hữu này, ta rất ưa thích con linh sủng này, có thể bán nó cho ta hay không?"

Lý Ngọc không cần suy nghĩ , mỉm cười đáp :"Xin lỗi, linh sủng này là tự ta nuôi dưỡng, không có ý định bán ra."

Sau khi nghe Lý Ngọc từ chối, cô gái kia vẫn chưa buông bỏ, ánh mắt nhìn về phía một chàng trai.

Người thanh niên này thấy vậy bước lên, vừa cười vừa nói với Lý Ngọc :”Vị đạo hữu này, ngài cũng đã nhìn ra sư muội nhà ta vô cùng yêu thích con linh sủng này, như vậy đi, ngươi ra cái giá, bao nhiêu linh tệ thì ngươi mới bằng lòng từ bỏ yêu thích của mình?"

Lý Ngọc lắc đầu nói :"Ta cũng rất ưa thích nó, cho dù bao nhiêu linh tệ ta cũng sẽ không bán."

Người thanh niên này không nghĩ mình mở miệng như vậy mà còn bị cự tuyệt, trên mặt đã có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố bảo trì dáng tươi cười, nói ra :"Tại hạ là La Ngạn của Thiên Đạo Tông, kinh xin vị đạo hữu này nể mặt ta một chút, yên tâm là linh tệ ta đưa ra, nhất định sẽ khiến ngươi thỏa mãn."

Đối phương đã không nể tình, hắn đành phải mang chiêu bài Thiên Đạo Tông ra.

Ở chỗ này, người không nể mặt Thiên Đạo Tông, cũng không nhiều lắm.

Bình thường thì người biết rõ bọn họ là đệ tử của Thiên Đạo Tông, liền sẽ ngoan ngoãn đem linh thú dâng lên.

Lý Ngọc đã sớm biết bọn họ là đệ tử của Thiên Đạo Tông, vì trước ngực cô gái và mấy người này đều có đồ án âm dương song ngư.

Nhưng mà để hắn nhường Linh Nhi đi, là chuyện không thể nào, linh tệ của hắn còn chẳng tiêu hết nữa là.

Lý Ngọc không nói gì nữa, phất tay với Linh Nhi một cái.

Linh Nhi tự nhiên hiểu ý của Lý Ngọc gọi nó trở lại ôm ấp, nhưng cô gái kia lại ôm nó thật chặt, dường như không muốn trả lại, còn đang không ngừng nháy mắt ra hiệu với thanh niên kia, thậm chí còn xoay người đi sang hướng khác, muốn cưỡng ép đem Linh Nhi đi.

Nhưng cử động của cô gái, đã chọc giận Linh Nhi.

Cô gái dùng sức không nhẹ, nên đã làm cho nó không thấy thoải mái.

Nó là một con linh thú Trúc Cơ Kỳ, đã bao giờ phải trải qua loại ủy khuất kiểu này, nên đột nhiên nhảy ra, thoát khỏi ngực cuả cô gái.

Cô gái kia căn bản không ngờ tới, con tiểu hổ nho nhỏ tỏng ngực mình lại có sức lực lớn như vậy, bất ngờ không đề phòng, bị phản lực của Linh Nhi lúc nhảy lên, bắn ngược lại ngã lăn ra đất, cánh tay cũng bị một vết cào của tiểu hổ, thành mấy vết máu.

Một màn này khiến cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ La Ngạn cũng không kịp phản ứng.

Hắn cũng không ngờ đầu linh thú này lại có sức lực lớn như vậy, ngay cả sư muội Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, đều không không khống chế nổi.

Cô gái kia bị té ngã một cái, ngồi bệt dưới đất mất hết hình tượng, nhìn thấy vết máu trên cánh tay, thì vẻ mặt ôn hòa đã không còn nữa, thẹn quá hóa giận nói :"La sư huynh, giúp ta giết con súc sinh kia."

Vẻ mặt La Ngạn cũng trầm xuống, bấm ngón tay hóa thành vuốt, thò ra hướng của Linh Nhi để chộp nó, hiển lộ ra khí tức Trúc Cơ hậu kỳ.

OanhI

Ngay lúc bàn tay của La Ngạn sắp bắt được Linh Nhi, một tai sét mầu tím đột nhiên xuất hiện, đánh lên nền đá xanh, tạo thành một vết cháy đen trên mặt, ngăn cản phía trước Linh Nhi.

La Ngạn kịp thời thu tay lại, vẻ mặt kinh nghi nhìn Lý Ngọc.

Trúc Cơ song linh mạch Thủy Hỏa, tu hành lôi pháp, lại còn trẻ tuổi như vậy, bối cảnh người này chắc cũng không đơn giản, có lẽ là đệ tử hạch tâm của tông môn nào đó, nhưng mà nơi này là thành Thiên Đạo, đệ tử hạch tâm của tông môn nào thì cũng thế thôi.

Lúc này, có mấy bóng người đi từ trong cửa hàng ra, bước tới sau lưng Lý Ngọc, chính là ba cô gái nghe được động tính.

Hứa Khuynh Tâm nhìn Lý Ngọc, lại nhìn đệ tử Thiên Đạo Tông đứng đối diện, rồi hỏi Lý Ngọc :"Sao thế?"

Lý Ngọc nói :'Mấy người kia muốn ép mua Linh Nhi, tâ không đồng ý thì bọn họ định cướp đi."

La Ngạn nhìn thấy Hứa Khuynh Tâm, liền biết lai lịch của thanh niên này, hóa ra người này là đệ tử Côn Luân.

Côn Luân mặc dù dùng đan đạo nổi danh, nhưng trong đám Pháp tu trẻ tuổi, cũng có thiên tài không kém hơn Côn Luân thập thánh, đại danh của Tân Khả Nhân và Hứa Khuynh Tâm lan xa, cho dù là đệ tử của Thiên Đạo Tông cũng thường nghe thấy.

Nhưng mà vẫn vậy, nơi này là thành Thiên Đạo, đối phương có là Hứa Khuynh Tâm thì hắn cũng không cần nể mặt.

La Ngạn nhìn Hứa Khuynh Tâm, nói ra :"Sư muội chỉ là muốn ôm con linh thú này mà thôi, không ngờ nó lại đột nhiên nổi điên đả thương người, dựa theo quy củ của thành Thiên Đạo, loại linh sủng chưa thuần hóa, hung tính chưa trừ, yêu thú tùy tiện đả thương người như nó, nhất định phải mang về xử trí."

Lúc này người ở bốn phía xung quanh đã bu lại không ít.

Cũng có người đã chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối.

Rõ ràng là nữ đệ tử Thiên Đạo Tông này vừa ý linh thú của người khác, ép mua không được còn định mang đi, bị con linh thú này tránh thoát ngộ thương, thế mà bây giờ lại trả đũa như vậy.

Nhưng mà biết rõ thì biết rõ, cũng không có ai dám đứng ra làm chứng.
Bình Luận (0)
Comment