Chương 126: Lần đầu trèo lên Thiên Kiêu Bảng (1)
Chương 126: Lần đầu trèo lên Thiên Kiêu Bảng (1)Chương 126: Lần đầu trèo lên Thiên Kiêu Bảng (1)
Thành Thiên Đạo, nơi đóng quân của Côn Luân.
Tỷ thí Đan Đạo đã kết thúc được hai ngày, nhưng cuộc tỷ thí kia vẫn đang là đề tài được mọi người nghị luận náo nhiệt.
Dùng thân phận Luyện Đan Sư nhị phẩm, đoạt thủ lĩnh tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm, đây tuyệt đối là chuyện chưa từng thấy, chưa ai làm được.
Cũng làm cho mọi người thấy được một ngôi sao Đan Đạo đang từ từ bay lên.
Đạ hội tiên đạo lần này, các đại phái đều bị Thiên Đạo Tông áp chết gắt gao trong lĩnh vực mà bọn họ am hiểu, có thể nói là bị đoạt hết danh tiếng.
Nhưng mà Côn Luân là một điều mất ngờ.
Trận Pháp Sư nhị giai, tam giai, Linh Thú cấp hai, Luyện Đan Sư nhị phẩm, tam phẩm, đệ nhất của mấy cuộc thi này đều bị Côn Luân lấy đi, chính xác mà nói là đều bị Lý Ngọc cầm đi.
Một mình hắn, ôm đồm tất cả vinh dự trên đại hội tiên đạo của CÔn Luân.
Mặc dù tại trao đổi Đan Đạo, Luyện Đan Sư của Côn Luân tiến nhập mười vị trí đầu không nhiều bằng Thiên Đạo Tông, nhưng bởi vì hào quang của Lý Ngọc quá mức chói mắt, nên che lấp hết cả thành tích của đệ tử Thiên Đạo Tông.
Chỉ cần còn có Lý Ngọc ở Côn Luân, nơi đây vĩnh viễn là một thánh địa Đan Đạo có độ cao mà khó có thể vượt qua.
Có tin tức nho nhỏ lộ ra, bên trong Côn Luân đã thông qua được một cái nghị quyết quan trọng.
Đó chính là vào mỗi tháng, Côn Luân sẽ trích ra một phần tài nguyên nhất định, trợ giúp Lý Ngọc trong vòng một năm, đem cả năm cái linh mạch tu hành đến Trúc Cơ đỉnh phong, không chỉ như vậy, ngay cả đạo lữ của hắn cũng được cung cấp thêm tài nguyên, để nàng có thể đạt tới Trúc Cơ viên mãn tỏng vòng ba năm, đãi ngộ có thể so với đệ tử quan trọng nhất của tông môn.
Tin tức này cũng không ngoài dự đoán của mọi người.
Loại đệ tử vừa có năng lực, vừa trung thành hết mực với tông môn như hắn, nếu tông môn còn không có một chút biểu hiện nào, còn có ai sẽ bằng lòng gia nhập tông môn bọn họ nữa.
Nếu Lý Ngọc có lập tức gia nhập Thiên Đạo Tông, mọi người cũng không cảm thấy hắn làm sai.
Vì đó không phải hắn phản bội Côn Luân, mà là Côn Luân không xứng đáng có được một đệ tử như vậy.
Rõ ràng Côn Luân cũng biết điều này, bởi vậy mà hội nghị bên trong Ngọc Hư Cung lần này, sau khi chưởng giáo Vương Đạo Huyền lần nữa đề nghị tông môn mỗi tháng giữ lại một phần tài nguyên, để trợ giúp Lý Ngọc Kết Đan trước, các vị tổ sư Nguyên Anh có mặt, không người nào phản đối.
Cũng không có ai dám phản đối.
Nhỡ đâu bởi vì bọn họ phản đối, khiến Lý Ngọc nản lòng thoái chí, triệt để thất vọng với CÔn Luân, rồi lựa chọn gia nhập Thiên Đạo Tông, thì đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành tội nhân của tông môn, nên cái nồi đen này, không ai muốn cõng cả.
Phần nữa cũng bởi vì, sau khi trao đổi Đan Đạo kết thúc không lâu, Thiên Đạo Tông lại lần nữa truyền đến tin tức, nếu Lý Ngọc bằng lòng gia nhập Thiên Đạo Tông, thì ngoại trừ điều kiện lần trước đáp ứng hắn, còn sẽ có cường giả Hóa Thần thu hắn làm đồ đệ, Thiên Đạo Tông thậm chí sẽ vì hắn mà chọn lựa mấy vị nữ tu có thiên phú và dung mạo xuất chúng, để làm đạo lữ song tu với hắn, dùng đạo song tu để đẩy nhanh tốc độ tu hành sau này...
Loại điều kiện này thì cho du là đệ tử có trung thành với Côn Luân đến mấy, cũng đều rất khó chối từ.
Nên điều này gây cho Côn Luân áp lực không nhỏ.
Nếu như bọn họ còn không biểu hiện ra điều gì, e là sau này chỉ không những không có thiên tài muốn gia nhập Côn Luân, mà đệ tử thiên tài trong tông môn cũng chưa chắc giữ được, bởi vậy mà quyết định này cho dù có tổn thất lợi ích của đám tổ sư Nguyên Anh kia, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. ...
Lý Ngọc ngủ một giấc này đến hôn thiên địa ám, những ngày vừa rồi tham gia tỷ thí hai trận tỷ thí Trận Pháp, hai trận tỷ thí Đan Đạo, hắn đã sớm mệt mỏi đến cả thể xác và tinh thần, toàn thể đều nhờ vào đan dược để chống đỡ, sau khi luyện xong một lò Thác Mạch Đan cuối cùng kia, hắt quả thật mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích nữa, nên dứt khoát nửa thật nửa giả hôn mê bất tỉnh luôn...
Chuyện sau đó hắn cũng không biết.
Giấc ngủ này của Lý Ngọc trọn vẹn hai ngày, sau khi tỉnh lại nghe Khương Ly và Chu Tử Tuyền nói, mới biết được tu tiên giới ôn ào suốt hai ngày hôm nay.
Chuyện năm vị Luyện Đan Sư tam phẩm rời khỏi Côn Luân trong cùng một ngày, rồi gia nhập Thiên Đạo Tông, tạo nên ảnh hưởng rất lớn đến các tông môn khác, thường ngày Thiên Đạo Tông vẫn hay trong tối ngoài sáng đoạt đệ tử thiên tài, rồi đào góc tường các tông thì cũng đành thôi, đây còn là lần đầu tiên vươn tay đến cả các trưởng lão Kim Đan của các tông.
Bọn họ có thể làm vậy đối với Côn Luân, thì cũng có thể làm vậy với Nga My, Thục Sơn, và các tông môn khác.
Mà trên thực tế thì Thiên Đạo Tông cũng đã làm như vậy rồi.
Trước kia Thiên Đạo Tông chỉ lấy đệ tử có thiên phú xuất chúng, nhất là các thiên tài có tạo nghệ không tầm thường ở trên các nghệ đặc thù như Đan, Khí, Phù, Trận, nhưng hai ngày trước đó bọn họ còn hướng tu tiên giới thông cáo rộng rãi, phàm là tu vi Kim Đan Kỳ trở lên, hoặc người có thiên phú xuất chúng đều có thể gia nhập Thiên Đạo Tông, và được tu hành trong bí cảnh Thiên Đạo.
Sau khi các tông biết được tin tức, đầu tiên là làm ra ứng đối.
Trong vòng một ngày, các đại tông đều đưa ra quy định mới ở trong tông quy, bất kể là trưởng lão hay đệ tử trong tông môn, đều không thể tùy ý rời khỏi tông môn, không thì sẽ coi là hành vi phản bội tông môn, chịu môn quy xử lý.
Quy định này chủ yếu để nhằm vào các đệ tử thiên tài, và các trưởng lão Kim Đan Kỳ trở lên của tông môn.
Bọn họ không giống với những đệ tử bình thường, bời vì tông môn đã trút xuống vô số tài nguyên vào trên người bọn họ, nếu bọn họ rời đi thì cuối cùng thành bồi dưỡng đệ tử hộ tông môn khác, ai cũng không muốn làm cái việc coi tiền như rác này.
Đệ tử hạch tâm được hưởng thụ miễn phí tài nguyên của tông môn, nếu muốn rời khỏi cũng không phải là không được, chỉ cần hoàn lại gấp đôi những tài nguyên tu hành, mà bọn họ được tông môn bồi dưỡng trong thời gian trước là được.
Đối với trưởng lão Kim Đan trong tông môn, cũng có hạn chế cùng loại. Cử động này mặc dù không thể triệt để đánh gãy khả năng rời tông của bọn họ, nhưng cũng làm cho bọn họ hoặc Thiên Đạo Tông phải trả một cái giá thật đắt.
Còn về phần đệ tử bình thường thì cũng chẳng bị những quy định này hạn chế, tài nguyên của bọn họ đều được đổi từ linh tệ do chính bọn họ kiếm được, không phải do tông môn cung cấp miễn phí, mặc dù vẫn hưởng dụng phúc lợi vô hình từ tông môn, nhưng các tông vẫn rất hào phóng, tùy ý bọn họ đi hay lưu lại.
Chỉ có điều những đệ tử bình thường này, dù có muốn gia nhập Thiên Đạo Tông, thì Thiên Đạo Tông cũng không muốn bọn họ.
Còn một việc nữa, là có liên quan đến Lý Ngọc.
Hai ngày trước, sau khi trưởng lão đoàn họp khẩn cấp và đề nghị, dau khi trải qua thảo luận, tông môn đã quyết định, mỗi tháng cung cấp miễn phí cho hắn ba mươi viên Thác Mạch Đan, không những vậy mà cả Chu Tử Tuyền mỗi tháng cũng được cung cấp ba viên Thác Mạch Đan.
Bằng tu vi hiện tại của hắn, mỗi tháng ba mươi viên Thác Mạch Đan, có nghĩa là không đến một năm thì hắn có thể đem năm cái linh mạch, đều tu hành đến Trúc Cơ viên mãn.
Mà Chu Tử Tuyền thu hành đơn linh mạch của mình đến Trúc Cơ viên mãn, cũng chỉ mất hai năm rưỡi.
Tốc độ này so với hứa hẹn của Thiên Đạo Tông thì chậm hơn một chút, nhưng mỗi tháng Thác Mạch Đan của Côn Luân cũng chỉ có khoảng trên dưới hai trăm viên, dùng tại trên người hắn đã là một phần sáu, điều này có được đã không hề dễ dàng.
Không có một vị thiên tài nào, thậm chí là nhóm Côn Luân Thất Tử, hay thiên tài Thiên Linh Mạch Khương Ky, đều không có loại đại ngộ này của hắn.
Hậu đãi như thế, thậm chí cả đãi ngộ của đạo lữ, cũng bằng với cả đệ tử trọng yếu nhất trong tông môn, nhưng không có ai cảm thấy không ổn cả.
Ngay cả Thiên Đạo Tông đều công nhận năng lực và giá trị của hắn, Côn Luân nếu còn không có biểu hiện gì, vậy thì là rất không hiểu chuyện, mà bằng cống hiến của Lý Ngọc trong đại hội tiên đạo lần này cho tông môn, hắn cũng hoàn toàn xứng đáng được nhận những thứ này.
Lúc này trước mặt Lý Ngọc có bày biện ba cái hộp ngọc, trong đó có tổng cộng sáu mươi viên Thác Mạch Đan.
Ba mươi viên trong đó là của tỷ thí Trận Pháp Sư nhị giai và tỷ thí Linh Thú Sư nhị giai, và tỷ thí Luyện Đan Sư nhị phẩm, là ban thưởng cố định do tông môn cung cấp, còn ba mươi viên khác là Thác Mạch Đan cung cấp miễn phí cho hắn trong tháng này, tất cả đều là công sức của hắn dùng năm cuộc tỷ thí cống hiến đổi lấy.
Ngoài ra còn có viên Dựng Anh Đan mà hắn thắng được trong cuộc tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm, cũng được Thiên Đạo Tông phái người đưa tới.
Dựng Anh Đan tuy trân quý thật, nhưng cũng không sánh bằng danh dự của một đại tông môn.
Một cái tông môn có thể hoành hành ngang ngược, có thể ức hiếp người khác, nhưng nếu danh dự của bọn họ sụp đổ, cũng sẽ không thể yên bình mà sống được ở trong tu tiên giới nữa.
Lý Ngọc cất viên Dựng Anh Đan này đi, bắt đầu chiết xuất rồi phục dụng tất cả Thác Mạch Đan.
Phải mất ba ngày sau, hắn mới phục dụng hoàn tất số đan dược này.
Một lần ăn vào nhiều đan dược như vậy, cho dù là siêu phẩm thì cũng tích lũy không ít đan độc, Lý Ngọc phải ăn hết một chai Giải Độc Đan, mới đủ để luyện hóa hết đám đan độc trong người hắn. Lúc này năm cái linh mạch của Lý Ngọc, cũng đã mở rộng gần ba mươi lần, pháp lực của mỗi cái linh mạch đều có thể so được với TRúc Cơ Trung Kỳ, pháp lực của năm cái linh mạch cộng lại đã đạt đến mức song linh mạch Trúc Cơ đỉnh phong.
Hành trình tới Thiên Đạo Tông lần này, thật sự là thu hoạch tràn đầy.
Lý Ngọc bước xuống giường, duỗi người một cái, linh mạch tràn đây pháp lực khiến cho hắn chưa hoàn toàn thích ứng được.
Trong lúc hắn luyện hóa đan dược, thì tỷ thí Pháp Tu đã bắt đầu, nhân số tham gia cuộc tỷ thí này rất nhiều, phải kéo dài đến nửa tháng nữa, Khương Ly và Hứa sư tỷ đều đã tới hiện trường tỷ thí, nơi đóng quân của Côn Luân cũng chẳng có ai, chỉ còn Chu Tử Tuyền đang ở lại cùng với hắn.
Sau khi ra khỏi Côn Luân, không phải tỷ thí cái này thì là tỷ thí cái kia, người xung quanh hắn cũng rất nhiều, hai người rất ít có cơ hội ở riêng với nhau.
Khó có được thế giới riêng, hai người đương nhiên không thể lãng phí, nghiêm túc tu hành Lưỡng Nghi Kinh mấy lần, sau đó lại dính lấy nhau một lúc lâu, mới rời khỏi nơi đóng quân của Côn Luân, bay về phía một đỉnh núi.