Chương 119 : Tới cửa mời chào (2)
Chương 119 : Tới cửa mời chào (2)Chương 119 : Tới cửa mời chào (2)
Thành Thiên Đạo, nơi đóng quân của Côn Luân.
Sau khi trở về chỗ ở, Hứa Khuynh Tâm liền đi bế quan luôn, để luyện hóa Ất Mộc linh tủy, Lý Ngọc thì vừa mới tiễn đi vị đệ tử Côn Luân cuối cùng tới cửa chúc mừng, hắn đang định đi phục dụng Thác Mạch Đan vừa được ban thưởng, thì lại được biết, có người bên Thiên Đạo Tông tới thăm.
LÝ Ngọc đi ra bên ngoài, thấy có bốn vị mặc trang phục thêu đồ án âm dương song ngư trên ngực.
Thực lực của bốn người này làm Lý Ngọc có chút kinh ngạc, tất cả đều là Nguyên Anh Kỳ, một vị trong đó cho hắn cảm giác giống như đang đối mặt với Huyền Chân tổ sư, nên chắc là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ.
Vị lão giả Nguyên Anh hậu kỳ kia cười hiền lành với Lý Ngọc, nói ra :"Chúc mừng tiểu hữu, thu hoạch hai lân đệ nhất tỷ thí trận pháp!"
Lý Ngọc khách khí đáp lễ :"Ta chỉ là may mắn thôi."
Lão giả kia vẫn mỉm cười :"May mắn cũng là một loại thực lực, tiểu hữu không cần khiêm tốn."
Lý Ngọc vốn không có thiện cảm với Thiên Đạo Tông, nên cũng không khách khí cùng bọn họ nhiều làm gì, trực tiếp hỏi :"Các vị tiền bối tìm ta, là có chuyện gì không?”
Vị lão giả Nguyên Anh hậu kỳ kia cũng rất dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề luôn :"Tiểu hữu không cảm thấy, với tài nằng của ngươi, mà cứ một mực ở lại Côn Luân, thì có chút nhân tài không được trọng dụng sao, không biết tiểu hữu có hứng thú gia nhập Thiên Đạo Tông chúng ta không?"
Có mấy vị tổ sư Nguyên Anh và trưởng lão Kim Đan của Côn Luân cũng đang ở đây, nghe vậy thì tái cả mặt, người Thiên Đạo Tông bây giờ thật quá đáng, trước mặt bao nhiêu người của Côn Luân như vậy, mà vẫn trắng trợn đào người?
"Vị đạo hữu này, hành vi này của các ngươi có phải hơi quá đáng hay không?"
"Lý Ngọc, ngươi không cần để ý đến bọn họ!"
Ngai vị tổ sư Nguyên Anh ngay lập tức mở miệng, một vị trưởng lão Kim Đan Kỳ khác thì đi ngay ra một chỗ khác, móc linh loa ra liên hệ với chưởng giáo Côn Luân để báo cáo chuyện này.
Tại Ngọc Hư Cung, Vương Đạo Huyền sau khi biết dược chuyện ở Thành Thiên Đạo, thì trâm mặc trong giây lát, sau đó nói ra :"Chuyện này những người khác không cần can thiệp, cứ để cho Lý Ngọc tự mình quyết định."
Lý Ngọc cũng không nghĩ tới, người của Thiên Đạo Tông lại bá đáo đến mức này, tỷ thí trận pháp chỉ vừa mới kết thúc không bao lâu, mà đã cho người tới tận nơi Côn Luân đóng quân để đào người, không thèm chú ý tới cảm nhận của người Côn Luân chút nào.
Hắn đang muốn trả lời, thì vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ kia lại nói tiếp :"Nếu ngươi đồng ý gia nhập Thiên Đạo Tông, lão phu hứa hẹn, Thiên Đạo Tông sẽ giúp ngươi tăng cả năm cái linh mạch tu hành đến Trúc Cơ viên mãn, trong vòng một tháng, và trong vòng nửa năm, sẽ giúp ngươi kết thành Kim Đan, không chỉ vậy, tông môn cũng sẽ giúp đỡ cả vị đạo lữ tu đơn linh mạch kia của ngươi, cũng kết thành Kim Đan trong vòng một năm..."
Lời của lão giả vừa nói ra lần này, khiến cho đám người xung quanh đều sợ hãi.
Trong vòng nửa năm, giúp ngũ linh mạch kết thành Kim Đan, thậm chí đạo lữ cũng có thể Kết Đan, đây là tốc độ đến mức nào chứ. Thiên kiêu cao cấp nhất của Thiên Đạo Tông, mới có thể hưởng thụ tài nguyên như vậy.
Một số đệ tử Côn Luân hâm mộ Lý Ngọc đến đỏ cả mắt, nếu là bọn họ, thì đã không do dự mà đáp ứng rồi.
Dù sao Thiên Đạo Tông họ bỏ ra cũng rất nhiều.
Mà ngay cả mấy vị trưởng lão Kim Đan của Côn Luân, họ nghe xong điều kiện thì trong lòng cũng tràn đầy ghen ghét và hâm mộ Lý Ngọc, nếu bọn họ có tuổi tác như Lý Ngọc bây giờ, mà nhận được nhiều tài nguyên như vậy, thì trở thành cường giả Nguyên Anh chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Thực sự thì, nghe điều kiện bọn họ mở ra như vậy, Lý Ngọc trong nháy mắt cũng cảm thấy động tâm.
Đối với việc Thiên Đạo Tông có thực lực bỏ ra từng đó thật hay không, hắn không nghi ngờ chút nào.
Côn Luân mặc dù có Luyện Đan Sư tứ phẩm nhiều, nhưng Thiên Đạo Tông cũng có Đan Đạo Tông Sư, cho dù là Thác Mạch Đan, hay Phá Cảnh Đan dành cho tu sỹ Trúc Cơ phá cảnh lên KIm Đan, bọn họ cũng có thể luyện, không chỉ như vậy, Thiên Đạo Tông còn nắm trong tay đại đa số bí cảnh động thiên, tài nguyên của họ nhiều hơn Côn Luân cả chục lần, cũng hoàn toàn bỏ ra được như lời đã hứa.
Đệ nhất đại tông của tu tiên giới, bá đạo thì cũng có bá đạo một chút, nhưng loại chuyện này bọn họ cũng không tùy tiện đưa ra để lừa gạt hắn làm gì.
Thấy Lý Ngọc đang trâm mặc, vị tổ sư Nguyên Anh Hậu Kỳ kia lại tiếp tục nói :"Lão phu biết rõ, chưởng giáo Côn Luân từng đề nghị với trưởng lão đoàn, là sẽ đem ngươi bồi dưỡng đến Kim Đan trước, nhưng đáng tiếc là bị những lão tổ sư Nguyên Anh kia cự tuyệt, ngươi hẳn rõ ràng, Côn Luân không cho được, cũng không cho ngươi đãi ngộ như vậy, ngươi ở lại CÔn Luân, cả đời này tối đa cũng chỉ đi được đến Kim Đan Kỳ, nhưng ở Thiên Đạo Tông thì khác, chúng ta không chỉ giúp ngươi Kết Đan trong vòng nửa năm, mà sau khi ngươi Kết Đan cũng sẽ vẫn trợ giúp cung cấp tài nguyên tu hành cho ngươi, nên cho ngươi lên đến Nguyên Anh, cũng không phải là chuyện quá khó..."
Lúc này thì tất cả đệ tử CÔn Luân ở đây, thậm chí là trưởng lão Kim Đan hay tổ sư Nguyên Anh, đều không mở miệng nữa.
Dưới góc độ tu hành mà suy nghĩ, nếu rời khỏi Côn Luân để gia nhập Thiên Đạo tông, thì chuyện này là cực kỳ chính xác và có lợi cho Lý Ngọc.
Điều kiện mà Thiên Đạo Tông mở ra, khiến không người nào có thể từ chối được.
Ngay cả Chu Tử Tuyền đang đứng ở bên người Lý Ngọc, cũng có chút động tâm.
Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ lắng lặng đứng ở bên người Lý Ngọc, chờ hắn làm ra lựa chọn, Lý Ngọc chọn cái gì, nàng cũng sẽ hỗ trợ, ủng hộ và hiểu cho hắn.
Điều kiện của Thiên Đạo Tông, đích thực khiến Lý Ngọc động tâm.
Nửa năm Kết Đan, còn sống Nguyên Anh, này đối với ai mà không động tâm chứ.
Cả đời Tôn trưởng lão theo đuổi, giờ phút này hắn có thể có dược dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có thể vượt qua rất nhanh.
Nhưng hắn vẫn cần phải từ chối.
Mấy trăm viên Thác Mạch Đan mà thôi, mấy năm thời gian, hắn cũng có thể tích lũy đến được.
Nhưng nếu vì mấy trăm viên Thác Mạch Đan này mà phản bội Côn Luân, để gia nhập Thiên Đạo Tông, Khương Ly sẽ nhìn hắn như thế nào, Yêu Nữ sẽ nghĩ sao về hắn, Hứa sư tỷ sẽ nhìn hắn thế nào, Tần sư tỷ sẽ nhìn hắn thế nào, Bạch sử tỷ sẽ nhìn hắn thế nào, ba vị sư muội Nga My sẽ nhìn hắn thế nào?... Tu tiên giả Chính Đạo sẽ nhìn hắn thế nào, tu tiên giả Ma Đạo sẽ nhìn hắn thế nào, đệ tử Côn Luân sẽ nhìn hắn thế nào?
Đừng nói tất cả bọn họ, ngay cả Lý Ngọc cũng sẽ thấy xem thường chính mình.
Lý Ngọc rất rõ ràng, hắn có thể có thực lực ngày hôm nay, là dựa vào cái gì.
Hắn thật vất vả mới kết xuống được những thứ quan hệ này, nhân mạch mới là tài phú lớn nhất của hắn, chỉ vì một điểm lợi nho nhỏ trước mắt, mà buông tha cho tài phú lớn nhất của mình, đây không thể nghi nghờ là cách làm bỏ gốc lấy ngọn, vô cùng ngu xuẩn.
Trên mặt Lý Ngọc lộ vẻ tươi cười, nhìn mấy vị cường giả Nguyên Anh Kỳ của Thiên Đạo Tông, nói ra :"Xin lỗi, ta xin nhận ý tốt của quý tông, nhưng Côn Luân là tông môn bồi dưỡng ta, chưởng giáo đối với ta ân trọng như núi, nếu ta phản bội tông môn, thì có khác gì cầm thú đâu."
VỊ cường giả Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Đạo Tông kinh ngạc nhìn hắn.
Lão kiểu gì cũng không nghĩ tới, người này thế mà có thể từ chối Thiên Đạo Tông, từ chối đãi ngộ phong phú như vậy, theo lý thì loại điều kiện này chỉ cần đưa ra, hẳn là không có tu tiên giả nào có thể cự tuyệt được.
Tông môn vì vươn cành ô liu đến hắn, mở ra điều kiện có thể nói là giống như đúc, đối với đãi ngộ dành cho những thiên tài có Thiên Linh Mạch kia.
Hắn thế mà cự tuyệt dụ hoặc Kim Đan, Nguyên Anh.
Nhìn ánh mắt kiên định và ôn hòa của Lý Ngọc, vị lão giả Nguyên Anh hậu kỳ này biết rõ, chuyến đi này bọn họ nhất định không công mà về.
Mặc dù lão đại biểu cho Thiên Đạo Tông, nhưng giây phút này, trong lòng lão cũng rất bội phục người trẻ tuổi trước mắt này.
Côn Luân Lý Ngọc, quả nhiên danh bất hư truyền!
Quả nhiên là thanh lưu khó được của tu tiên giới.
Lão không nói thêm gì nữa, mỉm cười nói ra :'Đã như vậy, là chúng ta quấy rầy rồi!"
Dứt lời, lão cũng không nói thêm gì nữa, dẫn theo ba vị Nguyên Anh khác, quay người bay khỏi nơi này.
Lúc này, những người ở đây nhìn Lý Ngọc, ánh mắt cũng không còn giống như vừa rồi nữa.
Rất nhiều đệ tử Côn Luân nhìn hắn, đặc biệt phức tạp, có tiếc hận, nhưng nhiều hơn là bội phục.
Điều kiện mê người như vậy, cho bọn hắn, họn hắn tuyệt đối không cách nào cự tuyệt, có chăng cũng chỉ là chân chừ trong nháy mắt, đây là thái độ của bọn hắn đối với tiên đạo, đối với trường sinh không kiên định.
Người tu tiên, ai mà không phải vì theo đuổi tiên đạo, vì trường sinh thì tông môn tính là cái gì, người trước người sau chỉ trích, cũng tính là gì chứ.
Nhưng mà Lý Ngọc đúng là luôn đi đường người khác không đi, đó mới là điều khiến bọn họ càng thêm bội phục hắn.
Bạch Thanh Ảnh nở một nụ cười, nàng biết rõ Lý Ngọc sẽ lựa chọn như vậy.
Ba tỷ muội triệu thị đứng ở sau lưng Lý Ngọc, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, trong đôi mắt đẹp càng thêm cuống quýt, thật không hổ là Lý sư huynh, các nàng biết rõ, các nàng sẽ không nhìn lầm người...
Côn Luân động thiên, bên trong Ngọc Hư Cung. Vương Đạo Huyền để linh loa xuống, nhìn về phía cô gái áo trăng mang lụa che mặt, cười nói :"Bổn tọa nói không sai chứ, Lý Ngọc chắc chắn sẽ không đáp ứng điều kiện của Thiên Đạo Tông, hắn không giống các đệ tử khác..."
Tần Khả Nhân cũng không nói gì, chậm rãi quay người rời đi.
Nhưng đôi mày cau lại trên mặt, thì lại đang nhẹ nhàng giãn ra.
Vương Đạo Huyền tâm trạng rất tốt, suy nghĩ một lát rồi tự lẩm bẩm :"Bổn tọa đối với hắn có phải nên tốt thêm một chút hay không, nếu không thì chờ hắn trở về, lại tổ chức một lần thi đấu trận pháp sư trong tông môn, hoặc mội tháng lại tổ chức tỷ thí đan đạo giữa các phong một lần, ừ... liền so luyện chế Thông Mạch Đan đi, ngoài ra thì, có nên mở lại ảo cảnh thí luyện TRúc Cơ Kỳ một lần không..."
Thành Thiên Đạo.
Tin tức Lý Ngọc vừa thu hoạch được hai cái đệ nhất tỷ thí trận pháp sư cấp hai và cấp ba, còn chưa bắt đầu lên men, lại có một tin tức thời sự cấp bom tấn khác nổ ra, dẫn phát mọi người nghị luận náo nhiệt.
Theo tin tức tin cậy truyền ra, Lý Ngọc sau khi trở về nơi đóng quân của Côn Luân, thì nhận được lời mời chào từ Thiên Đạo Tông.
Bốn vị cường giả Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông, đích thân tới tìm Lý Ngọc, mở ra một cái điều kiện vô cùng hậu đãi với hắn.
Chỉ cần Lý Ngọc đồng ý gia nhập Thiên Đạo Tông, sẽ được bọn họ trút xuống bó lớn tài nguyên, đảm bảo hắn Kết Đan toàn bộ ngũ linh mạch, trong vòng nửa năm, không chỉ có hắn mà ngay cả đạo lữ của hắn, cũng được đảm bảo Kết Đan.
Kim Đan đó, là mơ ước cả đời của không biết bao nhiêu tu tiên giả, lại có bao nhiêu người tu hành, khổ tu hơn hai trăm năm đời người, đầu không tu nổi thành một viên Kim Đan.
Lý Ngọc mới hai mươi tuổi, chỉ cần gật đầu một cái là có được hết thảy những thứ đó.
Tin tức này vừa truyền ra, khiến biết bao nhiêu người vừa kinh sợ, vừa hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng điều làm cho bọn họ kinh sợ hơn nữa chính là, Lý Ngọc đối mặt với điều kiện như vậy, thế mà cự tuyệt.
Hắn cự tuyệt dụ hoặc Kết Đan trong vòng nửa năm, cự tuyệt gia nhập Thiên Đạo Tông, lựa chọn ở lại Côn Luân.
Trong thời gian này, lại có một tin tức khác truyền ra.
Hai vị thiên tài Trận Pháp Sư của phái Hoa Sơn, trong trao đổi trận pháp có biểu hiện xuất sắc, sau khi trao đổi kết thúc, còn chưa trở về nơi đóng quân của Hoa Sơn, mà đã chuyển tới đầu quân thành môn hạ của Thiên Đạo Tông.
Mà Thiên Đạo Tông mở ra điều kiện với bọn hắn, còn không bằng một phần mười so với Lý Ngọc.
Đối với một ít đệ tử đại phái mà nói, mục đích tham gia đại hội tiên đạo chính là muốn bộc lộ tài năng trong lúc trao đổi tiên đạo, để Thiên Đạo Tông chú ý đến, dù họ không được Thiên Đạo Tông hứa hẹn bất kỳ điêu gì, cũng bằng lòng trở thành đệ tử của Thiên Đạo Tông.
Dù sao đây cũng là tông môn lớn nhất của tu tiên giới, trở thành đệ tử Thiên Đạo Tông, có thể hưởng thụ đến tài nguyên, cũng nhiều hơn so với các tông môn khác.
Nhưng cũng chính bởi vì những người đó, nên càng thấy được Lý Ngọc đáng quý. Quả thật tu tiên giả vì tương lai của mình, chuyển đến tông môn càng mạnh hơn nữa, cũng chẳng có gì đáng trách, tông môn Chính Đạo đều qua lại tự do, bình thường cũng không can thiệp vào lựa chọn của đệ tử, những vứt bỏ chính tông môn đã bồi dưỡng mình, đây vẫn được xem là hành vi phản bội tông môn, bị nhiều người khinh thường...
Chỉ có thể nói, Lý Ngọc chính là Lý Ngọc, thanh lưu của tu tiên giới, danh bất hư truyền.
Một chỗ trong thành Thiên Đạo.
Một vị trung niên để râu ngắn, cởi xuống hồ lồ bên hông mình đưa lên miệng, rồi uống một hớp linh tửu, chậm rãi đi về hướng nơi đóng quân của CÔn Luân, vừa đi vừa lẩm bẩm :"Thiên tài luyện đan sư, còn là thiên tài trận pháp sư, tiểu tử này được đấy, Đại Chu của ta càn nhân tài như vậy, không được, vẫn nên bắt hắn lại, nhưng cuối cùng gả cho vị công chúa nào thì tốt nhỉ..."
Lão cứ đi thẳng về phía trước như thế, vị thủ vệ bên ngoài khu đóng quân của Côn Luân, dường như không nhìn thấy lão, cứ để lão đi vào phía trong nơi đóng quân.
Nhưng bỗng nhiên, bước chân của người trung niên này bỗng dừng lại, chưa hạ xuống nữa...
Dường như lão cảm giác đến cái gì, nhăn đầu lông mày lại, lẩm bẩm tiếp :"Lão già kia thế mà cũng đang ở đây, chẳng lẽ lão ta cũng nhìn trúng tên này, muốn đoạt buôn bán cùng lão phu..."
Lão cân nhắc một lúc, vẫn thu hồi bước chân kia lại, quay người chậm rãi rời đi.
Một chỗ ở nơi đóng quân của Côn Luân, một giọng nói nghi ngờ thì thào :"Lão già Thiên Diện này lúc nấy muốn làm cái gì không biết..."