Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 229 - Chương 168: Gặp Lại Người Quen Cũ (2)

Chương 168: Gặp lại người quen cũ (2) Chương 168: Gặp lại người quen cũ (2)Chương 168: Gặp lại người quen cũ (2)

Mấy năm nay, mặc dù ở trong Ma Đạo, nhưng thi thoảng Tù Dị cũng sẽ nghe được tin tức của Lý Ngọc, ví dụ như duyện hắn tỏa sáng ở đại hội tiên đạo, trở thành thiếu chưởng giáo của CÔn Luân, sau này lại thành công Kết Đan, tiến vào hàng ngũ thiên kiêu cao cấp nhất của tu tiên giới.

Trước kia hắn còn có chỗ giao tập cùng Lý Ngọc, nhưng bây giớ Lý Ngọc đã là tồn tại ở một độ cao hắn không thể chạm tới nữa.

Mặc dù hai người ở hai trận Doanh khách biệt, nhưng từ tận đáy lòng Từ Dị vẫn coi Lý Ngọc là bạn bè.

Mặc kệ Lý Ngọc còn nhớ tới hắn hay không, hắn đều khắc ghi ân tình của Lý Ngọc.

Bên cạnh Từ Dị, có một cô gái khá xinh đẹp, nghi ngờ nói ra :"Trình độ luyện đan của Huyền Âm Giáo, khẳng định không tốt hơn so với chúng ta là bao, sao bọn họ lại có nhiều đan dược phẩm chất cao như vậy nhỉ, chẳng lẽ bọn họ đã tìm được một cái động thiên bí cảnh, có động phủ của tông môn đan đạo thượng cổ?"

Một người thanh niên khác nói :"Không thể nào, nếu như phát hiện loại động thiên bí cảnh như vậy, Huyền Âm Giáo bọn họ cũng không giữ được, người Thiên Đạo Tông ngửi được hương vị đan dược thượng cổ còn không tới luôn..."

Người thanh niên này mở miệng, đã loại bỏ khả năng mà cô gái kia vừa nói.

Đúng như vậy, bí cảnh động thiên bình thường thì thôi đi, nhưng loại bí cảnh động thiên chưa bị khai quật, lại còn có khả ăn ẩn giấu động phủ thượng cổ bên trong, thì trước giờ Thiên Đạo Tông chưa từng cho phe khác nhúng chàm.

Lúc này, một tên đệ tử Luyện Hồn Tông khác nói :"Ta nghe đệ tử Huyền Âm Giáo nói, những đan dược này là do Luyện Đan Sư của Côn Luân giúp bọn hắn luyện, đây là giao dịch giữa Huyền Âm Giáo và Côn Luân...'

Mọi người nghe vậy đều rất hâm mộ.

Côn Luân là thánh địa Đan Đạo của tu tiên giới, nghe nói đan dược của Côn Luân so với những chỗ khác ở trong tu tiên giới, có giá rẻ hơn một nửa, mà phẩm chất cũng rất cao, phúc lợi mà đệ tử Côn Luân có thể hưởng thụ đến, là điều mà bọn hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Bỗng cô gái kia quay sang Từ Dị hỏi hắn :"Nghe nói, Từ sư huynh và thiếu Chưởng giáo của Côn Luân có quen biết, không biết có thể kiếm cho chúng ta một chút đan dược giá rẻ hơn chút không?"

Người thanh niên vừa nói sau cùng lúc nãy giật giật khóe khóe miệng, nói ra :"Người ta bây giờ thế nhưng là Côn Luân Thất Tử, Luyện Đan Sư tam phẩm, Chưởng giáo tương lai, không biết chừng đã sớm quên hắn là ai, lại nói hắn nói hắn quen biết Thiếu chưởng giáo của Côn Luân, thì các ngươi cũng tin à, ta còn nói ta quen cả tông chủ Thiên Đạo Tông đây này..."

Đối với sự giêu cợt của người này, Từ Dị cũng chỉ miễn cưỡng cười cười.

Đối phương là hậu nhân trực hệ của một vị trưởng lão Nguyên Anh Kỳ trong tông môn, vẫn luôn đối đầu với hắn mọi lúc mọi nơi, lại được trưởng bối chăm sóc, nên đã Trúc Cơ sớm hơn hắn, cũng đã Thác mạch trên dưới mười tâng, còn Từ Dị mới chỉ thác mạch được hai tầng.

Nếu như không phải Lý Ngọc cho hắn Trúc Cơ Đan, sợ là bây giờ hắn vẫn còn đang kẹt ở Luyện Khí đỉnh phong.

"Từ huynh, thật đúng là ngươi rồi!" Từ Dị đang tính quay về chỗ ở, thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói này, mặc dù lâu lắm rồi Từ Dị chưa nghe thấy được, nhưng âm thanh này đã sớm khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn.

Hắn không tưởng tượng nổi, thế mà có thể gặp được Lý Ngọc ở chỗ này.

Lý Ngọc vừa nhìn thấy hắn đã hỏi :"Ngươi tới tham gia Ma Đạo đại điển à?"

Từ Dị ngượng ngùng nói :"Chỉ là đến trải nghiệm nhân sinh, giúp đỡ tiền bối trong tông môn cái chân chạy đưa tin...

Mấy năm không gặp, Từ Dị đã Trúc Cơ thành công, nhưng mà chỉ mới Thác Mạch dược hai tầng, hẳn là vừa mới Trúc Cơ, Lý Ngọc cười nói :"Đã lâu không gặp, bây giờ ngươi rảnh rỗi không, chúng ta đi uống một chén?”

Từ Dị sửng sốt một cút, rồi vội vàng nói :"Có, có rảnh."

Hắn có chút được sủng ái mà lo sợ, hắn cho là với thân phận và địa vị của Lý Ngọc bây giờ, thì sớm đã quên mất hắn, không nghĩ tới hắn vẫn hiền hòa như trước đây, dường như một chút cũng không thay đổi.

Lý Ngọc võ võ vai hăn, nói ra :“Nơi này ồn quá, chúng ta tìm một chỗ thanh tịnh đi, đây là bạn bè của ngươi sao, có muốn đi cùng luôn không?"

Từ Dị lắc đầu nói :“Đều là đồng môn, bọn họ còn có chuyện phải làm."

Một lúc sau, nhìn Từ Dị và người thanh niên đẹp trai kia đi mất, mấy vị đệ tử Luyện Hồn Tông còn đứng nguyên tại chỗ, tên đệ tử vừa giêu cợt Từ Dị lúc nãy nghi ngờ hỏi :"Tên kia là ai thế, Từ Dị còn có bạn bè ở Huyền Âm Giáo?"

Cô gái kia thì đang đỏ ửng mặt, hai tay vẫn còn ôm ngực, kích động nói :"Người đó là thiếu chưởng giáo của CÔn Luân đấy, ta nhìn qua bức vẽ của hắn ở trên Thiên Kiêu Phổ, Thiên Kiêu Bảng mà Tiêu Dao Môn vừa ra mới đây, bài danh thiên phú của hắn chỉ đứng sau mỗi Tần Khả Nhân và Nam Cung Thiền, nhưng tổng hợp bài danh thì còn cao hơn các nàng, nhìn bên ngoài hắn còn đẹp hơn trong bức họa..."

Sau đó cô gái này còn cực kỳ tiếc nuối nói ra :"Từ sư huynh cũng thật là, chúng ta đâu có bận việc gì chứ?"

Mấy vị đệ tử Luyện Hồn Tông còn lại lúc này cực kỳ hâm mộ Từ Dị, hắn đúng là có quen biết vị thiên kiêu truyền kỳ kia của CÔn Luân, cũng có chút cảm khái, cái vị chưởng giáo tương lai của CÔn Luân này, đúng là không giống với những tên đệ tử Chính Đạo khác, mặc dù thân phận tôn quý như thế, vẫn giữ tình bạn trước đây với một tên đệ tử Ma Đạo bình thường, có mấy người trên tu tiên giới, làm được điểm này như hắn?

Linh Thiền Phong.

Trong đình ngắm cảnh, trước mắt Lý Ngọc bày biện mấy đĩa thức ăn, hắn rót hai chén linh tửu, nâng chén cùng Từ Dị đụng đụng nói ra :'Chén rượu này chúc mừng Từ huynh Trúc Cơ."

Từ Dị cẩn thận từng li từng tí đụng miệng chén của mình dưới thân chén của Lý Ngọc, cảm kích nói ra :'Đều là nhờ vào Trúc Cơ Đan của Lý huynh!"

Lý Ngọc nếm mấy món ăn trước mặt, khen ngợi :"Vài năm không thấy, tay nghề bếp núc của Từ huynh càng hơn năm đó."

Mấy món ăn này đều là do Từ Dị vừa tự mình làm, mượn phòng bếp nhỏ của Lý Ngọc hay dùng nấu ăn cho yêu nữ, Lý Ngọc chỉ có thể cảm khái, thiên phú tu hành của Từ Dị mặc dù cũng không tệ, nhưng so với tài nấu nướng của hắn thì không đáng nhắc đến chút nào. Trong túi trữ vật không gian của hắn, chẳng khác gì một cái tủ lạnh, dùng để cất giữ nguyên liệu nấu ăn, có thể nấu bất cứ lúc nào.

Nhận được sự tán dương của Lý Ngọc, Từ Dị có chút xấu hổ nói ra :"Hợp khẩu vị của Lý huynh là tốt rồi."

Lý Ngọc và Từ Dị mới hàn huyên được vài câu, thì có một bóng người từ đằng xa bay tới, nhìn tình hình trước mặt, Nam Cung Thiền gõ đầu Lý Ngọc một cái, bất mãn nói :"Ngươi vậy mà thừa dịp ta tu hành, lén lút ăn đồ ngon sau lưng ta?"

Lý Ngọc đành phải bỏ ra thêm một đôi đũa cho nàng, Nam Cung Thiền nhìn thoáng qua Từ DỊ, hỏi :"Hắn là ai?"

Lý Ngọc giới thiệu :"hắn tên là Từ DỊ, là một người bạn của ta ở Luyện Hồn Tông."

Nam Cung Thiền ở Ma Đạo có hung danh truyền xa, Từ Dị vừa nhận ra cô gái trước mặt này là ai, lại nhìn Lý Ngọc một cái, lại quay sang nhìn Nam Cung Thiền, trên mặt hắn bỗng lộ ra vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm nói :"Lý Huynh, ngươi và Thánh Nữ Huyền Âm Giáo kết thành đạo lữ sao?"

Nam Cung Thiền đánh rơi mất miếng thịt, nàng trừng mắt mới Từ Dị một cái :"mắt ngươi làm sao thế, chúng ta nhìn giống đạo lữ à?"

Từ Dị cúi đầu xuống.

Làm sao không giống?

Cho dù là hành động hay vẻ mặt đều cực kỳ giống một đôi đạo lữ đang yêu đương cuồng nhiệt được không.

Thế nhưng mà, sao Lý Huynh lại thích nàng?

Hắn cảm thấy Thánh Nữ Huyền Âm Giáo mặc dù rất xinh đẹp, thiên phú cũng cực kỳ tốt, nhưng nàng rất dữ tợn, không thích hợp với Lý Ngọc, Lý Ngọc là một người nhẹ nhàng, nên tìm một vị đạo lữ cũng có tính cách dịu dàng, ví dụ như vị Tân cô nương kia của Côn Luân.

Nhìn từ phương diện nào đến xem, thì nàng đều tốt hơn trăm lần so với vị Yêu nữ Ma Đạo này.

Hắn cảm thấy không đáng thay cho Lý huynh.

Nam Cung Thiền ăn một miếng thịt, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên, lại nếm thêm mấy món ăn khác, ánh mắt càng thêm lấp lánh, nàng nhìn về phía Lý Ngọc hỏi :"Những món này đều là ngươi làm?”

Lý Ngọc lắc đầu, nói:"Ta không có bản lĩnh này, những món này đều do Từ huynh nấu đấy."

Nam Cung Thiền kinh ngạc nhìn Từ Dị, sau đó nói với hắn :"Ngươi là người Luyện Hồn Tông nhỉ, hay ngươi đừng về Luyện Hồn Tông nữa, sau này ở Linh Thiên Phong nấu ăn cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Từ Dị trầm mặc không nói.

Nếu như hắn không phải không đánh không lại yêu nữ này, nếu không phải Lý Ngọc có đại ân với hắn, thì lúc này hắn đã trở mặt luôn rồi/

Cho dù nàng có là Thánh Nữ của Huyền Âm Giáo, cũng không thể vũ nhục người khác như vậy chứ?

Hắn làm đồ ăn cho Lý Ngọc, vì hắn muốn làm, bởi vì Lý Ngọc có đại ân với hắn.

Cũng không phải ai cũng khiến hắn đích thân xuống bếp đâu, cho dù nàng có là Thánh Nữ Huyền Âm Giáo, thì trong lòng hắn, nàng còn chẳng so được với một sợi tóc của Lý Ngọc.

Lý Ngọc nhìn thấy Từ DỊ quân bách, người ta có kém nàng, nhưng dù gì cũng Trúc Cơ từ hơn hai mươi tuổi, tương lai nhất định có thành tựu Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh, bắt hắn ở lại Linh Thiên Phong làm đầu bếp, thật sự có chút vũ nhục người ta, đã không trở mặt tại chỗ, đều là do nể mặt hắn.

Lỗi cũng là do mình nuông chiều nàng quá.

Lý Ngọc nhìn sang Từ Dị, nói ra :"Xin lỗi Từ huynh, Thiền Thiền thực ra là đang khen ngươi làm đồ ăn ngon, chỉ đùa một chút, ngươi đường để trong lòng."

Từ Dị miễn cưỡng cười cười, nói ra :'Đâu có gì..."

Lý Ngọc lấy ra một cái bình ngọc, trong bình là mấy viên Thác Mạch Đan, đưa cho Từ Dị và nói :"Hôm nay bận bịu như vậy, Từ Huynh cực khổ rồi, một chút lễ mọn, không thành kính ý. “

Từ Dị nhìn bình ngọc kia, nuốt nước miếng một cái.

Cái này chẳng lẽ là Thác Mạch Đan trong truyền thuyết?

Một viên có thể chống đỡ được gần nửa năm tu hành của hắn?

Còn là Thác Mạch Đan có năm đạo đan văn, ăn vào đột phá cũng không cần phải luyện hóa đan độc, không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Hắn nhìn bình ngọc này, rồi lại nhìn Lý Ngọc một cái, bỗng đột nhiên nghiêm túc nói ra :'Không khổ cực, một chút cũng không khổ cực, thực ra mấy năm nay ta đã lai tạo được hơn mười sáu giống rau mới, lại tự nghĩ ra mấy món ăn nữa, hay Lý Huynh và Thánh Nữ giúp ta đánh giá một phen xem thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment