Chương 147: Ai, đàn ông..
Chương 147: Ai, đàn ông..Chương 147: Ai, đàn ông..
Nam Cung Thiên đương nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của sư tôn mình.
Chính nàng cũng rất muốn để Lý Ngọc ở lại Huyền Âm Giáo.
Nếu như tông môn có thêm một vị Luyện Đan Sư tam phẩm hoặc tứ phẩm, thì thực lực của đệ tử trẻ tuổi trong tông môn sẽ được tăng lên nhanh chóng, ít nhất cũng gần bằng với đệ tử của đại tông Chính Đạo
Các đạo tu tiên, thì địa vị của Đan Đạo luôn siêu nhiên nhất, thân phận của Luyện Đan Sư cũng tôn quý nhất.
Người giống như hắn, bất cứ tông môn nào cũng muốn lưu lại.
Nhưng bản thân hắn chính là chưởng giáo tương lai, của đại tông mạnh thứ hai Chính Đạo, tương lai sáng sủa như thế, làm sao có thể cam nguyện ở lại Ma Đạo được.
Ngay cả chính Nam Cung Thiền, đều không có niềm tin lưu lại được Lý Ngọc, mặc dù nàng và Lý Ngọc còn một tâng sâu quan hệ nữa, nhưng có ai sẽ tin điều đó.
Ai có thể tin được, đại diện chưởng giáo của Côn Luân, sẽ là nội ứng của Huyền Âm Giáo?
Chỉ mấy năm ngắn ngủi, địa vị của hắn tại tu tiên giới, so với nàng đã không thấp hơn chút nào.
Nàng nhìn sư tôn một cái, hỏi :'ˆLàm sao lưu hắn lại được?"
Người phụ nữ trung niên mỉm cười, nói ra :"Thiên nhi có nghĩ tới, sau này sẽ tìm một vị đạo lữ cho mình không? Phóng nhãn toàn bộ tu tiên giới, đàn ông có thể xứng với ngươi, cũng chỉ có mình hắn, ngươi cũng đã cảm thấy hắn không tệ lắm, vì sao không nhân cơ hội này mà nắm bắt lấy hắn, thế thì hắn tự nhiên sẽ ở lại Huyền Âm Giáo của chúng ta rồi."
Nam Cung Thiền há to miệng , mãi mới nói ra được một câu :”Ta, với hắn?"...
Huyền Âm Giáo.
Trong một tòa đại điện nào đó.
Bóng đêm dày đặc, Lý Ngọc đứng bên cửa số, nhìn ra bên ngoài, có thể thấy bầu trờ đầy sao.
Đây là điểm khác biệt rất lớn giữa Côn Luân động thiên và Huyền Âm Giáo, nơi này ngày đêm rõ ràng, nóng lạnh thay phiên, Lý Ngọc đã không nhớ rõ, bao lâu rồi mình không được nhìn thấy bầu trời đêm đầy Sao như này.
Lý Ngọc tán thưởng cảnh đêm trong chốc lát, bên ngoài bỗng truyên đến tiếng đập cửa.
Hắn đi tới chỗ cửa điện, kéo cửa ra thì nhìn thấy một vị trưởng lão Kim Đan của Huyền Âm Giáo đang đứng bên ngoài, bên cạnh còn đứng bốn vị cô nương xinh đẹp.
Vị trưởng lão Kim Đan Kỳ ôm quyên với hắn, giải thích :'Đêm dài đằng đãng, các nàng tới đây để hầu hạ thiếu chưởng giáo."
Không chờ Lý Ngọc kịp nói gì, bốn cô nương kia đã đi vào đại điện, mà lão giả trưởng lão Kim Đan kia còn thức thời đóng cửa đại điện hộ hắn luôn.
Lão giả vừa đi, thì bốn vị nữ đệ tử Huyền Âm Giáo lập tức sán tới Lý Ngọc.
"Chúng ta xin giúp ngài cởi áo..."
Các nàng đều ánh mắt lúng liếng, giọng thì vô cùng nũng nịu ngọt ngào, vừa nói muốn giúp Lý Ngọc cởi đồ, vừa tự cởi đồ của mình ra.
Đạo đãi khách của Ma Đạo, Lý Ngọc xem như được lĩnh giáo.
Hắn cho là xong cái yến hội kia là coi như xong, không nghĩ tới buổi tối vẫn còn có tiết mục, mà còn sắp xếp hẳn một lúc bốn vị nữa...
Nhưng mà Lý Ngọc cũng không phải là đệ tử Hợp Hoan Tông, ai muốn tới cũng tiếp hết, cho tới bây giờ hắn cũng chỉ có thực sự song tu cùng Chu Tử Tuyền, nếu hắn muốn, thì nữ đệ tử ở CÔn Luân có thể xếp hàng từ Ngọc Tuyền Phong tới tận cổng sơn môn cho hắn chọn.
Hắn đang định bảo các nàng quay về đi, thì bỗng nghe thất "két" một tiếng, cửa điện bị người đẩy ra từ bên ngoài, Nam Cung Thiền đứng ở cửa đại điện, nhìn Lý Ngọc hỏi :'Không phải ta quấy rây đến nhã hứng của nhóm các ngươi chứ?"
“Thánh nữ!"
Nhìn thấy Nam Cung Thiền, bốn vị nữ đệ tử Huyền Âm Giáo thi lễ với nàng một cái, rồi tạm thời lui ra ngoài.
Nam Cung Thiền liếc Lý Ngọc một cái, nói :'Bổn cô nương thật sự đánh giá cao định lực của ngươi, ở Côn Luân thì trầm mê nữ sắc trọn vẹn ba ngày còn chưa đủ, vừa tới Huyền Âm Giáo ngày đầu tiên, đã không nhịn được rồi?"
"Ta vốn đang định cho các nàng rời đi đấy..." Lý Ngọc giải thích với yêu nữ, sau đó lại ý thức được điều gì, hỏi lại :'Làm sao ngài biết ta trâm mê nữ sắc ba ngày?"
Sắc mặt Nam Cung Thiền đỏ lên, đương nhiên vì nàng và hắn tâm ý tương thông rồi, mà khế ước linh hồn do nàng làm chủ, nên chỉ cần tâm tình của hắn xảy ra chấn động lớn, thì bất kể Lý Ngọc gặp được nguy hiểm, hay trâm mê nữ sắc, nàng đều biết được hết.
Ba ngày đó, hắn chỉ mải mê chìm trong ôn nhu hương...
Nhưng loại chuyện này nàng đương nhiên không thể nói rõ, chỉ giật giật khóe miệng, rồi nói ra :"Cái này còn phải hỏi, với sự hiểu biết của ta với ngươi, ba ngày đó, sợ là ngươi còn chả thèm xuống giường..."
Lý Ngọc thâm nghĩ, nàng đoán sai rồi, ba ngày đó thì ngoài giường ra, hắn còn đi qua rất nhiều chỗ.
Nhưng không đào sâu thêm vấn đề này, Lý Ngọc hỏi nàng :"Muộn như vậy rồi, cô nương tới đây có chuyện gì sao?”
Nam Cung Thiền khoanh tay, nói ra :"Cũng không có chuyện gì, chỉ là tới thăm ngươi một chút xem đã quen ở nơi này chưa, dù sao nơi này không thể so được với Côn Luân động thiên của các ngươi, không có linh khí nông đậm như vậy."
Linh khí nơi này quả thực rất mỏng manh, nhưng đối với Lý Ngọc mà nói, mỏng manh hay nồng đậm cũng chẳng khác nhau là mấy.
"Cũng bình thưởng." Hắn nhìn về phía Yêu nữ, hỏi :"Khi nào sẽ bắt đầu luyện đan?"
Nam Cung Thiền đáp :"Ngày mai, bọn họ còn sốt ruột hơn ngươi."
Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn Lý Ngọc.
Nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp trai tuấn tú này, lời nói của sư tôn lúc nãy, dường như lại vang lên trong lòng nàng.
Nàng từng nói qua với Lý Ngọc, bằng thiên phú và năng lực của hắn, là rất xứng đôi với Tân Khả Nhân.
Mà xứng đôi với Tần Khả Nhân, đương nhiên cũng xứng đôi với nàng. Thiên phú tu hành của Lý Ngọc, mặc dù so ra kém song Thiên Linh Mạch các nàng, nhưng tạo nghệ Đan Đạo siêu quân của hắn, đủ để bù đắp một chút vê sự chênh lệnh thiên phú kia rồi.
Song Thiên Linh Mạch, ngoại trừ Nam Cung Thiền thì ở tu tiên giới này còn có Tần Khả Nhân, nhưng tạo nghệ Đan Đạo cao như thế trong tu tiên giới, thì lại chỉ có một mình Lý Ngọc, nên địa vị của hắn, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được.
Vốn Nam Cung Thiền chưa từng nghĩ tới, sẽ kết thành Đạo Lữ cùng Lý Ngọc.
Nhưng từ sau khi sư tôn nói những lời kia với nàng, Nam Cung Thiền liền không tự chủ được việc suy nghĩ của mình hướng về một phía.
Nếu như nàng thật sự muốn tìm một vị đạo lữ, thì Lý Ngọc hình như là lựa chọn duy nhất.
Mấy năm trước, khi lân đầu tiên nàng cứu được hắn, căn bản chưa từng nghĩ tới, cái tên dược đồng tuấn tú nho nhỏ kia, sẽ là thí sinh tốt nhất để trở thành đạo lữ của nàng.
Nàng lắc đầu, cố gắng ném một số suy nghĩ ra khỏi não.
Yêu nữ nhìn hắn, chẳng biết vì sao tự nhiên lắc đầu, Lý Ngọc hơi ngạc nhiên, thâm nghĩ không biết tỏng lòng nàng lại có ý đồ quỷ quái gì.
"Cũng không còn sớm nữa, ta đi về trước, sáng sớm ngày mai sẽ đến đón ngươi!"
Nàng nói xong câu này cũng bước đi tới cửa điện, bỗng yêu nữ dừng bước chân lại, không quay đầu, nhưng lên tiếng hỏi hắn một câu :"Lý Ngọc, nếu như ta muốn để ngươi ở lại Huyền Âm Giáo, ngươi có thể lưu lại hay không?”
Trong điện rơi vào im lặng.
Lý Ngọc không trả lời.
Đáp án của vấn đề này, đã định trước là điều nàng không muốn nghe thấy.
Lý Ngọc trước đây, vô luận là thực lực hay địa vị, trước mắt yêu nữ, đều không có bất kỳ quyền lực nào để mặc cả.
Nhưng bây giờ ở trước mặt nàng, sớm đã không còn là vị dược đồng nho nhỏ ở thế tục năm đó nữa, nàng đối với Lý Ngọc cũng không thể cầm chắc trong tay được nữa.
Đến Huyền Âm Giáo cùng yêu nữ, cũng không phải vì nàng cắm giữ nhược điểm của hắn trong tay, mà chỉ vì tài nguyên của Huyền Âm Giáo, đương nhiên ân cứu mạng mấy lần của Yêu nữ đối với hắn, Lý Ngọc cũng không phải người có ân không báo, hắn vẫn luôn nhượng bộ nàng tất cả mọi vấn đề, trừ một số ít mang tính nguyên tắc ra.
Nam Cung Thiền không nghe được câu trả lời của Lý Ngọc, cũng không tiếp tục chờ thêm.
Nàng cũng không quay đầu lại, mà đi luôn, bóng hình hòa vào trong làn gió, biến mất vào màn đêm mênh mông.
Bốn vị nữ đệ tử đang chờ ở bên ngoài, thấy Thánh Nữ đã rời đi, đang muốn tiến đến tiếp tục chuyện lúc nấy, Lý Ngọc khoát tay áo nói ra :“Các ngươi trở về đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ."
Bốn nàng chỉ đành tiếc nuối rời đi, đêm này vốn tưởng rằng có thể ở chung được với vị nhân vật truyền kỳ của Chính Đạo này, xảy ra chút chuyện vui sướng gì đó với hắn, lại bị Thánh Nữ quấy rầy.
Cũng không biết vừa nãy trong điện xảy ra chuyện gì, sau khi Thánh Nữ đi, hắn cũng liền không cần các nàng nữa.
Lúc này, trong một tòa đại điện âm u, ở phía trên một ngọn núi của Huyền Âm Giáo. Đêm đã khuya, trong điện là một mảnh đen kịt, chỉ có một chút hào quang yếu ớt, được phát ra từ huỳnh quang thạch, khảm ở trên tường.
Ở chỗ sâu trong đại điện, Nam Cung Thiền đang co ro trên bảo tọa rộng lớn, hai cánh tay vòng qua đầu gối, trong lòng nhớ lại những chuyện trước đây.
"Cô nương yên tâm, ta nhất định chăm chỉ tu hành đan đạo, sớm ngày thăng tiến Luyện Đan Sư tam phẩm, đến lúc đó Huyền Âm Giáo chúng ta cũng sẽ có Luyện Đan Sư tam phẩm, Trúc Cơ Đan và Thác Mạch Đan, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sẽ không cần xem sắc mặt của Chính Đạo bọn họ..."
Đây là lời hứa của Lý Ngọc từng nói với nàng, khi hắn còn ở Luyện Khí Kỳ.
Chỉ chớp mắt một cái, năm cái linh mạch của hắn, cũng đã kết thành Kim Đan.
Khi đó hắn chỉ là một đệ tử Côn Luân bình thường, bây giờ đã là thân phận đại diện Chưởng giáo tôn qUÝ.
Vừa nãy Lý Ngọc không trả lời vấn đề của nàng.
Nhưng không trả lời, cũng là một loại trả lời.
Nàng cuối cùng cũng ý thức được một việc, vị đại diện chưởng giáo của Côn Luân bây giờ, đã không còn là tiểu đệ dưới tay mình, nói gì nghe đó trước đây.
Nàng giật giật khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu.
Ài, đàn ông...