Chương 149: Thực lực nghiền ép (1)
Chương 149: Thực lực nghiền ép (1)Chương 149: Thực lực nghiền ép (1)
Huyền Âm Giáo.
Hai người đi du lãm ở Huyền Âm Giáo, hết ngọn núi này, đến ngọn núi kia.
Tình cảnh này cũng giống hệt cũng ở Côn Luân, chỉ khác chút là, khi ấy Lý Ngọc là chủ, nàng là khách, nhưng hôm nay thân phận của hai người đổi ngược lại, yêu nữ là người dẫn hắn đi dạo ở Huyền Âm Giáo.
"Tham kiến Thánh Nữ!"
Trên đường đi, đệ tử Huyền Âm Giáo gặp được hai người, đều cung kính hành lễ với yêu nữ.
Sau khi yêu nữ và Lý Ngọc đi khỏi, chúng đệ tử Huyền Âm Giáo mới biểu lộ ra sự kinh ngạc.
Mọi người đều biết, bên người Thánh Nữ, chưa từng xuất hiện một người đàn ông nào.
Ở Huyền Âm Giáo nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh này.
"Người nọ là ai, thế mà có thể xuất hiện bên người Thánh Nữ?"
"hình như không phải là đệ tử của Huyền Âm Giáo chúng taI"
"Hắc, ngày hôm qua tông môn có động tĩnh lớn như vậy, thế mà các ngươi còn không biết à? vị kia là thiếu Chưởng giáo của Côn Luân, đệ nhất nhân Luyện Đan Sư tam phẩm, lần này tới là để giúp chúng ta luyện chế đan dược đấy."
"Nghe nói Thánh Nữ và hắn có quan hệ thân thiết lắm, đêm qua Thánh Nữ còn ở trong phòng hắn một lúc lâu mới đi ra."
"Không muốn đâu... Thánh Nữ điện hạ băng thanh ngọc khiết của ta, chẳng lẽ cũng động lòng phàm?"...
Huyền Âm Giáo thực ra cũng chẳng có gì để ngắm, so với phong cảnh ở các loại động thiên phúc địa như Côn Luân Động Thiên, hay Bí Cảnh Thiên Đạo, thì không thể bằng được.
Khó trách yêu nữ vẫn một mực tâm tâm niệm niệm cướp đi Côn Luân Động Thiên.
Lý Ngọc đáp xuống một đỉnh núi cuối cùng.
Một khối bia đá trên đỉnh núi, có khắc ba chữ to "Linh Thiên Phong”.
Đây là chỗ ở của Yêu nữ.
Cả ngọn núi đều là đá nhọn lởm chởm, cỏ cây thưa thớt, khắp nơi đều là tuyết đọng bao trùm, trên đỉnh núi có một tòa cung điện lẻ loi trơ trọi, cũng dùng mầu sắc âm u đơn điệu trang trí, sống ở nơi này, rất dễ dản sinh ra một loại cảm giác áp lực nặng nê.
Nhưng lại rất phù hợp với bầu không khí của Ma Đạo.
Nam Cung Thiền cũng cảm thấy nơi này quá bần hàn, nói ra :"Ở đây chẳng có gì hay để xem cả, ta dẫn ngươi đi chỗ khác xem tiếp."
Lý Ngọc lại cất bước đi tới tòa đại điện ở đây.
Bởi vì nguyên nhân không mở cửa sổ, nên mặc dù là ban ngày, nhưng trong đại điện lại hết sức âm u, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những viên đá được khảm trên vách tường, khiến cho bầu không khí trong đại điện càng thêm áp lực.
Chỗ cuối trong đại điện, có một bảo tọa to lớn, gọi là bảo tọa nhưng nó lại rộng đến mức nếu để làm giường, thì còn thoải mái ngủ được ba đến năm người. Lý Ngọc hỏi :”Thường ngày ngươi hay ở đây tu hành?”
Suốt ngày tu hành trong cái hoàn cảnh này, có thể khiến tâm tình thoải mái được mới là lạ.
"Làm sao?”
Nam Cung Thiền âm thầm nhủ, hắn quả nhiên trở thành thiếu chưởng giáo của Côn Luân xong, cánh cứng cáp rồi, trước còn gọi nàng là "Cô Nương” rất tôn kính, bây giờ còn không thèm gọi luôn.
Nhưng mà trải qua một đêm suy nghĩ, nàng cũng nghĩ thông một vài chuyện.
Dùng thân phận và thực lực bây giờ của Lý Ngọc, đúng là không thể trở về được, vị tiểu đệ trước đây của nàng bây giờ đã trưởng thành, nàng cũng không thể mãi coi hắn như trước đây được nữa.
"Quá tối."
Lý Ngọc nói xong, cơ thể chậm rãi bay lên, cũng không hỏi yêu nữ có đồng ý hay không, đã gỡ hết mấy viên Oánh Thạch khảm trên vách tường ra, thay vào đó là mấy viên Minh Châu.
Những viên Minh Châu này Lý Ngọc xin được từ tông môn, trong lúc cải tạo Ngọc Tuyên Phong, còn thừa lại không ít, vẫn cất trong túi trữ vật của hắn.
"Ta thích."
Nam Cung Thiền bĩu môi nói, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Lý Ngọc.
Nơi này là chỗ của nàng, thế mà hắn lại làm như mình là chủ nhân không bằng, nhưng nghĩ đến hồi trước mình ở Ngọc Tuyền Phong hành động vô lý cũng không ít, nên bây giờ cũng không tiện nói gì hắn.
Cải tạo cung điện của Yêu nữ thêm một chút, xong rồi Lý Ngọc cũng không dừng tay.
Hắn lại đi ra bên ngoài, bay một vòng quanh ngọn núi, tuyết đọng bao trùm trên núi bị hòa tan toàn bộ, lộ ra thân núi cằn cỗi.
Lý Ngọc vung tay lên, vẩy ra vô số hạt giống, những hạt giống này vừa mới được gieo, lập tức bén rễ này mầm, chui từ dưới đất lên, sau đó nhìn bằng mắt thường cũng thấy bọn chúng đang phát triển nhanh chóng, qua mười mấy hơi thở cũng đã nở hoa kết trái.
Trong nhẫn không gian của hắn chỉ có hạt giống cây ăn quả và hoa, nên đành có gì dùng nấy.
Pháp lực của Kim Đan Kỳ không phải để chơi, chỉ ngắn ngủi một lúc, Lý Ngọc đã chế tạo ra một rừng hoa Đào.
Mặt đất của Linh Thiên Phong cũng không còn trụi lủi, mà biến thành mầu xanh, hoa cỏ mọc xen kẽ nhìn như một tấm thảm xinh đẹp, chỉ tiếc là thiếu đi một ít động vật nhỏ, nếu không thì càng thêm hoàn mỹ.
Mặc dù tiêu hao không ít pháp lực, nhưng Lý Ngọc rất hài lòng với thành quả của mình.
Bây giờ mới giống như nơi có người ở chứ.
Lúc Yêu nữ ở Côn Luân, đều ở địa bàn của hắn, Lý Ngọc cải tạo nơi này xong, cũng quyết định sau này ở lại đây, vậy mới công bằng.
Nam CUng Thiền trơ mắt nhìn Lý Ngọc bận bịu một phen, Linh Thiền Phong hoang vu bỗng chốc biến thành lộng lẫy, mặc dù Linh Thiên Phong bây giờ rất đẹp, nhưng nàng là yêu nữ Ma Đạo, Linh Thiên Phong sau khi thay đổi, không còn phù hợp với khí chất của nàng nữa.
Mặc dù trong lòng nàng thấy yêu thích Linh Thiên Phong bây giờ hơn.
Cải tạo sơ bộ nơi này xong, Lý Ngọc tính toán ra bên ngoài bắt một số động vật nhỏ như Thỏ, Sóc, một ít chim chóc nữa, tốt nhất là thêm một ít bươm bướm, để nơi này nhìn có thêm sinh cơ hơn nữa.
Thấy Lý Ngọc rời đi, Nam Cung Thiền cũng vội vã đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hỏi :“Ngươi thực sự buông tha sao?”...
Trong lúc Lý Ngọc và Nam Cung Thiền đang bận bắt thỏ đuổi bướm ở Huyền Âm Sơn Mạch, thì trong một tòa đại điện nào đó của Đan Bộ Huyền Âm Giáo, mấy vị cao tầng của Huyền Âm Giáo ở đây đang có sắc mặt cực kỳ khó coi
Luyện Đan Sư Thiên Đạo Tông cho Huyền Âm Giáo lời hứa thật thơm.
Hai phần vật liệu một viên đan dược, so với mười phần trước đây, quả thực như đang nằm mơ.
Nhưng điều kiện trước tiên là, bọn họ có thể làm được.
Trước lúc chính thức hợp tác cùng Thiên Đạo tông, Huyền Âm Giáo phải kiểm tra thực lực của bọn hắn một phen.
Kết quả chính là, vật liệu Huyền Âm Giáo cung cấp cho năm vị Luyện Đan Sư tam phẩm, để họ luyện chế Thác Mạch đan tại chỗ, bốn trên năm vị ngay cả một viên đan dược cũng không luyện chế ra, còn mỗi một vị tên là Ngô Bá ung, thì luyện ra được một viên, nhưng lại là một viên đan độc không có đan văn, này cho đệ tử ăn vào khéo còn chết bất đắc kỳ tử.
Không thử thì không biết, thử xong lại khiến cao tầng Huyền Âm Giáo một phen hết hồn, lãng phí mười phần vật liệu Thác mạch Đan cho họ luyện tập.
Đây chẳng phải là lừa gạt sao?
Không có khả năng này, còn đòi báo giá loạn.
Hai vị Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông cũng rất lúng túng, lão giả họ HOàng nhìn mấy người, trầm giọng hỏi :”Xảy ra chuyện gì?"
Mấy vị Luyện Đan Sư vô cùng ấm ức, người báo giá loạn là lão, bây giờ lại trách bọn họ.
Trình độ Đan Đạo của Côn Luân đúng là vượt lên trước tu tiên giới mấy trăm năm, mà vẫn chỉ đưa ra yêu cầu cơ bản nhất là ba phần vật liệu, mới cho ra được một viên đan dược, cái tỷ lệ này cũng không phải tùy ý định ra, mà dưới tình huống bình thường, một vị Luyện Đan Sư tam phẩm luyện chế đan dược cấp ba, cũng chỉ có thể cho ra một viên đan dược, từ ba phân vật liệu.
Thiên Đạo Tông nên đem vị Luyện Đan Sư tứ phẩm kia phái tới, mà không phải để một tên Pháp tu như hắn mù chỉ huy.
Đương nhiên, những lời này bọn họ cũng chỉ dám thâm mắng trong lòng, Ngô Bá Ung kiên trì giải thích :"hồi tổ sư, dùng thực lực đan đạo của bọn ta, ít nhất cũng phải cần ba phần vật liệu mới cho ra được một viên đan dược..."
Lão giả họ Hoàng mặc dù tức giận, tại sao lúc nấy bọn họ không nói, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, đành phải nói với vị trưởng lão Huyền Âm Giáo :"MƯời phần vật liệu này, Thiên Đạo Tông sẽ bồi thường các ngươi, vừa rồi đạo hữu cũng nhìn thấy, hai phần vật liệu không thể luyện chế ra đan dược, không bằng chúng ta lấy ba phần làm ước hẹn?”
Đám người Huyền Âm Giáo lúc này, cũng không trực tiếp đồng ý với bọn họ nữa.
Bọn họ muốn ba phần vật liệu, Lý Ngọc cũng báo ba phần vật liệu, nhưng người ta là Lý Ngọc, lúc còn là Luyện Đan Sư nhị phẩm, đã có thể đoạt được thủ lĩnh thi đấu Luyện Đan Sư tam phẩm, hây giờ đã tấn thăng Luyện Đan Sư tam phẩm, tạo nghệ Đan Đạo e là càng thêm tinh thâm, cùng là ba phần vật liệu, luyện ra đan dược có phẩm giai, nhất định sẽ cao hơn so với bên Thiên Đạo Tông. Đã như vậy, vì sao bọn họ phải hợp tác với Thiên Đạo Tông?
Công bằng cạnh tranh, vẫn là nên gọi Lý Ngọc về, so sánh một cái phẩm chất đan dược, rồi làm ra quyết định là xong. ...
Lý Ngọc và Nam Cung Thiền vừa đi từ Huyền Âm Sơn mạch về, đem đám thú nhỏ vừa bắt được trong núi thả trên Linh Thiên Phong, rồi còn bố trí một cái trận pháp xung quanh, đề phòng bọn nó chạy đi mất.
Sau đó hắn và Nam Cung Thiền mới chậm rãi bay về phía một ngọn núi.
Năm vị Luyện Đan Sư tam phẩm, đang đứng ở một tòa đại điện, mặt mũi xám xịt.
Ánh mắt Vương Hằng hơi dừng lại trên người Lý Ngọc và Nam Cung Thiền.
Là thiên kiêu tuyệt thế, nổi danh cùng với Tân Khả Nhân của CÔn luân, Thánh Nữ Huyền Âm Giáo Nam Cung Thiền, hắn tự nhiên nghe tiếng đã lâu, Tân Khả Nhân là sư tỷ của Lý Ngọc thì cũng đành thôi, còn Thánh Nữ này lại cùng Lý Ngọc có quan hệ như thế nào, trông hai người còn có vẻ rất quen thuộc với nhau nữa...
Hắn thực sự không rõ, Tân Khả Nhân, Khương Ly, Hứa Khuynh Tâm, còn có Nga My Bạch Thanh Ảnh cùng ba tỷ muội Triệu thị, lại thêm một vị Nam Cung Thiên, tại sao những thiên chi kiều nữ nổi danh nhất tu tiên giới, đều có quan hệ không cạn với Lý Ngọc này?