Chương 133 : Lực tín ngưỡng
Chương 133 : Lực tín ngưỡngChương 133 : Lực tín ngưỡng
Nga My động thiên.
Sau khi Lý Ngọc đi tới Nga My, liền bắt đầu luyện chế Giải Độc Đan.
Toàn bộ Nga My, có thể luyện chế được Giải Độc Đan cực phẩm, chỉ có sư tôn của Bạch Sư tỷ và ba tỷ muội TRiệu thị, nhưng mỗi tháng bà còn phải luyện chế nhiều đan dược khác, lại phải tu hành nữa, nên không có thời gian để làm hết, thành ra vật liệu Giải Độc Đan bị chất thành đống.
Lý Ngọc một lò có thể cho ra ba viên Giải Độc Đan cực phẩm, nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn chỉ duy trì trình độ một viên cực phẩm.
Cũng không phải hắn cắt xén ra hai viên trong đó, mà trong quá truyên luyện chế, Lý Ngọc để cho lò đan thần bí hấp thu đi hai phàn linh dịch, chỉ để lại một phần, nên chỉ luyện ra được một viên.
Hai phần linh dịch khác thì hóa thành linh lực tinh thuần nhất, trong đó chín phần bị lò đan hấp thu, còn một phần phản hồi lại cho Lý Ngọc, dùng để áp súc pháp lực bên trong linh mạch.
Tốc độ luyện chế đan dược của hắn rất nhanh, chỉ mất thời gian vài ngày, đã sử dụng hết sạch vật liệu luyện Giải Độc Đan của Nga My.
Lý Ngọc giao tất cả đan dược cho Bạch Thanh Ảnh, sau đó nói :"Chẳng mấy khi đến đây một chuyến, các ngươi còn cần đan dược gì, ta thuận tay giúp các ngươi luyện luôn."
Bạch Thanh Ảnh đi xin chỉ thị của chưởng giáo Nga My xong, một lúc sau, một phần vật liệu luyện đan liền được đưa đến trước mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhìn lướt qua thì thấy toàn là vật liệu đẳng cấp cao, có Thác Mạch Đan, Hồi KHí Đan cấp ba, cả vật liệu chính của Trúc Cơ Đan cũng có, Lý Ngọc thấy vậy thì cạn lời, xem ra bọn họ tính toán dí Lý Ngọc để nhổ lông dê đến cùng, nhưng lại không biết, thực ra Lý Ngọc cũng đang ở đây để nhổ lông dê của bọn họ.
Càng là vật liệu đẳng cấp cap, thì linh lực cung cấp cũng càng nhiều, lò đan kia càng được chữa trị nhiều vết nứt hơn.
Lý Ngọc rất mong chờ, tiếp tục chữa trị lò đan này về sau, không biết nó còn có thể mang lại cho hắn bất ngờ gì.
Ngoại trừ lúc đầu khi hắn chưa biết luyện đan, mà chỉ để lò đan thần bí hấp thu, thuận tiện trùng kích huyệt vị, về sau này, theo trình độ luyện đan của mình tăng lên, Lý Ngọc rất ít cho nó hấp thu những linh thảo linh dược trân quý kia, mà để dành để luyện đan dược, sau đó đem đi đổi linh tệ hoặc đan dược khác.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì không nên như vậy chút nào, hành vi keo kiệt trước kia của hắn thật nông cạn, vì lò đan này mới chính là bắp đùi to nhất của hắn.
Nga My động thiên, trong một đại điện nào đó.
Chưởng giáo Nga My nhìn chai đan dược cực phẩm trước mặt, trong lòng vô cùng hối hận.
Tông môn nào có được Lý Ngọc, liền không cần phải vì luyện chế đan dược đẳng cấp cao mà phát sầu.
Nếu như lúc hắn còn đang ở thời điểm Luyện Khí, bà bất chấp tất cả giữ hắn lại Nga My, vậy vị Luyện Đan Sư tam phẩm xuất sắc này bây giờ đã là người của Nga My rồi, nhưng giờ hắn đã là một trong Côn Luân Thất Tử, còn là đệ tử của Chưởng giáo Côn Luân, CÔn Luân đã trút nhiều tài nguyên xuống người hắn như thế, nên bây giờ sẽ không thể nào thả người... Nửa tháng sau, Lý Ngọc mới luyện xong đan dược của Nga My.
Nga My không giống với CÔn Luân, Côn Luân là Luyện Đan Sư nhiều, vật liệu ít, Nga My thì trái lại, Luyện Đan Sư của các nàng ít, trình độ phổ biến cũng không cao, rất nhiều đan dược đều phải mua sắm từ Côn Luân và Thiên Đạo Tông, nhưng vật liệu tôn kho lần này của bọn họ, đã bị hắn dọn sạch sẽ.
Bạch Thanh Ảnh mời Lý Ngọc ở lại Nga My thêm vài ngày, nhưng bị hắn nhã nhặn từ chối.
Hắn dừng lại ở Nga My đã không ít thời gian, vật liệu luyện đan tháng mới của Côn Luân cũng đã được đưa tới Ngọc Tuyền Phong, hắn nóng lòng trở về hấp thu vật liệu, chữa trị lò đan thần bí, để còn mở khóa công dụng mới.
Trở lại Côn Luân, Lý Ngọc một khắc cũng không nghỉ, bắt tay vào luyện chế đan dược.
Không cố gắng tối đa luyện chế ra càng nhiều đan dược nữa, bây giờ Lý Ngọc chỉ giữ lại số cần giao cho tông môn, còn lại dược liệu hắn đều cho lò Càn Khôn hấp thu, thời gian này hấp thu nhiều linh dược như vậy, lò đan cũng có biến hóa rất rõ ràng.
Mặc dù những vết nứt lớn trên thân lò không có gì thay đổi, nhưng những vết nứt nhỏ gần như đã được chữa trị hết, khiến thân lò biến thành trơn nhắn bóng loáng.
Ngọc Tuyền Phong.
Bên trong Đan Điện, Lý Ngọc đã luyện xong đan dược định mức tháng này cho tông môn, cũng đem toàn bộ số vật liệu còn thừa hấp thu hết.
Đột nhiên, vẻ mặt Lý Ngọc khẽ động, Ý thức chìm vào trong không gian của lò đan.
Có vẻ như là có biến động về lượng nên dẫn đến chất biến, sau khi hấp thu xong những linh thảo linh dược này xong, hắn cảm nhận được lò đan có dị động.
Chỉ thấy phía trên lò đan bị tàn phá kia, đột nhiên xuất hiện nhiều đốm sáng lấp lánh mầu vàng kim, nhìn như những còn nòng nọc bằng ánh sáng, không ngừng nhảy lên trên thân lò, trong lúc Lý Ngọc còn dang ngạc nhiên, thì những điểm sáng nhảy nhót này, đột nhiên nhảy ra khỏi lò, tràn vào ý thức của hắn.
Ý thức của hắn cũng lập tức trở về cơ thể, cùng lúc này, trong óc cũng hiện lên một số hình ảnh.
Hình ảnh đầu tiên là một bức họa, trên đó là một vùng đất rộng lớn, có một thân ảnh cường tráng, tay không đánh bại nhiều loại mãnh thú, như Hổ, Voi, xung quanh hắn có rất nhiêu người khác mặc váy da thú, chân dẫm lên thi thể đám thú, vây quanh bóng người cao lớn kia, vui vẻ hô hoán.
Sau đó hình ảnh thay đổi.
Bóng người kia đứng ở chỗ cao, phía dưới có vài người khác đang quỳ gối dưới đất, trong miệng thì lẩm bẩm gì đó, không ngừng lễ bái người kia.
Một tia lực lượng kỳ quái bay ra từ tỏng cơ thể những người đang quỳ bái nọ, tràn vào bóng người kia.
Sau đó hình ảnh lại thay đổi.
Những nhân loại viễn cổ kia, bắt đầu xây dựng miếu thờ một pho tượng, mà hình dáng pho tượng kia giống với bóng người kia như đúc, theo số lượng miếu thờ và pho tượng được xây lên ngày càng nhiều, người đến thăm viếng lại càng đông, mà lực lượng kỳ quái kia xuất hiện trong cơ thể bọn họ, đều bị những pho tượng kia hấp thu.
Hình ảnh vẫn tiếp tục biến hóa.
Phía trên mặt đấy rộng lớn, vô số pho tượng và miếu thờ được kiến tạo, tín đồ của pho tượng từ lác đác chục người, phát triển đến ngàn người, vạn người, mười vạn người, thậm chí nhiều hơn... Không biết qua bao lâu, từng cái pho tượng trong miếu thờ đột nhiên tỏa sáng hào quang, từng luồng kim quang một bay ra từ trong những pho tượng, rồi hội tụ chung về một chỗ, tạo thành một đoàn ánh sáng vô cùng to lớn, bị một người giống những pho tượng như đúc, hút vào thể nội.
Sau đó trên bầu trời xuất hiện một vòng hào quang năm mầu, người đó bay vào bên trong hào quang, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Hình ảnh đến đây là hết, trong đầu Lý Ngọc cũng đột nhiên hiểu ra.
Đây là một con đường tu đạo khác.
Một loại tu hành không quan tâm thiên phú, mà thông qua hấp thu lực tín ngưỡng của người khác, là một con đường tu hành khác, để tăng tu vi lên.
Lực lượng kỳ quái xuất hiện từ trong cơ thể những người phàm kia, chính là lực tín ngưỡng.
Lý Ngọc dùng thân phận tu tiên giả, giúp đỡ bọn họ giải quyết xong những khó khăn, mà người bình thường không giải quyết được, lấy được tín ngưỡng ít ỏi của bọn họ.
Loại lực lượng này không nhất thiết phải đến từ việc trực tiếp giúp đỡ bọn họ, mà chỉ liên quan đến suy nghĩ trong đầu và trong lòng họ, hôm đó Lý Ngọc nhiều lần triển lộ thần tích, nên cả những người vây xem cũng xuất hiện lực tín ngưỡng yếu ớt.
Loại lực tín ngưỡng này, những tu tiên giả khác không thể hấp thu trực tiếp được.
Đây hình như cũng không phải là hệ thống tu hành của thế giới này.
Lò Càn Khôn trong cơ thể Lý Ngọc, có tác dụng giống như một vật chuyển hóa khí, có thể đem các loại năng lượng khác nhau, chuyển hóa thành pháp lực cần thiết cho Lý Ngọc, rồi lại phản hồi về cho hắn.
Có được lò đan này lâu như vậy rồi, Lý Ngọc đã có thể tin chắc, nó không phải là đồ vật của giới này.
Theo hắn biết, Đại Thế Giới Huyền Thiên không có bất kỳ một kiện pháp bảo nào, có loại năng lực này, cho dù là tiên khí trong truyền thuyết, cũng không có công năng nghịch thiên như vậy.
Mà Lý Ngọc còn cảm giác, chính cái lò đan này cố ý dạy hắn cách thu thập lực tín ngưỡng.
Dù sao thì trong chuyện này, có lợi lớn nhất là nó, chứ không phải Lý Ngọc.
Mười thành lực tín ngưỡng, Lý Ngọc được nhiều nhất một thành, còn chín thành còn lại thì bị nó giữ lại để chữa trị cho chính mình.
Cái lò đan này, dường như tự có ý thức của riêng mình.
Nhưng mà Lý Ngọc cũng không lo lắng điều này sẽ gây bất lợi cho mình.
Không có lò đan này, cũng sẽ chẳng có hắn hôm nay, tính mạng của hắn đã kết thúc vào giây cuối cùng, trước khi xuyên không, sống thêm một ngày cũng đã là có lãi, nói gì đến việc đã có được thực lực như bây giờ.
Một người một lò, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Lý Ngọc bắt đầu suy tính về con đường tu đạo mới này cho mình, loại phương thức này, thay vì gọi là tu tiên, thì gọi là tạo thân còn đúng hơn.
Tín đồ càng nhiều, càng thành tâm, lực tín ngưỡng cung cấp càng nhiều, thì tốc độ tu hành cũng càng nhanh, so với tu tiên thì ưu điểm rõ ràng hơn rất nhiều, cái chính là nó còn không thèm tính đến thiên phú, chỉ cần có đủ tín đồ là được.
Vấn đế bây giờ là làm sao để có nhiều tín đồ như vậy, lại còn phải để cho bọn họ thành tâm tín ngưỡng hắn nữa.
Tự mình xây miếu lập tượng sẽ là vô dụng, người khác không tin cũng không thể bắt bọn họ tin, loại chuyện này coi trọng bốn chữ 'cam tâm tình nguyện, bắt buộc sẽ chẳng có bất kỳ tác dụng gì, nhưng làm sao để cho nhóm người ta cam tâm tình nguyện bây giờ...
Ba ngày sau, Lý Ngọc rời khỏi Côn Luân, nhanh chóng hướng nước Triệu chạy tới.
Sau khi cùng Chu Tử Tuyền vuốt ve an ủi nhau mấy ngày, lại bồi Linh Nhi chơi đùa, Lý Ngọc bắt đầu kế hoạch của mình.
Thủ đô nước TRiệu.
Một tháng trước, có một vị tiên sư cường đại, xuất hiện ở thủ đô nước Triệu, triển lộ ra rất nhiều thần tích, trước mắt vô số dân chúng nơi này.
Nào là gãy chân, mù mắt, hay là bệnh nan y khó chữa, bệnh nan y của những người phàm tục này, đối với tiên sư mà nói, chẳng phải là chuyện gì khó, hắn tiện tay cũng có thể trị lành, người thọt nhiều năm có thể vui vẻ nhảy nhót tại chỗ, tiểu cô nương trời sinh hai mắt bị mù, được tiên sư nhẹ nhàng vuốt ve đầu, lập tức nhìn thấy ánh sáng, một vị viên ngoại ăn đan dược tiên sư cho, sang tháng thứ hai vợ đã mang thai, hương hỏa gia tộc đã có người kế thừa...
Loại thủ đoạn thần tiên này, phàm nhân có từng gặp ở đâu?
Bọn họ chỉ biết là trên đời này có tồn tại tiên sư, mỗi vị tiên sư đều có được lực lượng cường đại, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng đa phân tiên sư đều bế quan tu hành ở trong động phủ của mình, theo đuổi đạo trường sinh, phàm nhân rất khó gặp được.
Chỉ có trong nhà vài vị quyên quý vương hầu, mới có thể cung phụng một ít tiên sư, nhưng người bình thường cũng không thể tiếp xúc đến bọn họ.
Nhưng vị tiên sư này lại không giống, hắn không keo kiệt chút tiên pháp nào, ở trên đường cứu trợ những phàm nhân khốn khổ, cũng chẳng cầu hồi báo, tạo thành một hình ảnh tươi sáng rõ nét, đối lập với những vị tiên sư khác, có được danh dự rất tốt trong lòng dân chúng ở thủ đô nước Triệu này.
Một số người được hắn cứ giúp, thậm chí còn lập bài vị trường sinh trong nhà, ngày đêm bái tế.
Sau khi tin tức truyên xa, khu vực xung quanh thành trì cũng có rất nhiều người mộ danh mà đến, tràn vào thủ đô nước Triệu, muốn nhìn thấy chân dung của tiên sư, đáng tiếc là từ ngày hiển lộ tiên pháp một tháng trước, sau khi bay đi trước mặt đám người, thì đã không còn tung tích của vị ấy nữa
Tận đến một tháng sau, xung quanh Đô Thành, mới lần nữa truyền đến tin tức của vị tiên sư kia.
Kinh đô có một vị quan thanh liêm, được dân chúng kính yêu sâu sắc, nhưng lại bất hạnh bị lâm bệnh nặng, ngay cả ngự y cũng thúc thủ vô sách, vốn tưởng rằng mệnh chẳng còn được bao lâu, nhưng một ngày lại thấy ngài ấy tự mình đứng lên, không chỉ bệnh tình khỏi hắn, mà cơ thể còn cường tráng hơn xưa, không kém gì những vị quan võ khác.
Sau đó mọi người tìm hiểu mới biết được, thì ra có một vị tiên sư trẻ tuổi đẹp trai xuất thủ, trị khỏi bệnh hiểm nghèo cho vị quan đó, còn cho hắn một vieen đan dược, sau khi vị quan này ăn vào, thân thể lập tức trở nên khỏe mạnh cường tráng, giống như trở lại thời còn trẻ.
Tiên sư trẻ tuổi đẹp trai, đó chẳng phải là cái vị tiên sư vừa ở đầu phố vương đô xuất hiện kia sao?
Mọi người còn đang bàn tán chuyện này, thì lại có tin tức mới truyền đến.
Một vị tiêu phu ở vùng ngoại ô, vô cùng hiếu thảo, chăm sóc mẹ già lớn tuổi trong nhà, khi còn trẻ cũng bởi vì cứu mẹ, mà liêu mạnh đánh nhau cùng Hổ dữ, bị nó cắn xuống một cánh tay, nhưng một buổi sáng sớm, hàng xóm lại nhìn thấy cánh tay của hắn lại lành lặn như cũ, hỏi ra mới biết là hắn đã gặp được một vị tiên sư trẻ tuổi...
Chuyện giống như vậy, lần lượt diễn ra ở phụ cận Vương Đô nước Triệu.
Rất nhiều người, đã nhận được sự giúp đỡ từ vị tiên sư kia.
Điều này cho thấy, vị tiên sư kia rất thích giúp đỡ những dân chúng khốn khổ, hoặc là những người tốt bụng, lương thiện, thế là trong lúc nhất thời, những vị phú thương giầu có ở khu vực Vương Đô, bắt đầu không hẹn mà cùng nhau sửa cầu, trải đường, mở thương khố ra bố thí dân nghèo, hy vọng có thể được tiên sư chú ý tới, nếu như có thể được tiên sư ban cho linh đan diệu dược thì càng tốt.
Rất nhiều người thậm chí còn tự phát đi theo dấu chân của tiên sư, mỗi khi nghe tin ngài ấy xuất hiện ở đâu, bọn họ sẽ theo tới.
Lúc này, ở một thôn trang phía thành tây của Vương Đô, có mấy trăm người đang tụ họp ở đây.
Sáng sớm hôm nay, có người nói thấy được tiên sư ở chỗ này, sau khi tin tức truyền ra thì có vô số người tranh nhau chạy đến, khiến cái thôn nhỏ ngày thường chẳng có ai đặt chân tới, nay bị vây chặt như nêm cối, chỉ tiếc là tiên sư đã sớm đi mất.
KHông nhìn thấy tiên sư, nhưng mọi người cũng chưa giải tán, mà tụ họp lại một chỗ, bàn luận về chuyện liên quan đến vị tiên sư này.
"Tiên sư cho ta viên đan dược kia quá thần kỳ, khiến cho Vương gia chúng ta lần nữa nối liền hương hỏa, ta chỉ muốn gặp ngài ấy lần nữa, để nói lời tạ ơn..."
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ tới cảm ơn ngài ấy, là tiên sư cho ta cái mệnh thứ hai."
"Thật hâm mộ các ngươi nhìn thấy tiên sư, ta chỉ muốn gặp mặt ngài ấy, để hỏi xem ta có tiên duyên hay không?”
"Ta muốn hỏi ngài ấy, làm sao có thể phát tài ..."...
Trong lúc đám người đang nghị luận, bỗng có một giọng nói đột nhiên xuất hiện :"Tiên sư đã giúp dân chúng làm nhiều chuyện như vậy, ta đề nghị nên xây dựng một tòa miếu cho ngài ấy."
Lời đê nghị này vừa xuất hiện, đã đưa tới mọi người thảo luận nhiệt tình.
"Những vị thần tiên có miếu, tiên sư cũng có thể có."
"Có lẽ nếu tiên sư vui vẻ, sẽ ban thưởng cho chúng ta càng nhiều tiên đan hơn nữa."
"Đề nghị này được đấy."
Đề nghị này đều được mọi người tán thưởng, lại có người nói :"Chỉ một cái miếu còn chưa đủ, tốt nhất nên đúc cho ngài ấy một cái tượng thần, như vậy chúng ta cũng có chỗ bái ngài ấy, không cần phải chạy loạn khắp nơi..."
Một vị viên ngoại giầu có nói :"Tiên xây dựng miếu ta ra, đừng ai tranh giành với ta!"
Có âm thanh bất mãn :"Ta cũng nhận ân tình của tiên sư, dựa vào cái gì để ngươi ra tiền, muốn ra thì mọi người cùng nhau ral"
"Ta là họa sĩ, ta có thể góp một bức hoa tiên sư."
"Ta là thợ đá, pho tượng tiên sư do ta điêu khắc."
"Ta không có tiền, cũng chẳng có tay nghề, nhưng lại có sức khỏe, lúc nào xây dựng miếu, các ngươi nhớ gọi ta... Vì tiên sư xây miếu lập tượng, đã trở thành mục đích chung, nên chẳng có ai phản đối cả, mọi người rất nhanh chóng thương thượng, rồi phân công công việc đâu ra đó, có tiên góp tiền, có sức góp sức, bàn thêm lúc nữa thì ngay cả địa chỉ xây miếu cũng đã chọn xong, ngày mai liền quyết định khởi công luôn.
Mà cái người đầu tiên đề nghị xây dựng miếu lập tượng gì đó, cũng được mọi người nhất trí tán thưởng, còn đang xem hắn là ai để nói lời cảm ơn, mới phát hiện ra người đó chẳng biết đã đi đâu, cũng chẳng biết tên là gì...