Chương 134: Báo Lên Côn Luân (1)
Chương 134: Báo Lên Côn Luân (1)Chương 134: Báo Lên Côn Luân (1)
Vương Đô, nước Triệu.
Một tòa tiên miếu mới được xây dựng hoàn thành, trong thời gian chưa đến nửa tháng, có thể nói là kỳ tích.
Chủ yếu là do dân chúng đến tham gia xây dựng miếu rất nhiều, nhân thủ không thiếu, tiền bạc vật liệu các thứ đều đầy đủ, mọi người còn chủ động đẩy nhanh tốc độ, làm ngày làm đêm, nên chẳng mấy chốc tiên miếu đã hoàn thành, mà tòa tiên miếu này vừa xây xong, đã trở thành tòa miếu thờ có hương khói cường thịnh nhất, ở phụ cận vương đô nước Triệu.
Trong nhà của dân chúng nước Triệu, cũng cung phụng rất nhiều thần tiên.
Ví dụng như bái Thần Gió, Thân Mưa, khẩn cầu cho nước Triệu mưa thuật gió hòa, bái Thân Cốc để cầu mùa vụ lương thực bội thu, bái Thần Tài để hy vọng buôn bán thuận lợi, tiền bạc chảy vào nhà, bái Thần y để hy vọng thân thể khỏe mạnh, không bệnh vô tai, ... nhưng những vị thần tiên này, đều nhìn không thấy, sờ không được, có bái cũng như không, chẳng qua cũng chỉ là lấy lệ để cầu sự an ủi tâm lý.
Mà tiên sư được cung phụng ở trong tiên miếu này, lại là một vị tiên sư sẽ thực sự giúp đỡ dân chúng, nên thu hút hương khói tự nhiên sẽ nhiều hơn.
Bên ngoài tiên miếu, Lý Ngọc sử dụng pháp thuật che đậy khuôn mặt, nhìn đám người ra vào trong tòa miếu.
Lúc bọn họ đang tế bái trước pho tượng tỏng tòa miếu, một tia lực lượng kỳ quái liền xuất hiện trong cơ thể bọn họ, bị hút vào bên trong pho tượng.
Pho tượng ở bên trong tiên miếu kia, Lý Ngọc đã dùng phương pháp đặc thù, tế luyện qua một giọt tinh huyết, có thể hấp thu được lực tín ngưỡng.
Nên hắn cũng có thể thu lấy lực tín ngưỡng, đã được pho tượng tích lũy từng li tường tí một, bất cứ lúc nào.
Trước mắt thì những người tới đây tế bái, cũng chỉ có hơn phân nửa là sẽ sản sinh ra lực tín ngưỡng, mà đều là rất nhỏ yếu, hiển nhiên là tín đồ kiên định cũng không nhiều lắm,
Điều này cũng rất bình thường, ai cũng đều thực tế cả, những người được hắn trợ giúp trực tiếp thì trong lòng mới tràn ngập cảm kích hắn, còn bọn họ chẳng được chỗ tốt nào, dựa vào đâu mà tín ngưỡng hắn.
Bên ngoài tiên miếu có một cái hòm gỗ lớn.
Tín đồ tới đây tế bái, sẽ đem nguyện vọng của mình viết lên trên giấy, sau đó bỏ vào trong hòm gỗ kia.
Những dân chúng này e là coi hắn như thần đèn, cầu được ước thấy mà không phải tiên sư, mọi người còn sợ hắn tìm nhầm người, nên trên tờ giấy nguyện vọng còn ghi cả tên tuổi địa chỉ, chính xác đến hộ thứ mấy của thôn nào nữa.
Vì để duy trì sự tín ngưỡng của dân chúng, Lý Ngọc cũng đành phải đem những tờ giấy trong hòm ra xem một lượt.
Nội dung trên đó thì đủ loại, viết gì cũng có.
Có người có thể hy vọng tiên sư thi triển tiên thuật, để biến vợ của hắn thành một cô gái trẻ tuổi và hấp dẫn, có người còn hy vọng có thể một đêm liền phất, khẩn cầu tiên sư ban cho hắn một ngàn lượng vàng, có người còn muốn Lý Ngọc phù hộ hắn thăng quan phát tài, mà tốt nhất là chết thêm một bà vợ... Loại nguyện vọng như vậy, chiếm đa số những tờ giấy nguyện vọng này.
Đối với những loại nguyện vọng không đáng tin cậy, chỉ muốn hưởng mà không muốn làm, hoặc nội dung yêu cầu không hợp lý, .. này, Lý Ngọc tiện tay thiêu hủy.
Còn dư lại, cũng có vài chục cái.
Có một thiếu nữ, bởi vì trên mặt có một cái bớt, nên luôn bị người bên cạnh cười nhạo, hy vọng tiên sư có thể giúp nàng xóa cái bớt trên mặt đi.
Có một vị lão nông, mỗi ngày đều phải đi tận vài dặm để lấy nước, hết sức bất tiện, hy vọng tiên sư có thể ban cho hắn một cái giếng.
Có bình dân bị thiếu niên hư hỏng của phủ tể tướng ức hiếp, hy vọng tiên sư có thể xuất thủ, trừng trị kẻ ác.......
Những yêu cầu này cực kỳ chất phác, với hắn cũng chẳng phải là việc khó gì, tiện tay mà thôi, nên Lý Ngọc ghi nhớ kỹ lại.
Đạo tín ngưỡng này, mặc dù không cần hắn phải ngồi một chỗ tu hành, nhưng cũng không phải nằm không mà thu được lực tín ngưỡng, nhưng may mà những nguyện vọng này hắn chỉ cần làm một lần, là có thể có được mấy tín đồ vĩnh cửu.
Lý Ngọc không khỏi liên tưởng đến một số hình ảnh mà lò đan cho xem kia.
Đó xem như là giai đoạn mới bắt đầu, nhân loại vừa mới ra đời, còn đang ở thời kỳ ăn lông ở lỗ, chỉ cần có thực lực tuyệt đối, là có thể trở thành thủ lĩnh và tín ngưỡng của bộ tộc.
Nhưng thời đại bây giờ sớm đã thay đổi.
Đám dân chúng sớm đã biết được sự tồn tại của tiên sư, giả thần giả quỷ là vô dụng, muốn để cho dân chúng tín ngưỡng, thì phải làm ra những việc thiết thực. ...
Một chỗ thôn xóm ở ngoại thành Vương đô.
"Sao ngươi lại chạy tới đây rồi?"
"Đồ quái dị, đừng có tới dọa người!"
"Mau cút về nhà!"
"Nếu ta là ngươi, còn không bằng chết đi cho xong."
Một đám thiếu niên thiếu nữ, đang chỉ trỏ về phía một thiếu nữ có cái bớt mầu tím bao trùm trên mặt, cười nhạo không ngớt, thiếu nữ này dường như đã sớm quen thuộc với những lời vũ nhục này, cúi đầu yên lặng, rồi chạy một mạch trở về trong một ngôi nhà, đóng cổng lại.
Nhưng khi nàng quay người lại, thì không khỏi sững sờ.
Vì nàng thấy một người đang đứng ở trong sân.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vị này, nhưng cũng không lạ lãm.
Hình ảnh Pho tượng trong tiên miếu xuất hiện trong đầu nàng, thiếu nữ kinh ngạc thốt lên :"Tiên sư..."
Một lúc sau, thiếu nữ nhìn màn nước, không thể tin nổi khi nhìn thấy một khuôn mặt mịn màng, không có một chút khuyết điểm nào, lệ nóng doanh tròng...
Màn nước chầm chậm tiêu tán, vị đó cũng biết mất từ lâu.
Trên không trung, tâm tình Lý Ngọc có chút sung sướng. Đây có lẽ là một trong những giá trị của tu hành, chuyện với hắn chỉ là tiện tay làm, lại có thể triệt dể thay đổi cuộc đời người khác.
Nếu như nói tu tiên là xuất thế, yêu cầu phải giải quyết xong trần duyên, đoạn tình duyệt dục, một mình tu hành, thì đạo tín ngưỡng lại chính là tham gia, dùng ngàn vạn tín đồ, thành tựu đại đạo vô thượng.
Một thôn nhỏ của nước Triệu.
Sáng sớm, một vị lão nông sau khi rời giường, đang định nhấc lên đòn gánh đi tới ngoài mười dặm để lấy nước, thì phát hiện chỗ góc nhà đã có thêm một cái giếng, sau khi ngạc nhiên trong nháy mắt, lão nông liền lộ vẻ mặt cuồng hỷ, run giọng nói :"Tiên sư hiển linh, tiên sư hiển linh..."
Lý Ngọc đã hoàn thành xong tâm nguyện của thiếu nữ và lão nông, cũng cảm nhận được rõ ràng, lực tín ngưỡng của bọn họ mạnh hơn rất nhiều, so với những người khác.
Mà hiệu ứng dây chuyên sau đó cũng rất tốt, những người khác đến tế bái tiên miếu, sau khi nghe chuyện của bọn họ, cũng sinh ra lực tín ngưỡng, mặc dù không mạnh mẽ bằng của hai người kia, nhưng lại mạnh hơn so với những người bình thường khác.
Mặc dù với loại tốc độ này, hắn cũng không biết sẽ phải giúp đỡ người tới bao giờ, nhưng vạn sự khởi đầu nan, lượng biến tới trình độ nhất định, cũng sẽ chất biến.
Lý Ngọc lấy ra một tờ giấy khác, tới mục tiêu tiếp theo. ...
Vương Đô nước Triệu.
Trong một đại viện của một tòa nhà cao cửa rộng.
Một người phụ nữ bị nhét miếng vải gấm trong miệng, toàn bộ cơ thể thì bị trói, không ngừng giấy giụa trên giường, một thanh niên ăm mặc trang phục lộng lẫy, hai chay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới bên cạnh giường, ánh mắt tham lam như dán vào cơ thể đầy đặn của người phụ nữ.
Bàn tay người thanh niên mơn trớn giương mặt của người phụ nữ, lắc đầu nói :"đi theo một tên tiểu lại nho nhỏ, thì có cái gì tốt chứ, theo bổn công tử, muốn gì có cái đó, sẽ không bạc đãi ngươi!"
Người phụ nữ mặc dù còn đang kịch liệt giãy giụa, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Cho tới lúc người thanh nhiên đưa bàn tay định kéo váy của người phụ nữ xuống, thì cửa phòng bỗng bị mở ra từ bên ngoài, hắn quay đầu lại, tức giận quát lên :"Nói bao nhiêu lần rồi, những lúc như này, đừng có quấy rầy bổn công tử..."
Hắn nói xong thì trên mặt bỗng trở nên ngưng trọng, bởi vì người bước vào là người mà hắn không nhận ra.
Nơi này là dinh phủ của tể tướng, người ngoài làm sao vào được?
Ngày thường làm nhiều việc trái với lương tâm, nên gặp tình huống này thì trong lòng liền kinh nghi bất định, cũng không còn để ý đến người phụ nữ đang bị trói trên giường kia nữa, mà lập tức gào lên :"Người đâu, người đâu tới đây!"
Tiếng bước chân lục tục chạy đến, hơn mười tên hộ vệ tràn vào trong phòng.
Ánh mắt Lý Ngọc đảo qua, phát hiện ra thế mà có cả hai vị tu tiên giả Luyện Khí tầng ba.
Lý Ngọc phóng ra một chút linh áp, tất cả đám hộ vệ, kể cả hai vị tu tiên giả trong đó, đều bị linh áp làm cho nhữn hết cả đầu gối, run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.
Ánh mắt Lý Ngọc nhìn về phía người thanh niên kia, bên trong tiên miếu có hơn mười tờ giấy, đều tố cáo tội trạng của người này, nào là cưỡng đoạt dân nữ, hành hung giữa phố, có cả mạng người chết dưới tay thủ hạ của hắn, nếu như những tội danh này đều là thật, thì hắn có chết mười lần cũng chưa đủ.
Lý Ngọc cũng không hành quyết hắn luôn tại chỗ, vì Tu tiên giới có quy củ, các tông môn cũng đều có quy định cùng loại, đó là tu tiên giả không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của các vương triều trong thế tục, ít nhất là không được sử dụng pháp thuật với phàm nhân, nếu không thì vương triều thế tục sẽ bị rối loạn hoàn toàn.
Mặc dù quy luật này cũng chẳng cản được Lý Ngọc, nhưng hắn cũng không phá lệ.
Lý Ngọc quơ ống tay áo, dẫn theo người phụ nữ cùng với người thanh niên đã sớm bị dọa cho ngu cả người bay đi.
Một lúc sau, ở một chỗ quan nha của Vương Đô nước Triệu.
Một người thanh niên vẻ mặt mờ mịt, đang ngồi trên công đường, mỗi câu mỗi chữ nói ra, đều là những hành vi phạm tội của chính mình.
Một tên quan viên ở trong nội đường nghe đến mức kinh hồn bạt vía, người trước mắt là cháu độc tôn của phủ tể tướng, mặc dù tên đó đã phạm vaò rất nhiều bản án, có giết mười lần cũng chẳng quá đáng, nhưng hắn thực sự có thể xử lý sao?
Xử lý đối phương xong, cái mũ trên đầu của hắn cũng mất.
Nhưng người đưa tên này tới đây lại là một vị tiên sư, mặc dù hắn hơi khó hiểu, khi một vị tiên sư cao cao tại thượng, lại đi nhúng tay vào sự vụ của thế tục, nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, nhanh trí đem thanh niên này hạ ngục, đảm bảo nhất định sẽ cho tiên sư một cái công đạo, cho dân chúng một cái công đạo.
Bên ngoài công đường, dân chúng vây xem nhiều vô kể, đều đang nghị luận.
"Tên họ Trịnh này đã làm bao nhiêu chuyệt ác, chết không có gì đáng tiếc."
"Tiên sư đại nhân cuối cùng cũng vì dân trừ hại..."
"Con ta ở dưới cửu tuyên, cuối cùng có thể nhắm mắt, bắt đầu từ ngày mai, lão thân mỗi ngày đều tới tiên miếu triều bái!"...