Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 191 - Chương 135: Kết Đan

Chương 135: Kết Đan Chương 135: Kết ĐanChương 135: Kết Đan

Lý Ngọc trở lại CÔn Luân xử lý công việc vài ngày, lúc hắn tới tiên miếu ở nước Triệu lần nữa, thì phát hiện tín đồ tới tiên miếu ít hơn mấy phần, so với mấy ngày trước, lực tín ngưỡng cũng hạ thấp xuống.

Mà hòm gỗ đã bị nhét đầy giấy ghi nguyện vọng, không để thêm được nữa.

Lý Ngọc tất nhiên hiểu rõ nguyên nhân trong này.

Mọi người đều thực tế, nếu muốn tiếp tục mời chào tín đồ nhiều hơn, hắn phải bảo trì được cảm giác tồn tại của mình, không thì sẽ rất nhanh bị quên đi, đồng nghĩa với không có cách nào đạt được lực tín ngưỡng.

Nhưng nếu cứ như vậy, hắn sẽ phải suốt ngày trợ giúp đám tín đồ này thực hiện nguyện vọng, không làm dược việc gì khác nữa.

Tiếp tục như vậy, không phải là cách.

Lực tín ngưỡng của phàm nhân cực kỳ yếu ớt, lại cần phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực đi bảo vệ, việc hắn trả giá và thu lại không những không cân bằng, thậm chí còn "bị lỗ" so với việc bản thân tự tu hành.

Hắn nhất định phải tìm thêm trợ thủ.

Vì thế, sau khi trở lại Côn Luân, Lý Ngọc nhờ Ngô Thông đăng một cái thông báo đầu tiên, ở trên Côn Luân Nguyệt Báo.

Hắn chuẩn bị nhận một vài vị đệ tử, đi phụ trách bảo vệ tiên miếu, hàng ngày trợ giúp dân chúng, mời chào tín đồ.

Đa số yêu cầu của dân chúng, đệ tử Luyện Khí Kỳ đã có thể thỏa mãn.

Thù lao mỗi tháng cho một vị đệ tử là hai trăm linh tệ.

Mức thù lao này là khá hậu hĩnh đối với một đệ tử bình thường, chẳng cần làm nhiệm vụ gì nguy hiểm, lại có thể nhận được linh tệ gấp mấy lần ngày thường, khuyết điểm duy nhất là linh khí ở thế tục mỏng manh, bất lợi đối với việc tu hành.

Nhưng trước số thù lao này, căn bản không tính là vấn đề gì lớn.

Mỗi tháng hai trăm linh tệ, năm tháng là đủ một viên Thông Mạch Đan, hoàn toàn có thể bù đắp được cái khuyết điểm không đủ linh khí kia.

Thông báo này vừa phát ra, trong vòng một ngày, người báo danh đã vượt qua năm trăm, trong khi dự định ban đầu của Lý Ngọc, chỉ là nhận năm người.

Ngô Thông đem bản danh sách dày cộp đưa cho Lý Ngọc, khó hiểu hỏi :"Sao tự dưng ngươi lại nghĩ đi giúp đỡ đám người phàm tục kia?”

Lý Ngọc chưa nói cho hắn về chuyện liên quan đến lực tín ngưỡng, cười nói :"Ta lớn lên từ bé ở nước Triệu, bây giờ đã có năng lực, nên nghĩ làm chút sự tình cho dân chúng quê hương.”

Ngô Thông cũng chẳng hoài nghi gì, chỉ bảo hắn :"Thực ra những chuyện này không cần ngươi tự bỏ linh tệ ra, ngươi chỉ cân dùng thân phận đệ tử chưởng giáo, tùy ý phát một cái mệnh lệnh xuống, Hoàng Thất nước Triệu lại chẳng đem mọi chuyện làm phát xong luôn, đệ tử tông môn cũng sẽ nghe lời ngươi điều khiển..."

Lời nói của Ngô Thông, có thể nói là một câu đề tỉnh người trong mộng. Lý Ngọc tí nữa thì quên, trong vòng ngàn dặm xung quanh đây, Côn Luân mới chính là chủ nhân duy nhất.

Những vương triều thế tục này, chỉ là phụ thuộc dưới trướng của Côn Luân.

Cho dù là vương triều thay đổi, hay Hoàng Thất đổi chủ, đều là một câu của chưởng giáo Côn Luân định đoạt.

Thậm chí không cần đến Chưởng giáo, một vị trưởng lão Kim Đan Kỳ, cũng có thể quyết định hưng suy của một vương triều thế tục bất kỳ.

Cái quy định Tu tiên giả không thể nhúng tay thế tục, chỉ trói buộc đối với đệ tử bình thường, tránh cho bọn họ tự tung tự tác, ỷ vào thực lực cao, muốn làm gì thì làm, còn lấy danh nghĩa của tông môn, lại có thể trói buộc được vương triều của thế tục.

Lệnh cho bọn họ xây dựng một vài cái tiên miếu, phối hợp với đệ tử Côn Luân, trừ gian diệt ác, trừng tị tham quan ác lại, bọn họ đâu dám không phối hợp?

Đối với Côn Luân thì đây chỉ là chuyện nhỏ, thậm chỉ không cần thông qua Trưởng Lão Đoàn thương nghị, Lý Ngọc tự mình có thể quyết định.

Từ biệt Ngô Thông, Lý Ngọc đi tới một ngọn núi.

Đệ tử thủ phong nhìn thấy Lý Ngọc, lập tức chắp tay hành lễ :"Tham kiến Lý sư huynh!".

Trong lòng vị đệ tử này đang rất khó hiểu, vì Ngọc Hoàng Phong là nơi thanh nhàn, chuyên phụ trách sự vụ của thế tục, thường ngày rất hiếm có người tới, hôm nay không biết ngọn gió nào thổi, thế mà đem vị đại nhân vật này thổi qua...

Lý Ngọc gặp trưởng lão Ngọc Hoàng Phong trao đổi một lúc, sau đó ban một đạo mệnh lệnh xuống.

Bắt đầu từ hôm nay, trong ba mươi bảy nước dưới sự quản hạt của Côn Luân, mỗi tòa thành trì đều phải thiết lập một nơi đóng quân, mỗi nơi có năm vị đệ tử Luyện Khí tâng bốn trở lên, luân phiên theo tháng đóng ở đó, chức trách của bọn họ chính là thể nghiệm và quan sát dân tình, giám sát quan phủ, quan phủ của các quốc gia cũng cần phối hợp với những đệ tử Côn Luân này.

Những đệ tử phải thường trú ở bên ngoài có đãi ngộ phong phú, linh tệ nhận được mỗi tháng, đều do Ngọc Tuyên Phong chỉ trả.

Linh tệ của Lý Ngọc đã nhiều đến mức không tiêu hết, mà tài nguyên tu hành cần thiết của hắn, thì linh tệ lại mua không được, đúng dịp có cơ hội, đem đống linh tệ ra tiêu bớt.

Đối với chuyện này, trưởng lão Trúc Cơ của Ngọc Hoàng Phong cũng chẳng hỏi thêm câu nào, lập tức an bài xuống dưới.

Đừng nói là thiết lập nhiều hơn một nơi đóng quân, cho dù là vị này bắt những vị hoàng đế của các quốc gia này thoái vị, bọn họ cũng phải nghe theo.

Lão chỉ là khó hiểu, vì sao đệ tử chưởng giáo lại cảm thấy hứng thú với chuyện của phàm nhân, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ thành thật làm đúng chức trách của mình.

Thân phận đệ tử chưởng giáo đúng là dùng rất tốt, Lý Ngọc đi một chuyến Ngọc Hoàng Phong trở vê, sau đó cũng không hỏi đến chuyện này nữa, nhưng người của Ngọc Hoàng Phong vẫn làm việc với hiệu suất rất cao, vừa vặn một tháng, mà nơi đóng quân ở các quốc gia đã lần lượt được xây nên.

Nguyên nhân chủ yếu nhất là, những cái vương triều thế tục kia, đều cố hết sức phối hợp với bọn họ.

Thứ nhất, đây là mệnh lệnh của Côn Luân, bọn họ không ai dám chậm trễ, thứ hai là có đệ tử Côn Luân thường trú ở thế tục, đây cũng là chuyện tốt đối với bọn họ, có lợi cho việc bảo vệ quốc gia ổn định và hòa bình lâu dài.

Trái lại thì những tên tham quan ô lại, du côn ác bá, thì đều kinh hồn bạt vía, sợ bị dân chúng chỉ điểm, trước kia bọn họ chẳng sợ dân chúng kiếm chuyện, nhưng bây giờ có tiên sư nhúng tay, nên bất kỳ bối cảnh hay thủ đoạn của bọn họ, đều vô dụng hết.

Những nơi đóng quân của đệ tử Côn Luân, trong thời gian ngắn đã trở thành địa chỉ mà dân chúng các quốc gia tranh nhau đến thăm viếng, vượt qua tất cả các loại miếu thờ của thế tục.

Lý Ngọc cảm nhận sâu sắc được chỗ tốt của tổ chức đoàn thể.

Ba mươi bảy nước, mấy trăm nơi đóng quân, cũng chính là mấy trăm tòa tiên miếu, nếu để cho hắn một mình đi khắp nơi cứu khốn phò nguy, lại còn muốn thi triển thủ đoạn để cho bọn họ tự nguyện xây dựng tiên miếu như trước đây nữa, cũng chẳng biết bao giờ mới làm được, mà thông qua tông môn thì chỉ cần trong vòng một tháng.

Ở những nơi đóng quân kia, Lý Ngọc cũng không có dựng pho tượng của chính mình, mà dùng tiêu ký lò đan của Côn Luân thay thế.

Pho tượng hay Lò Đan thực ra đều chẳng quan trọng, quan trọng là... trong đó có một giọt máu đã được hắn tế luyện, có thể hấp thu được lực tín ngưỡng.

Lý Ngọc đi một vòng nơi đóng quân của các quốc gia xem qua, có lẽ bởi vì một cá nhân sẽ càng thêm dễ dàng ngưng tụ lực tín ngưỡng, nên tố độ thu thập lực tín ngưỡng ở những nơi đóng quân của tông môn, đều kém hơn nơi tòa tiên miếu mà hắn đích thân tổ chức, nhưng đương nhiên số lượng góp vào nên chất lượng, mỗi tháng tích góp từng chút lực tín ngưỡng, cũng hết sức khổng lồ.

Ngọc Hư Cung.

Vương Đạo Huyền vừa mới xuất quan, kiểm nghiệm tu vi của Lý Ngọc một cái, gật đầu hài lòng, lại hỏi :”Nghe nói ngươi mới an bài nơi đóng quân cho đệ tử Côn Luân, ở các quốc gia?"

Lý Ngọc đáp :"Đệ tử cho rằng, dân chúng các quốc gia, cũng đều là con dân của CÔn Luân, chúng ta thân là tu tiên giả, cũng nên cảm thông dân sinh khó khăn, vốn muốn xin chỉ thị của sư tôn xong, mới quyết định, nhưng lúc đó sư tôn đang bế quan, vì vậy ta đành phải tự quyết định..."

VƯơng Đạo Huyền khoát tay áo, nói :'Loại chuyện nhỏ nhặt này, không cần xin chỉ thị của bổn tọa, chuyện này ngươi làm không tệ, nhưng mà thù lao của đệ tử thường trú bên ngoài, là do ngươi chỉ trả?"

Lý Ngọc gật đầu :"Loại chuyện này dù sao cũng là ta nêu ra, để tông môn tốn kém thì không nên."

Vương Đạo Huyền nói :"Chừng đó linh tệ thì tông môn vẫn còn trả được, thanh danh tông môn được, mà thù lao lại do ngươi trả, rất không công bằng với ngươi, từ tháng này thì ngươi không cần bỏ linh tệ ra, số trước kia ta cũng sẽ để cho tông môn bàn giao sổ sách lại cho ngươi."

Nhưng Lý Ngọc lại kiên quyết không nhận lại những linh tệ đã bỏ ra.

Nói ra thì chuyện này, bề ngoài đều là tông môn nhận lấy thanh danh, nhưng thực tế là hắn mưu lợi cho bản thân, bỏ ra linh tệ cũng là chuyện nên làm, không thì chính là ăn không từ đầu đến cuối.

Thành lập mấy trăm nơi đóng quân của tông môn, khiến hắn rõ ràng một chuyện.

Hắn chỉ cần cố định thời gian, đi thu hoạch lực tín ngưỡng là được.

Mấy ngày sau, Lý Ngọc lại đi Vương Đô nước Triệu, đón Chu Tử Tuyền và Linh Nhi trở về Côn Luân.

Cả hai đều đã Trúc Cơ viên mãn, nhưng Linh Nhi vẫn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, Thác Mạch Đan dư thừa mỗi tháng, Lý Ngọc đều đút cho nó, nên thực lực của Linh Nhi cũng tăng rất nhanh. Thoáng cái, thời gian nửa năm lại trôi qua.

TRong khoảng thời gian này, Lý Ngọc hầu như đều ở CÔn Luân, thi thoảng sẽ sang Nga My một chuyến, để giúp các nàng luyện đan dược.

Trong vòng nửa năm này, Linh Nhi ăn vào mười viên Thác Mạch Đan, thực lực đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, dưới sự dạy bảo của Lý Ngọc, nó cũng bắt đầu áp súc pháp lực bên trong linh mạch.

Quá trình Kết Đan, yêu vật và nhân loại đều giống nhau.

Đều yêu cầu đem pháp lực ở trạng thái dịch ở trong linh mạch, áp sức đến mức tận cùng, cuối cùng ngưng dịch thành Đan, nhân loại ngưng tụ gọi là Kim Đan, yêu tộc ngưng tụ gọi là Yêu Đan, sau khi kết thành Yêu Đan, yêu vật có thể dựa vào lực lượng của Yêu Đan, mà trưởng thành Hóa Hình.

Mấy ngày sau, một cái linh thuyền rời khỏi Côn Luân động thiên, nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Trong một đạo quán ở Phong Châu nước Trần.

Đạo quán nơi này hương khói cường thịnh, dân chúng đến đây dâng hương nối liền không dứt, hàng người đứng xếp hàng thật dài, nối tới một tòa đại điện, bên trong đó thờ phụng một cái Hương Lô, cung kính lễ bái.

Cái Hương Lô này, cũng đại biểu cho phái Côn Luân.

Mọi người cũng không biết phái Côn Luân, dù sao đây là chuyện thuộc về tu tiên giới, nhưng bọn họ lại biết rõ, bởi vì có sự tồn tại của phái Côn Luân, nên những tên ác bá ức hiếp dân chúng ở Phong Châu, trong nửa năm này đều lần lượt biến mất, một số tham quan ô lại, cũng bị triều đình xử lý từng tên một.

Nơi này không những được giải oan, xem bệnh, mà ngay cả hoa mầu gặp hạn hán, đến cầu xin ở đây xong, thì liền có tiên sư đến hô phong hoán vũ, chính là nơi dân chúng đến giải nạn, xóa tan ưu sầu.

Dân chúng ở Phong Châu trong nửa năm này, không thể nghi ngờ là đã có cuộc sống tốt hơn.

Mỗi ngày đều có vô số dân chúng tới nơi này cầu khẩn, hoặc tạ ơn.

Lý Ngọc cũng không làm kinh động đệ tử Côn Luân ở đây, lặng lẽ lấy đi tín ngưỡng lực tích góp nửa năm, rồi lại bay đi đến cứ điểm tiếp theo.

Ba mươi bảy nước dưới sự quản hạt của Côn Luân, mặc dù đều là nước nhỏ không quá đông dân chúng, nhưng bình quân mỗi quốc gia cũng có trên dưới mười cái cứ điểm, hắn cần phải đi mỗi cái một lân, nên chờ hắn đi hết một lượt, cho tới nơi cuối cùng là cái tiên miếu có pho tượng của mình, thì đã qua một tháng.

Chỉ là thu lấy lực tín ngưỡng, còn phải mất một tháng mới xong.

Nhưng nhiều lực tín ngưỡng như vậy, cũng có tác dụng rất to lớn.

Mặc dù Lý Ngọc chỉ nhận được một phần mười chỗ thu được, nhưng pháp lực bên trong năm cái linh mạch cũng đều đã bị áp súc đến cực hạn, bằng tự chính hắn, không có cách nào áp súc được nữa, lực tín ngưỡng cũng không có tác dụng.

Lực tín ngưỡng dư thừa, hắn chuyển qua mở rộng mấy lần mạch Nhâm Đốc.

Ngọc Tuyên Phong.

Trong một gian phòng yên tính.

Lý Ngọc điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, sau đó lấy ra một viên Kim Linh Đan quý giá, chần chừ một chút rồi quyết đoán đưa vào tỏng miệng. Kim Linh Đan vào miệng lập tức hóa thành một dòng nước ấm, sát nhập vào bên trong Kim linh mạch của hắn.

Bên trong Kim linh mạch, pháp lực trạng thái dịch đã sớm bị ép đến cực hạn, gặp được dòng nước ấm này thì lại có dấu hiệu co vào thêm nữa, nhưng chỉ co lại được hơn nửa thì đã dừng lại.

Lý Ngọc rơi vào đường cùng, đành phải ăn vào thêm một viên Kim Linh Đan nữa.

Nhưng viên đan dược này, lại lựa chọn Hỏa linh mạch.

Sau khi ăn vào năm viên Kim Linh Đan, Lý Ngọc có chút cạn lời, những viên đan dược này đúng là cực kỳ công bằng, mỗi cái linh mạch đều tới một lần, kết quả chẳng có cái nào Kết Đan thành công.

Hắn cuối cùng cảm nhận được cảm nhận của Tôn trưởng lão năm đó.

Mặc dù vô cùng đau lòng, nhưng cũng không có cách nào, thiên phú như vậy, thì phải hao phí nhiều đan dược hơn người khác trên con đường tu hành.

Trong tay Lý Ngọc còn thừa lại một viên Kim Linh Đan cuối cùng.

Viên đan dược này vốn định dành cho Chu Tử Tuyền.

Nhưng mà bằng tốc độc áp súc pháp lực của nàng, trong thời gian ngắn cũng chưa dùng tới, thôi thì đến lúc đó lại nghĩ cách luyện giúp nàng một viên.

Dù sau sau khi hắn Kết Đan, pháp lực càng thêm tỉnh thuần cô đọng, mượn nhờ linh hỏa của yêu nữ, Luyện chế ra đan dược cấp bốn có phẩm chất trung phẩm hay thượng phẩm, hẳn cũng không thành vấn đề.

Về phần vật liệu Kim Linh Đan, Huyền Âm Giáo chắc chắn có, chỉ là không có Luyện Đan Sư tứ phẩm giúp bọn hắn luyện chế mà thôi.

KHông do dự bao lâu, Lý Ngọc quyết đoán đem viên cuối cùng này bỏ vào miệng.

Đan dược vào miệng lại lập tức tan ra, lựa chọn Hỏa Linh Mạch mới vừa Kết Đan thất bại.

Viên đan dược này dung nhập linh mạch xong, Lý Ngọc cảm thấy khác biệt rõ ràng, lấy một điểm trong linh mạch làm trung tâm, đột nhiên truyền đến một đạo lực hút mạnh mẽ, giống như một cái lỗ đen, pháp lực đã bị áp súc đến cực hạn, bắt đầu hướng về phía lỗ đen kia co lại.

Ngay lập tức, pháp lực bên trong Kim linh mạch của Lý Ngọc biến mất.

Thay vào đó là một viên đan mầu vàng kim, xuất hiện ở trong đan điền.

Viên đan này chỉ lớn cỡ quả anh đào, toàn thân mầu vàng Kim, phía trên còn có một đường hoa văn nhàn nhạt.

Ngũ hành Kim Đan có mầu sắc khác nhau, mầu sắc của Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ có sự khác biệt, phân biệt là Vàng Kim, Xanh Dương, Xanh Lục, Đỏ, Vàng, Lý Ngọc kết thành viên Kim Đan đầu tiên, là thuộc tính Kim.

Lý Ngọc có thể cảm nhận được, trong viên Kim Đan này có ẩn chưa pháp lực hết sức tinh thuần, có thể do hắn tự do điều động, mà trong thiên địa xung quanh, một tia linh khí cũn thông qua linh mạch, tràn vào đan điền rồi dung nhập vào trong viên Kim Đan này.

Viên đan nhỏ nhỏ này, chính là ngọn nguồn pháp lực của tu hành giả Kim Đan Kỳ.

So sánh với thực lực tăng lên, Lý Ngọc cũng cảm nhận được cấp độ sinh mệnh tăng lên.

Viên Kim Đan này đang cung cấp lực sinh mệnh liên tục cho hắn không ngừng. Sau khi Kim linh mạch Kết Đan xong, hắn còn một biến hóa nữa.

Hắn phát hiện ra, mình đã không thể nào thi triển được Ẩn Tức Thuật.

Năm cái Linh mạch chỉ có tương đương pháp lực, mới có thể dung hợp lẫn nhau, đạt tới hiệu quả che dấu khí tức, nhưng bây giờ pháp lực của Kim Linh Mạch đã vọt lên một cái đại cảnh giới, nên cả Ẩn Tức Thuật và Vọng Khí Thuật, hắn đầu không thi triển được nữa.

Cũng bởi vậy mà lúc đến thăm Khương Ly ở Ngọc Châu Phong hôm nay, tu vi của hắn đã bị Huyền Chân Tổ sư nhìn thấu.

Mặc dù là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng lúc này Huyền Chân Tổ sư cũng bị kinh hãi không thôi, khó tin hỏi hắn :"Ngươi nhanh vậy đã Kết Đan rồi?"

Lý Ngọc tu năm cái linh mạch, có thể kết thành Kim Đan trong thời gian chưa đến hai năm, nếu như không phải do hắn ăn một lượng lớn Kim Linh Đan, thì chính là thiên phú của hắn bị đánh giá thấp nghiêm trọng, loại thiên phú này mặc dù không bằng được Thiên Linh Mạch, Nhưng cũng không yếu hơn Khuynh Tâm, thậm chí còn nhỉnh hơn.

Chuyện về lực tín ngưỡng, đương nhiên không thể cho người khác biết, Lý Ngọc chỉ nói với Huyền Chân tổ sư là hắn cũng chỉ từng bước áp súc pháp lực, cho đến lúc không thể áp súc nữa, mới bắt đầu ăn Kim Linh Đan vào, sau đó thì Kết Đan...

Huyền Chân tổ sư mặt vẫn đầy nghi hoặc.

Thiên phú tu hành của Lý Ngọc không tốt, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Nhưng Luyện Khí và Trúc Cơ, hắn tu hành nhờ toàn bộ vào đan dược, nên cũng không có biện pháp chứng minh, chỉ có thể chờ sau khi Kết Đan, thì sự khác biệt về thiên phú, mới chân chính lộ rõ.

Theo tốc độ Kết Đan của hắn mà tính, thì thiên phú của hắn tuyệt đối không thể tính là kém, năm đó tốc độ Kết Đan của bà, còn không sánh bằng hắn, đến cùng là ai là người nói thiên phú tu hành của hắn không tốt?
Bình Luận (0)
Comment