Chương 139 : Môn quy mới
Chương 139 : Môn quy mớiChương 139 : Môn quy mới
Chương 139 : Môn quy mới
Lý Ngọc từng nghĩ tới, lực tín ngưỡng của tu tiên giả chắc là sẽ mạnh hơn một chút so với phàm nhân, nhưng cũng không ngờ được hai bên lại có thể chênh lệch nhiều đến như vậy, căn bản không cùng một cấp độ.
Lý Ngọc nhìn nữ đệ tử sắp rời đi kia, mở miệng nói :"Đợi một chút!"
Trần Thiến dừng bước lại, quay đầu nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhìn nàng, nói ra :"Côn Luân chính là danh môn Chính Đạo , đệ tử môn phái làm ra hành vi ác liệt như vậy, nếu không nghiêm trị, thì chẳng phải còn không bằng cả Ma Đạo? Làm sao đặt chân trong Chính Đạo?”
Lời vừa nói ra, người trong ngoài điện đều phải sợ hãi.
Đệ tử Côn Luân tuyệt đối không nghĩ tới, đương sự là nữ đệ tử đã buông tha, nhưng Lý Ngọc thân là đại diện chưởng giáo, lại muốn truy xét tới ngọn nguồn như cũ.
Cử động này của hắn, sẽ triệt để đắc tội tổ sư Động Minh, đây chính là đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, là tôn tại tương lai có thể bước vào Hóa Thần Kỳ...
Nhìn biểu lộ nghiêm túc và giọng nói nghiêm nghị của hắn, trong lòng đám đệ tử, từ từ sinh ra một chút sùng kính.
Nếu như nói, lúc đại hội tiên đạo Lý Ngọc ở tỷ thí Đan Đạo, vãn hồi tổn thất và danh dự của tông môn, thắng trở về vinh dự cho Côn Luân, đã lấy được sự yêu thích của đệ tử tông môn, nhưng ngay hôm nay, ở bên trên Giới Luật Phong này, hắn còn lấy được cả sự sùng bái cùng tôn kính của các đệ tử này.
Đây, đây mới là khí chát của chưởng giáo một phái.
Trong lòng của bọn họ, Lý Ngọc đã là chưởng giáo Côn Luân.
Giờ phút này, lò Càn Khôn trong cơ thể của Lý Ngọc sinh động dị thường, từng tia lực tín ngưỡng từ hư không tràn vào thân thể của hắn, mà nguồn gốc của những tia lực tín ngưỡng này, đến từ nhiều vị đệ tử bình thường đang đứng phía ngoài đại điện.
Mỗi một tia lực lượng, mặc dù không bằng của Trần Thiến, những cũng là gấp mười lần trở lên so với của phàm nhân.
Những lực lượng này bắt đầu hội tụ, làm cho Lý Ngọc cảm nhận được mấy cái linh mạch khác đã bị áp súc pháp lực đến tận cùng, lần nữa lại có dấu hiệu buông lỏng.
Ở trong đại điện Giới Luật Phong, Lý Ngọc ngồi ở vị trí chủ vị, chậm rãi nói :"truyền Diêu Thị huynh đệ!"
Vị lão giả Kim Đan kia nhìn Lý Ngọc một cái, sau đó cất hộp ngọc có mười viên Thông Mạch Đan vào, rồi phất tay áo bỏ đi.
Vị đệ tử chấp sự Giới Luật Phong lúc nấy, không thể cãi lại mệnh lệnh của đại diện chưởng giáo, chỉ có thể đi đến Ngọc Minh Phong lần nữa.
Giờ phút này đã có không ít đệ tử Côn Luân nghe chuyện mà chạy tới hóng hớt, lại đem Giới Luật Phong vây chặt như nêm cối.
Thẩm phán đệ tử hạch tâm của tông môn, loại náo nhiệt này vài chục năm chưa chắc đã có một lần.
Sau khi huynh đệ Diêu thị nhập môn, liền được tông môn tận lực bồi dưỡng, đan dược mỗi tháng cung cấp không ngừng, tu vi tiến triển cực nhanh, từ phàm nhân chưa bao giờ thấy pháp lực, cho đến Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ dùng thời gian hai năm, không kém hơn chút nào so với mấy vị Côn Luân Thất Tử.
Loại tu vi tăng trưởng bộc phát này, khiến cho bọn họ cực kỳ ngang ngược càn rỡ ở trong tông môn, hâu như không có ai dám dây vào.
Nhiều nữ đệ tử bị bọn họ chiếm được tiện nghi, nhưng lại ngại thực lực và địa vị của bọn hắn, cũng chỉ có thể nén giận.
Không nghĩ tới là bây giờ bọn họ thế mà càng thêm quá phận, không coi môn quy ra gì, trực tiếp sử dụng Mê Huyễn Đan đối với nữ đệ tử trong tông môn, dẫn đến rất nhiều đệ tử Côn Luân bất bình.
Bọn họ đều muốn tới xem một chút, xem thử Lý sư huynh cuối cùng sẽ xử trí hai người này như thế nào.
Lúc này ở trên Ngọc Minh Phong.
Một vị lão giả cau mày lại, hỏi :'Nàng ta không đồng ý?"
Vị trưởng lão Kim Đan kia bất đắc dĩ nói :"nữ đệ tử kia mặc dù không muốn cầm đan dược, nhưng cũng không có ý định truy cứu nữa, có điều Lý Ngọc kia lại muốn xử lý bọn họ, người của Giới Luật Phong đang ở bên ngoài, làm sao bây giờ?"
Lão giả phất tay, nói ra :"Còn làm sao nữa, tự tạo nghiệt thì tự chịu đựng, lần này đúng là bọn họ thực sự làm quá đáng, thừa cơ hội này để cho bọn họ thu liễm tính tính cũng tốt, miễn sau này càng gây thêm rắc rối cho bổn tọa..."
Vị trưởng lão Kim Đan nghe vậy, cũng chỉ có thể nói :'vậy đệ tử dẫn bọn hắn qua đó chịu phạt."
Mặc dù Lý Ngọc chỉ là đại diện chưởng giáo, nhưng nhiều phong cũng không dám lơ đi mệnh lệnh của hắn, không thì chính là đang khiêu khích với uy nghiêm của toàn bộ tông môn, huống chi hắn chỉ là dựa theo môn quy mà làm việc, ai cũng không tìm thấy kẽ hở nào.
Đơn giản chính là, hắn chỉ không thèm nể mặt Ngọc Minh Phong mà thôi.
Nhưng hắn làm như vậy cũng chẳng ai thấy kỳ quái, đến Thiên Đạo Tông hắn còn không thèm nể mặt, huống chỉ chỉ là một cái Ngọc Minh Phong nho nhỏ.
Hai gã thanh niên giống nhau như đúc, bị vị trưởng lão Kim Đan kia dẫn đi khỏi Ngọc Minh Phong, trên dường đi, một gã hỏi :"sư huynh, đó chẳng phải chỉ là một đệ tử bình thường sao, đáng giá huy động nhân lực như vậy?”
Lúc bọn họ ở thế tục, thì cũng có một chút bối cảnh, cũng coi như là một phương thế lực, cũng dùng loại thủ đoạn này chơi đùa qua vô số nữ nhân, cho dù có người cáo quan, cũng có thể biết trước mà chuẩn bị dẹp cho yên chuyện.
Sau khi đến Côn Luân, hai người càng cảm nhận được cái gì gọi là quần tinh phủng nguyệt.
Đan dược tu hành chưa từng thiếu, bên người lúc nào cũng có một đám người đi theo làm tùy tùng, muốn cái gì sẽ có cái đó, nữ đệ tử muốn dán lên người bọn hắn, người nọ lại tiếp người kia, cuộc sống còn muốn tiêu sái hơn cả so với lúc ở thế tục.
Chỉ có điều, những nữ đệ tử chủ động tự hiến mình lên kia, cuối cùng vẫn là thiếu một chút hương vi.
Bọn họ vẫn ưa thích phương pháp trước đây hơn.
Sau khi trùng hợp biết được công chúa Trần quốc cũng tiến nhập Côn Luân, mà lại chỉ là đệ tử bình thường, hai người lập tức nổi lên ý đồ. Từng là Công Chúa Điện Hạ, là cỡ nào cao cao tại thượng, người như vậy lúc trước bọn họ muốn gặp một lần cũng còn khó, nhưng trước khác nay khác, chinh phục nữ thần từng cao cao tại thượng, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu.
Nhưng không ngờ, nàng ta thế mà trực tiếp báo lên Giới Luật Phong, ngay cả đến sư tôn cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Điều này làm cho hai người trong lòng có chút không yên.
Diêu Mạnh thử hỏi :"Sư huynh, Giới Luật Phong sẽ xử trí chúng ta như thế nào?"
Vị trưởng lão Kim Đan kia liếc bọn họ một cái, hỏi :“bây giờ thì biết sợ rồi?"
Nhưng lão cũng không thèm để ý chuyện này chút nào, giải thích cho bọn họ :"Nếu là đệ tử bình thường mà phạm phải tội như vậy, đại khái sẽ bị phế bỏ linh mạch, trục xuất tông môn, nhưng mà các ngươi không cần quá lo lắng, tông môn bỏ ra nhiều tài nguyên vào các ngươi như thế, nên không thể phế bỏ tu vi của các ngươi, cũng sẽ không đem hai ngươi trục xuất tông môn, tối đa cũng chính là bị giam cầm ba tháng ở Giới Luật Phong để xám hối..."
Diêu Trọng lập lức nhăn mặt đau khổ, phàn nàn :'A, tận ba tháng, lâu như vậy sao?"
Ba tháng bị giam cầm, tức là không thể tiêu dao khoái hoạt, đây là chuyện không thể tưởng tượng được đối với bọn họ.
Vị trưởng lão Kim Đan kia nói :"Vì thế sau này các ngươi phải khiêm tốn một chút, vị đại diện chưởng giáo vừa mới lên chức này, không phải là người dễ nói chuyện, lát nữa có cái gì thì nói cái đó, chớ có ở trước mặt hắn mà đùa giỡn hoa chiêu gì biết chưa?"
Giới Luật Phong.
Vị trưởng lão Kim Đan của Ngọc Minh Phong lúc nãy đã quay về, còn dẫn theo một đôi song sinh nam.
Trần Thiến nhìn thấy hai tên đó, trong mắt hiện lên vẻ bi phẫn cùng cừu hận, các đệ tử khác ngoài cửa thì đều lộ vẻ xem thường, hai huynh đệ này ở Côn Luân cũng đã sớm nổi tiếng xấu xa.
Đây còn là lần đầu tiên Lý Ngọc trông thấy đôi huynh đệ phong van này, hai người này dung mạo bình thường, dùng thẩm mĩ của người bình thường đánh giá thì còn hơi xấu xí, Lý Ngọc đi thẳng vào vấn đề, hỏi :'Một ngày trước, các ngươi dùng Mê Huyễn Đan để làm choáng nữ đệ tử Trần Thiến, đồng thời còn xâm phạm nàng nữa, có chuyện này không?"
Hai người đồng thanh đáp :"Có!"
Bọn họ thừa nhận hành vi phạm tội của mình vô cùng dứt khoát, cũng không có chút sợ hãi nào trên mặt, cũng không tỏ ra bất kỳ biểu hiện hối cải nào, giống như cảm thấy Lý Ngọc không thể làm gì được bọn họ vậy.
Thái độ kiêu ngạo này của bọn họ, khiến đám đệ tử Côn Luân đang vây xem bên ngoài điện, đều nổi trận lôi đình.
"Chết tiệt, làm ra loại chuyện này, còn kiêu ngạo như vậy!"
"Loại người cặn bã này, nên bị phế sạch tu vi, trục xuất tông môn."
"Nghĩ nhiều, đừng nói chỉ là xâm phạm một tên nữ đệ tử, coi như là xâm phạm mười người, thì bọn họ cũng sẽ không bị trục xuất khỏi tông môn, bằng không những tài nguyên mà tông môn trút xuống trên người bọn họ, chẳng phải lãng phí vô ích?"
"Với sự hiểu rõ vê môn quy của ta, bọn họ nhiều nhất là bồi thường một chút đan dược, sau đó bị giam cầm một đoạn thời gian, sau đó sẽ coi như không có gì xảy ra." "Thật không công bằng!"
"Nơi này là tu tiên giới, nào có cái gì gọi là công bằng?”...
Nổi giận thì nổi giận, bọn họ cũng chẳng làm được gì khác, đối với CÔn Luân mà nói, thì giá trị của một trăm, một nghìn, thậm chí là một vạn Trần Thiến, còn không bằng một trong hai huynh đệ bọn họ.
Với thiên phú của bọn họ, thành tựu tương lai ít nhất cũng là Nguyên Anh, mà còn vô cùng có khả năng sẽ tu đến Nguyên Anh hậu kỳ, Hóa Thần cũng có một chút khả năng, tiền đồ vô lượng, giá trị vô hạn đối với tông môn.
Phế bỏ tu vi của bọn họ, rồi trục xuất tông môn, mặc dù là đại diện chưởng giáo cũng không có quyền xử lý chuyện này như vậy, trưởng lão đoàn cũng sẽ không đồng ý.
Giam cầm mấy tháng, đã là trừng phạt lớn nhất.
Vì vậy bọn họ mới không có gì phải sợ hãi như vậy.
Hai người đó thừa nhận vô cùng dứt khoát, Lý Ngọc cũng không cần nhiều lời gì, thản nhiên nói :"“Các ngươi thừa nhận là tốt rồi, vốn dựa theo môn quy, hành vi phạm tội của các ngươi phạm vào, cũng bị phế bỏ tu vi, trục xuất tông môn..."
Lý Ngọc còn chưa nói hết lời, vị trưởng lão Kim Đan kia đã lập tức nói ra :"Bọn họ là đệ tử hạch tâm của tông môn, đại diện chưởng giáo không có quyền làm như vậy, nhất định phải trải qua trưởng lão đoàn thảo luận..."
Lý Ngọc biết rõ môn quy của Côn Luân, đương nhiên biết rõ điểm này.
Đại diện chưởng giáo dù sao cũng không phải là chưởng giáo, quyền lực không phải vô hạn, loại chuyện xử lý đệ tử hạch tâm bên trong đệ tử hạch tâm này, hắn thực sự không có quyền xử trí kiểu trục xuất tông môn.
Mà loại người tài giỏi như này, có rời khỏi Côn Luân cũng sẽ bị các phái khác đoạt lấy, chỉ sợ ngay cả Thiên Đạo Tông cũng không kìm nén được, ném bọn họ ra tông môn, ngược lại thành tiện nghi cho bọn họ.
Lý Ngọc nhìn vị trưởng lão Kim Đan kia, nói ra :"Ta cũng không có nói sẽ trục xuất bọn họ ra khỏi tông môn, nhưng mà hai người này phạm phải hành vi phạm tội như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng không thể khinh xuất tha thứ, theo môn quy, cởi Tiên Y hộ thể của bọn họ ra, cột vào bên ngoài Giới Luật Đường, phạt roi ba ngày, lấy thế làm răn..."
Huynh đệ Diêu thị nghe vậy thì cùng lúc biến sắc.
Phạt roi ba ngày, với tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ của bọn họ, thì căn bản không thể làm bị thương mảy may, nhưng chuyện này lại cực kỳ mất mặt, còn bị quất hẳn ba ngày trước mặt biết bao đệ tử Côn Luân, sau này bọn họ làm sao có thể đi ra gặp người?
Trưởng lão Kim Đan kia nghe vậy cũng nói :”Trong môn quy cũng không có hình phạt này!"
Côn Luân là tông môn tu tiên, không phải là vương triêu thế tục, nên môn quy vốn cũng không nhiều, cũng không có cái hình phạt bằng roi trước mặt mọi người như này.
Lý Ngọc nhún vai đáp : "Trước đây đúng là không có, nhưng mà vừa nãy ta mới thêm vào một cái, xâm phạm đồng môn, mặc kệ nam nữ, sẽ bị phạt roi ba ngày ở trước mặt mọi người, không được sao?"
Trưởng lão Kim Đan Kỳ của Ngọc Minh Phong giật giật yết hầu, nhưng cuối cùng cũng không biết phải nói gì.
Hắn là đại diện chưởng giáo, quyền lực cũng rất nhiều, bổ sung hoặc sửa đổi một cái môn quy, đúng là có thể.
Huynh đệ Diêu Thị thấy tình thế không ổn, vốn định trốn về Ngọc Minh Phong tìm kiếm bảo hộ, nhưng lại bị Lý Ngọc tóm lại ngay lập tức, cởi bỏ tiên y hộ thể xuống, dùng Phược Linh tác trói lại vào hai cây cột đá bên ngoài Giới Luật Điện.
Trong cơ thể Lý Ngọc, lò Càn Khôn càng thêm sinh động.
Từ lúc hai huynh đệ Diêu thị bị bắt, càng ngày càng có nhiều lực tín ngưỡng xuất hiện từ các đệ tử Côn Luân ở đây, bọn họ mặc dù không nói gì, nhưng đôi bàn tay nắm chặt, sắc mặt đỏ lên vì hưng phấn, lại nói rõ mọi thứ.
Đây là Lý sư huynh.
Hắn chưa bao giờ phụ sự ưa thích của đệ tử Côn Luân, mặc dù hắn đã ở chức vị cao quý là đại diện chưởng giáo, nhưng vẫn thủy chung đứng về phía những đệ tử bình thường bọn họ.
Toàn bộ Côn Luân này, còn có ai sẽ vì một đệ tử Côn Luân bình thường, mà đi đắc tội với một vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ?
Bóng dáng cũng không quá cao lớn kia, trong lúc này lại trở thành chỗ dựa vững chắc, trở thành tín ngưỡng trong lòng nhiều đệ tử bình thường.
Lực tín ngưỡng xung quanh Lý Ngọc đã đạt tới cực hạn, thể nội Lý Ngọc truyền đến một đạo ba động pháp lực mãnh liệt, một cái linh mạch trong cơ thể hắn, pháp lực trong đó biến mất toàn bộ, thay vào đó là một viên Kim Đan đỏ thắm, đang nằm trong đan điền.
Vị trưởng lão Kim Đan kỳ của Ngọc Minh Phong cảm nhận được đạo ba động này đầu tiên, hai mắt đột nhiên trợn to.
Hắn lại kết thành một viên Kim Đan nữa?
Cho dù là những vị thiên kiêu tuyệt đỉnh kia, cũng không Kết Đan nhẹ nhàng như vậy đấy.
Lý Ngọc này rốt cuộc là yêu nghiệt loại gì, không cần bế quan tĩnh tu, tùy tiện liên Kết Đan như vậy? Hắn đã sống mấy trăm năm, còn là lần đầu tiên thấy.