Chương 118 : Hai cái giải nhất (2)
Chương 118 : Hai cái giải nhất (2)Chương 118 : Hai cái giải nhất (2)
Sau một xíu, Lý Ngọc trả lại Kim Đan cho Khương Ly, Hứa Khuynh Tâm khẽ nhếch cặp môi đỏ mọng lên, một viên Kim Đan tản ra màu thủy lam nhàn nhạt, bên trên có một đạo hoa văn, bay ra từ trong cơ thể nàng, tới trước mặt Lý Ngọc.
Nhìn viên Kim Đan của mình tiến nhập vào trong miệng Lý Ngọc, sắc mặt của nàng hơi đỏ lên.
Lý Ngọc cũng không trì hoãn thời gian, tiếp tục phá giải trận pháp tâng thứ năm.
Mà lúc này, khán giả dưới quảng trường xung quanh màn nước, sớm đã sôi trào không dứt.
"Còn có thể như vậy được sao?"
"Đây có tính là ăn gian không?”
"Cái gì gọi là ăn gian, ngươi không thấy vị Trận Pháp Sư của Thiên Đạo Tông còn mang theo nhiều người bên cạnh hơn à? đây vốn chính là quy tắc cho phép, làm sao, chỉ cho phép đệ tử Thiên Đạo Tông dẫn người, còn không cho người khác làm như vậy? Thế còn tổ chức cuộc tỷ thí này làm gì, dứt khoát trực tiếp tuyên bố Thiên Đạo Tông đệ nhất là được rồi."
Cũng có vị Trận Pháp Sư kiên nhẫn giải thích cùng mọi người xung quanh :"Đây là tỷ thí Trận Pháp, chủ yêu là kiểm tra việc am hiểu cùng năm chắc trận pháp đẳng cấp cao, không liên quan đến tu vi, nhưng mà chỉ có tu vi đến Kim Đan Kỳ, thì linh hồn mới đầy đủ mạnh mẽ, để nắm chắc cùng hiểu trận pháp đẳng cấp cao, những vị có tu vi Trúc Cơ Kỳ mà đã có thể nắm chắc trận pháp cấp ba, không ai không phải là thiên kiêu trăm năm mới gặp trong giới trận đạo..."
"Hóa ra là thế..."
"Vậy xem ra ngộ tính của Lý Ngọc này không chỉ lợi hai ở bên đan đạo, mà trận pháp hắn cũng lợi hại như vậy...'
Nhưng mà cũng có vài người không quan tâm đến tạo nghệ trận pháp của Lý Ngọc, mà lại chú ý một điểm khác.
"Người vừa cho hắn mượn Kim Đan lúc nãy là Hứa Khuynh Tâm, một trong Côn Luân Thất Tử đúng không? Thực lực của nàng ở trong thế hệ trẻ của Côn Luân, chỉ đứng dưới vị thiên kiêu kia, nàng có quan hệ với Lý Ngọc tốt như vậy sao, thế mà đồng ý cho hắn mượn Kim Đan."
"Ngươi cũng không nghĩ đến, Khương tiên tử và Lý Ngọc có quan hệ gì, Hứa tiên tử lại là sư tỷ đồng môn của Khương tiên tử, quan hệ của bọn hắn làm sao lại không tốt cho được."
"Các ngươi phải nhìn vị bên cạnh Hứa tiên tử kìa, đây chẳng phải là vị đứng đầu Nga My Tứ Mỹ, Bạch tiên tử sao, nàng cũng đi tới đó, xem ra quan hệ của nàng với Lý Ngọc cũng không cạn."
"Ta là đệ tử của Côn Luân, ta có thể làm chứng, Bạch sư tỷ phái Nga My mỗi lần tới Côn Luân, đều đến tìm Lý sư huynh của chúng ta, không chỉ mỗi Bạch sư tỷ, mà ba vị sư muội giống nhau như đúc ở trong Nga My Thập Nhị Trâm kia, mỗi lần đều tới ở trong nhà Lý sư huynh rất lâu."
"Ta còn nghe nói, ngay cả Thánh Nữ Huyền Âm Giáo của Ma Đạo, cũng ưu ái với hắn có thừa, có chuyện này hay không vậy?"
"Đương nhiên, cái này ta còn tận mắt thấy qua, vị yêu nữ kia hai lần tới Côn Luân, đều do Lý sư huynh tiếp khách, nàng còn mở ra điều kiện ưu ái, nghĩ lôi kéo Lý sư huynh nhập Ma Đạo, nhưng bị Lý sư huynh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt..."...
Đối với tu sỹ Kim Đan Kỳ, cho dù là bạn bè thân thiết vô cùng quen thuộc nhất, cũng không cho mượn Kim Đan, nhưng nhóm kiều nữ thiên kiêu của Chính Đạo này, lại bằng lòng đem Kim Đan vô cùng quan trọng, trợ giúp cho Lý Ngọc mượn dùng phá trận, đủ thấy quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức nào.
Không nói đến thực lực của Lý Ngọc, riêng với tạo nghệ đan đạo và trình độ trận pháp của hắn, cộng thêm tầng quan hệ như này, tu tiên giới cũng không thấy người thứ hai.
Đã có sự trợ giúp của Hứa sư tỷ, Lý Ngọc nhanh chóng phá vỡ trận pháp tầng thứ năm một cách dễ dàng, lúc này tính cả hắn, tâng sáu chỉ có bốn vị Trận Pháp Sư, trong đó có ba vị Hoa Sơn, một vị Thiên Đạo Tông, còn vị thanh niên lúc nãy, cùng với một vị Trận Pháp Sư khác của Thiên Đạo Tông, đã đến tâng thứ bảy.
Tạo nghệ trận pháp của bọn họ, đúng là cao hơn rất nhiều, so với những vị Trận Pháp Sư khác.
Bốn vị Trận Pháp Sư ở tầng thứ sau này, đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lý Ngọc.
Bọn họ cũng không biết, giới Trận Pháp Sư lúc nào lại xuất hiện một vị hắc mã, thế mà có thê dùng thực lực Trúc Cơ Kỳ, xông đến tận tầng thứ sáu của tỷ thí trận pháp sư tam giai, mặc dù là mượn dùng Kim Đan của người khác, nhưng đến được đây, cũng thực sự là nhờ vào tạo nghệ trận pháp của bản thân.
Lý Ngọc ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, bốn bị Trận Pháp Sư kia thì lần lượt lên phá trận, nhưng cuối cùng chỉ có một vị Trận Pháp Sư của Hoa Sơn thành công, tiến nhập vào tầng thứ bảy.
Lúc đến phiên Lý Ngọc, hắn chỉ cần một lần đã phá trận thành công, Kim Đan trong cơ thể không phải là của mình, nên phải hết sức tiết kiệm.
Mà sau tầng thứ năm, phá trận yêu cầu pháp lực nhiều hơn rất nhiều, dùng Kim Đan của Hứa sư tỷ phá xong hai trận, pháp lực còn lại đã không thể đủ để phá nốt trận thứ ba.
Bạch Thanh Ảnh cảm nhận được khí tức của Lý Ngọc biến hóa, khé mở đôi môi anh đào ra, chủ động tống xuất Kim Đan của mình ra, bảo hắn :"Dùng của ta này!"
Lý Ngọc đem Kim Đan của Hứa sư tỷ trả lại cho nàng trước, sau đó mới nói với Bạch Thanh Ảnh :"Cảm ơn sư tỷ!"
Bạch Thanh Ảnh liếc hắn một cái, nói ra :"Ngươi không cảm ơn KHUynh Tâm, lại cảm ơn ta, ngươi có ý gì?
Lý Ngọc vội vàng nói :"Thực xin lỗi, là ta khách khí..."
Mặc dù hắn và Khuynh Tâm sư tỷ thân quen hơn, nhưng cũng không xa lạ gì với Bạch sư tỷ, người ta tốt bụng giúp đỡ, còn làm cho người ta có cảm giác bị đối đãi khác nhau, thì đúng là không ổn, có những lúc, không cần thiết phải khách khí, lại tốt hơn.
Bạch Thanh Ảnh kết Kim Đan đầu tiên là Mộc linh mạch, nên Kim Đan của nàng có một mầu xanh lá nhàn nhạt quấn quanh, Lý Ngọc vừa tiếp vào trong miệng, liên cảm nhận được thể nội của mình tràn đầy lực lượng.
Pháp lực của Kim Đan Kỳ cô đọng gấp không biết bao nhiêu lần so với pháp lực của Trúc Cơ Kỳ, LÝ Ngọc chưa hề Kết Đan, nhưng đã sớm cảm nhận được cảm giác của Kết Đan.
Trận pháp cấp ba, mắt trận của nó gần như không có cố định, Lý Ngọc đứng nhìn phía trước trận pháp mất mười lăm phút, mới tìm được quy luật di chuyển của nó, sau đó thoải mái đánh tan, đi tới tâng thứ tám.
Hai vị TRận Pháp Sư của Thiên Đạo Tông kia, lúc này cũng đang ở tầng thứ tám.
Hai người đều quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, dường như không nghĩ tới cũng có người xông đước đến tâng thứ tám nhanh như vậy, nhưng bọn hắn cũng không chú ý quá nhiều đến Lý Ngọc, mà cùng song song ngồi khoanh chân dưới đất, để khôi phục tinh thần.
Lúc phá trận, pháp lực tiêu hao là rõ ràng, nhưng tiêu hao tinh thân mới là tọng điểm, phân tâm quá nhiều sẽ chỉ làm tiết tấu của chính bản thân mình bị phá.
Một khắc đồng hồ sau, vị Trận Pháp Sư trung niên đứng dậy trước, hắn đi tới trước trận pháp, quan sát một chút, rồi đột nhiên xuất thủ, trận pháp tâng thứ tám ba động vài cái, rồi biến mất, còn thân ảnh của hắn xuất hiện ở tầng thứ chín.
Người thanh niên kia lại đổi một viên Kim Đan, rồi cũng phá trận thành công, bước vào tầng thứ chín.
Chờ đến lúc bọn họ rời khỏi, Lý Ngọc lại đứng trước trận pháp làm bộ làm tịch một hồi, sau đó cũng phá trận rồi tiến vào tâng thứ chín.
Lúc này thì Kim Đan của Bạch sư tỷ cũng không còn mấy pháp lực, Lý Ngọc trả Kim Đan lại cho nàng, rồi lại tiếp nhận Kim Đan của Khương Ly một lần nữa, thời gian nấy giờ nàng khôi phục lại, đã đủ pháp lực cho Lý Ngọc dùng lần nữa.
Hồi Khí Đan cấp ba mặc dù nàng cũng có, nhưng Lý Ngọc lại không để cho nàng dùng, đan dược cấp bậc cao cỡ đó, sử dụng ở đây là quá lãng phí, không đáng chút nào.
Lý Ngọc xuất hiện khiến cho hai người kia cảm nhận được một chút áp lực.
Thế là từ lúc Lý Ngọc tiến nhập tâng thứ chín, qua mười lăm phút sau, bọn họ liền cùng phá trận, rồi tiến vào tâng thứ mười, lúc này chỉ còn một tầng trận pháp nữa thì có thể kết thúc lần tỷ thí này.
Tổ trọng tài ngồi trên chỗ dài cao phía dưới chân núi, mấy vị đến từ vài tông khác nhau, cũng nhịn không được mà mở miệng thảo luận.
"Lần này thời gian bọn họ đi tới tầng thứ mười, rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều so với mấy lần thi trước đây.
"Đúng vậy, mấy lần tỷ thí trước, vào thời điểm này, người giỏi nhất cũng mới chỉ phá giải đến tâng thứ bảy."
"Hắn là nhận được áp lực từ vị đệ tử Côn Luân kia."
"Đây cũng không phải là chuyện tốt, nếu tiết tấu phá trận bị đánh loạn, bọn họ sẽ hao phí thời gian ở tầng thứ mười, có thể lâu hơn rất nhiều so với lúc trước."
Tỷ thí trận pháp mặc dù so chính là tốc độ, nhưng cũng không phải là toàn bộ hành trình cứ càng nhanh là càng tốt, mà mỗi vị TRận Pháp Sư đều có tiết tấu của chính mình, yêu cầu phân phối tinh lực một cách hợp lý, nếu giai đoạn trước tiêu hao quá nhanh, khiến tinh thần bị hao phí quá nhiều, thì cho dù xông được đến tầng thứ mười, cũng chỉ hữu tâm vô lực, so với dựa theo tiết tấu của chính mình, làm từng bước một, đi chắc từng bước, lại thành kém hơn nhiều.
Trong tầng thứ mười của tỷ thí trận pháp sư lúc này.
Hai vị Trận Pháp Sư của Thiên Đạo Tông, đều đang xếp bằng nghỉ ngơi tại chỗ, sắc mặt của bọn họ đã có chút tái nhợt, trong đầu cũng là một mảnh hỗn loạn.
Tốc độ phá trận vốn có của hai người cũng không nhanh đến vậy, nhưng đột nhiên xuất hiện một người, đúng là khiến cho bọn họ có áp lực không nhỏ, nên đã làm rối loạn tiết tấu của bọn họ.
Nhưng mà dù vậy thì bọn họ cũng không coi người kia thành đối thủ cuối cùng của mình.
La Uyên nhìn người thanh niên kia, trong lòng thầm cười lạnh.
Ất Mộc linh tủy này hắn đã nhắm đến từ lâu, bỏ ra không ít công sức, mới khiến cho tông môn đem làm ban thưởng trận pháp sư tam giai lần này, nếu không tuyệt đối nắm chắc, hắn cũng không dám làm như thế.
Trận pháp tâng thứ mười này, là hắn tìm được trên một quyển điển tịch trận pháp thượng cổ, cũng không có bất kỳ vị trận pháp sư tam giai nào ở đương thời biết được, trừ hắn ra, không ai có thể tìm được quy luật của mắt trận.
Thiên phú trận pháp mấy trăm năm có một thì thế nào, thực lực TRúc Cơ Kỳ đã nắm giữ tất cả trận pháp cấp ba thì thế nào, có nhiều Kim Đan Kỳ tương trợ như vậy cũng thì thế nào, cái thế giới này, nhiều lúc không có thiên phú sẽ là vô dụng thôi...
La Uyên nghĩ như vậy, nhưng bên tai lại chợt nghe thấy tiếng hô hoán như thủy triều.
Hắn nhìn về đám người đang ở quảng trường phía dưới núi kia, cũng không biết bọn họ lại bị cái gì xúc động, thế mà hò hét to đến mức, khoảng cách xa như thế vẫn còn nghe được.
Đột nhiên, hắn ý thức được gì đó, quay đâu lại nhìn vê phía trận pháp tâng thứ mười.
Không biết từ lúc nào, cái vị cũng không biết nhảy từ đâu ra kia, bên người còn đi theo ba vị cô nương xinh đẹp nữa, rõ ràng đã vượt qua trận pháp tâng thứ mười, đứng ở vị trí cao nhất trên ngọn núi này.
TRong đầu La Uyên trống rỗng.
Tầng thứ mười này là trận pháp độc môn của hắn, thế mà bị một tên tiểu tử không có danh tiếng gì phá mất?
Vị thiên tài Trận Pháp Sư của Thiên Đạo Tông kia cũng đang ngốc trệ, hắn không nghĩ tới cuộc tỷ thí này, cuối cùng thế mà lại có kết quả như vậy.
Còn về phần khán giả vây xem, lúc này càng không dự liệu được cái kết quả này.
Lý Ngọc, một vị Luyện Đan Sư đến tham gia tỷ thỉ trận pháp sư cao cấp nhất của tu tiên giới, liên tục đoạt được hai cái giải nhất của tỷ thí trận pháp sư cấp hai và cấp ba, làm gì có chuyện nào còn kỳ lạ hơn so với chuyện này nữa?
Một số vị Trận Pháp Sư ở trong đám người, càng là kinh sợ đến mức nghi ngờ nhân sinh, nghi ngờ đối với cả đạo trận pháp của bản thân.
Ai có thể nghĩ đến, người đánh bại tất cả thiên tài Trận Pháp Sư, lại là một vị Luyện Đan Sư?
Trên đài cao, vị trưởng lão Kim Đan Kỳ của Côn Luân kia, run rẩy móc linh loa ra, báo cáo :"Chưởng giáo chân nhân, tin tức tốt, tin tức siêu tốt, Lý Ngọc lại đoạt giải nhất, trong cuộc tỷ thí trận pháp sư tam giai..."
Phía linh loa đối diện, Vương Đạo Huyền im lặng mấy giây rồi thở dài nói ra :"Ngươi là hồ đồ sao, chuyện này ngươi vừa mới nói với bổn tọa lúc nãy, không nhớ sao?"
Hắn đang chuẩn bị để xuống linh loa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩn ra mấy giây nữa, rồi hỏi lại :"Đợi một chút, ngươi vừa mới nói cái gì, bậc mấy?"