Chương 132: Lò đan biến hóa
Chương 132: Lò đan biến hóaChương 132: Lò đan biến hóa
Từ chỗ Ngô Thông lại tăng thêm được không ít kiến thức, hai canh giờ sau Lý Ngọc mới quay trở về Ngọc Tuyên Phong.
Âm Dương Ngũ Hành quyết này quả thực nghịch thiên.
Nhưng mà bởi vì thuật phân thân đã thất truyên, nên một người chỉ có thể tập hợp đủ Ngũ Hành chứ không có biện pháp dung hợp Âm Dương, bởi vì thể nội mỗi người chỉ có năm cái linh mạch, mỗi cái linh mạch cũng chỉ có thể lựa chọn đả thông theo một phương hướng nhất định, hoặc luyện thuận hoặc luyện nghịch, không thể chọn cả hai.
Nhưng dù vậy thì sau khi Ngũ Hành Hóa Thần, từ Hóa Thần trực tiếp đến Phá Hư, đối với bất kỳ một tu tiên giả nào, thì đều là dụ hoặc lớn lao.
Đáng tiếc loại đường tắt này, không phải ai cũng có thể tùy ý đi được.
Ngũ mạch đồng tu, còn phải tu ra năm đạo Nguyên Thần trước khi thọ nguyên bị hao hết, điều này yêu cầu tu sĩ phải có thiên phú rất cao, cũng chỉ có vài thiên kiêu đỉnh cấp mới có thể thử nghiệm.
Lý Ngọc lân nữa kêu gọi Yêu nữ, hỏi nàng "Cô nương, các ngươi ngũ mạch đồng tu là vì sau khi Hóa Thần, có thể trực tiếp tiến vào Phá Hư sao?”
Yêu nữ hơi nghi hoặc, hỏi hắn :"Chuyện này Tần Khả Nhân không nói qua cho ngươi à?"
Một lúc sau, Lý Ngọc mới “cúp” liên hệ cùng yêu nữ.
Thật đúng là bị Ngô Thông đoán trúng, các nàng chỉ là không biết Âm Dương Ngũ Hành quyết mà thôi, nhưng phương hướng tu hành lại cực kỳ giống với Thượng Cổ Ngũ Hành Môn, tu đều là đi theo đường Ngũ Hành dung hợp.
Tần sư tỷ và yêu nữ đều là song Thiên Linh Mạch, tương đương với chỉ cần tu ba cái linh mạch khác là được, điều này đối với các nàng là chuyện cũng không có gì khó cả.
Khương Ly mặc dù chỉ là đơn Thiên Linh Mạch, nhưng thiên phú với bốn cái linh mạch khác của nàng cũng không thấp, nên cũng có khả năng Phá Hư.
Mà bản thân Lý Ngọc thì không giống với các nàng. , sau khi Trúc Cơ viên mãn, thì hắn đã có thể sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch của mình đối với các vị thiên tài kia, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể thai đổi được sự thật này.
Mấy ngày sau, một cái linh thuyền hoa lệ rời khỏi Côn Luân, bay về hướng nước Triệu.
Lý Ngọc dẫn theo Chu Tử Tuyền và Linh Nhị, trở lại thủ đô của nước Triệu.
Sau khi Trúc Cơ viên mãn, pháp lực không còn thăng trưởng nữa, nên ở đâu tu hành cũng giống nhau cả, Lý ngọc quyết định để cho nàng về nhà, ở cùng người thân thêm nhiều thời gian hơn nữa, trăm năm sau sẽ không trở thành tiếc nuối.
Lý Ngọc cũng không trở vê Côn Luân luôn, mà đi dạo chơi ở đầu phố Vương Đô, cảm thụ khói lửa nhân gian, chúng sinh ở nơi này.
Một chút tâm tình bất định của hắn, cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Phàm là con người khi còn sống, ít thì chỉ có mấy chục năm, nhiều thì cũng chỉ trăm năm, còn hắn chỉ cần tiến them một bước là có thể có tuổi thọ những năm trăm năm, dễ như trở bàn tay, đủ để trải qua nhiều vô kể kiếp phàm nhân, cũng không uổng công kiếp tu hành này. Lý Ngọc một đường thong thả đi, lúc tới một ngã tư, thì thấy phía trước bị tắc đường.
Rất nhiều người đang tụ tập ở chỗ này, khiến con đường bị vây chặt như nêm cối.
Ở giữa đám người có một người đàn ông đang năm trên mặt đất, hai tay ôm lấy một chân, thống khổ kêu gào, mọi người vây xem thì đang nghị luận.
"Thật xui xẻo."
"Ngựa này sao tự nhiên lại giật mình nhỉ?"
"hắn thật đáng thương, vợ vừa mới bỏ đi theo người khác, trong nhà còn mẹ già và con nhỏ mới ba tuổi, bây giờ còn gãy chân nữa, sau này người một nhà biết sống thế nào.......
Người đàn ông này vốn làm nghề chăn ngựa, vừa nãy hắn đang khống chế một con ngựa đột nhiên sợ hãi phát cuồng, hất hắn rơi từ trên lưng ngựa xuống, còn dẫm thêm một phát, khiến một cái chân của hắn bị gãy lòi cả xương ra ngoài, nên chân này chắc là không giữ được nữa, người một nhà của hắn sau này cũng khó còn sinh kế.
Mọi người ở đây thở ngắn than dài một lúc, bỗng có một người từ đám đông bước ra.
Đó là một người thanh niên cực kỳ đẹp trai, khí độ trên người cũng hết sức bất phàm, hắn đi tới trước mặt người đàn ông kia, nhìn cái chân gãy một cái rồi nhẹ nhàng phất tay, cơ thể người đàn ông kia bỗng trôi nổi lên cao.
Sau đó người thanh niên liê đặt tay lên trên cái chân gãy của người đàn ông, sau một vài phút thì xung quanh ngạc nhiên kinh hô lên.
Chỉ thấy chỗ gãy chân của người đàn ông kia, vết thương đang từ từ khép lại bằng mắt thường có thể nhìn thấy, chẳng mấy chốc đã nhìn không thấy miệng vết thương nữa, giống chư là chưa từng bị thương vậy.
Mọi người vây xem đều kinh sợ, nhưng lại nhanh chóng kêu to :”Tiên sư, là tiên sư!"
Mặc dù bọn họ cũng biết có tiên sư tồn tại, nhưng ngày thường không có cơ hội nhìn thấy, mà những tiên sư mà bọn họ biết rõ, cũng đều không có loại năng lực này.
Bằng thực lực bây giờ của Lý Ngọc, trị liệu ngoại thương như vậy, chỉ cần dùng pháp lực hệ Mộc là ổn, ngay cả đan dược cũng chưa cần sử dụng.
Ra tay cứu trị một phàm nhân, chẳng qua chỉ là một việc tiện tay với hắn, nhưng lại có thể cứu vớt được một gia đình.
"Đa tạ tiên sư, đa tạ tiên sư!"
Người đàn ông kia được chữa khỏi chân, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu bái lạy.
Gãy chân là chuyện nhỏ, nhưng vì gãy chân mà đánh mất công việc mưu sinh, thì mẹ già cùng con nhỏ trong nhà, chẳng mấy chốc sẽ chết đói, tiên sư cứu mạng hắn, chính là cứu mạng cả gia đình bọn họ.
Mọi người xung quanh cũng quỳ xuống một mảng, mặc dù không có khấu đầu nhưng gặp tiên nhân quỳ xuống, chính là lễ nghi cần thiết.
Giúp người đàn ông này điều trị tốt cái chân gãy xong, Lý Ngọc đang định rời đi, thì bước chân đột nhiên ngừng lại.
Hắn nhìn người đàn ông kia, vẻ mặt nghi hoặc.
Lúc người này vừa quỳ xuống dập đầu, lò đan trong cơ thể của Lý Ngọc lại có phản ứng yếu ớt. Chuyện này chưa từng xảy ra trước giờ.
Thời gian này, lúc Lý Ngọc luyện đan, cũng phân ra một ít linh dịch để cho lò đan này hấp thu, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, lò đan chữa trị đến một mức nào đó, sẽ tiến hóa ra một công năng mới, ví dụ như cái vụ chiết xuất đan dược kia.
Lý Ngọc đã đút cho nó không ít linh dịch, thân lò đan cũng được chữa trị không ít vết nứt nhỏ, nhưng vẫn chưa phát hiện ra lò đan có biến hóa gì mới.
Cho tới vừa nãy.
Hắn phát giác được thể nội của người đàn ông kia, đã tuôn ra một lực lượng hơi yếu, và được lò đan dẫn dắt tới trong cơ thể của Lý Ngoc hấp thu, bản thân hắn cũng được phản hồi lại một ít lực lượng, chỉ có điều nó quá ít ỏi, nên hắn vẫn chưa cảm nhận được một chút tác dụng nào.
Lý Ngọc quả thực chịu phục cái lò đan này luôn.
Nó không chỉ hút quỷ, hấp thu các loại Linh thảo linh dược, tài nguyên khoáng sản, thế mà còn hút được cả người, dường như không có cái gì là không bị nó tóm lông dê *.
Lý Ngọc thả thần thức ra, phát hiện người đàn ông này mọi thứ bình thường, trong cơ thể hắn tuôn ra lực lượng này xong, thì dường như cũng không có bất kỳ sự ảnh hưởng nà, o tới cơ thể của hắn.
Mà mọi người xung quanh đều quỳ, nhưng chỉ có người đàn ông này mới có lực lượng kỳ quái kia, rõ ràng là vì lúc nấy Lý Ngọc đã giúp đỡ hắn.
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, hắn nhìn đám người xong, vẫy tay với một người đàn ông đang chống gậy :"Ngươi tới đây!"
Người đàn ông này có tật ở chân, nên không có cách nào quỳ xuống, sợ là tiên sư thấy hắn không quỳ thì tức giận, nên sắc mặt lập tức trắng bệch, tập tễnh chống gậy lê tới.
Lý Ngọc vươn tay ra, đặt ở trên vai hắn, pháp thuật thuộc tính Mộc liên chạy một vòng trong cơ thể hắn.
Không bao lâu sau, người đàn ông kia ném cây gậy đi, khó tin nhảy mấy cái tại chỗ, cuồng hỉ reo hò :"Chân của ta, chân của ta khỏi rồi!"
Hắn vừa nói xong, thì cũng quỳ sụp xuống mặt đất, dập đầu liên tiếp mấy cái với Lý Ngọc, không ngớt hô to :tạ ơn tiên sư, tạ ơn tiên sưt”
Lúc này từ trên người hắn, cũng xuất hiện ra một đạo lực lượng, bị lò đan kia hấp thu.
Lý Ngọc thầm nghĩ, quả nhiên là vậy, giống như chỉ có trực tiếp giúp đỡ phàm nhân, thì thể nội mới sinh ra loại lực lượng này.
Mà lò đan kia hấp thu loại lực lượng này xong, lại trả pháp lực về cho hắn, tu vi của Lý Ngọc bây giờ là Trúc Cơ viên mãn, nên những pháp lực này giống như vô dụng, nhưng chờ đến sau khi hắn Kết Đan xong, vẫn có thể giúp hắn tăng tu vi lên.
Chỉ là pháp lực này quá ít, còn không bằng một phần trăm tốc độ Lý Ngọc tự mình tu hành.
Dân chúng vây xem lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, vị tiên sư này tới là để cứu nhân độ thế, đây là cơ hội tốt cả đời khó gặp một lần, khiến đám người lập tức sôi trào lên.
"Tiên sư, con mắt tiểu nữ có tật, không thể nhìn rõ mọi vật, cầu tiên sư xuất thủ cứu giúp!"
"Mẫu thân tiểu nhân có bệnh lạ, đi khám danh y đều không thể trị khỏi, khẩn cầu tiên sư cứu giúp!"
"Ta và nương tử lập gia đình đã mười năm, vẫn chưa có con nối dõi, khẩn cầu tiên sư hỗ trợ, để Vương gia chúng ta lưu lại hương hỏa...... Đám người mồm tám miệng mười thì nhau mở miệng, Lý Ngọc cũng không từ chối bọn họ, dù sao những chuyện này đối với phàm nhân là chuyện lớn, nhưng đối với hắn chính là chuyện cực kỳ đơn giản.
Sau đó hắn lại xuất thủ mấy lần, trợ giúp một tiểu cô nương chữa khỏi đôi mắt, một vị lão nhân khỏi bệnh tật, còn người đàn ông họ Vương kia thì được hắn cho một viên Bảo Nguyên Đan...
Để hắn bất ngờ chính là, theo mức độ xuất thủ của hắn càng nhiều, thì trong cơ thể của những người kia chưa được hắn trợ giúp, thế mà cũng sản sinh ra loại lực lượng này, chỉ là so với những người được hắn trực tiếp giúp đỡ, thì yếu hơn rất nhiều, cảm giác còn không đến.
Tin tức có tiên sư triển lộ thần tích ở đầu phố, cứu trợ dân chúng khốn khổ, rất nhanh đã được khuếch tán ra ngoài.
Đám người mộ danh mà đến, đem cả con đường này lấp kín chật như nêm cối, còn có rất nhiều người lục tục tới vây xem, càng có không ít người quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Lý Ngọc giúp bọn họ giải quyết khó khăn.
Một mình Lý Ngọc không thể ứng phó được nhiều người như vậy, tiếp tục ở lại đây, e là người trong toàn thành này đều đổ qua đây hết mất.
Vì thế, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn nhanh chóng phi thân lên, biến mất phía chân trời.
Một lát sau ở Chu Phủ.
Lý Ngọc nhìn Chu Tử Tuyền vừa ở bên ngoài về, hỏi :"Thế nào?”
Chu Tử Tuyên lắc đầu, nói ra :”“Ta ở y quán giúp đỡ một vị phu nhân chữa khỏi bệnh cho con của nàng, nhưng không cảm nhận được lực lượng kỳ quái nào."
Lý Ngọc bảo Chu Tử Tuyền làm giống hắn, nhưng nàng lại không cảm giác đến loại lực lượng này, có nghĩa mấu chốt không phải vấn đề có giúp người hay không, mà là do lò đan trong cơ thể của hắn, rất rõ ràng, những ngày vừa qua nó được hấp thu không ít linh dịch, nên đã tiến hóa ra một cái chức năng mới.
Đối với Lý Ngọc mà nói, đây là chuyện tốt, vì có thể gián tiếp tăng tu vi lên.
Nhưng tốc độ tu hành của chính hắn còn muốn nhanh hơn loại lực lượng này, giúp người một ngày, còn không bằng hắn tu hành một khắc đồng hồ, thật sự là rất gân gà.
Trừ khi có rất nhiều người đồng thời cung cấp loại lực lượng này, một người thì lực lượng có hạn, nhưng lực lượng của một vạn người thì cũng rất khả quan, nếu như có mười vạn, trăm vạn người, .. đó đích xác là nhanh hơn rất nhiều so với chính mình tu hành, giả sử có ngàn vạn, thậm chí nhiều hơn nữa, loại trợ lực này liền khó có thể tưởng tượng nổi.
Chu Tử Tuyền và Linh Nhi tạm thời ở lại Chu gia, Lý Ngọc trở lại Côn Luân một chuyến, tìm đọc không ít điển tịch thượng cổ, cũng không tìm ra được ghi chép nào giống chuyện này.
Như kiểu trừ hắn ra, thì người khác căn bản không cảm giác đến loại lực lượng này.
Hắn còn thử trên người đệ tử Côn Luân, chỉ điểm Đan Đạo, Trận Pháp hoặc pháp thuật cho bọn họ, nhưng lại không cảm giác được loại lực lượng này, có vẻ như nó chỉ có ở trên người của phàm nhân.
Lý Ngọc nói bóng gió để hỏi Ngô Thông, hắn cũng thành thật nói rõ với Lý Ngọc, Đạo Tu Hành trừ mình thành thật tu hành, hoặc cướp lấy thành quả tu hành của người khác ra, thì không có con đường thứ ba.
Nếu muốn cởi bỏ huyền bí trong này, e là phải tìm hiểu từ lò đan thần bí.
Vật liệu luyện đan của tháng này đưa tới, trừ số định mức phải nộp lên cho tông môn, Lý Ngọc đều đút hết cho lò Càn Khôn hấp thu, không giữ lại chút nào, làm cho lò đan lại được chữa trị không ít vết nứt nhỏ. Nhưng Lý Ngọc còn chưa cảm thấy nó có thay đổi gì.
Nhưng lúc Lò Đan hồi lại pháp lực cho hắn, đã giúp hắn áp súc pháp lực không ít, nói cách khác, cho dù không có loại lực lượng thần bí này, hắn cũng có một cái đường tắt tu hành.
Nhưng mà chỉ dựa vào số định mực dược thảo mỗi tháng hắn nhận được, đối với tu hành của hắn không có trợ giúp là bao.
Cũng may danh dự của hắn ở tông môn rất tốt, các đệ tử tìm kiếm dược linh thảo linh dược, đều muốn giao dịch với hắn, một số trưởng lão Kim Đan, tổ sư Nguyên Anh, cũng sẵn lòng đem vậy liệu đến nhờ Lý Ngọc luyện chế, nên mỗi tháng hắn thêm vào cũng được không ít tài nguyên và dược thảo.
Một hôm, Lý Ngọc mới vừa luyện chế xong một lò đan dược, lúc đi tới bên ngoài đan điện, nhìn thấy mấy người đang chơi đùa ở bên cạnh bàn đu dây.
Bạch Thanh Ảnh đi tới hỏi Lý Ngọc :"Chu sư muội đâu rồi?"
Lý Ngọc đáp :"Về nhà mẹ đẻ."
Trong thời gian này, Chu Tử Tuyền vẫn luôn ở lại nước Triệu, Khương Ly cũng bị Huyền Chân Tổ Sư sắp đặt cho bế quan, nên Ngọc Tuyền Phong hơi vắng vẻ chút, đến khi Bạch Thanh Ảnh và ba tỷ muội TRiệu thị tới chơi, mới hơi chút lộ ra náo nhiệt.
Bạch Thanh Ảnh lần này tới CÔn Luân, cũng không phải hoàn toàn đến chơi.
Nàng nhìn Lý Ngọc nói ra :"Nghe nói chưởng giáo chân nhân không ở đây, Côn Luân là do ngươi làm chủ?"
Lý Ngọc bật cười :"Côn Luân lớn như vậy, ta làm sao có thể làm chủ, chỉ là giúp đỡ sư phụ xử lý một vài chuyện nhỏ mà thôi."
Bạch Thanh Ảnh cũng mỉm cười nói ra :"Vừa vặn có một chuyện nhỏ muốn nhờ ngươi hỗ trợ, chắc ngươi sẽ không từ chối chứ?"
Ân tình mượn Kim Đan, Lý Ngọc đến nay vẫn chưa từng quên, nên hắn không chút do dự nói ra :"Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối."
Bạch Thanh Ảnh nói :"Vậy thì tốt, đan dược loại trừ đan độc, Giải Độc Đan cực phẩm, đều đặn cho Nga My ba trăm viên, chúng ta có thể dùng linh tệ mua, cũng có thể dùng Tiên Y đổi, sư tôn bế quan, nên gân đây loại đan dược này ở Nga My, không có ai luyện chế ra được."
Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi :"Nhiều như vậy?"
Đan dược loại trừ đan độc, Giải Độc Đan cực phẩm, mặc dù phẩm giai không phải quá cao, nhưng lại có yêu cầu cực cao về phẩm chất, Luyện Đan Sư tam phẩm chưa chắc đã luyện được, nhất định phải là Luyện Đan Sư tứ phẩm, hoặc Lý Ngọc xuất thủ, số định mức mỗi tháng của Côn Luân cũng không nhiều, người trong nhà dùng còn không đủ, nên trước đây đều chưa từng bán ra ngoài, chứ nói chỉ đến chuyện nàng còn muốn một phát ba trăm viên.
Lý Ngọc rất bất đắc dĩ nói :"Loại chuyện này ta thật còn không làm chủ được, yêu cầu trưởng lão đoàn thương nghị mới có thể quyết định, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không đáp ứng, Giải Độc Đan cực phẩm ở Côn Luân, trước giờ vẫn luôn không đủ dùng."
Bạch Thanh Ảnh nói :"ba trăm viên khong được thì một trăm viên cũng có thể thương lượng chứ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn đám Phán Nhị, Liên Nhi, Hinh Nhi, bị đan độc ảnh hưởng đến tu hành sao?"
Nhìn ba tỷ muội mắt to vụt sáng, Lý Ngọc suy nghĩ chút rồi nói :“nếu như Nga My có vật liệu, ta có thể giúp các ngươi luyện chế" Bạch Thanh Ảnh lần này tới, thực ra chính là mời Lý Ngọc xuất thủ, nghe vậy liền tươi cười, nói ra :"Tốt lắn, vậy chúng ta bây giờ đi luôn."
Lý Ngọc cũng không có lề mà, liên lập tức cùng các nàng rời khỏi Côn Luân, đi đến Nga My.
Bạch sư tỷ dẫn theo cả ba tỷ muội đích thân tới cửa nhờ vả, hắn không có cách nào từ chối, mà hắn luyện đan dược càng nhiều, có thể hấp thu linh dịch càng nhiều, bản thân áp súc pháp lực lại càng nhanh.
Luyện Đan đối với Lý Ngọc, chính là tu hành.