Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 169 - Chương 120 : Thiên Đạo Thập Thánh (2)

Chương 120 : Thiên Đạo thập thánh (2) Chương 120 : Thiên Đạo thập thánh (2)Chương 120 : Thiên Đạo thập thánh (2)

Nơi đóng quân của Côn Luân.

Lý Ngọc vừa mới ăn được hai viên Thác Mạch Đan vào, thì lại có người bên phái Hoa Sơn tới thăm .

Hôm nay sợ là không thể tiếp tục tu hành chăm chỉ nữa, Lý Ngọc đành phải cất đan dược còn dư đi, rồi ra ngoài tiếp khách.

Phái Hoa Sơn lần này tới, tu vi đội hình mặc dù kém Thiên Đạo Tông, nhưng cũng không kém là bao, hai vị tổ sư Nguyên Anh, bốn vị trưởng lão Kim Đan, hơn mười vị quản sự Trúc Cơ nữa, thanh thế hết sức †o lớn.

Các cường giả phái Côn Luân chứng kiến đội hình này, còn tưởng phái Hoa Sơn cũng là đến đào người, thâm nghĩ Thiên Đạo Tông khi dễ người thì cũng đành thôi đi, đằng này Hoa Sơn là cấp bậc gì, mà cũng dám đến tìm Côn Luân gây sự?

Nhưng mà bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra, là mình hiểu lầm phái Hoa Sơn rồi, người ta đến không phải để đào người, mà là tới cảm ơn Lý Ngọc, vì hắn đã đem bí điển trận pháp thượng cổ, thắng được trong tỷ thí trận pháp cấp ba kia, cho phái Hoa Sơn mượn.

Phần bí điển này không có tác dụng lớn đối với Côn Luân.

Côn Luân không có trận pháp sư nào lợi hại, nên cũng không có cách nghiên cứu nó một cách triệt để, nhưng đối với phái Hoa Sơn mà nói, thì nó lại là bảo vật vô giá.

Một vị Trận Pháp Sư tứ giai của phái Hoa Sơn, đích thân đưa cho Lý Ngọc một bộ trận kỳ cấp ba, nghe nói Lý Ngọc cảm thấy hứng thú với đạo Trận Pháp của Hoa Sơn, cũng không hai lời, lập tức đem quyển bút ký của bản thân nhiều năm nghiên cứu, ghi chép về trận pháp, liền đưa cho hắn luôn.

Lý Ngọc cũng khách khí nhận lấy.

Bút ký của Trận Pháp Sư tứ giai, đối với một người vừa nhập môn Trận Pháp mà nói, vô cùng trân quý, bút ký trận pháp của lão Trần, cùng lắm chỉ tới TRận pháp nhị giai, còn so về chiều sâu, cũng không thể bằng được với TRận Pháp Sư tứ giai hàng thật giá thật của Hoa Sơn.

Lý Ngọc và phái Hoa Sơn cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, nói đến mức cao hứng, còn thuận tiện giúp hai môn phái làm ra một quyết định.

Côn Luân mặc dù đan đạo vô song, nhưng trong đạo trận pháp lại thực sự rất kém, Lý Ngọc mời nhóm Trận Pháp sư đẳng cấp cao của phái Hoa Sơn, mỗi tháng đến truyền thụ Trận Pháp ở Côn Luân một lần, CÔn Luân cũng sẽ phái Luyện Đan Sư tới Hoa Sơn, để chỉ điểm đan đạo cho bọn họ.

Đây là chuyện tốt song song đối với cả hai môn phái, Côn Luân có thể tăng lên trình độ trận pháp, còn Hoa Sơn cũng có thể tăng tiêu chuẩn luyện đan lên, thậm chỉ bọn họ còn không xin qua chỉ thị của chưởng giáo, đã vui vẻ quyết định chuyện này với nhau.

Côn Luân động thiên.

Khi Vương Đạo Huyền biết được tin tức này, cũng ngạc nhiên mất một lúc lâu.

Quan hệ của Hoa Sơn và Côn Luân cũng không tính là thân thiết, chỉ có thể nói là cùng phe Chính Đạo, một bên là tông môn đan đạo, một bên là tông môn trận pháp, Hoa Sơn có nhu cầu về đan dược, còn Côn Luân có nhu cầu về trận pháp, đa số đại trận hộ sơn lợi hại của Côn Luân, đều được mua từ Hoa Sơn, nhưng về phương diện trao đổi làm ăn qua lại thường ngày, cũng không có quá nhiều giao lưu.

Lúc trước, tổ sư Nguyên Anh phụ trách ngoại giao của Côn Luân, cũng đã từng có ý thúc đẩy chuyện, mời Trận Pháp Sư của Hoa Sơn đến Côn Luân truyên đạo, nhưng cuối cùng không thành công.

Chuyện này thỏa thuận xong, có thể nói là kéo mối quan hệ của hai đại tông môn lại, gần thêm một bước dài.

Đây cũng coi như là sự kiện lớn trong ngoại giao của Côn Luân.

Thể diện của tổ sư Nguyên Anh Côn Luân, thế mà không sánh bằng thể diện của Lý Ngọc.

Vương Đạo Huyền thậm chí còn nghĩ đến, chờ sau khi Lý Ngọc Kết Đan, có nên dứt khoát ném luôn sự vụ ngoại giao của Côn Luân cho hắn không, dùng năng lực kết giao của hắn, có thể nói thuộc hàng VỊP trong giới gái hồng lâu của tu tiên giới. Không chỉ có bằng hữu rất nhiều trong Chính Đạo, mà trong Ma Đạo cũng có tiếng nói không kém.

Vương Đạo Huyền vừa bỏ linh loa xuống, thì có một vị trưởng lão Kim Đan phụ trách sự vụ Ngoại giao của Côn Luân, vội vàng đến Ngọc Hư Cung đưa tin :'Chưởng giáo chân nhân, vừa rồi phái Hoa Sơn đưa tin, chuẩn bị có hai vị Trận Pháp Sư tứ giai của bọn họ, tới bái phỏng Côn Luân..."...

Thành Thiên Đạo, nơi đóng quân của Côn Luân.

Lý Ngọc vừa mới tiễn nhóm người phái Hoa Sơn về.

Cái thứ ngọc giản này, chỉ cần dùng thần niệm quét qua, thì tin tức có thể tự động truyền đến trong đầu, vừa rồi nhóm người phái Hoa Sơn tới đây là để trả ngọc giản cho hắn, nên Lý Ngọc có thể nói là không tổn thất gì trong chuyện này.

Nhưng hắn lại có thu hoạch cực kỳ to lớn.

Đầu tiên là bút ký quý báu của Trận Pháp Sư tứ giai, có thể giúp hắn học tập trận pháp, bớt đi rất nhiều đường vòng.

Lý Ngọc hiểu rõ hơn ai hết, những bản bút ký bày của các bậc tiền bối, đối với người mới trợ giúp lớn đến bao nhiêu.

Tiếp đó là bộ trận kỳ cấp ba có Công Thủ toàn diện kia, cũng là một món đồ có giá trị xa xỉ trên thị trường, mà dùng linh tệ cũng không mua được, dùng thực lực Kim Đan Kỳ thi triển, có thể vây cùng giai, còn nếu dùng để phòng hộ, cũng có thể chống đỡ được công kích của ba đến năm vị Kim Đan hậu kỳ, trong thời gian dài.

Với thực lực bây giờ của Lý Ngọc, mặc dù vẫn không thể phát huy ra hết uy lực của bộ trận kỳ này, nhưng sớm muộn cũng sẽ có lúc dùng đến.

Trừ những thứ đó ra, Lý Ngọc còn nhận được một cái lệnh bài.

Mặt trước của lệnh bài có khắc hai chữ Hoa Sơn, mặt sau có một cái biểu tượng lá cờ nhỏ, phái Hoa Sơn nổi tiếng nhờ trận pháp, nên tiêu ký của môn phái bọn họ, chính là một cây trận kỳ.

Đã có cái lệnh bài này, Lý Ngọc dù không phải là đệ tử của Hoa Sơn, cũng có thể tự do ra vào phái Hoa Sơn.

Lệnh bài như vậy, Lý Ngọc còn có hai cái nữa, một cái là của CÔn Luân, một cái nữa là của Nga My, hắn chợt nghĩ, cũng không biết là có cơ hội thu thập được lệnh bài nhập tông, của cả mười cái đại phái Chính Đạo không nữa.

Một lúc sau, hắn cất lệnh bài đi, tiếp tục ăn Thác Mạch Đan.

Lúc Luyện Khí Kỳ, số lượng Huyệt Vị là cố định, nên bất cứ lúc nào, tu tiên giả có thể nhìn thấy tiến độ tu hành của mình, một cách chính xác, nhưng sau khi Trúc Cơ, thì sẽ không thể rõ ràng mình đang Thác Mạch được mấy tầng rồi. Nhưng mà sau khi Trúc Cơ, đã ăn vào bao nhiêu viên Thác Mạch Đan, Lý Ngọc hoàn toàn nhớ rõ.

Nên mỗi cái linh mạch mở rộng bao nhiêu lần, hắn cũng ghi nhớ rành mạch.

Từ lúc Trúc Cơ đến giờ, hắn đã ăn vào sáu mươi lăm viên Thác Mạch Đan, chia đều cho cả năm cái linh mạch, nên mỗi cái đã mở rộng được mười ba lần, còn hắn tự thác mạch, không dựa vào đan dược, thì còn chưa được lấy một lần thành công.

Chuyện này cũng rất bình thường, hắn vừa mới Trúc Cơ được hai ba tháng, mà trong hai tháng đã đem linh mạch mở rộng được một tầng, cũng coi như có được thiên phú như Hứa sư tỷ.

Pháp lực bây giờ của Lý Ngọc có mức độ hùng hậu so được với Trúc Cơ hậu kỳ đơn linh mạch, nhưng mà khoảng cách cho đến lúc hắn Kết Đan còn rất dài nữa.

Hắn ngồi xếp bằng điều tức một lát, thì thấy Triệu Hinh Nhi nắm tay Khương Ly chạy ào vào.

Đạo trao đổi thứ nhất là Trận Pháp, kéo dài đến hai ngày thi kết thúc, hôm nay là thời gian trao đổi Phù Đạo, đại sư Phù Đạo của tu tiên giới, đều đang tụ tập ở trong thành Thiên Đạo này, cũng là cơ hội khó có được để thêm kiến thức.

Lý Ngọc dẫn theo các nàng rời khỏi nơi đóng quân, kéo nhau đi tới sân bãi tỷ thí phù đạo.

Dọc đường đi qua, đoàn người đều bị mọi người quay lại nhìn, tỷ lệ là một trăm phần trăm.

Thậm chí còn có không ít tu tiên giả còn giống như phàm nhân, bởi vì mải mê quay đầu lại nhìn, mà đụng vào nhau ngã cả ra mặt đất, sau khi đứng dậy cũng không cãi cọ hay tức giận gì nhau, mà lại cùng nhau buôn chuyện rôm rả.

"Người kia là ai vậy, bên cạnh nhiêu mỹ nhân đến thế?"

"Lý Ngọc phái Côn Luân mà ngươi cũng không nhận ra à, hai ngày trước ngươi không xem trao đổi trận pháp sao? Một mình hắn liền đoạt được hai cái đệ nhất tỷ thí TRận Pháp Sư nhi giai và tam giai đấy."

"Ồ hắn chính là Lý Ngọc sao?"

"Trận thế này ta còn tưởng là Thiên Đạo Thập Thánh Vương Hằng cơ..."

"Mắt ngươi mù sao, tên kia làm sao mà đẹp trai bằng Lý ngọc được, đạo lữ của hắn cũng chẳng xinh đẹp bằng mấy vị tiên tử kia..."

"SUyt! Dám nói ra lời này ở thành Thiên Đạo, ngươi là sống đủ rồi à? vị kia cũng chẳng phải người hiền lành gì đâu..."...

Một đường cùng nhau đi tới đây, cả đoàn người bị người khác quét mắt không biết bao nhiêu lần, Lý Ngọc cũng rất bất đắc dĩ, vì đoàn người này, thực sự không thể không bị chú ý được.

Lần này đi ra ngoài, Khương Ly và Chu Tử Tuyền đều đi theo bên cạnh hắn, ba tỷ muội TRiệu thị cũng đi cùng, Khương Ly và Chu Tử Tuyên mỗi người một vẻ đẹp riêng, ba tỷ muội Triệu thị đã giống nhau như đúc rồi, lại còn xinh đẹp nữa, nên càng thêm bị mọi người chú ý đến.

Nếu như không phải Hứa sư tỷ đã bế quan luyện hóa bình Ất Mộc linh tủy kia, Bạch sư tỷ nay cũng không đi cùng, không thì mọi người còn phải choáng ngợp hơn nữa.

Bên trong thành Thiên Đạo bị cấm bay, để tránh tình trạng rối loạn trật tự, nên Lý Ngọc và các nàng chỉ có thể một đường đi tới nơi sân bãi tỷ thí phù đạo, mà cũng may là địa điểm các nơi tỷ thí cách chỗ đóng quân cũng không xa.

Đi xuyên qua hai con phố rộng rãi, Lý Ngọc đã nhìn thấy cuối đường là quảng trường khá rộng, tụ tập cũng khá đông người nơi đó, chính là chỗ tỷ thí phù đạo. Trước khi đến được chỗ quảng trường, Lý Ngọc và các nàng gặp một đoàn người khác, cũng đang đi tới đây.

Nhìn thấy đám người này, ánh mắt của Lý Ngọc cũng phải dừng lại vài giây.

Đơn giản là vì, thanh thế của đoàn người đối diện, còn khoa trương hơn so với đoàn bọn hắn.

Một người thanh niên tướng mạo bình thường, sau lưng vây quanh hơn mười cô gái, dung mạo của những cô gái này tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng cũng không kém, mà các cô gái đó đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ, thậm chí mấy vị trong đó còn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Mà người thanh niên kia, mặc dù dung mạo bình thường, nhưng thực lực lại không bình thường chút nào.

Mà đâu chỉ không bình thường đơn giản, Lý Ngọc dùng vọng khí thuật soi hắn, thấy người này không chỉ tu hành Ngũ Linh Mạch giống mình , mà mỗi cái linh mạch của hắn cũng đã đạt tới Kim Đan Kỳ, Trừ Tần sư tỷ và Yêu nữ ra, thì hắn là người có thực lực mạnh nhất trong giới tu sĩ trẻ tuối mà Lý Ngọc từng gặp.

Thực lực của Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ đều xa không bằng hắn.

Hắn mặc tiên y trên người, có lưu động năm màu sắc trên đó, với sự hiểu biết vê Tiên Y của Lý Ngọc, thì tiên y này của hắn cũng phải đạt tới tứ phẩm, có thể chống đỡ được cả công kích của cường giả Nguyên ANh Kỳ trong thời gian ngắn.

Tiên Y tứ phẩm, Kim Đan ngũ linh mạch, từ hai điểm này có thể suy đoán ra thân phận của người thanh niên nọ, chắc chắn không đơn giản.

Lý Ngọc lục lại trí nhớ của mình, tìm thấy tin tức của người này.

Người này là Vương Hằng, một trong những thiên kiêu của Thiên Đạo Tông, danh hiệu Thiên Đạo Thập Thánh, ngoài ra hắn còn là con trai của chưởng giáo Thiên Đạo Tông, cha mẹ của hắn đều là cưởng giả Hóa Thần của Thiên Đạo Tông, hai vị này mải mê tu hành hơn ngàn năm, cho tới hơn hai mươi năm trước, mới sinh ra được vị con nối dõi duy nhất này.

Hắn khác biệt với hầu hết tu tiên giả, sinh ra tại tông môn lớn mạnh nhất tu tiên giới, thân phận của bố mẹ đều hiển hách, nói hắn là tiên nhị đại đệ nhất tu tiên giới, cũng không quá đáng.

Thân phận như thế, lại đang ở cái tuổi này mà có tu vi như vậy, cũng không có gì lạ.

Cho dù là người có tư chất bình thường, chỉ cần Thiên Đạo Tông bằng lòng, cũng có thể đắp hắn lên trong vòng một năm thành một vị Kim Đan ngũ linh mạch, huống chi hắn còn là huyết mạch của cường giả Hóa Thần, có không phải là Thiên Linh Mạch thì nhất định cũng có thiên phú tu hành không bình thường.

Ba tỷ muội Triệu thị rõ ràng có nhận biết người này, nhìn thấy hắn một cái, Triệu Hlnh Nhi giật giật ống tay áo của Lý Ngọc, nói ra :'Lý sư huynh, chúng ta đi nhanh đi, cái tên Vương Hằng này nhìn mặt là đã thấy chán rồi, nhiều lần tới Nga My cầu hôn bọn ta, đều bị sư tôn cự tuyệt, thế mà đến giờ hắn còn chưa từ bỏ ý định, chúng ta cứ nên cách hắn xa một chút..."

Lý Ngọc, Chu Tử Tuyên, Khương Ly, bị ba tỷ muội lôi kéo đi về một hướng khác.

Mà ánh mắt của người thanh niên kia đã nhìn thấy bọn họ, hắn nhìn một lúc bỗng mở miệng hỏi :"Tên đó là ai?"

Bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quỷ mị, trả lời :"Người này là Côn Luân Lý Ngọc."

Đuôi lông mày của Vương Hằng nhảy lên một cái :"hắn chính là Lý Ngọc?” Vương Hằng cũng không xa lạ gì với cái tên Lý Ngọc này.

Lúc trước hắn cũng có nghe qua tên người này, nhưng giới hạn ở chỗ đối phương chỉ là một vị thiên tài Luyện Đan Sư ở Côn Luân, cho tới hai ngày trước, lúc Lý Ngọc lực lượng đè ép cả thiên tài trận pháp của Thiên Đạo Tông lã Hoa Sơn, để đoạt được hai lần giải nhất trong tỷ thí trận pháp, sau đó lại cự tuyệt mời chào của Thiên Đạo Tông, thì cái tên này mới xuất hiện bên tai của hắn lần thứ hai.

Nhưng nếu chỉ có như vậy, Lý Ngọc này cũng còn chưa đến mức khiến hắn phải đặc biệt chú ý.

Phái Côn Luân ở trong mắt người khác là quái vật khổng lồ, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là một tông môn bình thường, mà trong toàn bộ giới trẻ của Côn Luân, thì cũng chỉ có ba người mới lọt được vào sự chú ý của hắn.

Đầu tiên đương nhiên là Tân Khả Nhân.

Dù là Vương Hằng rất tự tin với thực lực cũng như thiên phú của mình, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, mình không bằng cô gái này.

Thứ hai là Hứa Khuynh Tâm.

Nàng mặc dù tu hành tam linh mạch, nhưng thiên phú cũng rất mạnh, hoàn toàn không kém gì hắn, nếu Hứa Khuynh Tâm ở Thiên Đạo Tông, nhất định cũng sẽ được phân phối tài nguyên đến ngũ mạch đồng tu, sớm ngày kết thành Kim Đan.

Thứ ba đương nhiên là cái vị mới gia nhập Côn Luân có Thiên Linh Mạch, thành tựu tương lai cũng sẽ rất sao so với hắn.

Nhưng mà bây giời, Vương Hằng lại có thêm vài phần chú ý tới Lý Ngọc phái CÔn Luân.

Không phải vì cái gì khác, mà hai vị cô nương bên cạnh hắn, bất luận là vị nào cũng đều xinh đẹp và khí chất hơn hắn so với đám nữ nhân này của hắn, mà ba vị sư muội Nga My kia cũng chưa từng thân thiết với hắn như thế kia bao giờ.

Mấy năm nay hắn đến Nga My cầu thân mấy lần, thế mà đều bị từ chối.

Vương Hằng thở dài, hết sức không cam lòng, nói :“cũng chỉ là một tên không có thiên phú, cô gắng đi tu ngũ linh mạch mà thôi, ta so với Lý Ngọc đến cùng kém chỗ nào?”

Thân ảnh quỷ mị bên cạnh hắn phân tích hộ :"Ngươi luyện đan không bằng hắn, Trận Pháp không bằng hắn, không đẹp trai bằng hắn, đạo lữ cũng không xinh đẹp bằng đạo lữ của hắn..."

Vương Hằng cả giận nói :"Đẹp trai thì sao, đẹp trai thì có tác dụng gì, tu tiên giới nhìn vào thiên phú và bối cảnh, hai thứ này hắn có điểm gì hơn ta?"

Thân ảnh quỷ mị kia thản nhiên đáp :"Ngươi nói với ta những lời vô dụng này làm gì, đi mà nói với Nga My tam trâm kia kìa.'
Bình Luận (0)
Comment