Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 230 - Chương 169: Có Thể Nói Ta, Nhưng Không Được Nói Lý Huynh! (1)

Chương 169: Có thể nói ta, nhưng không được nói Lý Huynh! (1) Chương 169: Có thể nói ta, nhưng không được nói Lý Huynh! (1)Chương 169: Có thể nói ta, nhưng không được nói Lý Huynh! (1)

Linh Thiên Phong.

Bên cạnh một tòa thiên điện, có một phòng bếp nhỏ, từng đợt mùi thơm bay ra từ trong đó.

Lý Ngọc ngồi cạnh chiếc bàn dài, trên bàn đã có mấy món ăn mà mầu sắc hương vị đều đủ cả, mà còn bị quét sạch rất nhanh, trước tốc độ ăn như gió cuốn mấy tan của yêu nữ và Thanh nhi, Lý Ngọc cũng chỉ mới gắp được vài miếng.

Một lúc sau, Từ Di lại từ phòng bếp nhỏ đi ra, hai tay đang bưng một cái khay bằng ngọc, giới thiệu :"“Món ăn này tên là cẩm tú sơn hà, dùng sáu loại nguyên liệu tươi ngon xào nấu mà thành, ta căn cứ vào món ăn của hai nước Trần và thục để sáng tạo thành món này, mời Lý huynh cùng Thánh Nữ nhấm nháp...'

Lý Ngọc gắp một miếng ngó sen, vị trong trẻo vừa phải, lại có chút tươi mát, vừa vặn xua tan đi cảm giác dầu mỡ mà hai món ăn trước đem lại, vừa khiến người ta phấn chấn thèm ăn trở lại.

Hắn nhìn cái khay ngọc này, sau đó kinh ngạc hỏi :"Bên dưới khay này còn có trận pháp?"

Từ Dị giải thích :'Món ăn này yêu cầu phải ở một nhiệt độ nhất định, mới bảo trì được độ ngon nhất của nó, trước khi múc rau ra khay, cần phải hâm nóng khay trước, tác dụng của trận pháp này, chính là giữa cho chiếc khay này có nhiệt độ không đổi, để duy trì hương vị tốt nhất của món ăn."

Lý Ngọc nhìn hắn một cái, hắn chỉ muốn khen một câu "Thật chuyên nghiệp!", cũng không biết phải nói gì hơn nữa.

Khắc trận pháp ở bên dưới đĩa đựng đồ ăn, chỉ vì duy trì hương vị tốt nhất của món ăn, một món ăn kỳ trân mấy trăm linh tệ của Côn Luân, còn không để ý như này.

Thậm chí ngay cả chỗ bọn họ đang dùng cơm, cũng là đề nghị của Từ Di.

Chỗ thiên điện này cách phòng bếp nhỏ không xa không gân, theo lời của Từ Dị thì, một món ăn từ lúc ra khỏi nồi lên đến bàn ăn, cho đến lúc mọi người động đũa, khoảng cách thời gian đối với hương vị đồ ăn cũng có ảnh hưởng rất lớn.

Có một số món ăn, phải ăn ngay lúc vừa múc ra khỏi nồi là ngon nhất, thế nên địa điểm ăn cơm, không thể cách quá xa phòng bếp được.

Có một số món ăn, phải cân ngấm hết gia vị, nên cũng yêu cầu chờ lâu một chút.

Nếu cách bếp quá gần, sẽ bị lây dính khói lửa, ảnh hướng tới khứu giác, còn quá xa, sẽ khiến bỏ lỡ mất lúc đồ ăn đang ngon nhất, không kịp thưởng thức.

Lý Ngọc mặc dù không biết lý luận của Từ Dị có đúng hay không, nhưng hắn là người của hai thế giới, vẫn phải công nhận là đồ ăn của vị này làm, chính xác là những món ăn ngon nhất hắn từng ăn qua.

Dù chỉ là một món rau xanh xào sơ qua, cũng làm không giống người bình thường.

Cái này gọi là chuyên nghiệp.

Thừa dịp từ Dị đang ở Huyền Âm Giáo, thời gian này Lý Ngọc quyết định theo hắn nâng cao tay nghề, bằng trình độ nấu ăn bây giờ của hắn, thật đúng là không thể đáp ứng được cái vị yêu nữ hay có mới nới cũ này, sau này về Côn Luân, cũng có thể nấu cho Tử Tuyền và A Ly nếm thử.

Liên tục làm xong mười món ăn, nguyên liệu Từ Dị chuẩn bị đã bị dùng hế, Lý Ngọc và các nàng cũng ăn hòm hòm rồi, yêu nữ và Thanh nhi đi ra bên ngoài tản bộ tiêu thực, Lý Ngọc ở trong thiên điện học hỏi Trù nghệ của Từ DỊ. Trong quá trình học tập, Lý Ngọc không khỏi cảm khái, khó trách hắn lại làm đồ ăn ngon như vậy.

Mỗi món ăn hắn đều để ý đến từng chỉ tiết nhỏ, đến mức khiến người khác nhìn muốn lộn cả ruột.

Nguyên liệu nấu ăn chọn như thế nào, lửa nấu để lớn nhỏ ra sau, thời gian nấu nướng, thậm chí cả sau khi múc ra khỏi nồi bao lâu thì ăn, đều phải để ý.

Mà những điều này, đều là kinh nghiệm hắn đúc kết được, từ vô số lần thử nghiệm mới có được.

Này phải mất bao nhiêu thời gian chứ?

Lý Ngọc nhịn không được, hỏi hắn :"Bình thường ngươi không tu luyện, đều nghiên cứu những thứ này sao?"

Từ Dị đáp :"Cũng không phải, đây toàn là những lúc ta rảnh rỗi nghiên cứu ra đấy."

Mặc dù hắn nói vậy, nhưng rút cuộc là lúc rảnh rỗi không tu luyện thì nấu ăn, hay lúc nấu ăn chán chê mới tu luyện, thì hắn cũng không biết được, nhưng có thể xác định là, thiên phú của tên này, tuyệt đối không chỉ như thế.

Nếu như hắn có thể dùng toàn bộ thời gian để tu luyện, thì chắc chắn tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn.

Loại thiên tài này, lại bằng lòng làm một vị đầu bếp cho bọn hắn, Lý Ngọc rất băn khoăn trong lòng, nên lại lấy ra một chai Thác Mạch Đan, nói ra :'Hôm nay thật phiền Từ huynh, ngươi đích thân xuống bếp làm nhiều món ăn như vậy, còn dạy ta rất nhiều thứ, chút quà tặng này xin huynh nhận lấy."

Người thân và bạn bè quan trọng bên cạnh hắn, cũng đều đã Ngũ linh mạch Kết Đan, Thác Mạch Đan căn bản dùng không hết, chẳng bằng mang đi đầu tư.

Nhiều lần tiếp xúc đến xem, thì Từ Dị này làm người cũng khá được.

Mặc dù ở trong Ma Đạo, nhưng xem ra hắn là một người bạn đáng giá thâm giao.

Từ Dị ngơ ngác nhìn bình thuốc trước mặt, đan dược bên trong chai náy ít nhất phải mười mấy viên, tính cả mấy viên trước đó, thì hắn ở đây chưa tới một canh giờ, đã giảm bớt được ít nhất mười năm tu hành.

Ngoài đáy lòng kịch chấn ra, đôi mắt của hắn cũng đã ướt...

Đã bao nhiêu năm, bất kể là thân, bằng hữu, rồi cả đồng môn, đều xì mũi coi thường với chuyện hắn yêu thích nấu nướng, bao nhiêu người cho là hắn không làm việc đàng hoàng, là dị loại trong tu tiên giả, là sỉ nhục của sư môn, là lãng phí thiên phú tu hành...

Nhiều khi, ngay cả bản thân Từ Dị, cũng tự hoài nghi với chính bản thân mình.

Chẳng lẽ tu tiên giả, đều không thể có sở thích của riêng mình?

Nhưng ngày hôm nay, tín niệm của hắn trước giờ, đã trở nên kiên định chưa từng có.

Thích nấu ăn thì đã làm sao?

Một món ăn của Từ Dị hắn có giá trị hai viên Thác Mạch Đan, tu tiên giới này ai còn có thể làm được.

Hắn nhìn về phía Lý Ngọc, trên mặt lộ vẻ cảm động.

Lý Ngọc đối với hắn, không chỉ có ân tặng đan, mà còn là người khẳng định con người hắn.

Đối với Từ Dị, thì điều sau quan trọng hơn rất nhiều.

Hắn há to miệng mà không thể nói ra lời nào, Lý Ngọc liền cười cười nói ra :"Nhận lấy đi, vài ngày nữa e là còn phiên ngươi vất vả nữa." Từ Dị vỗ vỗ ngực nói ra :"Lý huynh yên tâm, ngươi muốn học nấu món gì, ta biết rõ đều sẽ dạy cho ngươi."

Một lúc sau, Lý Ngọc hỏi :"Cá bạc ngoài để làm Cá Viên ra, thì còn cách chế biến nào ngon nữa không?"

Cá Viên chỉ là một trong nhiêu món làm từ cá Bạc, Từ Dị còn có một tờ thực đơn ghi các món ăn làm từ cá Bạc, có tận mười tám món.

"Cách chế biến cá bạc có rất nhiều, nào là..." hắn còn đang định dạy cho Lý Ngọc hết, nhưng giọng nói chợt ngừng lại, sau đó xoắn xuýt hỏi :*Có hơn một trăm cách làm ấy, Lý huynh nếu muốn học, ta đều dạy cả cho ngươi."

Lý Ngọc chắp tay nói :"Vậy trước tiên cảm ơn Từ huynhl"

Hơn một trăm loại cách chế biến, mỗi ngày làm một cách, cũng có thể làm được ba tháng, Yêu nữ chắc cũng không ngán nhanh như vậy.

Lúc này trong lòng Từ Dị cũng đang tự hỏi, một món ăn hai viên Thác Mạch Đan, hơn một trăm món chính là hơn hai trăm viên, đủ để hắn tu hành hai cái linh mạch Thủy Hỏa đến Trúc Cơ đỉnh phong.

Đến lúc đó thì hẳn chỉ cần mười năm nữa là có thể Kết Đan, thọ nguyên cũng sẽ bạo tăng tới năm trăm tuổi.

Khi đó thì Nguyên Anh đối với hắn, cũng không phải là mộng nữa, thậm chí cả Hóa Thần trong truyền thuyết, hắn cũng có thể ôm một chút kỳ vọng...

Tưởng tượng một lúc, hắn lại lần nữa nhìn về phía Lý Ngọc, hỏi :"Lý huynh, ngươi cùng Thánh Nữ Huyền Âm Giáo, không phải đạo lữ thật sao?"

Lý Ngọc khoát tay áo nói ra :"Ngươi hiểu lầm, chúng ta là bạn rất thân mà thôi."

Từ Dị thở phào nhẹ nhõm, nói ra :"Vậy thì tốt, Lý huynh là thiên kiêu mấy nghìn năm khó gặp, chỉ có Tần Khả Nhân Tần Tiên Tử của quý tông, mới xứng đôi với huynh..."

Hắn cũng không chú ý đến Lý Ngọc đang điên cuồng nháy mắt với mình, mà tiếp tục cười nói :” Nghe nói vị Tần tiên tử kia, dung mạo xuất chúng, khí chất càng là xuất trần, giống như tiên tử Thiên Cung, có phải thật vậy không?”

Nam Cung Thiền đứng ở cửa đại điện, lạnh lùng nhìn hắn.

Từ Dị đột nhiên cảm thấy toàn thân mát lạnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, lập tức đứng lên nói :"Lý huynh, ta đi vê trước!"...
Bình Luận (0)
Comment