Chương 121 :Chủ nào linh sủng nấy (2)
Chương 121 :Chủ nào linh sủng nấy (2)Chương 121 :Chủ nào linh sủng nấy (2)
Chính vì như vậy, nên linh thú có thực lực cao nhất, chưa chắc là con có thể kiên trì đến cuối cùng.
Nếu như không có thực lực, cũng không có đầu óc, mà chỉ chiến đấu dựa vào bản năng, đánh bại một hai con đồng loại không thành vấn đề, ba đến năm con đã là cực hạn, nhiều hơn nữa thì cũng chỉ có thể bị loại bỏ.
Muốn trở thành con thắng cuối cùng, không chỉ phải có đủ thực lực, mà còn phải biết bảo tồn thực lực nữa.
Côn Luân có thể nhanh chóng tăng thực lực của linh thú lên, nhưng ở phương diện dạy dỗ yêu thú, thì không thể so sánh được với Ngự Thú Môn và Thiên Đạo Tông, vê phương diện trí tuệ này, không phải cứ nhét Khai Linh Đan cho ăn là có thể giải quyết được.
Linh Thú ở trong loạn chiến, vẫn rất là đáng xem, mà thường cũng diễn ra rất nhanh, nên ba cuộc tỷ thí, được tiến hành theo tình tự.
Vị trí hiện tại của Lý Ngọc, là ở bên trên khán đài của một sân đấu hình bầy dục, khán đài bao quanh sân thi đấu, phía trước khán đài còn có một cái màn nước to lớn lơ lửng, chiếu lên hình ảnh chân thực về tình hình trong không gian thí luyện.
Bắt đầu trước nhất là tỷ thí Linh Thú nhất giai.
Hơn một trăm con linh thú có tu vi tương đương với Luyện Khí Kỳ, được đưa vào bên trong không gian thí luyện, mặc dù khong biết giá trị của cuộc tỷ thí này, nhưng lại biết rõ, nếu như có thể đánh bại được tất cả đồng loại, kiên trì tới cuối cùng, thì có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Lý Ngọc ngồi ở trên khán đài, nhìn về màn nước phía trước.
Những linh thú này đa số đều là mãnh thú như loài Hổ, và Gấu tu hành, cũng có một số là yêu thú hệ Cầm, bọn chúng không hiểu pháp thuật phức tạp, mà chiến đấu hầu hết dựa vào bản năng.
Chỉ có sau khi Hóa Hình, bọn chúng nó mới có thể học được pháp thuật một cách có hệ thống như tu tiên giả.
Theo thời gian trôi qua, thi thoảng lại có linh thú biến mất trong không gian thí luyện.
Đương nhiên, những yêu thú bị loại bỏ này cũng không phải là bị đánh chết, trong không gian tỷ thí, chắc chắn không có chuyện nguy hiểm đến tính mạng, một khi công kích vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng, thì sẽ bị tự động truyền tống ra ngoài.
KHông đến mười lăm phút, hơn một trăm con linh thú, cũng chỉ còn lại không đến mười con.
Nhìn minh bài đeo trên người bọn chúng, có thể thấy được, bọn chúng đều là linh thú của Thiên Đạo Tông và Ngự Thú Môn bồi dưỡng ra, Lý Ngọc phát hiện ra, mấy con linh thú này không chỉ là những con có thực lực mạnh nhất, đều có tu vi tương đương với Luyện Khí Tầng chín đỉnh phong, mà bọn nó còn biết phối hợp với nhau, không hề công kích lẫn nhau, mà liên thủ để đào thải rất nhiều con thú khác.
Loại phối hợp này, không phải hình thành được trong một sớm một chiều.
Rõ ràng là nhóm Ngự Thú Sư của Ngự Thú Môn và Thiên Đạo Tông, thường ngày đã chuẩn bị rất nhiều cho đại hội tiên đạo, thủ đoạn mà bọn họ dạy dỗ linh thú, cũng mạnh hơn so với các môn phái khác.
Lúc những con yêu thú này loạn chiến, Lý Ngọc phát hiện ra Linh Nhi nằm trong ngực hắn, có bộ dạng khá kích động.
Tuy rằng từ sau khi đến CÔn Luân, Linh Khí vô cùng sung túc, khiến tốc độ tu hành của nó càng nhanh hơn, nhưng bên cạnh nó cũng không có đồng bạn gì, hôm nay lại một lúc gặp được nhiều đồng loại như thế, nên nó rõ ràng có chút hưng phấn.
Lý Ngọc xoa đầu nó, hỏi :”Ngươi có muốn thử không?”
Nó vừa mới Trúc Cơ không bao lâu, nên Lý Ngọc không yên tâm để nó tham gia tỷ thí Linh Thú nhị giai, vì lúc nấy nhìn lướt qua, thấy những con linh thú nhị giai tham gia thi đấu kia, có rất nhiều con ba động pháp lực trong cơ thể, đã đạt tới tận Trúc Cơ trung kỳ và thậm chí cả hậu kỳ, nên không phải một con hổ nhỏ vừa mới Trúc Cơ có thể chọc vào được.
Nhưng mà dù sao tỷ thí trong không gian thí luyện cũng không có nguy hiểm, nên nếu nó muốn đi chơi , thì để nó vui đùa một chút cũng được.
Ngoài ở đây ra, cũng chẳng có nơi nào để nó có cơ hội tiếp xúc với đồng loại cả.
Lý Ngọc tìm trưởng lão phụ trách cuộc tỷ thí này của Côn Luân, rất nhẹ nhàng và dễ dàng lấy được một cái danh ngạch cho Linh Nhị, linh thú đại biểu cho Côn Luân xuất chiến vốn cũng không nhiều, mười cái danh ngạch vẫn còn để trống mấy cái.
Tỷ thí linh thú nhất giai, chẳng mấy chốc đã kết thúc.
Một còn linh thú còn lại cuối cùng ở trong không gian thí luyện, là linh thú của Thiên Đạo Tông, nó cùng hai con linh thú đồng bọn khác liên thủ đánh bại tất cả các đối thủ, sau đó hỗn chiến giành được thắng lợi cuối cùng.
Bên cạnh Lý Ngọc, không ít người đang nghị luận với nhau.
"Linh thú của Thiên Đạo Tông lợi hại như vậy sao?"
"Chẳng phái nói là tông môn ngự thú lợi hại nhất là Ngự Thú Môn hay sao?"
"Ta vốn định mua mộ con linh thú được thuần dưỡng tốt từ Ngự Thú Môn, để làm tọa ky cho con trai ta, bây giờ xem ra là mua ở Thiên Đạo Tông có khi còn tốt hơn..."
Đại hội tiên đạo năm năm một lần, thực ra cũng là cơ hội để các tông môn biểu hiện ra thực lực của mình, có một số thời diểm, còn có thể có quan hệ đến một số lợi ích thiết thực của tông môn nữa, Lý Ngọc có thể đoán được, vì cuộc tỷ thí này mà trong tương lai một thời gian nữa, tình hình buôn bán của Ngự Thú Môn, đại khái sẽ chịu một chút ảnh hưởng.
Sau khi chấm dứt tỷ thí linh thú nhất giai, thì tỷ thí linh thú nhị giai cũng bắt đầu ngay sau đó.
So với những con Hổ và Gấu Đen to lớn kia, thì hình thể của Linh Nhi thực sự là rất nhỏ bé, nhìn giống như một con mèo hoa vậy, lúc nó xuất hiện giữa đám thú kia, cũng khiến cho khán giả một trận cười vang.
"Gì vậy?"
"Bên trong linh thú nhị giai lại có một con mèo trà trộn vào 2?”
"Đây hẳn là một con tiểu Bạch Hổ, nhưng cũng quá nhỏ rồi, mấy con linh thú khác một tay cũng có thể đập chết nó."
"Không biết là của môn phái nào, thế mà đem loại tiểu tử này góp vào cho đủ số."
"Nhưng mà nhìn nó thật sự rất đáng yêu, lấy ra để làm sủng vật nuôi cũng không tệ lắm."
Thực lực của yêu thú, bình thường đều được đánh gia tương ứng với hình thể của bọn nó, dù sao bọn nó cũng không biết được bao nhiêu pháp thuật, phương thức chiến đấu đều dựa vào cận chiến, mà loại chiến đấu này, hình thể nhỏ chính là một yếu thế.
Sau khi loạn chiến bắt đầu, mọi người đều không còn ai chú ý đến nó nữa. Đương nhiên là ngoại trừ Lý Ngọc, hắn vẫn chỉ luôn chú ý đến Linh Nhi.
Con nhóc này trước khi bước vào tu hành, đã có linh trí không thấp, thời gian ở bên cạnh Lý Ngọc, mỗi ngày đều được hắn cho ăn một viên Khai Linh Đan, nên linh trí của nó cũng vẫn luôn tăng trưởng.
Bắt đầu tỷ thí, nó cũng không ngoài dự đoán của Lý Ngọc, không hề lựa chọn đối đầu liều mạng cùng đám linh thú kia.
Mấy con linh thú khác nhìn thấy nó nhỏ bé, tính chọn quả hồng mềm này để bóp, nên phát động công kích với nó, đều bị nó di chuyển khéo léo tránh được, hình thể nhỏ cũng là một lợi thế, ít nhất sẽ không dễ dàng bị tóm được.
Không biết có phái Lý Ngọc bị ảo giác không, mà hắn như kiểu nhìn thấy, quỹ tích né tránh của Linh Nhị, có bóng dáng của Lăng Vân Bộ của hắn.
Ngày thường lúc Lý Ngọc tu hành, nó hay ở bên cạnh bắt chước học, có thể mưa dầm thấm đất, thật sự bị nó học được một chút tinh hoa cũng nên.
Trong lúc Lý Ngọc ngây người, tình huống trong sàn đấu đã có biến chuyển.
Một con Hổ haa ban lớn, đang cùng một con Gấu Ngựa vật lộn cận thân, thì một con sói xanh đột nhiên ở bên cạnh đánh lén, móng vuốt sác bén lóe ra, chộp tới bên người của nó.
Vết cào này không đủ để trí mạng, nhưng cũng làm giảm xuống lực chiến đấu của nó.
Thế là con Hổ lớn này đang bị Gấu Ngựa cuốn lấy, không có cách phân tâm ứng đối, nhưng đúng lúc này, một bóng trắng chợt lóe lên từ không trung, nhoáng cái thì thấy cơ thể con sói xanh kia bị bay ra ngoài, trên mặt nó cũng xuất hiện mấy vết máu.
Một con Bạch Hổ nhỏ nhắn xinh xắn, đã giúp con Hổ lớn này, cản lại đòn đánh lén của con Sói Xanh kia.
Hổ Lớn không cần phân tâm nữa, nên điên cuồng gào lên một tiếng, Hổ trảo của nó ánh lên kim quang, vỗ vào trên đầu con Gấu Ngựa, thế là hình dáng con Gấu Ngựa đó bị biến mất, truyền tống ra không gian bên ngoài, bị đào thải trực tiếp.
Con Hổ Hoa Ban lớn, nhìn tiểu Bạch Hổ một cái, nhưng không có công kích nó, mà ra hiệu nó đến bên cạnh mình.
Lúc này đám người xung quanh cũng phát ra tiếng thán phục khen ngợi.
"COn tiểu Bạch Hổ này cũng thật thông minh."
"Nó biết nó không phải là đối thủ của con Linh Thú Khác, nên tìm cho mình một chỗ dựa mạnh mẽ..."
"Làm sao có thể dạy dỗ ra được linh thú thông minh như vậy ta?
Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy màn trợ giúp con Hổ Hoa Ban lớn đánh lui con SÓi Xanh kia của tiểu Bạch Hổ, mà hai con Hổ, một lớn một nhỏ lúc này, tự nhiên không biết được, loại hành vi này rất khó xảy ra bên trong linh thú.
Nhưng hành vi tiếp theo của Tiểu Bạch Hổ kia, càng làm cho bọn họ mở rộng tâm mắt.
Yêu thú loại Hổ, là loại yêu thú thường thấy nhất bên trong các tông môn, trong lần tỷ thí linh thú nhị giai này, ngoài hai con Hổ lớn nhỏ vừa liên thủ kia ra, còn có năm con Hổ nữa, tiểu Bạch Hổ kia nhờ vào thân pháp linh hoạt của mình, xuyên qua các nơi trong chiến trường, nó cũng không đối diện trực tiếp với đám linh thú, nhưng nếu có con nào muốn đánh lén, nó sẽ ra tay đánh lui đối phương...
"Tiểu Bạch Hổ này cũng không giống đám linh thú kia a..." "Các ngươi nhìn bộ pháp của nó, trông có chút bản lĩnh."
"Nó giống như có chút công phu trên người, cũng không biết là ai dạy dỗ ra nó nữa..."
Sau khi mọi người đem sự chú ý đến tiểu Bạch Hổ, mới phát hiện ra điểm bất đồng của nó.
Những con linh thú khác, mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng trong quá trình chiến đấu vẫn chỉ giống như dã thú tranh đấu với nhau, nhưng tiểu Bạch Hổ này mỗi lần xuất ra một trảo, đều có bất đồng, một tên đệ tử Thục Sơn cuối cùng nhịn không được phát biểu :"Kia hình như là một bộ quyền pháp, tiểu Bạch Hổ này như là biết võ đạo..."
Đương kim tu tiên giới, chuyện võ đạo suy thoái, cũng chỉ có đệ tử Thục Sơn và Nga My, mới kiêm tu một chút võ học, nên tự nhiên nhìn ra điểm bất phàm của tiểu Bạch Hổ này.
Mà đặc thù của nó cũng không chỉ ở mỗi điểm đó, từ chỗ nó không ngừng trợ giúp đồng loại đánh bại đối thủ, thế mà đem bọn nó đoàn kết thành một nhóm.
Năm con linh thú loại Hổ mạnh mẽ, cũng không có tiến công lẫn nhau, mà dưới sự tổ chức của tiểu Bạch Hổ kia, bọn nó liên hợp lại, đối phó các con yêu thú khác, nên tình thế trên sàn đấu nhất thời bị thay đổi.
Lý Ngọc ngồi ở trên khán đài, cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Loại thao tác này hắn thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nói ra được quen thuộc ở chỗ nào.
Con nhóc nhày, thế mà hiểu được cách tổ đội, Lý Ngọc dám cam đoan, trước kia nó ở Bạch Vân Sơn, đánh nhau cùng đám dã thú ở đó, cũng đã làm không ít lần như thế.
Tỷ thí linh thú nhị giai, vốn chỉ là hình thức đan xen sắp xếp, người thằng sau cùng chỉ có một, nên có linh thú lựa chọn bắt đầu liền đánh luôn, có con lựa chọn ẩn núp bên góc hành lang, có con chạy trốn, có con du tẩu trên chiến trường, tùy thời đánh lén, tóm lại là tác phong gì cũng có.
Chỉ có mình nó, thế mà lựa chọn tổ đội phi pháp.
Chiêu năm con đồng tộc đại lão làm hộ vệ cho mình, những con linh thú khác còn chơi kiểu gì?
Kết quả cũng không có gì hồi hộp nữa, đám linh thú đơn lẻ kia nhanh chóng bị đoàn đội của tiểu Bạch Hổ quét sạch, toàn bộ đào thải.
Năm con Hổ to này, hai con có tu vi tương đương Trúc Cơ hậu kỳ, ba con còn lại cũng có pháp lực Trúc Cơ trung kỳ, bây giờ chính là mấy con có thực lực mạnh nhất trong lần tỷ thí này, ngay cả mấy con có tu vi Trúc Cơ viên mãn của Thiên Đạo Tông và Ngự Thú tông, là những con vốn là mấy con có tỷ lệ đạt giải nhất trong lần này, thế mà đều không trụ nổi qua ba hơi thở.
Lúc này trên sàn chỉ còn lại sáu con linh thú Hổ tộc.
Giải quyết xinh tất cả địch nhân, cũng chính là lúc bọn họ quyết định ra thắng bại.
Năm con linh thú Hổ tộc, ba con đến từ Thiên Đạo Tông, hai con đến từ Ngự Thú Môn, ba con kia có thực lực kém hơn một chút, chỉ có thực lực Trúc Cơ trung kỳ, bị loại bỏ trước, chỉ còn lại hai con Hổ Trúc Cơ Hậu kỳ, một con thuộc Thiên Đạo Tông, và một con Thuộc Ngự Thú Môn, sau khi hai con trải qua chiến đấu kịch liệt thì con Hổ Hoa Ban lớn thuộc Thiên Đạo Tông, đang nằm bẹp trên sàn, chính là con giành được phần thắng.
Chỉ có điều, lúc này pháp lực của nó cũng đã hao gần hất.
Nó nhìn về phía con tiểu Bạch Hổ còn lại, vẫn còn chưa đi đến trước mặt con nhóc, thì cơ thể đã vô lực, ngã xuống đất, rồi biến mất khỏi không gian thí luyện. Trong không gian tỷ thí lúc này, chỉ còn lại một thân ảnh nhỏ xinh.
Trên khán đài lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
Chẳng ai ngờ được, con linh thú chiến thắng cuối cùng trong cuộc tỷ thí linh thú nhị giai, lại là một con tiểu Bạch Hổ, cũng chính là cái con mà đầu tiên bị mọi người cười nhạo đó, nó đã dùng một phương thức mà không ai ngờ đến, để lấy được đệ nhất cuộc tỷ thí lần này.
Tính lực lượng, nó chẳng phải là con mạnh nhất trong đám linh thú thi đấu lần này.
Nhưng tính trí tuệ, thì nó lại nghiên ép tất cả đám linh thú này, thậm chí còn cách cả một khoảng lớn, trong thời gian ngắn tổ đội được một đám linh thú mạnh mẽ, năng lực ngoại giao của nó thậm chí còn nhạy bén hơn, so với rất nhiều nhân loại.
Nhiều tu tiên giả đặt chính mình thay vào nó trong hoàn cảnh vừa rồi, phát hiện ra bọn họ cũng không thể làm được như vậy, lúc này mới càng thêm hiếu kỳ, đối với chủ nhân của con tiểu Bạch Hổ.
Đến cùng là loại chủ nhân như thế nào, mới có thể nuôi dưỡng được ra một con linh thú như này.
Tiểu Bạch Hổ vừa mới đi ra từ trong không gian tỷ thí, liền bay về một vị trí trên khán đài, nhảy vào trong lòng một người.
Lúc mọi người thấy rõ người kia, thì lập tức được cởi bỏ mọi nghi ngờ trong lòng.
Thì ra là hắn.
Bảo sao...
Tu tiên giới có một số câu nói rất đúng, rồng sinh rông, phượng sinh phượng.
Chủ nào linh sủng nấy.
Linh sủng của Lý Ngọc, cũng giống như hắn, vô cùng khéo léo, ở đâu cũng có thể kết giao bằng hữu, nên có gì mà lạ nữa.