Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 193 - Chương 137: Kim Đan Cửu Chuyển

Chương 137: Kim Đan cửu chuyển Chương 137: Kim Đan cửu chuyểnChương 137: Kim Đan cửu chuyển

Nam Cung Thiên cực kỳ kinh sợ với chuyện Lý Ngọc Kết Đan nhanh chóng như vậy.

Nhất là sau khi biết được, hắn cũng không ăn quá nhiều Phá Cảnh Đan nữa.

Yêu nữ kinh sợ cũng là chuyện bình thường, đây cũng là chuyện mà Lý Ngọc đoán trước rồi.

Dù sao hắn cũng nổi danh là có thiên phú tu hành kém cỏi, đây gần như là chuyện người trong giới tu hành đều biết, thậm chí dòng giới thiệu về hắn trên cuốn «Thiên Kiêu Phổ» cũng có ghi chú điều này, nhưng dù sao hắn cũng có đường tắt trong tu hành, nên đến lúc sau này nhỡ có người hoài nghi hắn vì tốc độ tu hành không đúng với thiên phú đồn đại, vậy thì thuận nước đẩy thuyền, nghịch chuyển cái ấn tượng cứng nhắc của mọi người về cái chuyện "thiên phú của Lý Ngọc" trước.

Sau khi tách liên lạc với yêu nữ ra, Lý Ngọc rời khỏi Ngọc Hư Cung, trở về Ngọc Tuyên Phong để luyện đan.

"Gặp qua đại diện chưởng giáo!"

"Tham kiến đại diện chưởng giáo!"...

Trên đường đi, bất kể là đệ tử Luyện Khí Kỳ hay là trưởng lão Trúc Cơ, thậm chí có cả trưởng lão Kim Đan, đều cung kính hành lễ với hắn, thân phận đại diện chưởng giáo, không giống với Côn Luân Thất Tử, lúc chưởng giáo vắng mặt, hắn chính là người lên tiếng cho Côn Luân, địa vị còn cao hơn một chút, so với tổ sư Nguyên Anh bình thường, chỉ sau mấy vị Đại Trưởng Lão Nguyên Anh hậu kỳ.

Lý Ngọc trở lại Ngọc Tuyên Phong, nhìn thấy Linh nhi đang ở trên đồng cỏ hậu hoa viên, đang tập luyện một bộ Hổ quyền, Chu Tử Tuyền thì đang ngồi trên bàn đu dây một mình, ánh mắt đang thất thần nhìn về phía xa xăm.

Lý Ngọc lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng từ phía sau.

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tử Tuyền xuất hiện nụ cười, nói :"Ngươi đã về rồi, đại diện chưởng giáo đại nhân!"

Lý Ngọc ôm nàng vào trong ngực, hít sâu mùi hương trên người nàng, hỏi :"Vị đệ tử này, ngươi giống như đang có chuyện gì phiền lòng, nói với bổn tọa, thân là đại diện chưởng giáo, giải quyết ưu sầu cho đệ tử Côn Luân là chức trách của bổn tọa..."

Chu Tử Tuyền cười cười, nói :"KHông có gì, chỉ có chút nhớ cha mẹ..."

Sống cùng nàng lâu như vậy, hai bên đều hiểu rõ lẫn nhau, ăn ý đến nhìn một ánh mắt của Lý Ngọc, nàng cũng biết phải thay đổi thức thứ mấy của Lưỡng Nghi Kinh, nên nàng có tâm sự trong lòng, làm sao giấu được lý Ngọc.

Mấy phen trên gối liên đôi ngọc, một tấc khắc trung đem vạn kim. *

Đang trong lúc mây mưa điên cuồng, đột nhiên Lý Ngọc dừng lại, cười hỏi :“Lúc nãy đến cùng là đang nghĩ cái gì, khai ra maul”

Vốn đang trong lúc quên mình, lại bị Lý Ngọc "tra khảo", Chu Tử Tuyền vừa thẹn vừa gấp, nên có gì khai hất...

Lý Ngọc hơi giở chút thủ đoạn, đã biết được tâm sự trong lòng của nàng.

Hóa ra mấy ngày trước, là ngày giỗ của tổ mẫu nàng, lúc nàng mới mười tuổi, thì tổ mẫu luôn yêu thương nàng đã qua đời, trong mười năm tiếp theo, nàng thường xuyên nhìn thấy tổ phụ của mình cô đơn buồn bã. Cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn cho rằng thiên phú của nàng và Lý Ngọc đều giống như nhau, mấy trăm năm về sau có thể bạch đầu giai lão, có thể không sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng cũng có thể cùng rời khỏi thế gian.

Đột nhiên thời gian này, Lý Ngọc lại bày ra thiên phú xuất sắc, khiến nàng rất vui, nhưng cũng suy nghĩ nhiều hơn.

Thiên phú càng cao, thì con đường tu tiên của Lý Ngọc sẽ càng dài, lúc đó hắn sẽ tận mắt nhìn thấy nàng chậm rãi già đi, cho đến lúc sinh mệnh đi tới phần cuối.

Lúc hai người còn ở Tử Vân Phong, nàng tận mắt nhìn thấy bộ dáng sắp hết thọ nguyên của rất nhiều nữ tu, mặt đây nếp nhăn, cơ thể như bộ xương khô, khiến nàng mỗi lần nghĩ tới đêu thầm sợ hãi.

Mặc dù có Trú Nhan Đan, cũng không thể ngăn cản nổi thời gian tàn phá cơ thể, vào đoạn thời khắc cuối cùng trong cuộc đời.

Nàng co rúc trong cơ thể Lý Ngọc, rất nghiêm túc nói ra :"Nếu như đến lúc đó, ta sẽ yên lặng rời đi một mình, ngươi không cần tìm ta, ta không muốn để cho ngươi nhìn thấy bộ dạng lúc đó của ta..."

Đấn lúc này Lý Ngọc mới biết, chuyện nàng để trong lòng là chuyện này.

Phụ nữ đúng là đa sâu đa cảm, nàng mới hơn hai mươi tuổi, đã buồn phiền lo lắng đến chuyện năm trăm năm, thậm chí một ngàn năm sau?

Năm trăm năm có bao nhiêu lâu, biết bao nhiêu triều đại thay đổi, gia đình bình thường cũng qua được mấy đời, Tôn Ngộ Không đại náo thiên cũng cũng đã mãn hạn tù, nàng còn lo lắng chuyện cơ thể già nua của năm trăm năm nữa.

Rảnh rỗi sinh nông nổi?

Lúc còn là đệ tử CÔn Luân với nhau, thời điểm còn ở Luyện Khí Tầng một, vì kiếm mấy chục linh tệ mà liều mình mạo hiểm, bôn ba khắp nơi, bây giờ nàng đã là Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, mỗi ngày chỉ việc chăm sóc hoa cỏ, chơi đùa với linh sủng, nên mới có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ ngợi lung tung.

Vì thế trong những ngày tiếp theo, Lý Ngọc cứ rảnh rỗi lại lôi kéo nàng cùng tu hành.

Quả nhiên sau đó, nàng không còn nghĩ đến chuyện của năm trăm năm sau nữa.

Chỉ là mỗi lần liên hệ với yêu nữ, lại thấy tâm trạng của nàng ta cũng không quá tốt, không biết có phải do gặp bình cảnh trong tu hành không, dù sao tu hành ở Kim Đan Kỳ, cho dù là với các nàng, cũng đều không phải chuyện dễ dàng.

Kim Đan Cửu Chuyển, một chuyển một tầng trời.

Trên Kim Đan của Lý Ngọc có một đạo hoa văn nhàn nhạt, là vì Kim Đan Của hắn chính là nhất chuyển.

Kim Đan của Khương Ly, Hứa sư tỷ, Bạch sư tỷ, phía trên cũng chỉ có một đạo hoa văn, nên tu vi của các nàng đều là Kim Đan nhất chuyển.

Theo sự tăng trưởng của tu vi, hoa văn trên Kim Đan cũng sẽ gia tăng, từ một đạo thành hai đạo, ba đạo, ... cho đến lúc có đủ chín đạo hoa văn, thì có thể thử nghiệm Kết Anh.

Nhưng mà Kim Đan muốn tăng lên một đạo hoa văn, so với đả thông một cái huyệt vị hay mở rộng một tầng linh mạch, khó khăn hơn rất nhiều, dùng cơ sở thiên phú của Lý Ngọc, Kim Đan nhất chuyển này phải tu hành ít nhất một giáp, có khi càng lâu hơn mới có thể tới nhị chuyển.

Thiên tài như Yêu nữ và Tần sư tỷ, đến bây giờ cũng chỉ là Kim Đan nhất chuyển mà thôi, chỉ là các nàng đều có năm viên Kim Đan, đến chỉ đơn thuần tính đến mức độ thâm hậu của pháp lực, cũng không thua kém gì so với Kim Đan ngũ chuyển đơn linh mạch, chiến lực thật sự thậm chí có thể so với cường giả Kim Đan Hậu Kỳ thất bát chuyển, đánh nhau cũng chưa chắc thất bại.

Nếu Lý Ngọc cũng Kết Đan đủ năm cái linh mạch, cũng là như thế.

Đáng tiếc bây giờ hắn mới chỉ Kết Đan được mỗi cái Kim Linh Mạch, bốn cái linh mạch khác đều đang gặp bình cảnh, trừ khi cí nhiều Kim Linh Đan hơn nữa, nhưng đan dược này rất khan hiếm, đừng nói hắn là đạ diện chưởng giáo, cho dù là Chưởng giáo thật, thì cũng không thể nuốt riêng được ba viên Kim Linh Đan mỗi tháng kia của tông môn.

Lý Ngọc hỏi qua Yêu nữ, có thể kiếm được vật liệu Kim Linh Đan hay không?

Nam Cung Thiền cho hắn biết, vật liệu Kim Linh Đan thì Huyền Âm Giáo có, thậm chí tích góp không ít, nhưng dù thân phận của nàng cũng không thể tùy ý lấy được, trừ khi Lý Ngọc gia nhập Huyền Âm Giáo, đi cai quản Đan Bộ của tông môn, thì mới có hy vọng.

Bây giờ Lý Ngọc đã làm tới đại diện Chưởng giáo của Côn Luân, hơn trăm năm nữa thậm chí còn có cơ hội làm chưởng giáo, đương nhiên không xem xét chuyện gia nhập Huyền Âm Giáo.

Con đường này không thể thực hiện được, cũng đành chậm rãi chịu đựng.

Thiên phú thực sự của hắn rất bình thường, vật liệu để hấp thu mỗi tháng cũng có hạn, lực tín ngưỡng cũng cần có thời gian tích lũy, nên trước mắt hắn chỉ có thể tập trung vào chuyện song tu.

Từ đệ tử chưởng giáo trở thành đại diện chưởng giáo, chuyện cần phải xử lý trong tông môn cũng nhiều hơn.

Lý Ngọc cuối cùng cũng hiều được, vì sao nhiêu lần chưởng giáo đều muốn chọn một đại diện chưởng giáo tới hỗ trợ, Côn Luân có mấy vạn đệ tử, chuyện lông gà vỏ tỏi mỗi ngày cũng không ít, một lúc lại người này tìm tới báo cáo, lúc lại có người kia tìm đến xin chỉ thị, rất ít có thời gian rảnh rỗi.

Nhưng Lý Ngọc cũng không phàn nàn gì, tông môn đối xử với hắn không tệ, làm chút chuyện cho tông môn cũng là điều nên làm.

Hắn đi từ tâng dưới lên, nên đối với nhiều tình huống tồn tại trong tông môn đều hiểu rõ ràng.

Sau khi chính thức tiếp quản sự vụ của tông môn, hắn đã làm ra rất nhiều cải cách.

Chuyện cải cách đầu tiên, là nhằm vào đệ tử dự bị chưa hề nhập môn.

Lúc còn ở Bạch Vân Quán, Lý Ngọc đã ý thức được đệ tử dự bị vừa mới tụ khí thành công, khi xuống núi chấp hành nhiệm vụ là quá mức nguy hiểm, thậm chí có cả nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vậy hắn hủy bọn loại nhiệm vụ ngoại môn này, để các đệ tử dự bị có thời gian tập trung một lòng tu hành.

Mà những nhiệm vụ đó của bọn họ, sẽ được chuyển tới các cứ điểm của CÔn Luân mới thiết lập ở các quốc gia, đệ tử Côn Luân thường trú ở nơi đó, đều có tu vi từ Luyện Khí Tầng bốn trở lên, cũng có pháp khí và phù lục tự vệ, nên có thể thong dong mà ứng đối với phần lớn nhiệm vụ thế tục.

Cải cách thứ hai mà hắn thúc đẩy, nhằm vào những trưởng lão sắp hết thọ nguyên kia tông môn kia.

Thời gian ở tại Tử Vân Phong, Lý Ngọc cảm nhận sâu sắc được, sự quan tâm của Côn Luân đối với những vị trưởng lão, đã kính dâng cả đời mình cho tông môn này, vẫn còn chưa thể đủ.

Bọn họ đã dâng hiến cả cuộc đời cho tông môn, đến lúc tuổi già sắp hết thọ nguyên, chỉ có thể ở trong một biệt viện nhỏ chờ chết, không khỏi quá mức thê lương.

Vì thế hắn biến Tử Vân Phong thành viện dưỡng lão, lại mở một cái quán chơi miễn phí mạt chược, quán chơi bài, chơi cờ, ... đồng thời dựa vào nhân mạch của mình, liên hệ với các tông môn Chính Đạo khác, mỗi tháng tổ chức cho bọn họ đi du lãm ngắm cảnh ở môn phái khác, làm phong phú cuộc sống tuổi già của bọn họ, giảm bớt sợ cô độc muộn phiền.

Ngoài ra hắn còn đặc biệt thành lập một ban ngành, chuyên đặc biệt phụ trách chuyện hậu sự của những vị trưởng lão này.

Sau khi bọn họ vẫn lạc, tông môn sẽ căn cứ nguyện vọng của bọn họ, giúp bọn họ xử lý tốt mọi thứ, để cho bọn họ có thể ra đi không tiếc nuối.

Đại sự tông môn, Lý Ngọc không làm chủ được, ví dụ như tài nguyên phân phối tới các phong, hay quyền sở hữu đan dược đẳng cấp cao, .. nhưng những chuyện nhỏ nhặt này, bằng thân phận của hắn chỉ là một câu nói là xong.

Lý Ngọc vốn nghĩ, làm chút chuyện cho tông môn, có lẽ có thể đạt được một chút tín ngưỡng của tu tiên giả.

Nhưng kết quả lại làm cho hắn có chút thất vọng.

Những cải cách này của hắn, đã nhận được rất nhiều khen ngợi ở trong tông môn, nhất là những vị trưởng lão có thọ nguyên sắp hết ở Tử Vân Phong, nhưng Lý Ngọc lượn qua Tử Vân Phong mấy lần, vẫn không cảm nhận được bất cứ chút lực tín ngưỡng nào, từ trên người bọn họ.

Lý Ngọc vô cùng khẳng định một điều, không phải tu tiên giả không thể sản sinh ra lực tín ngưỡng, chỉ là so với phàm nhân, tỏng lòng tu tiên giả chỉ có một lòng trường sinh, ngoại trừ tiên đạo, thì có rất ít chuyện để bọn họ phát ra tín ngưỡng từ nội tâm, chớ nói chỉ là những chuyện lặt vặt này, mấy lão nhân đã sống hơn hai trăm tuổi, chuyện gì mà chưa từng thấy chứ.

Muốn thu được lực tín ngưỡng từ tu tiên giả, khó hơn rất nhiều so với phàm nhân.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Ngọc liên tạm thời buông tha cho cái ý nghĩ không thực tế của mình.

Những ngày ngày, ngoài lúc tu hành ra, hắn cũng sẽ đi một vòng các phong, lắng nghe một số tiếng lòng của các đệ tử cấp thấp.

Không biết không có quyền lên tiếng, những vị tổ sư Nguyên Anh của tông môn, đều cao cao tại thượng, trong mắt chỉ có lợi ích của bản thân, nào biết chuyện khó khăn của đám đệ tử cấp thấp.

Sư tôn đã đem vị chí đại diện Chưởng giáo cho hắn làm, Lý Ngọc đương nhiên sẽ không chỉ ngồi không ăn bám.

Thiên Trụ Phong, Lý Ngọc vừa nghe thấy vài tên đệ tử chửi thê.

Tông môn tuyên bố nhiệm vụ đổi mới quá chậm, nhiều khi nhiệm vụ đã hoàn thành vẫn còn ở trên bảng, khiến cho lại có người tiếp nhận nhiệm vụ, kết quả đổi không được linh tệ, không công lãng phí thời gian và tinh lực, nhiệm vụ sắp xếp cũng hệt sức hỗn loạn, nhiệm vụ cùng một chỗ có khi sắp xếp ở hai tường khác nhau, nhiều đệ tử trở về giao nhiệm vụ, lúc này mới phát hiện ra cách đó mười dặm, còn có một nhiệm vụ khác, vốn có thể cùng làm một thể, thì giờ lại phải chạy lại một chuyến...

Những chuyện này báo lên, Lý Ngọc đều ghi nhớ trong lòng, tính sau khi trở về Ngọc Hư Phong, thì gọi trưởng lão chấp sự của Thiên Trụ Phong tới đó, bảo bọn họ lập tức ưu hóa hệ thống nhiệm vụ, bảo đảm sự chính xác cũng như nâng cao hiệu quả hơn về thời gian.

Trong lúc tời khỏi Thiên Trụ Phong để về Ngọc Hư Phong, Lý Ngọc phát hiện một chỗ đỉnh núi, có tụ tập không ít người.

Thân hình hắn dừng lại, đi xuống chỗ ngọn núi này.

Ngọn núi này là Giới Luật Phong, là nơi phụ trách bảo vệ môn quy, đệ tử vi phạm môn quy sẽ bị đưa tới đây để tiếp nhận xử trí.

Lúc trước có người bịa đặt hắn là nội ứng Ma Đạo, chính Giới Luật Phong đã sử dụng thủ đoạn lôi đình, đem lời đồn ép xuống, đệ tử bình thường đều tương đối sợ hãi với Giới Luật Phong, vì tới đây, bình thường đều là chuyện chẳng tốt lành gì.

* Mấy phen trên gối liên đôi ngọc, một tấc khắc trung đem vạn kim: đây là trích trong bài thờ "Xuân tiêu thập vịnh" của tác giả Ngu Cơ Tuyết. Nội dung bài thơ đại ý là miêu ta chuyện phong tình ở chốn phòng the.
Bình Luận (0)
Comment