Chương 155: Phiên não của Lý Ngọc
Chương 155: Phiên não của Lý NgọcChương 155: Phiên não của Lý Ngọc
Linh Thiên Phong.
Tẩm điện Thánh Nữ.
Lý Ngọc thoải mái nằm trên bảo tọa êm ái vì được phủ một lớp nệm bên trên, chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt của yêu nữ, cánh tay, hai chân, rồi đầu của hắn, đều có một đôi tay trắng nõn, đang nhẹ nhàng xoa bóp.
Liên tục luyện đan một tháng, yêu nữ không để cho hắn luyện tiếp nữa, cưỡng chế ép hắn ở đây nghỉ ngơi.
Đồng thời tìm mấy vị thị nữ xinh đẹp, đấm bóp cho hắn, để hắn buông lỏng một chút.
Không thể không nói, đãi ngộ của hắn ở Huyền Âm Giáo, tốt hơn nhiều so với ở Côn Luân.
Những trưởng lão kia đều ra tay cực kỳ hào phóng, nói chuyện lại êm tai, luyện đan mệt mỏi còn an bài tri kỷ mát xa, nếu ở Côn Luân, thì cho dù là thân phận thiếu chưởng giáo, hắn cũng không có cái loại đãi ngộ này.
Mặc dù ở Ma Đạo thoải mái hơn, nhưng hắn vẫn cần phải trở vê Côn Luân một chuyến.
Là đến lúc để Chu sư tỷ Kết Đan rồi.
Khi Lý Ngọc nói sắp sửa trở vê Côn Luân một chuyến với yêu nữ, Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn hỏi :"Làm sao, ở đây ta chiêu đãi ngươi, có cái gì không chu đáo?"
Lý Ngọc cảm thụ được sự đắn đo của mấy vị thị nữ xinh đẹp, vẫn luôn chăm sóc hắn trong suốt thời gian này, nhưng chuyện này với chuyện hắn trở về Côn Luân, cũng không liên quan đến nhau.
Hắn chỉ là ngoại viện mà Huyền Âm Giáo mời tới, cũng không phải là bán mình cho nàng, còn không được phép trở về đoàn tụ cùng đạo lữ của hắn?
Nam Cung Thiền cũng hiểu rõ điều này, nàng im lặng một lúc rồi nói ra :"Ta sẽ bảo sư tôn, để nàng sắp xếp người đưa ngươi trở lại."
Lý Ngọc phải về Côn Luân một chuyến, Huyền Âm Giáo không hề ngăn trở, còn phái hai vị tổ sư Nguyên Anh đi hộ tống hắn trở lại.
Lý Ngọc cũng yên tâm hưởng thụ lấy đãi ngộ hạng cao cấp này.
Mặc dù hắn là Ngũ Hành Kim Đan, nhưng cũng không phải vô địch thiên hạ, đi ra khỏi cửa vẫn phải mọi sự cẩn thận.
Một lúc sau, một chiếc linh thuyền to lớn bay lên từ một ngọn núi của Huyền Âm Giáo, rồi nhanh chóng biến mất ở chân trời phía đông.
Nam Cung Thiền đứng trên đỉnh Linh Thiên Phong, nhìn mãi vê phương hướng linh thuyên vừa biến mất.
Gió núi thổi từng lọn tóc của nàng rối loạn, quần áo cũng bay phấp phới.
Một lúc lâu sau, nàng khe khẽ thở dài, rồi quay người đi về tẩm điện của mình.
Mặc dù nàng đối với Lý Ngọc rất tốt, nhưng lòng của hắn, đã định trước là có một phần, vĩnh viễn thuộc vê Côn Luân.
Huyền Âm sơn mạch. Trong một trận pháp ẩn nấp, được bố trí trên đỉnh núi nào đó.
Hai bóng người nhìn chấm đen biến mất phía chân trời, nhỏ giọng trao đổi với nhau.
"Huyền Âm Giáo thế mà coi trọng hắn như vậy, phái ra hẳn hai vị Nguyên Anh Kỳ."
"Thế thì cũng không dễ động thủ."
"Cứ bình tĩnh, sẽ chờ được cơ hội thích hợp."...
Pháp lực của Nguyên Anh Kỳ, có thể thúc giục linh thuyên đạt được tốc độ tối đa, nên bay chưa đến một ngày, Lý Ngọc đã nhìn thấy Côn Luân sơn mạch quen thuộc.
Trên đường đi, hắn và hai vị tổ sư Nguyên Anh của Huyền Âm giáo cũng đã trở nên thân thiết hơn, còn đồng ý với hai người, là chờ đến lúc hắn trở lại Huyền Âm Giáo, sẽ dùng giá cả thành phẩm, giúp riêng bọn họ luyện chế mấy lò đan dược.
Đương nhiên, đây chỉ là giá cả mà hắn cố tình cho bọn họ tưởng là thành phẩm.
Mỗi một viên đan dược cho bọn họ, Lý Ngọc ít nhất cũng lãi được hai viên.
Mà đây chỉ là đan dược cấp ba, nếu là đan dược cấp bốn thì hắn sẽ kiếm được nhiều hơn.
Dù vậy thì hai vị tổ sư Nguyên Anh của Huyền Âm Giáo, vẫn cuống quýt cảm ơn Lý Ngọc, cùng là luyện một lò đan dược, hắn chỉ lấy giá còn chưa bằng một nửa người khác, quả thực là một vị Luyện Đan Sư có lương tâm.
Lý Ngọc trở lại Côn Luân động thiên, khiến cho nơi này đưa tới một phen bạo động.
Một đám đệ tử Côn Luân reo hò vui vẻ, hoan nghênh thiếu chưởng giáo của bọn họ trở vê.
Nhóm tổ sư Nguyên Anh thì trong lòng có chút lo lắng không yên, sợ Lý Ngọc sẽ nhắc lại nợ cũ.
Nhưng hình như Lý Ngọc đi Huyền Âm Giáo một chuyến về, thì đã quên mất tiêu cái chuyện kiểm toán trước đó, này khiến cho bọn họ thở phào một hơi, đồng thời cũng âm thầm vui mừng vì quyết định sáng suốt lúc trước của mình.
Ngọc Châu Phong.
Lý Ngọc đưa một bộ kiếm trận cho Khương Ly xong, nói chuyện cùng các nàng một lúc, thì Khương Ly nhìn Chu Tử Tuyền một cái, rôi chủ động nói :”Ta đi luyện hóa bộ kiếm trận này trước đã, ngay mai sẽ đi Ngọc Tuyên Phong tìm các ngươi sau."
Chu Tử Tuyền đương nhiên hiểu rõ ý của nàng, cúi đầu đỏ mặt, thẹn thùng muốn khóc.
Ngọc Tuyền Phong.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hơn một tháng không gặp, nên một ngày này, trong phòng ngủ ở đại điện Ngọc Tuyền Phong, tất nhiên đều là cảnh xuân vô hạn.
Dưới sự giúp đỡ của Huyền Chân tổ sư, Khương Ly đã luyện hóa được bộ kiếm trận kia, lúc nàng cùng Hứa Khuynh Tâm đi tới Ngọc Tuyên Phong, còn chưa tới gần tẩm điện, thì đã nhận ra một đạo ba động pháp lực dị thường.
Loại ba động pháp lực này, hai người cũng rất quen thuộc.
Nhưng ba động này phải Kết Đan mới có.
Lý Ngọc đã Kết Đan ngũ linh mạch, nên người sản sinh ra ba động pháp lực này, tất nhiên không thể nào là hắn.
Như vậy chỉ có một khả năng. Rất nhanh, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đi ra từ tỏng điện, Hứa Khuynh Tâm nhìn Chu Tử Tuyền, vừa bất ngờ vừa sợ hãi, hỏi :"Sư muội, ngươi Kết Đan rồi?"
Chu Tử Tuyền gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng từng nghĩ, Kết Đan là chuyện ước mơ xa vời, nhưng cũng không dám nghĩ tới, một người có tư chất bình thường như nàng, chỉ tu hành mấy năm, đã có thể đạt được cảnh giới mà người tu hành hai trăm nam còn chưa đạt tới.
Cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ từ thể nội, mà trước giờ chưa từng có, trong lòng nàng vẫn chưa tin được đây là sự thật.
Phá cảnh cần có Kim Linh Đan, cũng liên quan đến thiên phú, thiên phú càng kém thì yêu cầu Kim Linh Đan càng nhiều, Chu Tử Tuyên không có đường tắt như Lý Ngọc, nên Lý Ngọc phải dùng sáu viên Kim Linh Đan, mới khiến cho nàng Kết Đan thành công.
Sau viên Kim Linh Đan, là số định mức hai tháng của CÔn Luân, tông môn tuyệt đối sẽ không lãng phí tài nguyên trên người của một đệ tử bình thường như vậy, nhưng ai bảo nàng có một vị đạo lữ không thiếu đan dược.
Lý Ngọc lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Khương Ly và Hứa Khuynh Tâm, nói ra :'Đây là cho các ngươi."
Bên trong hộp ngọc này, có mười viên Kim Linh Đan.
Thiên phú của các nàng, so với Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, không biết tốt hơn bao nhiêu lần, mười viên này tuyệt đối đủ cho cả hai người cộng lại.
Hứa Khuynh Tâm ngơ ngác nhìn đống Kim Linh Đan này, hỏi :"Ở đâu ra nhiều Kim Linh Đan như vậy, ngươi cướp của Huyền Âm Giáo sao?"
So với Hứa Khuynh Tâm, thì Khương Ly sẽ không quan tâm nhiều chuyện như thế, chỉ cần là đồ của Lý Ngọc cho, nàng chỉ cần nhận lấy, không cần suy nghĩ.
Trong cơ thể của nàng, chỉ có Thủy linh mạch kết thành Kim Đan, mấy cái linh mạch khác còn chưa áp súc pháp lực tới mức tận cùng, nên chưa tới lúc phục dụng Kim Linh Đan.
Nhưng bây giờ có nhiều Kim Linh Đan như vậy, nàng cũng không cần phải vất vả áp súc pháp lực nữa.
Tông môn vốn chuẩn bị cho nàng năm viên Kim Linh Đan, nàng mới phục dụng một viên, còn bốn viên nữa, bây giờ ăn vào bốn viên này, lại lấy bốn viên nữa từ hộp ngọc kia ra ăn tiếp, lập tức liên tiếp có bốn đạo pháp lực ba động, sau đó bốn đầu linh mạch khác của nàng, cũng nước chảy thành sông, thành công Kết Đan.
Một màn này, khiến Lý Ngọc cảm khái trong lòng.
Thiên Linh Mạch quả nhiên là Thiên Linh Mạch, bình thường thì người có được Thiên Linh Mạch, những cái linh mạch còn lại đều cũng sẽ có thiên phú không kém, Chu Tử Tuyền mất hẳn sáu viên mới có thể thành công Kết Đan một cái linh mạch, còn nàng thì mỗi cái linh mạch chỉ cần hai viên đã thành công.
Lý Ngọc nhìn về phía Hứa Khuynh Tâm, thúc giục :"SƯ tỷ, ngươi cũng thử một chút xem."
Hứa Khuynh Tâm khẽ nhúc nhích bờ môi :”Ta...'
Kim Linh Đan là đan dược quý giá như vậy, mỗi tháng tông môn cũng chỉ luyện chế ra ba viên, hai vị sư muội của nàng, một vị là đạo lữu của hắn, một vị cũng chuẩn bị thành đạo lữ của hắn, dùng đồ của hắn là chuyện bình thường, nhưng nàng không có lý do gì để hưởng thụ một cách bình thường như thế.
Hơn nữa, lúc đại hội tiên đạo, Lý Ngọc đã cho nàng một chai Ất Mộc linh tủy trân quý nữa. Khuynh Tâm sư tỷ vẫn luôn khách khí, Lý Ngọc liếc Khương Ly một cái, nàng lập tức hiểu ý, cầm một viên đan dược lên, đưa vào trong miệng của nàng, Hứa Khuynh Tâm còn chưa kịp phản ứng, thì dược lực đã tràn vào linh mạch, thể nội truyên đến một đạo pháp lực ba động, một lúc sau, bên trong đan điền của nàng đã có ba viên Kim Đan mầu sắc khác nhau, đang chậm rãi di chuyển.
Thích ứng được pháp lực trong người xong, nàng nhẹ nhàng gõ trán Khương Ly một cái, cũng chưa nói gì.
Mấy năm trước, nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chịu nhờ cậy của sư muội, nên nàng phá lệ đem Lý Ngọc theo từ Bạch Vân Quán đến đây, lại thành trợ giúp lớn lao đối với tu hành của mình như vậy.
Lúc này nhìn các nàng, trong lòng Lý Ngọc bỗng xuất hiện một cái ý nghĩ.
Hứa sư tỷ tu ba linh mạch, Chu Tử Tuyền chỉ có đơn linh mạch, lúc trước bởi vì thiếu hụt tài nguyên nên đành như thế, bây giờ cũng không thiếu, hắn tích góp từng li từng tí đan dược trong một tháng này, đầy đủ để các nàng đem toàn bộ mấy cái linh mạch khác, tu hành đến Kim Đan.
Bằng đám đan dược bây giờ hắn đang dự trữ, cũng dư xài để cho các nàng đều ngũ mạch đồng tu.
Đây mới chỉ là một tháng.
Vật liệu Huyền Âm Giáo cung cấp, hắn hấp thu một nửa, luyện một nửa, mỗi tháng cũng có thể thu hoạc gần trăm viên Kim Linh Đan cấp bốn, Thác Mạch Đan và Trúc Cơ Đan càng nhiều vô số kể.
Dùng không hết, căn bản là dùng không hết.
Tiếp qua mấy tháng nữa, chỉ sợ trữ vật không gian của hắn, cũng không còn chỗ để.
Đan dược quá nhiều, cũng là một loại phiên não.
Bỗng một tiếng nói quen thuộc từ xa truyền đến :"Ta bảo hôm nao sao Côn Luân lại náo nhiệt như vậy, thì ra là Lý sư đệ trở lại."
Lý Ngọc quay đầu nhìn lại, sau lưng Bạch Thanh Ảnh còn có ba vị thiếu nữ, đang bay về hướng này.