Chương 117: Tỷ Thí vượt giới (2)
Chương 117: Tỷ Thí vượt giới (2)Chương 117: Tỷ Thí vượt giới (2)
Chỗ bậc thang tầng thứ chín, Lý Ngọc cũng kiên nhẫn chờ hơn một canh giờ, vẫn không thấy hai vị Trận Pháp Sư của Hoa Sơn và Thiên Đạo Tông, có động tĩnh gì.
Hắn khá mất kiên nhẫn, dù sao còn có Khương Ly, Chu Tử Tuyên và cả Hứa sư tỷ còn đang chờ ở bên ngoài, hắn vốn định tỷ thí xong sẽ dẫn các nàng đi dạo phố, nhưng đến giờ đã trì hoãn mất mấy tiếng rồi.
Thế là Lý Ngọc bước đến trước trận pháp tâng thứ chín, giả vờ quan sát một chút, rôi nhanh chóng vươn tay ra, đặt tại bên trên mắt trận của trận pháp, bộc phát pháp lực, cả người liền dễ dàng bướ vào tâng thứ mười.
Phá nốt cái trận pháp cuối cùng này nữa, là hắn đã có thể cầm được mười viên Thác Mạch Đan trong tay.
À mà không phải mười viên, nếu đạt được giải nhất trao đổi trận pháp, còn được tông môn ban thưởng mười viên nữa, thế là hai mươi viên Thác Mạch Đan đã gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay.
Hai vị trận pháp sư của Hoa Sơn và Thiên Đạo Tông , nhìn thấy Lý Ngọc đã phá vỡ trận pháp tâng thứ chín, cũng không dám ngôi yên nghỉ ngơi nữa, mặc dù còn nghỉ ngơi chưa đủ, nhưng trận pháp của tâng thứ chín này hết sức phức tạp, nghĩ muốn phá vỡ nó cũng không dễ dàng, vì rất khó suy tính ra vị trí mắt trận, bọn họ lại đang gấp gáp, nên càng tìm càng rối, sau khi liên tiếp sai mấy lần, tinh thân cũng bị tiêu hao quá độ, tê liệt ngồi bệt dưới đất, dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn vê phía Lý Ngọc.
Tên quái thai này xuất hiện ở đâu ra vậy?
Tiết tấu của bọn họ đều bị hắn quấy đảo, không vị nào chưa nghỉ ngơi đủ một canh giờ, sẽ không có biện pháp lại đi phá trận lần nữa.
Lần trao đổi trận pháp của đại hội lần này, vốn cho là giải nhất sẽ thuộc về một trong hai người, ai biết đâu nửa đường lại nhảy ra một tên lạ hoắc, bọn họ thậm chí nghi ngờ, đối phương hẳn là Trận Pháp Sư cấp ba, bốn gì đó, ngụy trang vào đây...
Sau khi hai người kia ngồi xuống nghỉ ngơi, Lý Ngọc cũng nghỉ ngơi.
Lại qua một canh giờ nữa, Lý Ngọc đợi đến lúc hai người kia bắt đầu phá giải trận pháp tầng chín, hắn cũng động thân đi phá tâng mười, Lý Ngọc thậm chí còn cố ý thất bại một lần, ăn hai viên đân dược vào rồi ngồi nghỉ ngơi một bên.
Điều này là cho hai người kia như được tiếp thêm động lực, bọn họ vẫn còn cơ hội.
Nhưng mà trận pháp của tầng thứ chín này đúng là không dễ dầng, bọn họ thử phá giải lần nữa, nhưng cũng lại thất bại.
Một lúc sau, Lý Ngọc lại có động tác, hai người lập tức khẩn trương lên, thâm cầu mong hắn sẽ thất bại.
Nhưng đương nhiên sự thực không như bọn họ mong muốn, trong lòng vừa âm thâm cầu nguyện, thì bóng người kia đã dễ dâng vượt qua bậc thang, đứng ở chỗ cao nhất.
Trận pháp tâng mười khó khăn nhất, cũng đã bị người kia phá giải.
Mà lúc này, ở phía dưới quảng trường, khán giả cũng đã triệt để sôi trào.
"Không phải chứ, Lý Ngọc thế mà giải nhất kìal"
"Giải nhất tỷ thí TRận Pháp Sư bị một Luyện Đan Sư đoạt đi?" "Thiên tài trận pháp Hoa Sơn và Thiên Đạo tông sợ là muốn khóc..."
"Lý sư huynh cuối cùng là gạt chúng ta học bao nhiêu thứ?”"...
Đệ tử các phái trên quảng trường đều đang nghị luận, Hứa Khuynh Tâm, Khương Ly và Chu Tử Tuyên thì ngây người hồi lâu, không dám tin đây là sự thật.
Ở vị trí chỗ trọng tài, vị cường giả Kim Đan của Côn Luân cầm lấy một cái linh loa, xúc động truyền lời đi :'Chưởng giáo chân nhân, ngài tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trên tỷ thí Trận Pháp Sư cấp hai, Lý Ngọc thế mà đoạt giải nhất!"
Bên trong linh loa truyên đến tiếng nói thản nhiên của VƯơng Đạo Huyền :"Này thì có gì mà kỳ quái, với trình độ đan đạo của hắn, không đoạt giải nhất thì ngươi mới nên kinh ngạc như thế chứ..."
Một giây sau, giọng nói của chưởng giáo bỗng cao lên vài phần, nghi ngờ hỏi lại :”Ngươi vừa nói tỷ thí cái gì, lặp lại lân nữa?"
Vương Đạo Huyền tưởng mình nghe lầm, Lý Ngọc, một Luyện Đan Sư nhị phẩm, đoạt giải nhất tỷ thí Trận Pháp Sư cấp hai?
Cái này khác gì Trận Pháp Sư của Hoa Sơn đến tham gia thi đấu Luyện Đan Sư của Côn Luân, sau đó đoạt giải nhất...
Vị trưởng lão Kim Đan kia vẫn đang kích động, nói lại :Chưởng giáo chân nhân, ngài không có nghe sai, là tỷ thí Trận Pháp Sư cấp hai, Lý Ngọc ngoài tạo nghệ Đan Đạo cực cao ra, hắn thế mà còn là một cao thủ Trận Pháp..."
Một lúc sau, Vương Đạo Huyền để linh loa xuống, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nhưng mà chỉ một lúc sau, hắn đã hiểu ra, Lý Ngọc không thể tinh thông trận pháp được, chuyện này không thể làm được với tuổi của hắn, nhưng mà hắn có Vọng Khí Thuật thần kỳ kia, có thể dễ dàng nhìn thấy các loại mắt trận.
Nếu để hắn đi luyện chế Trận Bàn, trận kỳ, khắc họa trận văn, ... thì mấy chuyện đó đúng là làm khó hắn, nhưng để hắn phá trận, thì độ khó coi như bằng không.
Đối với những vị Trận Pháp Sư không tu ngũ hành linh mạch, không hiểu Vọng Khí Thuật, muốn phá trần cần phải có hai điều kiện, một là phải cực kỳ quen thuộc với trận pháp, biết rõ mắt trận biến hóa, hai là phải có tốc độ phản ứng và tính toán cực nhanh, mới có thể tính ra được vị trí thực sự của mắt trận.
Nhưng đối với Lý Ngọc, mắt trận vốn nằm trần trụi ở đó, không cần hắn phải hiểu trận pháp, hay tính toàn làm gì.
Thiên Đạo Tông đã sửa đổi nội dung tỷ thí Trận Pháp, đơn giản hóa và đỡ tốn thời gian hơn hồi trước, nhưng không nghĩ lại bị Lý Ngọc bắt được kẽ hở.
Giải nhất tỷ thí Trận Pháp Sư cấp hai bị đệ tử Côn Luân đấy được, đây cũng là lần đầu tiên họ lấy được giải nhất.
Trong thành Thiên Đạo.
Lý Ngọc là người đầu tiên phá giải xong tất cả Trận Pháp, nhóm Trận Pháp Sư phía sau hắn thấy giải nhất đã bị bưng đi, nên cũng không còn nôn nóng nữa.
Trận pháp tầng thứ chín và tâng thứ mười đều rất khó, những lần thi đấu trước, nhanh nhất cũng phải hai ngày, mới có người phá vỡ được toàn bộ.
Lý Ngọc quay trở lại chỗ bên cạnh nhóm Khương Ly, thấy ba cô gái đều đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, hắn cũng không giấu giếm, truyền ầm giải thích :"Đừng nhìn ta như vậy, thực ra ta chẳng hiểu trận pháp gì đâu, chẳng qua có Vọng Khí Thuật mà thôi."
Vị trưởng lão Kim Đan Kỳ của Côn Luân kia, dẫn Lý Ngọc đến một cái đài cao, rồi cầm chiếc hộp ngọc đang đặt trên một cái bệ đá, đưa cho Lý Ngọc, nói :"Đây là ban thưởng đệ nhất tỷ thí Trận Pháp Sư cấp hai, ngươi nhận lấy đi."
Trong hộp ngọc là mười viên Thác Mạch Đan, Lý Ngọc yên lòng nhận lấy.
Tỷ thí đại hội tiên đạo, không có trao giải thống nhất, đệ tử nào hoàn thành tỷ thí xong thì cứ đến mà cầm phần thưởng của mình về thôi.
Nơi này có tất cả ba cái bệ đá, Lý Ngọc đã cầm đi một trong số ba đồ vật trên đó, còn hai cái bệ đá khác, Lý Ngọc cũng có nhìn lướt qua.
Trên cái bệ đá gần hắn nhất, cũng để một cái hộp ngọc, trong đó là hai mươi viên Thông Mạch Đan, đây là phần thưởng của giải nhất thi đâu Trận Pháp Sư cấp một, còn trên cái bệ đá chính giữa, để một cái đồ vật cùng loại với ngọc giản, ngoài ra bên cạnh nó còn có một cái bình ngọc rất nhỏ, bên trong chứa chất lỏng mầu xanh nhạt.
Lý Ngọc tới gần cái bình ngọc này thì thấy, lò đa trong cơ thể hắn lại nảy sinh ra khát vọng thôn phệ.
Loại khát vọng này còn mạnh hơn so với lúc hắn đang đứng cạnh linh thảo linh dược cấp ba.
Lý Ngọc chỉ vào cái bình nhỏ, hiếu kỳ hỏi :"Xin hỏi đây là gì vậy?”
Vị trưởng lão Kim Đan Kỳ cười cưới, nói cho hắn biết :"Đât là một chai Ất Mộc Linh Tủy, là một loại vật liệu trận quý của luyện đan, Mộc Linh Mạch Trúc Cơ viên mãn xong, phục dụng Ất Mộc linh tủy này vào, có thể rút ngắn thời gian Kết Đan rất nhiều, giá trị của nó không kém gì một viên đan dược cấp bốn."
Lý Ngọc hơi kinh ngạc, hỏi :”tỷ thí Trận Pháp sư sao lại ban thưởng cái này?"
Tỷ thí Trận Pháp Sư, ban thưởng thường là đan dược tăng lên tu vi, rồi điển tịch Trận Pháp gì đó, còn loại linh tủy này thì cũng quá là quý giá rồi, nhìn qua thì cũng biết có gì đó trong này.
Vị trưởng lão Kim Đan Kỳ này cười cười, đáp :"TRước đây ban thưởng tỷ thí Trận Pháp Sư cấp ba, cũng chỉ là bí điển trận pháp, trận bàn, trận kỳ gì đó, đây là một vị Trận Pháp Sư tâm giai của Thiên Đạo Tông, trùng hợp lại rất phù hợp yêu cầu sử dụng linh tủy này, mà hắn lại là nhân tài kiệt xuất trong nhóm Trận Pháp Sư tam giai, có tám phần trở lên sẽ lấy được giải nhất tỷ thí, vì vậy họ mới nghĩ cách thêm một cái ban thưởng này vào, coi như danh chính ngôn thuận cho hắn..."
Loại thao tác này, Lý Ngọc cũng không lạ.
Tài nguyên tốt của tông môn, bình thường đều có rất nhiều người tranh giành nhau, cho ai cũng không thể phục chúng, đem đi làm ban thưởng tỷ thí, chính là phương pháp đơn giản và hay dùng nhất.
Ví dụ nhưng viên Dựng Anh Đan mà hắn cho Khương Ly kia.
Hoặc như chưởng giáo chân nhân muốn cho hắn Thác Mạch Dan, nhưng cho trực tiếp lại không tốt, liền vòng vèo một cái, đem ban thưởng thi đấu Luyện Đan sư tăng lên gấp bội, thế là hắn danh chính ngôn thuận nhận được đan dược đó, ... những điều này đều là quy tắc ngầm trong môn phái.
Nhưng mà làm như thế, yêu cầu phải có đây đủ tự tin đối với thực lực của mình, nếu thực lực không đủ, lại thành ra làm mai mối cho người khác.
Xem ra, vị thiên thài trận pháp sư cấp ba của Thiên Đạo Tông, rất tự tin đối với thực lực của mình.
Vị trưởng lão Kim Đan của Côn Luân này, chính là một vị Trận Pháp Sư, nên đối với tin tức trong nội bộ giới trận pháp biết khá rõ, nói thêm cho Lý Ngọc biết :" Trận Pháp Sư cấp bốn của Hoa Sơn, tuy rằng nhiều hơn so với Thiên Đạo Tông, nhưng Trận Pháp Sư trẻ tuổi một đời của Thiên Đạo Tông lại vững vàng áp chế Hoa Sơn một đầu, nhất là Trận Pháp Sư cấp ba La Uyên, nghe nói hắn chiếm được một truyền thừa trận pháp của một tông môn thượng cổ, trong một cái bí cảnh nào đó, hoàn hoàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong đám Trận Pháp Sư cấp ba, chai Ất Mộc linh tủy này, là hắn chuẩn bị cho con trai của mình."
Lão cảm khái thêm :"mấy trăm năm qua, Thiên Đạo Tông đào đi không ít thiên tài của các phái, hạt giống tu tiên ở các quốc gia thế tục, cũng bị bọn họ chọn trước một lần, cứ như vậy tiếp, có lẽ qua hơn mấy trăm nghìn năm nữa, tên tuổi đệ nhất tông phái trận pháp của Hoa Sơn, muốn đổi chủ."
Khó trách Lý Ngọc phát hiện ra đệ tử Thiên Đạo Tông cùng thế hệ với các môn phái khác, luôn có tu vi cao hơn không chỉ một cấp bậc, hạt giống thiên phú tốt nhất đều bị chọn đi trước, các tông phái khác chỉ nhặt lại đồ thừa, thì cũng thôi đi, đằng này thiên tài tông môn mình cũng bị bọn họ "nhớ thương/, thi thoảng lại tới thọc gậy bánh xe một cái, nên bây giờ Thiên Đạo Tông bọn họ có thực lực như vậy, cũng không kỳ quái.
Đem những đệ tử thiên tài và tài nguyên kia cho Côn Luân xem, nghìn năm sau, Côn Luân cũng có thể trở thành tông môn mạnh nhất của tu tiên giới.
Nhìn bình Ất Mộc tinh hoa kia, Lý Ngọc có chút ý nghĩ trong lòng.
Hắn cũng không phải vì chính mình, Hứa sư tỷ tu tam linh mạch, nhưng trước mắt mới chỉ có một cái Thủy linh mạch là kết thành Kim Đan, Mộc linh mạch cùng Hỏa linh mạch hẳn là vẫn còn đang trong giai đoạn áp súc pháp lực, giai đoạn Trúc Cơ Kỳ thì pháp lực của bản thân tồn tại ở trạng thái dịch, nên lại càng khó áp súc hơn, chai Ất Mộc linh tủy này, có tọng dụng đối với nàng.
Từ Bạch Vân Quán đến Côn Luân, dù là nhập tông, trở thành luyện đan sư, hay vẫn là tu hành, thì Hứa sư tỷ đều giúp hắn rất nhiều, Lý Ngọc vẫn luôn muốn báo đáp nàng, nhưng chưa có cơ hội.
Thực lực của hắn quá yếu, không giúp nàng được cái gì.
Nếu như có thể thắng được chai Ất Mộc linh tủy này , mang về cho nàng thì tốt rồi, coi như báo đáp nho nhỏ cho những ân tình của nàng.
Nhưng mà tỷ thí Trận Pháp Sư tam giai, tính là hắn có thể nhìn thấy mắt trận, nhưng dùng pháp lực Trúc Cơ Kỳ của mình, cũng không đủ để phá trận, trừ khi hắn có thể ó được pháp lực Kim Đan trong thời gian ngắn.
Loại chuyện này, cũng không phải là không thể làm được.
Trân Minh bị quỷ vật nhập thân, thực lực cũng tăng lên một khoảng lớn trong thời gian ngắn.
Sau khi tu hành đến Kim Đan Kỳ, chín thành pháp lức trở lên, đều ẩn chứa tại bên trong Kim Đan, nên nếu như đem Kim Đan tạm thời để vào trong thể nội của tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ, thì người đó có thể sử dụng pháp lực của Kim Đan Kỳ trong thời gian ngắn.
Chỉ có điều, trừ khi phải tuyệt đối tín nhiệm đối phương, nếu không thì không có tu tiên giả Kim Đan Kỳ nào, dám cho người khác mượn dùng Kim Đan của mình cả.
Đối với tu tiên giả Kim Đan Kỳ mà nói, Kim Đan cực kỳ quan trọng đối với họ, nếu mất đi Kim Đan, thì pháp lực chỉ còn lại một thành, rất khó để kết thành Kim Đan thêm lần nữa, nên vị nào cũng coi Kim Đan như tính mạng của mình vậy, làm soa có thể dễ dàng cho nó rời khỏi thân thể mình được.
Một khi có chuyện ngoài ý muốn, coi như hủy đi con đường tu hành của mình.
Huống hồ, Kim Đan của tu tiên giả cũng là vật đại bổ, đối với một Kim Đan Kỳ khác, vì sau khi Kết Đan, sẽ không có đan dược trực tiếp tăng lên tu vi như Luyện Khí, Trúc Cơ nữa, nhưng Kim Đan cùng giai, ẩn chưa pháp lực hết sức tinh thuần, nên có thể trực tiếp hấp thu, để lớn mạnh Kim Đan của mình, nên bất kỳ vị Kim Đan Kỳ nào, cũng đều phải đặc biệt cẩn thận một vị cùng giai khác. Lý Ngọc lại có lòng tin có thể mượn được Kim Đan, nhưng lại không biết, làm vậy có được sự cho phép của quy tắc tỷ thí không.
Vì thế hắn nhìn về phía vị trưởng lão Kim Đan này, hỏi :"nếu như ta có thể mượn được Kim Đan, liệu có thể tham gia tỷ thí Trận Pháp Sư cấp ba hay không?"
Vị trưởng lão Kim Đan này cũng không cần suy nghĩ, mà gật đầu luôn, nói :" đương nhiên là có thể, lần này tỷ thí Trận Pháp Sư cấp ba, một vị kỳ tài trận pháp của Thiên Đạo Tông, chính là mượn dùng Kim Đan của trưởng bối mình, dường như cũng chính là vì bình Ất Mộc linh tủy đó mà đến."
Trên đại hội tiên đạo, khảo nghiệm nhiều hơn chính là trận pháp lý luận, quy tắc tỷ thí lại rất lỏng lẻo, chỉ cần tu vi không cao hơn Kim Đan là có thể tham gia tỷ thí Trận Pháp Sư cấp ba, cho dù là tu vi của bản thân hay mượn lực, đều được.
Dù sao Kim Đan Kỳ của tu tiên giới, cũng nhiều như cá diếc sang sông, nhiều thêm một vị cũng chẳng đông hơn, ít đi một vị cũng chẳng vấn đề, nhưng Trận Pháp Sư cấp ba thì mười mấy vị Kim Đan Kỳ cũng chưa chắc có một vị, có một số vị là thiên tài mấy trăm năm khó gặp, đã sớm lĩnh ngộ được trình độ trận pháp cấp ba, chỉ là thực lực chưa đủ, nên đại hội mới thả ra chỗ này, coi như cấp cơ hội cho các thiên tài này thể hiện.
Không chỉ ở trong trao đổi trận pháp mới có quy tắc này, trừ trao đổi của pháp tu ra, thì các đạo khác trao đổi cũng đều có thể dùng được quy tắc này, có điêu mấy đạo khác không chỉ là đơn giản dùng pháp lực để phá trận như này, mà cần phải yêu cầu pháp lực ổn định và lâu dài, nên có mượn được Kim Đan cũng vô dụng.
Vấn đề là cho dù có thực lực Kim Đan, nhưng không hiểu trận pháp cấp ba, thì cũng chẳng thể phá nổi một cái trận pháp.
Lý Ngọc này chẳng lẽ đã có được trình độ lý luận cơ sở của Trận Pháp Sư cấp ba sao?
Cho dù là có, thì có ai bằng lòng mạo hiểm đem Kim Đan cho hắn mượn chứ?
Thấy Lý Ngọc vẫn đang nhìn mình, vị trưởng lão Kim Đan này giật mình, lập tức nói :"Kim Đan của lão phu không thể cho người khác mượn được..."
Nói đùa, Kim Đan của bọn họ quan trọng ngang tính mạng, đừng nói là người không quen, cho dù là người thân tình cảm chân thành, cũng không dễ dàng cho mượn, lớ xảy ra chuyện một cái, thì tu tiên giới cũng không có thuốc hối hận.
Lý Ngọc liếc nhìn lão, lão có muốn cho mượn, hắn còn chưa thèm lấy đâu.
Nhưng biết được phương thức này có thể khả thị, là tốt rồi.
Phá trận cũng không phải luyện đan, lúc luyện đan thì tính là có mượn được kim đan của người khác, cũng không có cách khống chế pháp lực Kim Đan ổn định trong thời gian dài, nhưng phá trận thì lại không giống vậy, chẳng cần bền bỉ hay ổn định, mà chỉ cần bộc phát pháp lực trong nháy mắt thôi.
Vì thế hắn lại xin một cái thẻ bài tỷ thí Trận Pháp Sư cấp ba, từ vị trưởng lão Kim Đan Kỳ này.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Khương Ly, bảo nàng :" A Ly, tí nữa ngươi cho ta mượn dùng Kim Đan một chút..."