Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 194 - Chương 138: Lực Tín Ngưỡng Của Tu Tiên Giả

Chương 138: Lực tín ngưỡng của tu tiên giả Chương 138: Lực tín ngưỡng của tu tiên giảChương 138: Lực tín ngưỡng của tu tiên giả

Côn Luân động thiên.

Giới Luật Phong.

Có khá nhiều đệ tử Côn Luân, đang tu tập trước một tòa đại điện.

Bọn họ đang nhìn và nghị luận vê mấy người đang ở bên trong.

"lá gan của Trần sư muội cũng thật lớn, lại dám đến Giới Luật Đường tố cáo hai huynh đệ kia!"

"Nơi này là Côn Luân, nàng cho rằng mình vẫn là công chúa thế tục sao? tuy trước kia hai huynh đệ họ Diêu chỉ đều là bá tánh bình thường của nước Trân, nhưng bây giờ bọn họ đã là đệ tử của Đại Trưởng Lão Nguyên Anh hậu kỳ, thân phận đã sớm không giống nhau nữa..."

"Nàng quá ngây thơ rồi, đừng nói là đệ tử Giới Luật Đường, cho dù trưởng lão Kim Đan Kỳ cũng không dám nhúng tay chuyện của Ngọc Minh Phong."

"Sau chuyện này, e là nàng rất khó ở lại tông môn..."...

Bên trong đại điện, một đệ tử Giới Luật Đường xoa nhẹ mi tâm, cảm thấy to hết cả đầu, hắn nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, hỏi nàng :"vị sư muội này, ngươi nói hai vị sư đệ Ngọc Minh Phong xâm phạm ngươi, có bằng chứng gì không?”

Cô gái trẻ tuổi chỉ đám người xem náo nhiệt bên ngoài điện, nói ra :"Có, rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ từ gian phòng của ta đi ra ngoài, không tin ngươi có thể hỏi bọn hắn."

Vị đệ tử chấp sự nhìn ra phía ngoài điện, hỏi to :“Có ai bằng lòng làm chứng cho vị sư muội này không?”

Lời nói vừa dứt, các đệ tử đứng bên ngoài điện đều lùi về sau một bước.

Bọn họ cũng không muốn bị liên lụy đến chuyện này, hai vị của Ngọc Minh Phong kia, thế nhưng là nhân vật phong vân của tông môn trong hai năm qua, còn rất được vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ coi trọng, nên không ai muốn đắc tội bọn họ.

Cô gái kia thấy vậy, không khỏi sắc mặt trắng bệch.

Lúc này vị đệ tử chấp sự của Giới Luật Đường cũng nói :"Vị sư muội này, không có chứng cớ thì ta khuyên ngươi vẫn là trở về đi, vu hãm đệ tử hạch tâm của tông môn là tội danh không nhỏ, có khả năng sẽ bị phế sạch tu vi, trục xuất khỏi tông môn, ngươi vào được tông môn cũng không dễ dàng..."

Những lời này của hắn ẩn chứa uy hiếp, nhưng cũng là nhắc nhở thiện chí.

Cũng không phải hắn thiên vị người Ngọc Minh Phong, mà chuyện này hắn cũng chẳng có cách nào, cũng không thể thực sự đi Ngọc Minh Phong bắt người, nếu không hắn cũng không có quả ngon để ăn, giới luật của tông môn, chỉ dùng để trói buộc đệ tử bình thường, đâu thể quản được những đại nhân vật cỡ kia...

Vị sư muội này nếu là người thông minh, thì nên lập tức trở về, cắn răng chịu đựng cho qua chuyện, như vậy mới tốt cho nàng và tốt cho mọi người.

Cô gái trẻ tuổi nghe được ý tứ trong lời nói của vị đệ tử chấp sự Giới Luật Đường này, nàng không nghĩ tới đệ tử Giới Luât Phong còn không cả có ý điều tra, đã trực tiếp hủy bỏ cáo trạng của nàng, trong này ý vị cũng đã rất rõ ràng.

Sắc mặt của nàng tái nhợt đi, cắn chặt hàm răng ngà, nàng ừng là một vị Công Chúa tôn quý, đã bao giờ phải trải qua sự khuất nhục cỡ này?

Nhưng nàng cũng biết, thân phận tôn quý của nàng chỉ giới hạn ở nơi thế tục, mà đây là tu tiên giới, Ngọc Minh Phong tùy ý phái một vị Kim Đan Kỳ, thậm chí là trưởng lão Trúc Cơ Kỳ thôi, cũng có thể khiến quốc gia của nàng thay đổi triều đại.

Vốn nàng còn ôm lấy một chút hy vọng đối với Giới Luật Phong.

Nhưng từ lời nói của vị đệ tử chấp sự này, một tia hy vọng nhỏ nhoi kia, cũng triệt để biến mất.

Mà thôi...

Ở nơi tu tiên giới mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn này. Chẳng lẽ nàng còn mong chờ công đạo cùng vương pháp sao?

Đúng lúc nàng đang nản lòng thoái chí, quay người chuẩn bị rời đi, một bóng người từ bên ngoài đại điện đang bước tới.

Đệ tử Giới Luật Đường kia nhìn thấy vị này, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị , khom người hành lễ :"Tham kiến đại diện chưởng giáo!"

Lý Ngọc nhìn về phía vị đệ tử này, hỏi hắn :"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vị đệ tử này nhìn về phía cô gái kia, kể lại :'Hồi đại diện chưởng giáo, vị sư muội này cáo trạng, hai vị sư đệ của Ngọc Minh Phong, dùng Mê Huyễn Đan để tập kích nàng từ phía sau, sau đó lại làm nhục nàng, nhưng lại không có bằng chứng gì, chỉ có lời nói một phía của nàng..."

Lý Ngọc nhìn vị nữ đệ tử trẻ tuổi này, nàng mặc chế phục đệ tử bình thường của CÔn Luân, tu vi chỉ có Luyện Khí một tâng, mà mới chỉ đả thông được bốn cái huyệt vị, khuôn mặt khá xinh đẹp, nhưng có chút tiều tụy.

Hắn hỏi :"Ngươi tên là gì?"

Nữ đệ tử thấp thỏm trong long, run giọng đáp :"Trần, Trân Thiến."

Nàng là đệ tử vừa mới nhập môn không lâu, mặc dù không biết chưởng giáo chân nhân là ai, nhưng đối với vị Đại diện chưởng giáo này, thì lại nghe được như sấm bên tai, hầu như ngày nào cũng được các sư tỷ muội bên cạnh nhắc tới.

Lý Ngọc lộ ra một dáng vẻ tươi cười hiên hòa, nói ra :"Có thể cho ta mượn một sợi tóc hay không?”

Trần Thiến mặc dù không biết dụng ý của vị Đại diện chưởng giáo này là gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy xuống một sợi tóc, cung kính đưa cho hắn.

Lý Ngọc nhận lấy sợi tóc dài này, trong tay dấy lên một ngọn lửa, sợi tóc lập tức hóa thành tro bụi, bên trong chút xíu tro bụi này, lại có dược hương nhàn nhạt, tất nhiên không thể thoát khỏi cảm giác của Kim Đan Kỳ như hắn.

Lý Ngọc nhìn về phía đệ tử Giới Luật Đường kia, nói ra :"Bên trong sợi tóc của nàng, đúng là có thành phần của Mê Huyễn Đan, đi Ngọc Minh Phong, truyền hai người kia tới đây đối chất."

Đại diện chưởng giáo là một vị Luyện Đan Sư tam phẩm, cũng không có mấy người hiểu được thành phần đan dược bằng hắn, nên vị đệ tử này cũng không chút nào nghi ngờ lời nói của Lý Ngọc, nhưng chẳng lẽ hắn phải thực sự đi tới Ngọc Minh Phong để bắt đệ tử thân truyền của Tổ Sư Động Minh sao?

Với thân phận của hắn, có khi ngay cả cửa Ngọc Minh Phong còn chưa vào được nữa là.

Hắn đành phải thành thật nói ra :"Hồi đại diện chưởng giáo, hai vị sư đệ kia là đệ tử thân truyền của tổ sư Động Minh, đệ tử không có tư cách gọi bọn họ đến!" Đại diện chưởng giáo không phải không biết thân phận của vị tổ sư Động Minh này, đó là một trong những vị đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, ở bên trong tông môn cũng có thể coi là có được quyền thế ngập trời, ngay cả chưởng giáo chân nhân đều phải kính hắn ba phần.

Lý Ngọc đưa cho vị đệ tử chấp sự Giới Luật Đường một cái Ngọc Bài, nói ra :"Bây giờ đã có tư cách!"

Cái Ngọc Bài này đại biểu cho thân phận của chưởng giáo, vị đệ tử này chỉ còn cách hai tay tiếp nhận lấy, rồi kiên trì đi tới Ngọc Minh Phong.

Đệ tử Côn Luân vây xem ngoài điện thấy một màn này, cũng đều khiếp sợ không thôi.

Huynh đệ Diêu Thị ở Ngọc Minh Phong tuyệt đối chính là nhân vật phong vân của tông môn trong hai năm qua, vốn chỉ tu đơn linh mạch, nhưng vì thiên phú xuất chúng, nên được tổ sư Động Minh Nguyên Anh hậu Kỳ thu về làm đệ tử thân truyền, sau này phát hiện mấy cái linh mạch khác của bọn hắn cũng có thiên phú không tệ, liền để cho bọn hắn tu ba cái linh mạch.

Dưới tài nguyên của tông môn bồi dưỡng, hai năm qua, tu vi của bọn hắn đã là tam linh mạch Trúc Cơ đỉnh phong, chắc chắn sẽ là nhân vật có biểu hiện xuất sắc trong lần đại hội tiên đạo tiếp theo, thậm chí đã dự tính sẽ trở thành hai vị Côn Luân Thất Tử mới.

Có thân phận của tổ sư Động Minh trở ngại, nên cho dù là chưởng giáo chân nhân, chỉ sợ cũng không tốt xử lý chuyện này.

Vì một nữ đệ tử bình thường, Đại diện chưởng giáo thế mà không thèm bận tâm chút thể diện nào của đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, cực kỳ ngoài dự liệu của các đệ tử.

Nhưng kết quả này dường như cũng trong dự liệu của bọn họ.

Lý Ngọc từ trước đến nay, đều chưa sợ bất luận khó khăn gì.

Vô luận là các loại tỷ thí của tông môn, hay vẫn là vượt cấp khiêu chiến trên đại hội, hắn đều chưa từng lùi bước qua.

Đây mới là Lý Ngọc mà bọn họ luôn biết rõ.

Lý Ngọc sai người đưa tới một cái ghê, rôi mời vị nữ đệ tử kia ngồi xuống một bên để chờ đợi, thuận tiện cũng hỏi thăm cặn kế những chuyện đã trải qua.

Trân Thiến là công chúa của một tiểu quốc thế tục, vừa mới được chọn gia nhập Côn Luân cách đây không lâu, còn hai huynh đệ Ngọc Minh Phong, cũng đến từ nước Trân, nhưng chỉ là dân chúng bình thường ở đó, dưới cơ duyên được một vị trưởng lão Nguyên Anh Hậu Kỳ nhìn trúng trong lúc đi du lịch, được mang về Côn Luân, nhảy lên trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn.

Ở bên trong thế tục thì thân phận của nàng và bọn hắn là một trời một vực, còn ở đây thì cũng là một trời một vực, nhưng là đảo ngược lại.

Trong một lần vô tình, hai huynh đệ nghe được công chúa Trần cũng gia nhập Côn Luân, vì thế liên tới tìm nàng, Trần Thiến vốn cho là, mọi người đều tới từ một quốc gia, sau này có thể sẽ chiếu cố nhau nhiều hơn, lại không nghĩ tới lại bị hai người lừa gạt uống vào nước trà có pha Mê Huyễn Đan, tiếp đó thì bị hai người thay nhau xâm phạm.

Huynh đệ Diêu thi của Ngọc Minh Phong, Lý Ngọc cũng từng nghe qua, đại khái là hai năm trước, lúc hắn bế quan Trúc Cơ, tông môn có thu hai vị đệ tử thiên tài, nghe nói có thiên phú cực kỳ cao, được một vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ thu về làm môn hạ, thành đệ tử hạch tâm trong đám đệ tử hạch tâm.

Trên lý thuyết, thì Lý Ngọc cũng không cần quản chuyện này.

Đây rõ ràng là trực tiếp chọc tới vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão kia, cũng chẳng có bất kỳ chỗ tốt nào đối với Lý Ngọc.

Nhưng có nhiều thứ, đã khắc sâu vào trong linh hồn hắn, mặc dù là sống thêm một đời nữa, nhưng những ký ức trong sâu thẳm kia vẫn chưa từng phai mờ, hắn vẫn chưa thể làm ngơ được, trước những chuyện như thế này.

Khoảng nửa canh giờ sau, vị đệ tử chấp sự Giới Luật Đường kia mới trở lại nơi này.

Huynh đệ Diêu thị cũng không đi cùng hắn.

Nhưng lại có một vị lão giả, đang đứng bên cạnh.

Vị lão giả này có tu vi Kim Đan Kỳ, ôm quyền hành lễ với Lý Ngọc, nói ra :“Gặp qua đại diện chưởng giáo!"

Lý Ngọc gật đầu với lão, sau đó nhìn về phía đệ tử chấp sự Giới Luật Đường, hỏi hắn :"Huynh đệ Diêu thị đâu?"

Vị đệ tử này chưa kịp mở miệng, vị lão giả Kim Đan Kỳ kia lại cười một tiếng, rồi nói :"Tổ sư đã biết chuyện hai vị sư đệ vi phạm sai lâm, sau khi hung hăng răng dạy qua bọn họ, thì đã phạt bọn họ diện bích suy nghĩ rồi..."

Dứt lời lão lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Lý Ngọc, nói ra :"Đây là mười viên Thông Mạch Đan, là để nhận lỗi với vị nữ đệ tử này, hy vọng nàng có thể tha thứ chuyện hai vị sư đệ mạo phạm..."

Lão nói xong, đám đệ tử vây xem bên ngoài liền sôi trào.

Mười viên Thông Mạch Đan, có thể chống đỡ được mấy năm khổ tu của đệ tử bình thường.

Đây có thể nói là kết cục tốt nhất đối với nàng, nhưng nếu không có Lý Ngọc nhúng tay, e là chuyện này còn sẽ chẳng đi đến đâu, bây giờ có thể được đền bù mười viên Thông Mạch Đan, khiến cho rất nhiều đệ tử hâm mộ.

Có một số nữ đệ tử cởi mở thậm chí còn thâm đáng tiếc, vì sao loại chuyện này không rơi xuống trên người bọn họ.

Đáng tiếc là các nàng không phải công chủa Trần quốc, hai vị đệ tử hạch tâm kia vốn là xuất thân từ Trân quốc, cũng nhìn trúng chính là thân phận Công chúa của Trần Thiến, công chúa điện hạ đã từng cao cao tại thượng, hôm nay bị bọn họ chinh phục, loại cảm giác này, các nữ đệ tử khác có cho cũng không được.

Lý Ngọc không tiếp lấy hộp ngọc, mà đưa quyên quyết định giao lại cho Trần Thiến.

Hắn không có quyên quyết định thay người trong cuộc.

Trần Thiến cũng không tiếp mười viên Thông Mạch Đan này, nàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhìn Lý Ngọc hỏi :"Nếu như ta không tha thứ cho bọn họ thì sao?"

Lý Ngọc nhìn nàng, chậm rãi nói :"Ngươi tất nhiên có quyên không tha thứ, nếu như ngươi không muốn đan dược bồi thường, ta sẽ dựa theo môn quy xử trí bọn họ."

Thấy Lý Ngọc nói vậy, vị lão giả Kim Đan Kỳ kia vội vàng quýnh lên, lập tức chen lời :"Đây chính là mười viên Thông mạch Đan, ít nhất có thể giảm bớt mấy năm khổ tu của ngươi, ngươi phải nghĩ kỹ..."

Trần Thiến nhìn Lý Ngọc, bộng nhiên lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Sau khi nàng bị hai người kia xâm phạm, bạn bè bên cạnh đều khuyên nàng nén giận, đệ tử Giới Luật Phong cũng khuyên nàng buông bỏ, trong lòng của nàng vốn đã tuyệt vọng, nhưng trong cái tông môn đã khiến lòng nàng nguội lạnh, thì có người đã đứng đây, đem đến một tia ánh sáng chiếu rọi tới thế giới tối tăm của nàng.

Như vậy, nàng càng phải dũng cảm lên.

Trân Thiến lắc đầu nói với Lý Ngọc :"Tạ ơn đại diện chưởng giáo, ta không muốn đan dược, nhưng ta cũng không báo...'

Không cần đan dược, đại biểu nàng không bao giờ tha thứ cho hai người kia, nàng là công chúa của một nước, nàng cũng có ngạo khí của một vị công chúa.

Không còn báo án, là nàng không muốn khiến cho người đại biểu ảnh sáng của nàng, sẽ bị khó xử.

Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Trần Thiến, trong lòng Lý Ngọc hơi động một chút.

Hắn cảm nhận được từ trên người của nàng, một lực lượng quen thuộc.

Lực tín ngưỡng!

Đây chính là lần đầu tiên hắn cảm nhận được lực tín ngưỡng từ trên người của tu tiên giả, mặc dù chỉ là tu tiên giả Luyện Khí Kỳ một tâng, nhưng từ lực tín ngưỡng từ người nàng tỏa ra, lại hơn của phàm nhân không chỉ gấp trăm lần.
Bình Luận (0)
Comment