Chương 120: Thiên Đạo Thập Thánh (1)
Chương 120: Thiên Đạo Thập Thánh (1)Chương 120: Thiên Đạo Thập Thánh (1)
Đạo thứ nhất trên đại hội tiên đạo là trao đổi Trận Pháp, đã kết thúc.
Vượt qua tất cả dự liệu của mọi người, trong lần tỷ thí trận pháp này, người được vạn chúng chú mục nhất, không phải là Trận Pháp Sư của Hoa Sơn hay Thiên Đạo Tông, mà là Côn Luân, nơi nổi tiếng bởi thuật luyện đan trong tu tiên giới, mới là người thắng lớn nhất.
Nhưng mà Thiên Đạo Tông mặc dù không lấy được hai cái giải nhất của Trận Pháp Sư cấp hai lẫn cấp ba, nhưng đệ tử lọt vào top mười cũng nhiều hơn Hoa Sơn, nên một số tu tiên giả có hứng thú với trận pháp, vốn muốn đem hậu nhân của mình gia nhập vào Hoa Sơn, nhưng xem xong giao lưu hội trận pháp lần này, lại cảm thấy bái nhập Thiên Đạo Tông hình như còn tốt hơn.
Trận đạo bên Thiên Đạo Tông cũng coi như khá ổn, lại là đệ nhất tông môn của tu tiên giới, nên nhìn từ phương diện nào thì cũng thấy tốt hơn Hoa Sơn rất nhiều.
Về phần Hoa Sơn thì, nếu như ngay cả trong đạo trận pháp mà cũng không thể vững vàng đè Thiên Đạo Tông, thì còn ưu thế gì mà nói nữa.
Thành Thiên Đạo, nơi phái Hoa Sơ đóng quân.
Đối với phái Hoa Sơn mà nói, đại hội tiên đạo lần này, có thể nói là một năm tệ nhất trong lịch sử của bọn họ.
Cả ba tràng tỷ thí Trận Pháp Sư, mặc dù phái Hoa Sơn đều có đệ tử tiến nhập được tới top mười, nhưng cả ba cái giải nhất lại không có ai lấy được, thật sự là xấu hổ mất mặt với danh tiếng đệ nhất tông môn trận pháp trong tu tiên giới.
Không chỉ như vậy, sau khi tỷ thí chấm dứt, hai vị thiên tài trận pháp sư được tông môn bồi dưỡng nhiều năm, còn chuyển sang đầu nhập vào làm môn hạ của Thiên Đạo Tông, càng làm Hoa Sơn đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, trở thành tông môn thua thảm hại nhất trên đại hội tiên đạo.
Một vị trưởng lão Kim Đan Kỳ mới đi từ bên ngoài trở về, cảm khái nói ra :'phái Hoa Sơn chúng ta nếu cũng có đệ tử như Lý Ngọc kia thì tốt rồi, hắn thế mà cự tuyệt điều kiện nửa năm ngũ linh mạch Kết Đan của Thiên Đạo Tông, lựa chọn ở lại Côn Luân..."
Lý Ngọc phái Côn Luân, không thể nghi ngờ là đệ tử mà các đại tông môn đều tha thiết ước mơ.
Xét vê năng lực, hắn có một không hai, cùng thế hệ hắn đè ép hết thảy, xét trung thành với tông môn, trước mắt đãi ngộ to lớn mà Thiên Đạo Tông dành cho, hắn vẫn có thể thủ vững bản tâm, không phải bội tông môn, thử hỏi đương kim tu tiên giới, có mấy người có thể làm được như hắn?
Nhìn Lý Ngọc người ta, có tận bốn vị Nguyên Anh tới tận cửa mời chào, cũng không vì năm viên Kim Đan mà khom lưng, nhìn lại hai vị đệ tử Hoa Sơn kia của mình, Thiên Đạo Tông bọn họ còn chưa lôi kéo, đã tự lân la móc nối, sợ là trước khi tới Thiên Đạo Tông tranh tài lần này, bọn họ đã tính toán sẽ rời khỏi tông môn rồi.
Một vị Trận Pháp Sư tứ giai của Hoa Sơn thở dài một cái, nói :"Vụ hai tên đệ tử của chúng ta đi Thiên Đạo Tông, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, bọn họ muốn đi thì sớm muộn rồi cũng sẽ đi, Hoa Sơn cũng không thiếu hai người đệ tử như bọn họ, chỉ đáng tiếc là phần bí điển thưởng cổ kia không tới tay được, đó là đồ mà Thiên Đạo Tông lấy được từ một môn phái trận pháp thượng cổ, trong đó ghi lại rất nhiều trận pháp thượng cổ, có thể bù đắp những phần thiếu hụt của trận pháp thượng cổ mà môn phái chúng ta đang có.
Lần này phái Hoa Sơn gần như phái ra hết Trận Pháp Sư thiên tài của tông môn, thực sự cũng không hẳn vì danh dự, mà vì phần bí điển trận pháp, cũng chính là giải nhất của tỷ thí Trận Pháp Sư tam giai kia, mới là mục đích cuối cùng của họ.
Chỉ tiếc là phần bí điền kia, cuối cùng bọn họ cũng không lấy được.
Nhưng lúc này, một vị đệ tử phái Hoa Sơn đứng sau bỗng nói :"Tổ sư, phần bí điển trận pháp kia mặc dùng tông môn chúng ta không lấy được, nhưng mà nó cũng không còn ở Thiên Đạo Tông nữa, mà là đang ở trong tay Lý Sư huynh của Côn Luân, ta cùng Lý sư huynh đã từng ăn cơm chung, hắn là một người rất tốt, nếu không thì ta thử đi hỏi một chút, xem có thể mượn được phần bí điển đó đến xem một lần hay không?”
Vị tổ sư Nguyên Anh kia nhìn hắn một cái, hỏi lại Ngươi cảm thấy, bí điển trọng yếu như thế, hắn sẽ cho người khác mượn?”
Phần bí điển này nếu như ở Hoa Sơn, nhất định sẽ nằm trong phần cơ mật, không phải đệ tử hạch tâm, nhất định không truyên, Thiên Đạo Tông lần này lấy ra, cũng là không ngờ tới lại bị người khác thắng đi mất, nên ai sẽ đem loại bí điển trân quý cỡ này cho người khác mượn chứ.
Vị đệ tử Hoa Sơn kia vẫn nói :"Có thể mượn được hay không, ta đi hỏi một chút là được, dù sao hỏi một câu cũng không mất gì.......
Nơi đóng quân của Côn Luân.
Lý Ngọc cầm một cái ngọc giản trong tay.
Loại vật như ngọc giản này, thực ra cũng rất ít thấy ở tỏng tu tiên giới bây giờ, phần lớn xuất xứ từ một số di tích động phủ của các tông môn thượng cổ.
Cái gọi là ngọc giản, thật ra là một loại pháp khí dùng để ghi chép các loại tin tức, chỉ cần dùng thần thức đảo qua, là có thể đem đồ vật được ghi chép trong đó khắc sâu vào trong đầu mình, nên càng thuận tiện hơn so với sách vở.
Chỉ tiếc là loại kỹ thuật này đã bị thất truyền.
Xác thực mà nói thì, ngọc giản cũng không phải là đồ vật của thế giới này.
Các đại tông môn của thế giới này, cũng không phải tự mình tìm tòi ra con đường tu hành, cả kể Côn Luân cũng vậy, gần như tất cả các tông môn đều nhận được truyền thừa từ một cái bí cảnh động thiên nào đó, bọn họ chỉ là nhận được những thứ ngọc giản này, tịa như địa phương kia, lại không có được phương pháp chế luyện nó.
Lý Ngọc dán ngọc giản này lên trán, thần thức đảo qua một cái, một đoạn tin tức hỗn loạn huyền ảo, nhanh chóng được tràn vào trong đầu của hắn.
Phải nói tiếp một chút, mặc dù hắn ăn hai cái giải nhất của tỷ thí trận pháp, nhưng trên thực tế thì trình độ trận pháp của Lý Ngọc mới chỉ dừng lại ở giai đoạn nhập môn, nên những kiến thức trận pháp huyền diệu đẳng cấp cao này, hắn thực sự xem không hiểu.
Với hắn mà nói, phần bí điển trận pháp này, còn không đáng giá bằng mấy viên Thác Mạch Đan.
Hắn cất ngọc giản đi, tính toán đến lúc nào hiểu biết thêm về trận pháp, sẽ chậm rãi nghiên cứu sau.
Chiết xuất xong mười viên Thác Mạch Đan mới vừa thắng được, Lý Ngọc còn chưa kịp ăn vào, thì Chu Tử Tuyền báo cho hắn biết, có một vị đệ tử phái Hoa Sơn đến tìm hắn.
Lý Ngọc đi ra ngoài, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi, là đệ tử của phái Hoa Sơn.
Vị đệ tử phái Hoa Sơn này cũng chính là một trong mấy người làm chứng cho hắn, đúng ra lên tiếng ủng hộ Lý Ngọc, vào hôm đầu tiên hắn đến thành Thiên Đạo và bị vu vạ kia, cũng đã cùng hắn ăn cơm một bữa.
Lưu Từ chắp tay đối với Lý Ngọc trước, sau đó mới nói ra :'Chúc mừng Lý sư huynh, thu hoạch được hai lần đệ nhất tỷ thí Trận Pháp Sư!"
Lý Ngọc mời hắn vào trong phòng, ngâm một tách trà ra đưa cho cho hắn, sau đó mới hỏi :"Lưu sư đệ, tìm ta có việc gì sao?"
Lưu Từ ngượng ngùng đáp :"Thật không dám giấu, lần này tới tìm Lý sư huynh là có một yêu cầu quá đáng!"
Lý Ngọc ôn hòa:”Có lời gì, Lưu sư đệ cứ nói đừng ngại!"
Lưu Từ hơi lúng túng, nhưng vẫn nói ra :'lần này Lý sư huynh thắng được đệ nhất tỷ thí trận pháp sư tam giai, có phải ngài đã nhạn được một phần bí điển trận pháp thượng cổ từ Thiên Đạo Tông không ạ, không biết có thể cấp cho phái Hoa Sơn chúng ta, mượn xem một chút..."
Lý Ngọc lấy cái ngọc giản kia ra đưa cho hắn, bảo :”Ta còn tưởng chuyện gì cơ, việc này không có gì, ngọc giản này ngươi cầm lấy, lúc nào xem xong rồi thì trả lại cho ta là được..."
Lý Ngọc cho rằng, những thứ như bí điển thượng cổ này, là tài phú của toàn bộ tu tiên giới, hắn là một người không hiểu trận pháp, lại giữ khư khư lấy bên người, không khỏi quá ích kỷ, nếu Hoa Sơn có thể nghiên cứu ra được gì đó từ trong này, cũng có thể thúc đẩy toàn bộ tu tiên giới tiến bộ.
Lưu Từ sững sờ nhìn cái ngọc giản kia, không nghĩ tới Lý Ngọc lại đáp ứng một cách sảng khoái như thế.
Đây chính là bí điển trận pháp thượng cổ đấy, là loại mà nếu ở Hoa Sơn sẽ không truyên ra ngoài, Lý sư huynh thế mà giao cho hắn dễ dàng như vậy?
Trước khi hắn tới, đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, vì sự phát triển của tông môn, sẽ không tiếc mặt dày xin xỏ các thứ...
Kết quả là những thứ hắn chuẩn bị, dự tính các kiểu, đều không cần dùng tới. ...
Nơi đóng quân của Hoa Sơn.
Vị tổ sư Nguyên Anh và trưởng lão Kim Đan đi theo của phái Hoa Sơn, đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng, dù là cường giả của tu tiên giới, lúc này bọn họ vẫn không có cách bình tĩnh tâm tình.
"Các ngươi nói xem, hắn có thể mượn được hay không?"
"Ta cảm thấy rất khó, loại đồ vật này đổi lại là người nào, cũng sẽ không cho mượn."
"Không được, hay là dùng trận pháp đẳng cấp cao đi đổi với hắn?"
"mấy trăm viên Thác Mạch Đan của Thiên Đạo Tông hắn còn cự tuyệt, ngươi cho là hắn để ý trận pháp đẳng cấp cao?"
Mấy người còn đang nghị luận rôm rả, thì nhìn thấy một bóng người đang từ xa đi tới, chính là vị đệ tử Lưu Từ mà vùa đi mượn đồ lúc nãy không lâu trở vê, mấy người nhìn thấy hắn, lập tức đoán ra kết quả.
Lưu Từ vừa đi không lâu, nhanh như vậy đã trở về, có nghĩa là không mượn được, nhưng chuyện này cũng là bình thường.
Lưu Từ bước từ bên ngoài vào, nhìn thấy bộ dạng thất vọng của các vị trưởng lão và tổ sư, hơi ngạc nhiên, sau đó thì lấy một cái ngọc giản đưa lên.
Một vị tổ sư Nguyên Anh sửng sốt, hỏi hắn :"Đây là?" Lưu Từ ngạc nhiên đáp :"Đây là ngọc giả ghi chép bí điển trận pháp thượng cổ, không phải các ngài vừa bảo ta đi tìm Lý sư huynh mượn sao?"
Vị tổ sư Nguyên Anh kia bàng hoàng, hỏi lại :"Ngươi thật mượn được?"
Lưu Từ yếu ớt nói :"Ta nói muốn mượn, Lý sư huynh liền trực tiếp đưa cho ta..."...