Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 160 - Chương 116 : Ngươi Còn Hiểu Trận Pháp? (1)

Chương 116 : Ngươi còn hiểu trận pháp? (1) Chương 116 : Ngươi còn hiểu trận pháp? (1)Chương 116 : Ngươi còn hiểu trận pháp? (1)

Xong tiệc rượu, Lý Ngọc cáo biệt cùng từng vị đệ tử các phái, rồi trở về nơi đóng quân.

Bạch Thanh Ảnh và ba tỷ muội Triệu thị cũng đang ở đây, lần thi đấu này, người tham gia của phái Nga My không nhiều lắm, ba chị em các nàng tới là để học hỏi kinh nghiệm.

Lý Ngọc dùng Vọng Khí Thuật quan sát , phát hiện ra Bạch sư tỷ cũng đã kết thành Kim Đan.

Những thiên kiêu được tông môn toàn lực bồi dưỡng kiểu như Khương Ly, Hứa Khuynh Tâm, Nga My Bạch Thanh Ảnh, Thục Sơn Thượng Quan Hạo mà nói, con đường tu hành của họ bắt đầu từ Kim Đan, điểm này hơn hẳn so với đệ tử bình thường.

Nhưng mà những thiên tài như Từ Dị, Điền Tề, vì thiếu hụt tài nguyên ở giai đoạn đầu, chỉ cần qua được cái mốc Kim Đan này, thì việc tu hành của bọn họ cũng là chúng sinh ngang hàng.

Lý Ngọc cũng không quá hâm mộ các nàng, tuy rằng bây giờ hắn mới chỉ là Trúc Cơ, nhưng Kim Đan đến Nguyên Anh cũng không dễ dàng như vậy, chờ hắn Kết Đan, các nàng cũng vẫn chỉ đang dừng lại ở Kim Đan.

Ba tỷ muội Triệu thị cũng đều đã Trúc Cơ thành công, đừng nhìn các nàng chỉ vừa mới Trúc Cơ, bởi khí liên thủ vào, có thể đánh bại được Trúc Cơ trung kỳ, cũng có thể đánh với Trúc Cơ hậu kỳ một trận.

Ba tỷ muội Triệu thị sớm đã quen thuộc với Chu Tử Tuyền và Linh Nhi dứt khoát cắm rễ ở luôn khu Côn Luân.

Nửa ngày sau, Lý Ngọc cùng chúng nữ, cùng mấy vị tổ sư Nguyên Anh, đi tới bí cảnh Thiên Đạo, để tham gia đại điển khai mạc đại hội tiên đạo, do Thiên Đạo Tông tổ chức lần này.

Thành Thiên Đạo cũng không phải là bí cảnh Thiên Đạo, chính xác mà nói thì, cổng vào bí cảnh Thiên Đạo chính ngay tại bên trên ngọn núi chọc trời trong thành Thiên Đạo này.

Xuyên qua một đám mây mù là thấp thoáng một tòa long môn to lớn, cao mấy trăm trượng, rộng trăm trượng, chính là cổng vào không gian khác, Lý Ngọc đi qua một cái liên dừng thở trong nháy mắt, tí thì bị sặc bởi linh khí quá nồng đậm.

Hắn vốn tưởng rằng linh khí ở Côn Luân động thiên đã đủ nồng đậm, không nghĩ tới ở bí cảnh Thiên Đạo này, linh khí so với Côn Luân động thiên còn nông đậm hơn gấp mấy lần.

Không chỉ Lý Ngọc bị tạm dừng hô hấp, nhiều đệ tử khác không kịp phản ứng, bị sặc đến mức bắt đầu ho khan, nhưng mà ho khan như này cũng là một loại ho khan hạnh phúc, họ còn hận không thể mỗi ngày bị sặc ở đây.

Tu hành ở địa phương này, tốc độ tăng lên tu vi sẽ nhanh hơn nhiều so với những nơi khác.

Lúc còn ở Luyện Khí, Trúc Cơ, bởi vì tốc độ hấp thụ linh khí của bản thân có hạn, nên một chút bí cảnh bình thường là đủ tu hành, linh khí có nồng đậm hơn nữa, thì cũng chẳng có tác dụng hơn là mấy, vì tốc độ hấp thu của bọn họ là có giới hạn.

Nhưng sau thời điểm Kim Đan Kỳ, việc giac tăng tu hành lại ỷ lại vào linh khí rất lớn, tất nhiên yêu cầu độ dày linh khí càng cao càng tốt.

Lý Ngọc cũng có thể hiểu được, vì sao mà nhiều đệ tử đại phái chỉ đến bí cảnh Thiên Đạo một lần, liên không muốn rời đi nữa.

Nhưng mà chuyện để hắn kinh sợ, không chỉ là linh khí ở nơi này.

Cách đó không xa phía trước, là một cái quảng trường thật lớn, xunh quanh quảng trường sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, dựa theo môn phái và thế lực, số ghế được sắp xếp cẩn thận, vị trí của Thiên Đạo Tông là ở chỗ phía trước chủ vị.

Côn Luân được xếp ở vị trí ngay gần phía trước một chút, tại bên trái phía dưới của Thiên Đạo Tông.

Lý Ngọc nhìn về phía khu vực của Thiên Đạo Tông, lập tức bị choáng váng.

Tổ sư Nguyên Anh của phái Côn Luân tổng cộng có ba mươi lăm vị, tính

Cả chưởng giáo chân nhân, tỏng đó chỉ có chín vị Nguyên Anh hậu kỳ, vậy mà Lý Ngọc mới chỉ liếc qua khu vực của Thiên Đạo Tông, nhìn ánh sáng tím lóe lên ở ngực, hắn đã đếm không xuể, đại khái cũng phải hơn trăm vị, lại thêm các vị không đến tham gia điển lễ, vậy tổng số Nguyên Anh tổ sư của Thiên Đạo Tông phải nhiều hơn hai trăm vị.

Cái con số này còn nhiều hơn so với số trưởng lão Kim Đan của Côn Luân.

Về phần cường giả Hóa Thần Kỳ, Côn Luân chỉ có chín vị, nhưng ở Thiên Đạo Tông này, chỉ riêng trong đám cường giả đang ngồi kia, Lý Ngọc có thể nhìn thấy hơn hai mươi mấy vị cũng giống lão giả mất nết bán đan giả, đó là hắn không nhìn thấu được tu vi của họ, mà các vị này khẳng định không phải là tất cả cường giả Hóa Thần của Thiên Đạo Tông.

Chớ chưa nói đến "Thiên Đạo Tam Lão' trong truyền thuyết, ba vị cường giả Phá Hư cấp bậc thủy tổ ấy nữa.

Khó trách đệ tử của Thiên Đạo Tông ở bên ngoài lại kiêu ngạo như thế, người ta thực sự có vốn để mà kiêu ngạo đấy.

Đến hôm nay, Lý Ngọc mới thực sự nhận thức được một cách rõ ràng, về sự cường đại của Thiên Đạo Tông.

Loại thực lực này của bọn họ, có thể quét ngang tất cả tông môn Chính Đạo bên ngoài, ai dám không thuận theo, cũng chỉ có thể nín nhịn, tất nhiên không tính Thiên Đạo Tông của họ.

Ánh mắt Lý Ngọc có hơi dừng lại ở trên người mấy vị cường gải Hóa Thần, trước đây hắn chưa từng gặp qua Hóa Thần, xem ra Vọng Khí Thuật chỉ có thể xem thấu tu vi dưới Hóa Thần, nhưng vô dụng với Nguyên Thần của cường giả Hóa Thần.

Hắn cũng nhanh chóng hồi thần lại.

Trên đời này không có đồ vật gì là vĩnh hằng, như đã từng là vương triều Thiên Diễn, còn mạnh mẽ hơn cả Thiên Đạo Tông bây giờ, nhưng bây giờ chẳng phải đã triệt để biến thành bụi bặm trên dòng sông lịch sử, chẳng còn mấy người biết đến.

Hắn cũng không ngắm nhìn các nữ đệ tử đang khiêu vũ.

Bởi vì đang ngồi phía bên tay trái hắn là Khương Ly, bên tay phải là Chu Tử Tuyền, một người là đạo lữ song tu chính thức, một người là bạn gái mới xác lập quan hệ không bao lâu, hắn chỉ có thể ngồi nhìn đôi chân dài của mình, hoặc quay sang nhìn các nàng.

Cho đến lúc kết thúc điển lễ, mọi người đã rời khỏi bí cảnh Thiên Đạo và quay về chỗ ở rồi, nhưng vẫn có nhiều đệ tử còn trâm mặc im lặng.

Lý Ngọc và Khương Ly đều có tận nửa tháng thời gian rảnh rỗi nữa, mới đến lúc trao đổi đan đạo và pháp tu, nên trong khoảng thời gian này, bọn họ có thể tự do hoạt động.

Thừa dịp này, Lý Ngọc tranh thủ đem một chút đan dược còn tồn dư đi xử lý.

Sau khi tiếp quản Ngọc Tuyền Phong, mỗi tháng hắn luyện chế nhiều đan dược hơn, cơ hồ không thể bán hết được trong "thị trường" Côn Luân, lần này nhân dịp đại hội tiên đạo, Lý Ngọc bè đem toàn bộ đan dược còn dư ra bày bán.

Thế là Lý Ngọc lại quay về nghề bán dạo lúc xưa, mở một sạp hàng vỉa hè trong thành Thiên Đạo.

Một lúc sau, toàn bộ đan dược tồn dư của hắn, đã trở thành linh tệ hết.

Giá cả đan dược ở thành Thiên Đạo, đắt hơn nhiều so với ở Côn Luân, đan dược bình thường cũng đắt hơn năm thành, còn loại đan dược quý giá như Tụ Khí Đan hay Thông Mạch Đan, thì giá cả càng đắt hơn nữa, bảo sao trước đây có rất nhiều người đầu cơ trục lợi đan dược Côn Luân, qua tay một cái là cả đống lợi nhuận, ai mà không đỏ mắt.

Duy nhất để Lý Ngọc khó chịu là, hắn mới bán không bao lâu, đã có một tên nhân viên quản lý của thành Thiên Đạo đã đứng một bên nhìn chằm chằm, mọi thứ giao dịch ở trong này đều phải nộp thuế, một khi bị phát hiện trốn thuế, sẽ bị phạt gấp mấy lần tiên thuế phải đóng, đồng thời trục xuất khỏi thành Thiên Đạo.

Thuế má ở thành Thiên Đạo rất cao, hắn bán đan dược lãi được ba thành, thì đều phải nộp lên hết, Lý Ngọc tiếc nuối giao nộp mấy vạn linh tệ, lại vào một của hàng của Thiên Đạo Tông, mua mười mấy viên Thông Mạch Đan, tính trở lại tông môn sẽ đem đi hối đoái Thác Mạch Đan.

Vốn hắn định mua Thác Mạch Đan, đáng tiếc là tất cả cửa hàng đều không bán đan dược cấp ba, loại đan dược đẳng cấp cao này chỉ bán cho đệ tử Thiên Đạo Tông, xem ra dù là Thiên Đạo Tông, thì Thác Mạch Đan cũng không phải là hàng hóa thông thường.

Cũng may là Thông Mạch Đan ở đây cũng không bị giới hạn mua như ở Côn Luân, Lý Ngọc mua mười mấy viên một lần, khiến người bán hàng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lấy đan dược ra cho hắn.

Dù sao linh tệ cũng là do Thiên Đạo Tông phát hành, tu tiên giả khác thì dùng tài nguyên và công sức lao động để đổi lấy linh tệ, đương nhiên cũng có thể dùng linh tệ để đổi lấy tài nguyên, nếu phá hủy quy củ này, thì danh dự của Thiên Đạo Tông sẽ mất sạch, bao nhiêu công sức thành lập hệ thống linh tệ cũng sụp đổ....

Ngày đầu tiên của đại hội tiên đạo, chính là tiến hành trao đổi trận pháp.

Lý Ngọc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền dẫn Khương Ly, Chu Tử Tuyền đi đến xem, ba tỷ muội Nga My cũng bám càng theo họ, mà Hứa Khuynh Tâm lo lắng, nên cũng đi cùng luôn.

Trảo đổi trận pháp tiến hành trên một ngọn núi hình cầu thang.

Nói là trao đổi, thực chất chính là thi đấu.

Trên từng cái bậc thang của ngọn núi này, đều bố trí một cái trận pháp, đệ tử tham gia tỷ thí của các phái, yêu cầu cần phải phá vỡ từ cái trận pháp đầu tiên, rồi từng bước phá giải toàn bộ tất cả trận pháp, đi tới bậc thang cao nhất, là có thể cầm lấy ban thưởng đệ nhất của cuộc thi.

Để cho cuộc thi được công bằng, vị trí thi đấu của Trận Pháp Sư cấp một, cấp hai và cấp ba, được bố trí cách xa nhau, ban thưởng của trao đổi Trận Pháp Sư cấp một là mười viên Thông Mạch Đan, ban thưởng Trận Pháp Sư cấp hai là mười viên Thác Mạch Đan, còn ban thưởng Trận Pháp Sư cấp ba, là một quyển điển tịch đẳng cấp cao của trận pháp, cực kỳ quý giá, bởi vì Trận Pháp Sư cấp ba bình thường đều có tu vi Kim Đan Kỳ, mà họ đã sớm không sử dụng đan dược để tăng tu vi nữa.

Trao đổi trận pháp những lần trước, bình thường là sân nhà của phái Hoa Sơn và Thiên Đạo Tông, đệ tử các tông môn khác phái ra, đều thành lá xanh, làm nền cho bọn họ nổi bật.

Phái Hoa Sơn vốn nổi danh bằng Trận Pháp, đại sư Trận Pháp của tu tiên giới, hơn phân nửa đều ở Hoa Sơn, nên đối với đạo Trận Pháp, họ luôn nghiên cứu rất sâu sắc, đương nhiên Thiên Đạo Tông là tông môn toàn năng, nên các loại nhân tài trong đó cũng không thiếu những thiên tài Trận Pháp, cũng có sức so kè cùng phái Hoa Sơn.

Lần này Côn Luân chỉ phái một vị Trận Pháp Sư cấp hai tới đây.

Có đạt được thứ hạng hay không cũng không sao, nhưng Côn Luân lớn như vậy, nếu chẳng lẽ không phái ra được một hai đại diện, thì nói ra cũng thành trò cười cho mọi người.
Bình Luận (0)
Comment