Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 190 - Chương 134 : Báo Lên Côn Luân (2)

Chương 134 : Báo lên Côn Luân (2) Chương 134 : Báo lên Côn Luân (2)Chương 134 : Báo lên Côn Luân (2)

Lý Ngọc giao người thanh niên cho quan phủ xong, lại bông bênh mà đi giữa lúc đám dân chúng đang lễ bái.

Nhưng rất nhanh đã có một đội ngũ vội vàng chạy tới quan nha, một người trung niên trâm giọng hỏi :"Công tử đâu?"

Vị Huyện lệnh kia kinh hồn bạt vía, lắp bắp :"Ở, ở trong đại lao..."

Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng, dọa dẫm :"Ngươi thật to gan, người của phủ tể tướng mà ngươi cũng dám bắt, lập tức đi thả công tử ra ngay, nếu công tử xảy ra chuyện gì, cẩn thận đầu chó của ngươi!"

Vị huyện lệnh này quả nhiên ở thế khó xử, một bên là tể tướng, một bên là tiên sư, hắn có mấy cái đầu để mà đắc tội chứ...

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể lựa chọn thả người, Trịnh gia không chỉ là nhà của tể tướng, mà nghe nói nhà bọn họ còn có một vị lão tổ Trúc Cơ Kỳ, là người của CÔn Luân, đây chính là lão quái vật sống hơn hai trăm năm, khẳng định là mạnh mẽ hơn so với vị tiên sư trẻ tuổi kia...

Nghĩ như vậy, hắn vẫn phải lựa chọn chính xác.

Mà thực tế thì hắn cũng chỉ có một lựa chọn này.

Trịnh Nguyên đi theo huyện nha từ trong đại lao đi ra, người trung niên bên cạnh nói với hắn :"Công tử, ngài không cần lo lắng, người nọ hẳn là đệ tử phái Côn Luân, Côn Luân có môn quy, tu tiên giả không thể chen chân vào chuyện của thế tục, càng không thể xuất thủ với phàm nhân, nếu hắn còn dám làm khó dễ ngươi, lão tổ sẽ báo cáo lên Côn Luân..."

Trịnh Nguyên đi ra khỏi huyện nha, khinh thường nhếch miệng, nhìn đám người vây xem, thản nhiên nói :"Ha ha ha, tiên sư thì thế nào chứ, có thể tóm bổn công tử thì thế nào chứ?”

Mọi người đối với sự ngông cuồng của hắn, vô cùng tức giận nhưng lại không dám nói gì, không nghĩ tới ngay cả tiên sư xuất thủ, cũng không thể khiến tên ác tặc này đền tội.

Nhưng khi trong lòng bọn họ mới chỉ dâng lên ý nghĩ như vậy, thì bên tai nghe được một tiếng sấm nổ.

Mọi người đều cảm thấy kinh hãi, giữa buổi trưa nắng chang chang, trời quang mây tạnh, tiếng sấm tới từ đâu?

Sau đó bọn họ nhìn thấy một tia sét từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp bổ vào trên đầu công tử Trịnh gia.

Trịnh Nguyên vừa mới ngang ngược càn rỡ không thôi, lúc này đã bị ngã xuống đất, co quắp mấy cái rồi không còn động đậy gì nữa.

Một màn đột nhiên xuất hiện này, khiến hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay sau đó là một hồi reo hò được bộc phát ra.

"Trời xanh có mắt!"

"Tên ác tặc này, cuối cùng cũng bị trời phạt!"

"Trời phạt gì chứ, nhất định là tiên sư xuất thủ!"

Công tử Trịnh gia tội ác chồng chất, bị thiên lôi bổ xuống đã đền tội, đám dân chúng không khỏi reo hò vui vẻ, người Trịnh gia cũng bị bất ngờ, càng thêm sợ hãi, vội vàng đem thi thể của Trịnh Nguyên, chật vật rời đi. Mà sau khi chuyện này bị truyền ra, cánh cửa tiên miếu ở ngoài thành cách đó không xa, suýt bị dân chúng chen chúc tới lễ bái đạp gãy.

Lý Ngọc ẩn thân, lơ lửng trong không trung, cảm nhận được lực tín ngưỡng ở phía dưới bạo tăng.

Lúc trước hắn đều trợ giúp chính xác một loại người, nhưng lần này là vì dân trừ hại, nên người được lợi là rất nhiều dân chúng, nên thoáng cái đã tăng lên rất nhiều tín đồ, cũng không uổng công hắn phá lệ xuất thủ.

Một phần vì có quan hệ với chức nghiệp của kiếp trước, nên hắn đặc biệt chán ghét đối với loại người phạm tội tày trời này.

Xử lý xong những chuyện này, Lý Ngọc liền trở lại Côn Luân.

Chưởng giáo bế quan, tông môn còn rất nhiều chuyện ứ đọng cần giải quyết, lại còn phải đúng giờ đi học pháp thuật ở chỗ Tần sư tỷ, còn phải đi làm việc tốt để duy trì tín đồ, nên thời gian này Lý Ngọc bận đến tối tăm mặt mũi.

Một hôm, Lý Ngọc đang tu hành, thì đệ tử Ngọc Hư Phong đưa tin, tông môn có một chuyện yêu cầu phải xử lý.

Vì là đệ tử của chưởng giáo, nên quyền lực của Lý Ngọc cũng không nhỏ, trừ những việc dính dáng đến phân phối tài nguyên, yêu cầu phải có Trưởng Lão Đoàn thương nghị ra, thì tất cả mọi chuyện hắn đều có quyền xử trí.

Thậm chí có thể nói, nếu chưởng giáo không có ở đây, hắn gần như là Chưởng giáo.

Lý Ngọc đi tới Ngọc Hư Cung, nghe đệ tử chấp sự nói qua, mới biết được, có đệ tử của tông môn xuất thủ với phàm nhân ở bên ngoài, gây ra nhân mạng, mà phàm nhân kia vừa đúng lúc lại là hậu nhân của một vị trưởng lão Trúc Cơ trong tông môn, vị trường lão Trúc Cơ kia dẫn theo nhân chứng, cùng bức họa của đệ tử kia, đến bẩm báo Ngọc Hư Cung.

Chuyện này, thực ra cũng không coi ra chuyện nhỏ được.

Côn Luân là môn phái chính đạo, nên có rất nhiều trói buộc đối với những hành vi của môn hạ đệ tử trong tông môn, một cái trong đó, chính là không được nhúng tay vào chuyện của thế tục, cũng như không được sử dụng pháp thuật với phàm nhân, nếu như có vi phạm, nhẹ thì diện bích sám hối, nặng thì trục xuất khỏi tông môn.

Đương nhiên, cụ thể muốn xử lý thế nào, còn phải xem chưởng giáo chân nhân.

Mà hiện tại là xem Lý Ngọc.

Bên trong Ngọc Hư Cung.

Một vị lão giả râu tóc bạc trắng, đang dặn dò một người trung niên :"Người lát nữa ngươi nhìn thấy là đệ tử của chưởng giáo, hắn có địa vị rất cao trong tông môn, lão phu còn lâu mới so được, nên ngàn vạn lần không được mạo phạm..."

"Lão tổ tông yên tâm!"

Người trung niên kia còn là lần đầu tiên tới một nơi tiên cảnh như này, trong lòng còn chưa bình tĩnh lại, nghe lão tổ tông dặn dò thì gật đầu như băm tỏi.

Lý Ngọc đi vào Ngọc Hư Cung, vị lão giả Trúc Cơ ôm quyền khom người, cung kính nói :"Gặp qua đệ tử chưởng giáo!"

Lý Ngọc phất phất tay, nói ra :'miễn lễ, nghe nói các ngươi muốn cáo trạng một tên đệ tử, hắn tu hành ở phong nào? Có biết tên họ không?” Vị lão giả Trúc Cơ kia đáp :"Hồi đệ tử chưởng giáo, mặc dù không biết tính danh của hắn, nhưng có bức họa của hắn, mời đệ tử chưởng giáo minh xét."

Nói xong lão quay sang nói với người trung niên kia :"Nhanh, đem bức họa dâng lên cho đệ tử Chưởng giáo!

Người trung niên kia cầm bức họa trong tay, đang định mở ra, thì ngẩng đầu lên nhìn người phía trước một cái, sau đó cả người như bị điểm huyệt, ngẩn ngơ tại chỗ không có phản ứng.

Lão giả Trúc Cơ kia nhăn mày, thúc giục :"Còn ngây ra đó làm gì?"

Người trung niên bày ra bộ mặt tươi cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn đang khóc, run rẩy nói :"Không, không báo, chúng ta không báo..."

Ai biết được tiên sư trẻ tuổi kia, lại là đệ tử của Chưởng giáo CÔn Luân chứ.

Đứng trước mặt đại nhân vật như vậy, còn đi cáo trạng người ta nữa.

Người trung niên trong lòng vô cùng sợ hãi, lập tức hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

"Cái loại không có tiên đồ!"

Lão tổ Trúc Cơ của Trịnh Gia trừng mắt lườm người trung niên kia một cái, rồi nhặt bức họa dưới mặt đất lên, sau khi mở ra thì biểu lộ cũng ngẩn cả người, sau đó thì cảm giác trước mắt tối sâm.

Thế quái nào lại là vị này?

Lý Ngọc tiếp nhận bức họa kia, nhìn thoáng qua lão giả Trúc Cơ này, chậm rãi nói từng câu :"Cưỡng đoạt dân nữ, giết người trên phố, Trịnh trưởng lão, hậu nhân Trịnh gia các ngươi thật không tưởng tượng nổi nữa..."

Lão giả Trúc Cơ cúi đầu xuống, lập tức nói :"Xin đệ tử chưởng giáo thứ tội, đều là do lão phu quản giáo không nghiêm, mới khiến cho gia tộc có loại súc sinh như này, lão hủ sẽ thanh lý môn hộ, nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo."

"KHông phải một cái công đạo cho ta, mà là cho dân chúng nước Triệu một cái công đạo."

"Dạ dạ dạ.......

Vương Đô nước Triệu.

Hai ngày nay có đại sự xảy ra.

Tể tướng đại nhân quyền thế ngập trời, đột nhiên từ quan thoái ẩn, khiến rất nhiều người vội vàng không kịp chuẩn bị.

Trịnh gia ở nước Triệu đứng vững vàng hơn hai trăm năm, trải qua nhiều vô số quân chủ, vẫn như cũ không đổ, đương nhiên có nguyên nhân, lão tổ Trịnh gia là một vị tiên sư có tuổi thọ hơn hai trăm tuổi, che chở Trịnh gia hơn hai trăm năm cường thịnh không suy, ngay cả Hoàng Thất cũng phải kiêng ky ba phần.

Trăm năm qua, Trịnh gia thao túng triều chính, kết bè kết cánh, con cháu Trịnh gia càng xem luật pháp như không, ức hiếp dân chúng khắp nơi, khiến mọi người đều oán giận mà không dám nói gì.

Giờ đây gia chủ Trịnh Gia không những chủ động từ quan, còn chủ động đi khai báo rất nhiều tội trạng của con cháu Trịnh gia, tự tay tống rất nhiều con em trong gia tộc vào đại lao, nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Loại người này hoàn toàn tỉnh ngộ ư, đương nhiên không phải. Bọn họ nhất định đã nhận được áp lực mà không thể chống đỡ được.

Lại liên tưởng đến chuyện mới xảy ra gân đây, Trịnh Nguyên bị sét đánh chết ngay trước cửa huyện nha, đến cùng vì nguyên nhân gì, khiến Trịnh gia phải làm ra hành động như vậy, không cần nói cũng biết.

Không thể tưởng tượng được vị tiên sư trẻ tuổi kia, thế mà lại có năng lực lớn như vậy, ngay cả đến lão tổ Trịnh gia cũng phải nhượng bộ đến tình trạng như này.

Trông lúc nhất thời, rất nhiều dân chúng nước Triệu lại rồng rắn lũ lượt kéo nhau đến tiên miếu, khiến cho nơi này hương khói không dứt.

Tiên miếu nơi khác, bọn họ có thành tâm cúng bái, cũng vĩnh viễn không có thần tiên hiển linh.

Nhưng chỗ tiên miếu này, lại thờ phụng một vị tiên sư còn sống sờ sờ, một vị tiên sư sẽ thỏa mãi nguyện vọng của bọn họ.

Cô nương xấu xí sau một đêm biến thành đẹp như tiên nữ.

Trương lão hán muốn cầu một cái giếng, ngày hôm sau đã có.

Người bị thiếu niên hư hỏng ức hiếp, đem nguyện vọng viết trên tờ giấy, không đến hai ngày thì vị thiếu niên hư hỏng kia liền bị sét đánh chết, mà ngay cả gia tộc cũng đều biến mất.

Chỉ cần không phải kẻ đần, cũng đều biết phải đến bái người nào.

Sau khi Trịnh gia rớt đài, Lý Ngọc nhận được lực tín ngưỡng tăng vọt, những cố gắng trong thời gian này của hắn quả nhiên không có uổng phí, mặc dù có thể xem nhẹ lực tín ngưỡng của một người, nhưng tụ tập thành nhiều, thì cũng rất khả quan.

Quang trọng là, lực tín ngưỡng sau khi chuyển hóa thành pháp lực, lại đều là không thuộc tính, hắn có thể dùng nó để trùng kích bất kỳ một cái linh mạch nào.

Nếu có thể bảo trì loại tốc độ này, trong vòng một năm, Kết Đan là trong tâm tay.
Bình Luận (0)
Comment