Chương 115: Lý Ngọc gặp nạn, bát phương lên tiếng ủng hộ (2)
Chương 115: Lý Ngọc gặp nạn, bát phương lên tiếng ủng hộ (2)Chương 115: Lý Ngọc gặp nạn, bát phương lên tiếng ủng hộ (2)
Thành Thiên Đạo mọi thứ đều tốt, linh khí sung túc, tài nguyên cần thiết đều có thể mua được, nhưng có một chút không tốt, chính là đệ tử của Thiên Đạo Tông ở đây rất nhiều.
Bất kể là ai ở trong thành Thiên Đạo, nếu đắc tội với đệ tử Thiên Đạo Tông, đều không có quả ngon để ăn.
Rối loạn ở nơi này rất nhanh liền đưa tới một đám đệ tử chấp pháp.
Một thanh niên nhìn về phía La Ngạn, hỏi :"La sư đệ, đã xảy ra chuyện gì?"
La Ngạn chắp tay đối với thanh niên kia, nói ra :"Tề sư huynh tới thật đúng lúc, nơi này có một con yêu thú hung tính đại phát, Tiền sư muội bị nó đả thương, kính xin ngài xử lý nó, chiếu theo quy định của thành Thiên Đạo."
Cô gái họ Tiên kia cũng đi qua, giơ cánh tay còn đang chảy máu lên cho thanh niên xem, tủi thân nói:"Tề sư huynh, ngài xemI"
Đệ tử chấp pháp họ Tề nhìn thấy vết máu trên tay nữ tu này, ánh mắt nhìn về tiểu bạch hổ trong vòng tay Lý Ngọc, nói ra :"Vị đạo hữu này, con yêu thú này của ngươi đả thương đệ tử Thiên Đạo Tông, làm trái quy củ của thành Thiên Đạo, xin ngài đem nó cho nhóm chúng ta xử lý!"
Hứa Khuynh Tâm bước tới trước mặt Lý Ngọc, nói với vị đệ tử chấp pháp này :"Rõ ràng là đệ tử quý tông ép mua linh thú không thành, muốn mạnh mẽ đoạt mới bị linh thú gây thương tích, chẳng lẽ Thiên Đạo Tông làm việc đều là như vậy, không phân tốt xấu?"
Đệ tử chấp phái kia hiển nhiên nhận biết Hứa Khuynh Tâm, nhưng mà tuy thiên phú của hắn không bằng Hứa Khuynh Tâm, thực lực cũng không bằng nàng, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đẳng cấp của mình thấp hơn Hứa Khuynh Tâm, trước mắt những đệ tử của tông môn khác, hắn vẫn cao ngạo như cũ, coi như nữ đệ tử Thiên Đạo Tông có lỗi trước, thì yêu thú đả thương đệ tử bổn môn, cũng nhất định phải xử lý.
"KHuynh Tâm tiên tử nói cũng chỉ là một phía!" hắn nhìn về phía đám người vây xem, hỏi :"Chư vị có ai có thể chứng minh là đệ tử Thiên Đạo Tông của chúng ta ép mua trước không? Nếu có người có thể chứng minh, ta nhất định sẽ chấp pháp dựa theo lẽ công bằng."
Mọi người xung quanh nghe vậy, đều đồng loạt lùi về phía sau một bước.
Trong thành Thiên Đạo này, ai dám đối nghịch cùng đệ tử Thiên Đạo Tông chứ, trù khi bọn họ không muốn ở chỗ này nữa.
Trên mặt Tề Vân lộ ra dáng tươi cười, chuyện này vốn trong dự liệu của hắn, Tê vân đang định quay sang nói với Hứa Khuynh Tâm, thì đột nhiên có một giọng nói sang sảng vang lên trong đám người.
"Không khéo, lúc nỹ ta cùng mấy vị sự đệ đi qua nơi này, vừa hay nhìn thấy, người Thiên Đạo Tông nghĩ muốn ép mua ép bán linh thú của người ta, nhưng bây giờ trả đũa, thật sự là mất mặt Thiên Đạo Tông."
Tề Vân nghe vậy đen mặt lại, muốn xem ai mà không có mắt như thế, dám không cho Thiên Đạo Tông thể diện, quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra mấy người đang hướng đến bên này đi tới, sắc mặt hắn liên thay đổi.
Người đi tới này là một thanh niên cao ráo, dáng người thẳng tắp, sau lưng đeo ba cái cự kiếm, toàn bộ người như một thanh kiếm sắc bén, tản ra nhuệ khí bức người.
Thượng Quan Hạo, người đứng đầu Thục Sơn Thất Kiếm. Không lâu trước đây, hắn mới vừa bước vào Kim Đan Kỳ.
Đệ tử Thiên Đạo Tông mặc dù ngang ngược càn rỡ, nhưng tu tiên giới cũng có vài người họ sợ, tỷ như mấy vị Thục Sơn này, một lời không hợp liền rút kiếm ra chém, cho dù bọn họ gặp đều muốn né đi cho lành.
Thượng Quan Hạo không để ý đến Tề Vân, đi tới bên cạnh Lý Ngọc, thân thiết vỗ vỗ bờ vai hắn, nói ra :"Lý sư đệ, thật khéo quá, ta còn đang định lát nữa đi tìm ngươi uống rượu, không nghĩ lại gặp ở chỗ này.'
Lý Ngọc cũng cười, đáp lại :"Đợi lát nữa tìm một chỗ, chúng ta lại cùng uống vài chén, ta đang muốn hướng sư huynh lạnh giáo một chút kiếm đạo đây."
Bị người Thục Sơn chen lên chặn ngang một cước, La Ngạn cả giận nói :"Vừa nãy đệ tử Thục Sơn cơ bản không ở chỗ này, ngươi lấy cái gì làm chứng?”
Một người trẻ tuổi có ấn ký bảo tháp trước ngực lúc này cũng bước ra, nói :"Sư huynh Thục Sơn không có ở đây, nhưng ta đã nhìn thấy, vừa rồi cô gái kia muốn ôm linh thú của Lý sư huynh một cái, Lý Sư huynh hảo tâm đáp ứng nàng, kết quả nàng lại không có ý định trả, ..."
Vị đệ tử phái Thanh Thành này Lý Ngọc mặc dù không nhớ được tên, nhưng lại không lạ mặt, hình như có gặp qua ở Vạn Độc Quật.
Một cô gái mặc Nga My tiên Y khác, cũng đi ra từ trong đám người, nói :”Ta cũng nhìn thấy, chuyện này từ đầu đến cuối đều là đệ tử của quý tông sai, Thiên Đạo Tông là đệ nhất đạo tông của Đạo Môn, tin tưởng vị sư huynh Thiên Đạo Tông này, nhất định sẽ chấp pháp theo lẽ công bằng..."
Thành Thiên Đạo chuẩn bị sẽ cử hành đại hội tiên đạo, đệ tử các phái đều tụ tập ở đây, cũng không ít người đều tận mắt nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Bọn họ vốn dĩ còn nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng Thục Sơn, Thanh Thành, Nga My, đều đã đứng ra, bọn họ tuy không dám động thân đi ra, nhưng vẫn đứng núp trong đám người lên tiếng ủng hộ, dù sao đệ tử các phái đều không có ấn tượng gì tốt đẹp, đối với đệ tử của Thiên Đạo Tông.
"đệ tử chấp pháp của thành Thiên Đạo chẳng lẽ muốn bao che người Thiên Đạo Tông sao?"
"Không thể nào, không thể nào..."
"Đây là thiên hạ đệ nhất đại phái?"...
Các loại âm thanh quái gở dồn dập vang lên, không chỉ để cho La Ngạn và cô gái kia sắc mặt trắng bệch, không biết làm sao, mà ngay cả đệ tử chấp pháp Tề Vân, cũng có chút bị sững sờ tại chỗ.
Từ lúc lên làm đệ tử chấp pháp đến giờ, đây còn là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này.
Những người này vì một người không có quan hệ gì với bọn họ, mà không thèm nể mặt người Thiên Đạo Tông.
Nhưng mà hắn cũng biết, chuyện này nhất định phải giải quyết thích đáng.
Một cái Côn Luân còn tốt, nhưng Côn Luân, Thục Sơn, Nga My, Thanh Thành, cùng nhiều người đệ tử các phái khác nữa đều tham dự vào, đây cũng không còn là chuyện linh thú đả thương người bình thường nữa, chuyện này giải quyết không tốt, chính là sự kiện ngoại giao nghiêm trọng của tông môn.
Tông môn lần này tổ chức đại hội tiên đạo, chính là muốn vãn hồi thể diện vừa mất đi đợt trước, chuyện này xử lý không tốt, tông môn trách tội xuống, hắn cũng phải ăn quả đắng.
Tề Vân nghiêm mặt lại, lập tức nói với Lý Ngọc :"xin lỗi, vị sư đệ CÔn Luân này, mới vừa rồi ta còn chưa biết rõ tình huống, nên tại đây xin lỗi ngươi, mấy vị sư đệ sư muội này, ta sẽ dã trở về nghiêm khắc răn dạy..."
Hắn nói xong thì quay sang trừng mắt với đám La Ngạn, cắn răng nói :"Còn đứng đấy à, đi vê!"
Vài tên đệ tử Thiên Đạo Tông rời đi, trong ánh mắt khinh bỉ giễu cợt của mọi người ở đây.
Lý Ngọc chắp tay đối với mọi người xung quanh, nói :"Đa tạ các vị lúc nãy đã giúp ta đứng ra làm chứng...
"Không khách khí, đệ tử Thiên Đạo Tông quá ngang ngược, chúng ta cũng đã sớm nhìn không nổi."
"Lý sư huynh đối với ta có ân, đây là chuyện nên làm..."
"Những người này khi dễ người khác thành quen, bây giờ còn khi dễ đến tận trên đầu Lý sư huynh..."...
Nơi này có rất ít người là quen biết Lý Ngọc, đều là những người được hắn cứu ở Vạn Độc Quật, đa số cũng mới chỉ nghe qua tên của hắn, hoặc nhìn thấy tên của Lý Ngọc trên Côn Luân Nguyệt Báo, nhưng đã biết sự tích của hắn, đều rất có cảm tình với Lý Ngọc.
Cho dù chưa từng gặp qua Lý Ngọc, cũng biết hắn là một người tốt.
Trái lại thì đệ tử Thiên Đạo Tông, đa số mọi người đều không có ấn tượng tốt với họ.
Bọn họ thường ngày vẫn ăn không ít thiệt thòi trong tay đệ tử Thiên Đạo Tông.
Chỉ cần có người đối nghịch cùng đệ tử Thiên Đạo Tông, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ tỉnh thần.
Lý Ngọc mới tới Thiên Đạo Tông ngày đầu tiên, đã thấy được sự ương ngạnh của đệ tử Thiên Đạo Tông, Côn Luân vẫn là đại phái thứ hai của tu tiên giới, mà bọn họ cũng không thèm để vào mắt, chớ nói gì đến đám môn phái nhỏ và tán tu kia.
Lý Ngọc giao Linh Nhi cho Chu Tử Tuyền ôm, để cho nàng cùng Hứa sư tỷ mang nó quay về chỗ ở.
Còn hắn chọn một tòa tửu lâu gần đó, thiết yến mời đám đệ tử các phái vừa giúp hắn giải vây lúc nấy, lấy lý do cảm kích bọn họ, trên tiệc rượu lại kết giao thêm vài người bạn nữa.
Trên tiệc rượu, phần lớn thời gian mọi người đều lên án việc ác của đệ tử Thiên Đạo Tông.
"Năm ngoái ta phát hiện một cây Ngọc Linh Quả ở trong một cái bí cảnh, đã hái xuống rồi, nhưng không khéo lại bị một tên đệ tử Thiên Đạo Tông phát hiện, hắn cứ nói là hắn nhìn thấy trước, rồi mạnh mẽ cướp đi."
"con mẹ nó, nói đến ta lại tức giận, năm ngoài ta cùng mấy vị sư huynh bổn môn, nghiên cứu trọn vẹn ba tháng, vất vả mãi mới phá vỡ được một chỗ trận pháp thượng cổ, lại bị vài tên đệ tử Thiên Đạo Tông vặt râu, cũng không biết bọn họ đã nhận được gì tốt từ bên trong..."
"Này đã là gì, Thanh Thành chúng ta có một vị tổ sư Nguyên Anh, mấy năm trước thu về một tên đệ tử, có thiên phú rất tốt Kim Linh Mạch, vốn đang chuẩn bị cử hành lễ bái sư, kết quả đồ đệ bị Thiên Đạo Tông đón đi..."
"Một vài người của Thiên Đạo Tông còn ác hơn so với Ma Đạo, ỷ vào bối cảnh tông môn là xằng làm bậy, bọn họ căn bản không để các môn phái khác vào mắt"...
Lý Ngọc cũng không biết, hóa ra mọi người đều oán khí sâu đậm với người Thiên Đạo Tông như thế.
Đương nhiên, nói Thiên Đạo Tông còn ác hơn so với Ma Đạo cũng có chút khoa trương, đệ tử Luyện Hồn Tông huyết tế phàm nhân, Khôi Lỗi Tông khắp nơi móc trộm mộ, nhiều đệ tử Chính Đạo đều bị chết trên tay người Ma Đạo, hành vi của Thiên Đạo Tông có ác liệt, cũng không ác qua được bọn hắn.
Đơn giản là thường ngày trong tu hành, đệ tử Thiên Đạo Tông là người xung đột lợi ích nhiều nhất với bọn họ, còn đệ tử Ma Đạo bọn họ cũng chẳng gặp mấy, nên cũng không cảm thấy gì.
Đương nhiên, bản thân cũng là một trong những "người bị Thiên Đạo Tông hại”, Lý Ngọc cũng chửi hùa cùng mọi người, lên án những hành vi ác liệt của Thiên Đạo Tông, khiến khoảng cách giữa mọi người lập tức được kéo gần lại, rượu quá ba tuần, một đệ tử Thanh Thành nói cho hắn biết, nếu như Lý Ngọc cần phải mua pháp bảo gì, có thể tới nhóm Thanh Thành của bọn họ, giá cả giảm ba thành, còn đệ tử Hoa Sơn vỗ ngực nói, cần trạn pháp gì, bất cứ lúc nào chỉ cần nói là đươc...