Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 223 - Chương 163 :Nam Cung Thiền Thay Đổi

Chương 163 :Nam Cung Thiền thay đổi Chương 163 :Nam Cung Thiền thay đổiChương 163 :Nam Cung Thiền thay đổi

Đối phó yêu nữ, Lý Ngọc có hẳn một bộ.

Nàng ưa thích khẩu thị tâm phi, nên không thể nuông chiều nàng quá

Chỉ cần thái độ cứng rắn một chút, chính nàng sẽ tự tìm bậc thang đi xuống.

Thật vất vả mới tới Nga My một chuyến, người khác đều có lễ vật Bạch sư tỷ tặng, chỉ có nàng không có, nên trong lúc các nàng ở suối ngâm, hắn đặc biệt đi mua cho nàng mấy bộ.

Đối với mắt thẩm mỹ của mình, Lý Ngọc vẫn có chút tin tưởng.

Mặc dù không thể nói mình duyệt nữ nhiều vô số kể, nhưng mỹ nhân vờn bên cạnh hắn, có một vị người mẫu làng thời trang, phóng khoáng lạc quan như Bạch sư tỷ, thì mưa dầm thấm đất, cũng khiến trình độ thời trang của hắn được tăng lên.

Đưa đồ cho nàng xong, Lý Ngọc định rời đi luôn.

Hắn còn có chuyện khác phải làm.

Nhưng Nam Cung Thiền lại gọi hắn, :"Chờ một chút!"

Nghe nàng gọi, Lý Ngọc quay đầu lại hỏi :'Sao thế?"

Nam Cung Thiền cúi đầu, im lặng một chút rồi nói :"Cảm ơn!"

Lý Ngọc cười, phất phất tay, cũng không nói gì thêm, ung dung đi khỏi phòng nàng.

Nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở cửa ra vào, Nam Cung Thiên đứng đó một lúc lâu, mới dời ánh mắt về phía những bộ Tiên y xinh đẹp để trên giường này.

Những bộ Tiên Y này nàng nhìn rất quen, đều là những bộ hấp dẫn ánh mắt của nàng, trong lúc đi dạo ở phường thị Nga My, nhưng nàng lại không có loại linh tệ có hình cánh hoa của Nga My, nên chỉ có thể ngắm nhìn.

Còn bảo vị đệ tử Nga My chân dài kia nói một câu, tự nhiên là không bao giờ nhé.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, thế mà Lý Ngọc lại đi mua hết những bộ Tiên Y mà nàng ưa thích này về cả cho nàng.

Chẳng lẽ lúc đó, hắn vẫn luôn để ý đến mình?

Nhìn những bộ Tiên Y này, tỏng lòng của nàng bỗng nảy sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

Hình như gọi là ngọt ngào, ấm áp.

Loại cảm giác này hơn hai mươi năm trong đời, gần như chưa từng xuất hiện.

Từ lúc nàng sinh ra, đã chẳng được gặp phụ thân mấy lần, mẫu thân thì luôn đi theo bên người phụ thân ở bên ngoài, cũng rất ít trở về tông môn, trong trí nhớ của nàng, chỉ có một tòa đại điện âm u lạnh buốt và rộng lớn kia.

Sư tôn đối với nàng cũng rất tốt, nhưng lại chưa từng cho nàng loại cảm nhận này như của Lý Ngọc cho nàng.

Nàng quơ ống tay áo, một cơn gió thổi qua, đóng cánh cửa chính của căn phòng lại.

Sau đó là tiếng xột xoạt vang lên, một bộ quần áo màu đen nằm trên mặt đất, rồi thêm một bộ đồ lót mầu đen cũng rơi trên mặt đất. Trước khi mặc quần áo nào, Nam Cung Thiền cúi đầu nhìn nhìn.

Cỗ thân thể này có thể nói là hoàn mỹ, duy chỉ có vết sẹo trên ngực kia, lộ ra có chút chói mắt.

Nhớ tới thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của nhóm Chu Tử Tuyền trong dòng suối hôm nay, nàng do dự một chút, sau đó đem tay phải nhẹ nhàng úp lên phía trên vết sẹo, vận chuyenr pháp lực, sau một lúc thì bỏ tay ra.

Vết sẹo kia nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn tồn tại như cũ.

Nam Cung Thiền hơi nhăn lông mày lên, pháp thuật thuộc tính Mộc của nàng thuần âm, Âm Mộc thuộc tính dùng để giết người rất thuận tiện, nhưng hiệu quả chữa thương lại kém hơn rất nhiều, cũng không thể loại trừ hoàn toàn được vết sẹo này.

Lại thử mấy lần nữa, hiệu quả vẫn không khiến nàng thỏa mãn.

Rơi vào đường cùng, nàng đành phải truyên âm :"Ngươi tới đây một chút!"

Lý Ngọc vừa mới rời đi, trong lòng đã vang lên giọng của yêu nữ.

Hắn chỉ có thể vòng trở lại.

Đi vào phòng yêu nữ lần này, Lý Ngọc hơi bị giật mình.

Nàng dùng ga giường mầu trắng, quấn cơ thể mình lại...

Lý Ngọc nhìn nàng, không hiểu gì cả.

Ánh mắt hắn nhìn qua, ở góc giường còn nhìn thấy cả bộ đồ lót mầu đen, còn những bộ Tiên Y mới mua kia vẫn để nguyên tại chỗ.

Nghĩa là dưới tấm ga giường kia, bao bọc một cơ thể trống không...

Lý Ngọc sửng sốt một lúc, nàng đây là muốn làm cái gì?

Chỉ là đưa nàng mấy bộ quần áo, cũng không đến mức hiến thân báo đáp chứ?

Nam Cung Thiền phất tay khép cửa phòng lại, sau đó nói với Lý Ngọc :"Ngươi nhắm mắt lại, không được phép thả thần thức ra."

Lý Ngọc vẫn hoang mang chưa hiểu gì, nhưng vẫn dựa theo lời nàng nói mà làm.

Hắn nhắm mắt lại, thần thức thu hồi vào trong thể nội.

Tiếng bước chân kèm theo mùi thơm đặc biệt tới gân, yêu nữ đi đến trước mặt hắn.

Nàng nói :'Không có lệnh của ta, không được phép mở mắt, cũng không được sử dụng thần thức."

"Được!"

"Không được hỏi gì!"

Lý Ngọc im miệng, lộ vẻ mặt không sao cả, mặc nàng giày vò.

Sau đó hắn cảm giác được, cổ tay của hắn bị nàng nắm cặt, sau đó nhấc lên cao, cùng lúc này nàng còn lên tiếng nhắc nhở :"Không được mở mắt, không được lộn xộn, đem pháp lực thuộc tính Mộc vận chuyển tới bàn tay, đưa vào trong thân thể của ta."

Lý Ngọc dựa theo lời nàng nói mà làm, rất nhanh cảm nhận được bàn tay chạm đến một chỗ mềm mại.

Trong đầu hắn bị trống rỗng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, loại cảm giác này đã biến mấy, sau đó là giọng nói cực kỳ phiền muộn của yêu nữ :"Sao vẫn chưa được vậy?"

Lý Ngọc hỏi :”Ta có thể mở mắt chưa?" Nam Cung Thiền nói :"Mở đi!"

Lý Ngọc mở mắt ra, thấy nàng vẫn dùng ga giường quấn quanh cơ thể, Lý Ngọc khó hiểu hỏi :”Ngươi đang làm gì vậy?”

Nam Cung Thiền nhíu mày hỏi :"Vì sao pháp lực thuộc tính Mộc, lại không thể xóa đi hoàn toàn vết sẹo?"

Lý Ngọc nhìn về trước ngực nàng theo bản năng, ở vị trí phía trên ngực trái của nàng trước đây có một vết sẹo, lan đến tận bả vai, Lý Ngọc chú ý tới vết sẹo lần trước rất rõ ràng, nhưng bây giờ đã biến thành rất nhạt, gần như là nhìn không thấy nữa.

Không nhìn kỹ, cơ bản là không thấy khác mấy, so với da dẻ xung quanh.

Nhưng nếu như theo đuổi hoàn mỹ cực hạn, thì đây là một cái khuyết điểm nhỏ khó có thể chấp nhận được.

Lý Ngọc là Luyện Đan Sư, đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nếu như pháp lực thuộc tính Mộc có thể hoàn mỹ chữa thương, thì còn cần đan dược chữa thương làm gì chứ.

Khư Ngân Đan tồn tại, chính là để dành cho những nữ tu theo đuổi sự hoàn mỹ như nàng.

Hắn lấy một chai đan dược ra, đưa cho Nam Cung Thiền, giải thích :“Đây là Khư Ngân Đan, mài thành bột rồi hòa vào nước, sau đó bôi lên vết sẹo, một khắc đồng hồ sau chỗ sẹo sẽ không khác gì những chỗ khác.”

Nam Cung Thiên sửng sốt một chút, sau đó xấu hổi hỏi :"Sao ngươi không nói sớm?"

Lý Ngọc cực kỳ vô tội :"Ngươi cũng đâu có hỏi..."

Nàng gọi mình đến đây, lại thần thần bí bí, cái gì cũng không nói, làm sao hắn biết nàng định làm cái gì?

Nàng dựa theo lời Lý Ngọc dặn, một khắc đồng hồ sau lặng lẽ mở ga giường quấn trước ngực ra, phát hiện vết sẹo kia quả nhiên đã biến mất không còn chút dấu vết nào, trên mặt đẹp cuối cùng cũng nở nụ cười.

Lý Ngọc ngồi ở trước bàn hỏi :"Trước kia không phải ngươi nói, vết sẹo này là dùng để nhắc nhở ngươi, sau này không nên tin bất kỳ ai dấy à, sao lại đổi ý rôi?"

Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, nói ra :"bổn cô nương muốn thế, ngươi quản được à?"

Nàng đúng là qua câu rút ván, dùng tay của hắn, dùng đan dược của hắn, bây giờ còn nói như vậy.

Nhưng mà Lý Ngọc lại rất vui mừng.

Làm gì có cô gái nào không muốn đẹp, nghĩ lại Yêu nữ lãnh khốc khi đó, nhìn lại Thiền Thiền kiêu ngạo một chút hiện tại, rõ ràng người bây giờ mới khiến người ta ưa thích.

Lý Ngọc dò xét nàng từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói :"Ngươi thay đổi!"

Nam Cung Thiền không cam lòng yếu thế, bật lại "Ngươi cũng thay đổi!"

Lý Ngọc trước đây, lúc đối mặt với nàng đều là cung kính.

Lý Ngọc bây giờ, trước mặt nàng ngày càng làm càn, ngay cả đồ lót cũng dám mua cho nàng.

Nhưng thật lòng mà nói, nếu dùng Lý Ngọc trước đây đổi với Lý Ngọc bây giờ, nàng cũng không đổi.

Yêu nữ nhìn Lý ngọc nói ra :ˆNgươi khoan đi vội, giúp ta nhìn xem ta mặc bộ nào thì hợp."

Thật vất vả mới tới Nga My một chuyến, buổi tối này, đám Khương Ly, Chu Tử Tuyên cùng ba tỷ muội đến tu hành ở tỏng dòng suối. Tu vi của các nàng đều được tăng lên nhanh chóng, nên tu hành ở đây, còn có trợ giúp vững chắc cảnh giới nữa.

Các nàng đều đang tu hành, nên Lý Ngọc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ở đây giúp yêu nữ làm tham mưu cũng tốt, coi như xem show thời trang xuất sắc miễn phí.

Nhưng Lý Ngọc nhanh chóng phát hiện, người tham mưu là hắn, hoàn toàn dư thừa.

Với thân hình và nhan trị của yêu nữ, cho dù mặc bộ nào cũng đều rất đẹp, Lý Ngọc còn phát hiện ra một chuyển ất kỳ quái, vô luận là phong cách nào, nàng cũng đều phù hợp, cho dù là phong cách loli dễ thương, hay phong cách ngự tỷ, phong cách ngọt ngào, phong cách lãnh khốc... chỉ cần thay đổi phong cách quần áo, khí chất của nàng cũng thay đổi theo.

Mặc dù là Thánh Nữ Ma Đạo, nhưng đây là lần đầu tiên nàng có nhiêu quần áo xinh đẹp như vậy.

Điều này cũng khiến cho nàng tràn đầy hứng thú, mỗi lần thay đổi một bộ đồ, nàng đều hỏi ý kiến Lý Ngọc một chút.

"Váy này thế nào?"

"Đẹp lắm!"

Cái áo nhỏ này thì sao?"

"Trông cũng rất đẹp!"

"Cái khăn lụa này?”

"Rất phù hợp với ngươi."...

Nam Cung Thiền nhăn đầu lông mày lại, hoài nghi Lý Ngọc đang qua loa nàng, nàng thay đổi nhiều bộ quần áo như vậy, mà hắn còn chưa nói có bộ nào không đẹp.

Nàng đi tới trước mặt hắn, bất mãn nói :"Ngươi có thể có chút chủ kiến hay không, chớ có qua loa như vậy chứ?"

Lý Ngọc rất vô tội nói ra :"Ngươi mặc cái gì cũng đẹp, còn trách ta?"

Nam Cung Thiền sửng sốt, cúi đầu nhìn ánh mắt vô tội của hắn, linh hồn cảm giác được Lý Ngọc không có nói dối, trong lòng có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý, hơi hơi ưỡn ngực nói ra :"Cũng đúng, bổn côn nương thiên sinh lệ chất, nhưng mà đồ ngươi chọn cũng rất đẹp..."
Bình Luận (0)
Comment