Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 231 - Chương 169: Có Thể Nói Ta, Nhưng Không Được Nói Lý Huynh! (2)

Chương 169: Có thể nói ta, nhưng không được nói Lý huynh! (2) Chương 169: Có thể nói ta, nhưng không được nói Lý huynh! (2)Chương 169: Có thể nói ta, nhưng không được nói Lý huynh! (2)

Từ Dị tạm thời rời khỏi Linh Thiên Phong, hắn nói là về chỉnh lý lại thực đơn một cái, để ngày mai lại tới dạy Lý Ngọc một trăm món khác nhau từ

Cá Bạc.

Nam Cung Thiền tựa ở một cái cột đá trong điện, khinh thường nói :"Đàn ông các ngươi, chẳng lẽ đều ưa thích Tần Khả Nhân kia như thế à?"

Lý Ngọc đối với chuyện này không cùng cách nhìn, nói ra :*Đương nhiên không phải, Tần sư tỷ mặc dù xuất sắc, nhưng thực ra nàng không thích hợp làm đạo lữ”"

Đây là lời thật lòng của Lý Ngọc, người ngưỡng mộ Tần sư tỷ nhiều vô số kể, nàng cũng là nữ thần trong lòng của rất nhiều người, nhưng tính tình của nàng quá đạm bạc, còn khá chán ngắt nữa, chỉ thích hợp làm Tần tiên tử cao cao tại thượng, chứ không phải là nhân tuyển thích hợp nhất để làm đạo lữ.

Nam Cung Thiền rất kinh ngạc, khó thấy được Lý Ngọc vậy mà nói xấu Tần Khả Nhân một lần.

Nàng hỏi :”Vì sao?"

Lý Ngọc nói :"Tần sư tỷ rất không thú vị."

Nam Cung Thiền gật đầu mấy cái liền, nói ra :”Ta cũng đã sớm nói với ngươi, nàng ta rất không thú vị, ngoại trừ tu hành vẫn là tu hành, nếu ai lấy nàng làm đạo lữ, chắc sẽ bị buồn chế, ta là đàn ông, ta cũng sẽ không lấy nàng..."

Nói một lúc, giọng của nàng lại có chút hòa hoãn, cảm khái nói :"Nhưng mà, nàng ta như vậy, cũng sẽ không cần ai lấy, ai có thể xứng đôi với nàng chứ?"

Làm đối thủ của Tần Khả Nhân, mặc dù nàng thấy nàng ta không thuận mắt, nhưng thực ra cũng thấy tiếc lẫn nhau.

Lý Ngọc nhìn nàng một cái, hỏi một câu như vô tình :"Thế còn ngươi?"

Nam Cung Thiền ưỡn ngực nói ra :"Tần Khả Nhân không cần đạo lữ, bổn cô nương đương nhiên cũng không cần, nhi nữ tình trường gì đó, là chuyện ảnh hưởng tu hành rất lớn, ngươi nghĩ là ai cũng như ngươi à?....

Từ Dị vừa bay khỏi Linh Thiền Phong, một lúc mới lau mồ hôi lạnh trên trán xuống, sau đó kiếm một chỗ yên tĩnh, rồi lấy hai cái bình thuốc bên trong túi trữ vật ra xem.

Hắn đếm xong, hai bình này cộng lại, không nhiều không ít, vừa tròn hai mươi viên Thác Mạch Đan.

Nếu như đan dược này không có vấn đền, sau khi hăn ăn vào, hai cái linh mạch đều có thể mở rộng gấp mười lần, cộng với hai lần của hắn nữa, thì pháp lực đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.

Đối với đan dược Lý Ngọc cho hắn, Từ Dị không cần phải hoài nghi bất kỳ điều gì.

Để tránh cho đêm dài lắm mộng, Từ Dị liền đem những viên đan dược này, lần lượt ăn vào từng viên một.

Trong thể nội liên tiếp truyên đến cảm giác thác mạch, khiến trong lòng hắn kích động không thôi.

Thác Mạch Đan là thật, tu vi của hắn cũng đang dùng tốc độ chóng mặt mà tăng lên.

Ăn đan dược cực phẩm vào đúng là khác biệt, ăn liên tiếp hai mươi viên đan dược vào, mà thân thể của hắn cũng không có chút nào khó chịu, cho dù là đệ tử có thiên phú cao nhất của tông môn, hay đệ tử quan trọng nhất của tông môn, cũng không có đãi ngộ loại này. Đã qua một lúc lâu, Từ Dị mới bình phục tâm cảnh.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trở lại nơi cư trú tạm thời được đặt ở trên đỉnh núi, thời gian khẩn cáp, nên hắn cần phải tranh thủ thời gian, nghĩ ra hơn tám mươi loại cách làm cá bạc nữa, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Huyền Âm Giáo.

Trên một chỗ đỉnh núi.

Vài căn phòng đá đơn sơ, là chỗ đặt chân của đệ tử cấp thấp Luyện Hồn Tông, trong lần Ma Đạo đại điển lần này.

Từ Dị mới về tới nơi, đã bị mấy người vây quanh lấy.

"Từ sư huynh, người kia đúng là thiếu chưởng giáo của Côn Luân sao?"

"Hắn nói chuyện gì với ngươi vậy?"

"Các ngươi có quan hệ như thế nào vậy?"...

Đệ tử Trúc Cơ của Luyện Hồn Tông, đã sớm nghe được chuyện này, vây quanh hắn hỏi han.

Từ sau khi Trúc Cơ, Từ Dị không còn bị nhiều người vây quanh kín mít trước sau như vậy nữa, lần này cũng vậy, vì Lý Ngọc mà cuộc sống của hắn mới xảy ra thay đổi lớn.

Từ Dị rất hưởng thụ bầu không khí được mọi người chú ý như thế này, mỉm cười nói :"Cũng không có gì, chỉ là cùng Lý huynh đệ ôn chuyện, uống vài chén rượu, Lý huynh đệ còn hỏi ta vài vấn đề về trù nghệ."

"A, thiếu chưởng giáo Côn Luân, cũng cảm thấy hứng thú với đồ ăn sao?"

"Khó trách hắn sẽ trở thành bằng hữu với Từ sư huynh."

"Không thể tưởng tượng được thiên kiêu loại này, cũng có hứng thú đặc biệt như thế"

"Từ sư huynh thật may mắn, loại chuyện này cũng có thể để ngươi gặp được."

Những đệ tử Luyện Hồn Tông này đều rất kinh ngạc, vì bọn họ luôn nghĩ, chưởng giáo tương lai của đại tông lớn thứ hai Chính Đạo, tương lai nhất định là uy chấn tu tiên giới, là một trong cự phách, hẳn nên là một người vừa thần bí, vừa cao cao tại thượng.

Nhưng thiên kiêu như vậy, lại đi học hỏi trù nghệ từ đệ tử Ma Đạo bình thường, thật sự là rất tâm thường.

Cũng không phù hợp với thân phận thiếu chưởng giáo Côn Luân mà bọn hắn nhận thức.

Nhưng mà đây cũng có thể giải thích, tài sao thiếu chưởng giáo Côn Luân, lại trở thành bạn bè với một vị đệ tử Ma Đạo bình thường.

Cùng chung sở thích.

Đối với đàn ông, thì đây đã là lý do đủ để thành bạn bè.

Mặc dù bọn họ cũng cảm thấy, đối với tu tiên giả mà nói, loại chuyện này thuộc về không làm việc đàng hoàng, nhưng người ta là thiếu chưởng giáo của Côn Luân, thân phận của hắn, khiến cho cái sở thích tâm thường này, cũng trở thành tao nhã.

"ha ha, là tu tiên giả, không chăm chỉ tu hành lại muốn làm đầu bếp, không thể tưởng tượng được, đại tông thứ hai của Chính Đạo, lại cho loại người như này làm chưởng giáo tương lai, xem ra Côn Luân cách xuống dốc cũng không còn xa nữa..."

Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến từ phía sau đám người. Từ Dị nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, cả giận nói :"Họ Hoàng, ngươi nói cái gì?"

Người thanh niên vừa giễu cợt Từ Dị, đi ra từ trong đám người, khinh thường nói :”Ta còn tưởng rằng, thiếu Chưởng giáo của Côn Luân có bao nhiêu tài giỏi, hóa ra cũng chỉ một dạng như ngơi, ưa thích làm một tên đầu bếp đê tiện."

Một vị nữ đệ tử Luyện Hồn Tông không vui nói :"Hoàng sư huynh, sao ngươi có thể nói như vậy chứ?"

Mặc dù nàng cũng cảm thấy, yêu thích nấu ăn sẽ không làm nên trò trống gì, nhưng đó là Côn Luân Lý Ngọc, hắn nói Từ Sư huynh cũng đành thôi đi, nhưng hắn nói idol của nàng như vậy, khiến nàng cực kỳ không vui.

Sắc mặt của Từ Dị lạnh xuống triệt để.

Hoàng Uy giêu cợt hắn như thế nào, hắn cũng không để ý.

Nhưng hắn không thể vũ nhục Lý huynh.

Từ Dị nhìn họ Hoàng, lệ mang trong mắt chớp động.

Thanh niên họ Hoàng nhìn bộ dáng này của hắn, ngược lại còn nở nụ cười, khiêu khích thêm :"Làm sao, ngươi không phục, không phục thì đánh một trận, ngươi thắng ta xin lỗi ngươi, ngươi thua thì quỳ xuống gọi ta là ông nội, thế nào?"

Từ Dị nhàn nhạt nhìn hắn, nói ra :”Ngươi thua, ta muốn ngươi quỳ xuống đất nhận sai."

Hoàng Uy sảng khoái đáp ứng :"Tốt!"

Lúc nói chuyện, hắn cũng không thèm che giấu sự khinh thường trên mặt mình.

Từ Dị không có bối cảnh gì ở trong tông môn, cho dù có một vị sư tôn Nguyên Anh kỳ, nhưng lại không được sủng ái, hai người đã tửng xảy ra xung đột lúc Luyện Khí Kỳ, sau lần đó, mỗi khi có cơ hội, hắn sẽ đi tìm từ Dị gây phiên phức.

Hắn đã sớm Trúc Cơ, thác mạch mười lần, còn Từ Dị nhiều nhất cũng chỉ mới Thác mạch hai lần mà thôi, hắn còn tưởng Từ Dị không dám ứng chiến.

Nếu như lúc trước, đúng là Từ Dị sẽ không dám ứng chiến.

Nhưng bây giờ, hắn đã không phải là người dễ bị ức hiếp như ngày xưa nữa.

Giữa hai người giương cung bạt kiếm, đám đệ tử Luyện Hồn Tông nhanh nhẹn giãn ra, để lại không gian cho hai người.

Hoàng Uy nhếch miệng cười trào phúng, ra tay trước, nhưng cũng không sử dụng pháp thuật, tông môn mặc dù không cẩm đệ tử nội môn đấu pháp, nhưng phải chú ý mức độ, Từ Dị dù sao cũng có sư tôn Nguyên Anh Kỳ, nếu nhỡ tay phế đi hắn, vẫn có chút phiền phức.

Pháp lực trong cơ thể hắn kích động, cơ thể gần như biến mất tại chỗ, giơ một quyền lên, âm thanh bùng nổ, oanh hướng ngực Từ Di.

Mấy vị đệ tử Luyện Hồn Tông chưa có tu vi Trúc Cơ, bị uy lực của một quyền này ảnh hưởng đến, không khỏi lùi lại mấy bước.

Những đệ tử vừa mới Trúc Cơ, mặc dù có thể đứng nguyên tại chỗ, nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt, một quyền thác mạch mười lần của Hoàng Uy, nếu nện trên người bọn họ, thì ít nhất cũng phải bị gãy mất mấy cái xương, tu dưỡng mấy tháng mới đỡ được.

Thực lực của Từ Dị cũng sàn sàn bọn họ, còn lâu mới là đối thủ của Hoàng Uy. Phanh!

Một tiếng vang nặng nề phát ra, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Đối mặt với một quyền uy mãnh như thế của Hoàng Uy, Từ Dị dứng nguyên tại chỗ, ngay cả bước chân cũng chưa từng nhúc nhích.

Hắn chỉ vươn tay ra, đã tiếp được một quyền đầy khí thế hung mãnh này của Hoàng Uy.

Nắm đấm của Hoàng Uy bị Từ Dị tóm chặt, bởi vì quá đau nhức, nên sắc mặt của hắn vặn vẹo dữ tợn, cơ thể cũng không khỏi uốn lượn, nhưng đau nhức truyền đến từ nắm tay, so với sự khiếp sợ trong lòng hắn, cũng không tính là gì.

Trong lòng của hắn chấn động kịch liệt, Từ Dị không phải vừa mới Trúc Cơ sao, tại sao ba động pháp lực truyền đến từ trong cơ thể hắn lúc này, đã gần đến Trúc Cơ trung kỳ rồi?

“Quá chậm!"

Từ Dị thả lòng tay ra, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bình tĩnh nhìn Hoàng Uy, thản nhiên nói :"Có gan khiêu chiến ta, rất giỏi nha, nhưng ta cũng chỉ có thể khen ngươi ở điểm này mà thôi..."
Bình Luận (0)
Comment