Chương 146: Ngươi hiểu ý tứ của sư tôn chứ?
Chương 146: Ngươi hiểu ý tứ của sư tôn chứ?Chương 146: Ngươi hiểu ý tứ của sư tôn chứ?
Chưởng giáo đã nói rất rõ ràng, Lý Ngọc đương nhiên hiểu ý của hắn.
Yêu nữ ở Huyền Âm Giáo, vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng của hắn.
Nếu như không phải sự kiện một trăm năm trước đây, hiện tại yêu nữ hẳn là đệ tử Côn Luân, giống như Tần sư tỷ dương danh Chính Đạo, Côn Luân Song Kiều cùng lên, như mặt trời ban trưa, tương lai lực đè Thiên Đạo Tông cũng không phải nói mộng.
Chỉ tiếc Trân sư huynh không rẽ được yêu nữ Ma giáo, trái lại bị yêu nữ Ma Giáo bắt cóc mất.
Hôm nay hắn lại đem hy vọng, ký thác ở trên người Lý Ngọc.
Nhưng nói một lời cho đúng lương tâm, thì yêu nữ làm gì cũng tốt, duy chỉ không thích hợp làm đạo lữ.
Nàng không phải Chu Tử Tuyền, cũng không phải A Ly. Có một vị đạo lữ có dục vọng chiếm hữu cực mạnh như vậy, trong nhà sẽ mãi mãi không thể an bình.
Đối với vấn đề này, Lý Ngọc không có đáp lại thẳng thắn, mà lập lờ đôi câu, liền mượn cớ muốn luyện đan, rồi rời khỏi Ngọc Hư Phong.
Vương Đạo Huyền còn đang đắm chìm trong hình ảnh ước mơ, Côn Luân và Huyền Âm Giáo có quan hệ thông gia, Tân Khả Nhân nhíu mày nhìn hắn một cái, giọng điệu hàm ý trách cứ :"Chuyện tình cảm, làm sao có thể miễn cưỡng?"
Nàng chỉ biết tu hành, làm sao biết chuyện tình cảm, Vương Đạo Huyền cười ha ha nói ra :"KHông có cảm tình, có thể chậm rãi bồi dưỡng, bọn họ vô luận thân phận, dung mạo, hay thiên phú, đều vô cùng xứng, ngoại trừ Lý Ngọc ra, thì tu tiên giới rộng lớn này, cũng không có ai xứng đôi với nàng.
Tần Khả Nhân không nói gì nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Nàng đã hiểu, sư tôn muốn thúc đẩy Lý Ngọc và yêu nữ kia.
Là thân sư tỷ của Lý Ngọc, nàng phản đối chuyện hôn nhân này.
Cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, chính là không muốn sư đệ của nàng, kết thành đạo lữ với yêu nữ kia.
Vương Đạo Huyền đứng tại chỗ, trong lòng hơi kinh ngạc.
Hắn hiểu rất rõ vị đệ tử lớn lên từ bé ở Côn Luân này, trừ tu hành ra, nàng gần như không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, cũng cực kỳ ít ba động tâm tình.
Mà vừa nãy, hắn rõ ràng nhận ra nàng không vui.
Chính mình tác hợp Lý Ngọc cùng Thiền nhi, Khả Nhân sao lại không vui?
Trong lòng hắn nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ khó có thể tin.
Chẳng lẽ, Khả Nhân cũng thích Lý Ngọc?
Cẩn thận nghĩ lại, hình như không phải không có khả năng này.
Lý Ngọc khéo léo, rất biết làm cho người khác vui vẻ, nhất là khiến các cô gái vui, hai năm qua hắn lại ở Ngọc Hư Phong, cùng Khả Nhân sớm chiêu chúng sống, cũng không phải là không có khả năng lâu ngày sinh tình.
Hắn vừa mới nói Lý Ngọc cùng Thiền Nhi xứng đôi.
Nhưng nếu nói thật lòng, hắm cảm thấy Lý Ngọc và Khả Nhân càng thêm xứng. Bọn họ không chỉ đều là đệ tử của Côn Luân, còn là sư tỷ đệ đồng môn, bất kể dung mạo, thiên phú, địa vị, thân phận, ... dường như so với Thiên Nhi đều thích hợp hơn.
Nhưng nếu như vậy, chuyện lại càng phiền toái.
Tu Tiên Giới vẻn vẹn chỉ có hai vị thiên kiêu tuyệt thế, ở một Chính một Ma, cùng thích một người, đối với ai cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì.
Dùng sự hiểu rõ của VƯơng Đạo Huyền đối với cả hai đứa nhỏ, các nàng tuyệt đối sẽ không chung sống hòa thuận được với nhau.
Vậy phải làm sao bây giờ mới được?
Bỗng hắn lại nghĩ tới một việc.
Lý Ngọc cùng Thiền nhi, một là đệ tử của hắn, một là con gái của đệ tử hắn, dựa theo quy củ, thì Thiền nhi phải gọi Lý Ngọc một tiếng sư thúc, nếu như hai người ở chung một chỗ, cái bối phận này chẳng phải là rối loạn.......
Lý Ngọc rời khỏi Ngọc Hư Phong, cũng không về Ngọc Tuyền Phong mà đi tới Ngọc Châu Phong.
Trưởng lão đoàn đã thông qua chuyện này, Huyền Âm Giáo dối với chuyện này cầu còn không được, nên chẳng mấy chốc sẽ có kết quả hồi đáp của bọn họ, thừa dịp còn chút thời gian, hắn tính tới bầu bạn với Chu Tử Tuyên và Khương Ly nhiều một chút.
Huyền Chân tổ sư cũng rất thông tình đạt lý, còn chưa đợi Lý Ngọc mở miệng, bà đã chủ động thả cho các nàng tạm thời nghỉ bế quan.
Đang tiếc là thế giới ba người tốt đẹp chưa được bao lâu, thì một ngày sau, Huyền Âm Giáo đã cử người tới đón hắn.
Bọn họ đã chờ đợi điều này từ lâu, nên sau khi nhận được hồi đáp từ Côn Luân, bọn họ chẳng do dự gì mà đáp ứng yêu cầu của Côn Luân, lập tức tăng lên một cái môn quy, phàm là đệ tử Huyền Âm Giáo, bên ngoài không được xuất thủ với đệ tử CÔn Luân, ai vi phạm sẽ dùng môn quy trừng phạt.
Đương nhiên, đệ tử Côn Luân ở bên ngoài gặp được đệ tử Huyền Âm Giáo, cũng không thể chủ động gây sự.
Đây coi như là một cái minh ước hữu hảo mà hai môn phái cùng chung ký kết, mặc dù mấy năm này, một số đệ tử của Luyện Hồn Tông, Hợp Hoan Tông, ở bên ngoài cũng đối với đệ tử Côn Luân rất hữu hảo, nhưng cụ thể bằng hẳn một cái môn quy, thì Huyền Âm Giáo vẫn là thứ nhất.
Hai đạo Chính Ma xung đột giằng co mấy ngàn năm, đây là hai tông môn ở trận doanh đối lập, kỳ điều minh ước hữu hảo đầu tiên, đây là chuyện có giá trị vượt thời đại, đối với tu tiên giới bây giờ.
Núi Côn Luân, lối vào Côn Luân Động Thiên.
Một chiếc linh thuyền cỡ lớn, lơ lửng phía trên một đỉnh núi.
VÌ để hộ tống Lý Ngọc an toàn về tới Huyền Âm Giáo, ngoại trừ Thánh Nữ đích thân tới nghênh đón, Huyền Âm Giáo còn phái tới bốn vị tổ sư Nguyên Anh đi theo, bày tỏ thành ý và phô trương mười phần.
Mấy năm lúc trước, Lý Ngọc vẫn còn đang lo lắng về thân phận nội ứng của mình, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, hắn lại có ngày trở về Huyền Âm Giáo một cách quang minh chính đại như thế.
Không phải đi, mà là trở vê.
Trên nguyên tắc mà nói, hắn gia nhập Huyền Âm Giáo, trước khi gia nhập Côn Luân.
Người Huyền Âm Giáo tới quá nhanh, Chu Tử Tuyền và Khương Ly vừa mới xuất quan, Lý Ngọc vẫn còn lưu luyến với thế giới ba người, nên nói với một vị lão giả Nguyên Anh mặc đồ đen :"Ta còn chút việc muốn làm, chúng ta có thể xuất phát muộn mấy ngày không?”
Vị tổ sư Nguyên Anh của HUyền Âm Giáo này lập tức nói :"Đợi đại diện chưởng giáo xong việc, rồi xuất phát cũng không muộn."
Lúc này Côn Luân có thể nói là đã cho Huyền Âm Giáo thấy đủ thành ý.
Vốn cho là bọn họ sẽ chỉ tùy ý phái một vị Luyện Đan Sư tam phẩm đi cho có, ai ngời được người bọn họ phái ra là đại diện chưởng giáo, là người vô cùng nổi danh trên đại hội tiên đạo với danh xưng con trai của Đan Đạo, đệ nhất nhân trong số Luyện Đan Sư tam phẩm.
Hắn có thể đi Huyền Âm Giáo đã là việc vô cùng vui, lúc nào đi, đương nhiên do hắn quyết định.
Nam Cung Thiền liếc Lý Ngọc một cái, hỏi :"Ngươi còn muốn làm chuyện gì?"
Nàng đã không thể chờ đợi được muốn đem Lý Ngọc về, dù sao Huyền Âm Giáo có thể có được một vị Luyện Đan Sư tam phẩm, cho dù mang tiếng là mượn, nhưng vẫn coi như là lúc trước nàng có mắt nhìn người.
Lý Ngọc không nói tỉ mỉ, nhưng quăng cho nàng một ánh mắt, đại ý là "ngươi hiểu mài”
Sắc mặt Nam Cung Thiền tối sầm lại, nàng cùng Lý Ngọc tâm ý tương thông, đương nhiên qua một ánh mắt của hắn, nàng cũng sẽ hiểu ý.
Ba ngày sau.
Lý Ngọc lưu luyến không rời, cáo biệt cùng hai cô gái, rời khỏi Côn Luân động thiên, đi lên linh thuyên của Huyền Âm Giáo.
Lý Ngọc tràn đầy chờ mong hành trình đến Huyền Âm Giáo lần này, không có gì bất ngờ xảy ram chờ sau khi hắn trở về, hẳn là có đầy đủ Kim Linh Đan cho các nàng, ai cũng không lại cần vất vả bế quan khổ tu, để trùng kính Kim Đan nữa.
Trên không trung, linh thuyên hăng hái phi hành.
Côn Luân cách Huyền Âm Giáo vào khoảng mấy vạn dặm, nhưng dưới sự thúc giục của cường giả Nguyên Anh, thì linh thuyền bay trong một ngày đã tới nơi.
Lý Ngọc ngồi ở bên trong khoang thuyền, trên bàn bạch ngọc trước mặt có tách linh trà nóng đang tỏa hương thơm xông vào mũi, ngoài ra còn có cả linh quả và các loại bánh ngọt khác nữa.
Sau lưng Lý Ngọc là hai cô gái mặc áo đen, đều có khuôn mặt xinh đẹp, hình dáng thướt tha, đứng hầu ở hai bên, nhẹ nhàng giúp hắn nắn bóp bả vai, còn hai thị nữ khác lại đang ngồi trước mặt của hắn, dùng hai tay mềm mại đặt tại trên đùi hắn ấn ấn nhẹ nhàng.
Nữ đệ tử Ma Đạo đều mặc đồ cởi mở, nên Lý Ngọc cúi đầu một cái là đã nhìn thấy phong cảnh tốt đẹp.
Là người của hai thể giới, nhưng đãi ngộ kiểu này, Lý Ngọc còn là lần đầu tiên được hưởng thụ đến, vẫn còn chưa thích ứng được.
Nam Cung Thiền ngồi đối diện hắn, thán nhiên nói :"Các ngươi đi xuống trước đi!"
"Vâng, Thánh Nữ!"
Trước mặt Lý Ngọc lung lay một cái, hai vị nữ đệ tử ngồi dưới đứng lên, cung kính thi lẽ với Nam Cung Thiền một cái, rồi cùng hai thiếu nữ khác lui ra ngoài.
Bên trong khoang thuyền, chỉ còn hai người Lý Ngọc và Nam Cung Thiền. Nam Cung Thiền bố trí một cái bình chướng cách âm, mắt nhìn bốn cô gái vừa rời đi, nói ra :"TRước khi trở về tông môn, ta có một số việc muốn dặn dò ngươi, nên để các nàng lui ra trước đã, nếu như ngươi ưa thích các nàng, lát nữa lại cho gọi tới thêm, đến Huyền Âm Giáo, các nàng cũng mặc ngươi xử trí, ngươi muốn làm gì các nàng cũng được."
Yêu nữ lại hết lòng hứa hẹn, Lý Ngọc nhớ lại mấy năm trước, nàng cũng đã từng nói muốn đưa hắn mấy mỹ nhân.
Lý Ngọc không nói gì, mà chờ nàng nói.
Nhưng Nam Cung Thiền vẫn không nói chuyện.
Sau một lát, Nam Cung Thiền hỏi :"Sao ngươi không hồi đáp ta?"
Lý Ngọc khó hiểu :"Trả lời gì mới được chứ?"
Nam Cung Thiền tức giận nói :'mấy nữ đệ tử kia, ngươi có muốn hay không?"
Lý Ngọc hơi ngạc nhiên, sau đó liền khoát tay áo, nói ra :"ta thấy là không cần thiết..."
Bây giờ không giống ngày xưa, hắn dù sao cũng là đại diện chưởng giáo của CÔn Luân, mỗi lời nói việc làm của hắn ở bên ngoài, đều đại diện cho Côn Luân, lần này là hắn tới đây công tác, sao có thể cấu kết với đệ tử Ma Giáo làm xăng bậy được, điều này không phù hợp với thân phận của hắn.
Hắn nhìn Nam Cung Thiền, hỏi :*Cô nương có chuyện gì dặn dò ta?"
Nam Cung Thiền suy nghĩ một chút, sau đó nói ra :'Làn này đi Huyền Âm Giáo, bọn họ sẽ bảo ngươi luyện chế Trúc Cơ Đan và Thác Mạch Đan, bằng tạo nghệ Đan Đạo của ngươi bây giờ, tỷ lệ luyện ra đại khái là bao nhiêu?”
Năng lực của Lý Ngọc, chính là cực hạn của Đan Đạo.
Đối với vật liệu luyện đan, hắn có thể không lãng phí một chút vật liệu nào, có bao nhiêu phần vật liệu, sẽ luyện chế ra bấy nhiêu viên đan dược.
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, nói ra :"ba phần vật liệu, đại khái một lò hai viên thượng phẩm, hoặc một viên siêu phẩm, vận khí tốt có thể luyện chế ra cả cực phẩm."
Đối với yêu nữ, hắn vẫn có chỗ giữ lại như cũ.
Nam Cung Thiền liếc ra bên ngoài, nói với hắn :"Tới Huyền Âm Giáo, nếu như bọn họ hỏi ngươi, ngươi cũng không nên thành thật như vậy, ngươi chỉ cần nói có thể luyện chế ra một viên thượng phẩm, nếu như luyện chế đan dược dư thừa, thì cứ giữ lại cho mình trước..."
Cho dù Yêu nữ không dặn, Lý Ngọc cũng tính làm như thế.
Nhưng hắn không ngờ, yêu nữ là Thánh Nữ Huyền Âm Giáo, thế mà còn lấy tay bắt cá.
Hắn gật đầu, nói :”Ta nghe lời ngài."
Sau đó, yêu nữ lại giới thiệu sơ qua cho hắn một chút về Huyền Âm Giáo.
Xưng là Ma Đạo tam cự đầu, thực lực của Huyền Âm Giáo là rất mạnh không thể nghi ngờ, là tông môn Ma Đạo hiếm hoi có được cường giả Phá Hư, cường giả Hóa Thần cũng có tám vị, chỉ ít hơn một vị so với Côn Luân, loại thực lực này đặt ở Chính Đạo, cũng có thể ngang hàng với Nga my, Thục Sơn, mạnh hơn nhiều so với Hoa Sơn và Thanh Thành.
Dưới Hóa Thần, Huyền Âm Giáo có ba mươi hai vị Nguyên Anh Kỳ, trong đó có tám vị là Nguyên Anh hậu kỳ, là chưởng khống giả trên thực tế của Huyền Âm Giáo. Theo yêu nữ nói, chờ sau khi tới Huyền Âm Giáo, những vị tổ sư Nguyên Anh này, hẳn cũng sẽ đến nhờ Lý Ngọc hỗ trợ luyện dan, đến lúc đó hắn cứ thẳng tay mà cắt xén vật liệu, không cần phải tiết kiệm cho bọn hắn làm gì.
Linh Thuyền phi hành chưa đến một ngày, đã tới được khu vực khống chế của Huyền Âm Giáo.
Lý Ngọc đứng ở bên trên linh thuyền, nhìn xuống sơn mạch phía dưới được phủ đầy tuyết trắng, trên đó ẩn hiện nhiều cung điện kiến trúc.
Ma Đạo ở vào vùng đất phía bắc, nơi này thời tiết rét lạnh, linh khí mỏng manh, mặc dù mạnh mẽ như Huyền Âm Giáo, cũng không có động thiên phúc địa của chính mình, mà môn phái của bọn họ ở bên trong Đại Thế Giới.
Lúc Lý Ngọc và Ngô Thông nói chuyện về lịch sử, Ngô Thông cũng từng đề cập qua tình huống của Ma Đạo.
Thực ra vài ngàn năm trước, đại khái là lúc Thiên Đạo Tông suất lĩnh chúng tu của tu tiên giới , vừa mới đánh bại xong vương triều Thiên Diễn, khi đó tu tiên giới cũng không đến mức phân chia ra Chính Ma hai đạo, chỉ có tông môn khác biệt.
Nhưng khi đó có quá nhiều tông môn, tài nguyên trong bí cảnh động thiên và đại thế giới đều không đủ chia, nên Thiên Đạo Tông liền cưỡng ép đem những tông môn tu luyện thuận Linh Mạch thành Chính Đạo, và tông môn tu nghịch linh mạch thành Ma Đạo, rồi cùng các tông Thượng Cổ Chính Đạo liên hợp lại, ép những môn phái tu luyện nghịch linh mạch kia phải dạt tới vùng đất cằn cỗi phía bắc, sau đó tước đoạt quyền phân chia các loại động thiên phúc địa tu hành của bọn họ.
Vậy nên sau này, tu tiên giới mới có hai đạo Chính Ma, hai bên cũng triệt để kết thành cừu oán.
Cho tới bây giờ, Ma Đạo vẫn luôn muốn đoạt lại một phần động thiên phúc địa, nhưng thực lực đã kém xa Thiên Đạo Tông và Chính Dạo, nên nguyện vọng này đã định trước không thể thực hiện.
Linh Thuyền rơi vào một ngọn núi, nhiều bóng người đã đứng ở đây chờ đợi.
Lý Ngọc vừa mới đi xuống dưới linh thuyền, liền có một người đàn ông trung niên bước lên phía trước, tươi cười nói với hắn:" Hoan nghênh khách quý tới tông ta, nơi này không thể so với động thiên phúc địa của quý tông, mong rằng dại diện chưởng giáo bỏ qua cho."
Người trung niên này nhìn thì bình thường, nhưng tu vi của hắn cũng đã là Nguyên Anh trung kỳ, Lý Ngọc cũng ôm quyền đáp lễ, cười nói :"Nói quá lời, nói quá lời..."
Người đàn ông trung niên ra dấu tay, chỉ về hướng một tòa đại điện, nói ra :"Tiệc đơn sơ đã chuẩn bị tốt, xin mời đại diện chưởng giáo!"
Lý Ngọc nhận thấy, trên phương diện lễ nghi, Huyền Âm Giáo còn muốn chu đáo hơn cả Côn Luân.
Hắn vừa tới Huyền Âm Giáo, đã được chúng cường giả của môn phái ra nghênh đón, tiếp đó chính là tiệc rượu thịnh soạn, trên tiệc rượu là đủ loại mỹ thực trân tu, rực rỡ môn mầu, còn có các vũ công xinh đẹp mặc quần lụa mỏng nhảy múa góp vui, đôi lúc càng nàng còn to gan đi tới gân hắn lắc lư với tư thế khiêu khích...
Đạo đãi khách của Huyền Âm Giáo, đúng là có chút bản lĩnh.
Sau tiệc rượu, Lý Ngọc được an bài nghỉ ngơi ở một tòa cung điện hoa lệ và tiện nghi.
Còn lúc này, trong một tòa đại điện, ở trên ngọn núi cao nhất của Huyền Âm Sơn Mạch, một người phụ nữ trung niên ăn mặc cung trang mầu đen, nhìn vê phương hướng một ngọn núi, hỏi :"thế nào?"
Nam Cung Thiền đứng ở sau lưng bà, thản nhiên hỏi lại :"Cái gì thế nào?" Người phụ nữ trung niên nói :"Đại diện Chưởng giáo Côn Luân Lý Ngọc, người này thế nào?”
Nam Cung Thiền thản nhiên đáp :"Rất được, thiên phú Đan Đạo độc nhất vô nhị, thiên phú tu hành cũng cực cao, không thì làm sao còn trẻ tuổi như vậy, đã trở thành đại diện Chưởng giáo của Côn Luân được..."
Người phụ nữ mặc cung trang cười cười, lại hỏi thêm :"Ngoại trờ thiên phú Đan Đạo và tu hành ra, các phương diện khác thì sao, ví dụng như tướng mạo, nhân phẩm... 2"
Nam Cung Thiên là một trong những người hiểu rõ Lý Ngọc nhất, cũng không suy nghĩ nhiều, mà đáp luôn :"Tướng mạo à, rất đẹp trai, người khác đều nói hắn là thanh lưu của tu tiên giới, là ánh sáng của Chính Đạo, nên nhân phẩm tự nhiên cũng không cần phải nói, sư tôn ngài căn bản không biết, những đệ tử Côn Luân kia sùng bái hắn cỡ nào đâu..."
Người phụ nữ trung niên lại nói :"Thiên phú Đan Đạo độc nhất vô nhị, thiên phú tu hành chỉ dưới ngươi và vị kia ở Côn Luân, Hóa Thần là không phải nghĩ, tương lai nhất định trở thành một vị Luyện Đan Sư ngũ phẩm nữa của tu tiên giới, một người có thể lớn mạnh một tông môn, người như vậy, nếu như có thể ở lại Huyền Âm Giáo chúng ta, thì quá tốt rồi..."
Bà nhìn về phía Nam Cung Thiền, ung dung hỏi :"Ngươi hiểu ý tứ của sư tôn chứ?"