Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 232 - Chương 170: Bạn Bè Lý Tưởng (1)

Chương 170: Bạn bè lý tưởng (1) Chương 170: Bạn bè lý tưởng (1)Chương 170: Bạn bè lý tưởng (1)

Lúc này, đám đệ tử ở trước phòng đá đã hoàn toàn yên tĩnh.

Cả đám đều không nghĩ tới, Từ Dị thế mà có thể nhẹ nhàng đánh bại Hoàng Uy như vậy.

Nhìn biểu lộ tùy ý kia của hắn thì thấy, pháp lực của Từ Dị, ít là gấp đôi Hoàng Uy, mà Hoàng Uy đã thác mạch mười tầng, vậy chẳng phải là hắn đã thác mạch được hơn hai mươi tầng?

Mà thời gian cách lúc hắn Trúc Cơ thành công, cùng lắm cũng chỉ mới qua một năm.

Hoàng Uy cũng khó có thể tin được điều này.

Thực lực của Từ Dị có bao nhiêu cân lạng, hắn biết rõ ràng đấy, mấy ngày trước hắn còn tìm người âm thâm dạy dỗ Từ Dị một lần, khi đó Từ Dị vẫn chỉ có tu vi thác mạch hai tâng.

Chẳng qua hắn mới chỉ đi uống mấy chén cùng vị thiếu Chưởng giáo của Côn Luân kia, mà tu vi đã tăng trưởng gấp mười lần, lẽ nào bọn họ uống tiên lộ quỳnh tương gì đó hay sao?

Đánh bại Hoàng Uy chỉ bằng một chiêu xong, Từ Dị buông tay ra, nói với hắn :"Quỳ xuống xin lỗi!"

Hoàng Uy dù gì cũng là hậu nhân của tổ sư Nguyên Anh, ở ngay tại trước mặt nhiều đệ tử Luyện Hồn Tông như vậy, hắn quỳ xuống nói lời xin lỗi với Từ Dị xong, sau này làm sao có thể ngẩng đầu lên được ở trong tông môn nữa? Nếu thật sự làm như vây, thì không chỉ đơn giản là vứt đi mỗi mặt mũi của hắn.

Hắn không nói một lời, quay người đi vào một căn phòng đá.

Từ Dị cũng không ngăn trở, mặc dù vừa rồi hắn thắng Hoàng Uy, nhưng nếu quả thật đưa hắn ép quá, thì chưa chắc Từ Dị đã là đối thủ của Hoàng Uy.

Ở tông môn, lão tổ Hoàng Gia bây giờ đang như mặt trời ban trưa, bối cảnh của Hoàng Uy ở tông môn thâm hậu hơn hắn rất nhiều, linh qủy Trúc Cơ Kỳ cũng có ba con mà Từ Dị cũng chỉ có mỗi một con, phẩm giai pháp bảo của đối phương cũng cao hơn nhiều so với của hắn.

Tự Dị cũng không quan tâm đến chuyện của Hoàng Uy nữa, việc cấp bách bây giờ chính là biên xong cái thực đơn kia.

Trong lúc Từ Dị trở lại gian phòng múa bút thành văn, ở trong một gian phòng đá khác, Hoàng Uy đang tức tím mặt, vừa khó tin vừa lẩm bẩm nói :"sao thực lực của họ Từ kia lại tăng lên nhanh như vậy?”

Một tên đệ tử Luyện Hồn Tông bên cạnh hắn nói :"Sư huynh đừng quên, người bạn kia của Từ Dị chính là thiếu chưởng giáo của Côn Luân, Côn Luân là địa phương nào chứ, nhất định là người kia đã cho Từ Dị đan dược để tăng tu vi lên!"

Hoàng Uy đương nhiên biết rõ, Từ Dị nhất định là dùng đan dược tăng tu vi lên.

Nhưng đó là Thác Mạch Đan mà, là đan dược cấp ba đấy, dù là ở Chính Đạo thì cũng là đan dược hết sức quý giá, hắn sao có thể cho Từ Dị, chẳng lẽ vì Từ Dị đã dạy hắn nấu ăn sao?

Thác Mạch Đan rẻ mạt như vậy từ bao giờ thế?

Vì là người bình thường, nên Hoàng Uy căn bản không thể lý giải được hành vi này.

Hắn chỉ có thể thâm mắng trong lòng một câu :"Chó nhà giàu!"

Trên nắm tay đã truyền đến đau đớn mơ hồ, sắc mặt của Hoàng Uy đen kịt như đít nồi, cái nhục ngày hôm nay hắn sẽ không quên, lần sau hắn sẽ không xem thường tên tiểu tử họ Từ kia được nữa rồi. ...

Linh Thiền Phong. Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ngọc vừa kết thúc luyện đan, đã thấy Từ Dị đứng ở chỗ bếp nhỏ chờ hắn.

Nấu ăn có rất nhiều kiểu, nào là xào, nổ, chiên, nấu , sắc thuốc, hấp, đun, hầm, chưng, luộc, ... cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, cách chế biến khác nhau, hương vị cũng bất đồng, trừ cá bạc ra, Lý Ngọc còn hỏi thắn thêm về cách nấu một số nguyên liệu khác nữa.

Yêu nữ, Chu Tử Tuyền và A Ly, có khẩu vị cũng không giống nhau, hắn không thể chỉ thiên vị mỗi yêu nữ được.

Đương nhiên hắn cũng không phải học không công.

Mỗi một món ăn, hắn lại trả cho Từ Dị hai viên Thác Mạch Đan.

Có lẽ trong mắt người khác, những kiến thức nấu ăn này, còn chẳng đáng giá được nửa viên Thác Mạch Đan, nhưng đối với Lý Ngọc mà nói, ngẫu nhiên xuống bếp cũng là điều tiết quan trọng trong quá trình tu hành, cái giá này để trả cho kiến thức mà Từ Dị đã dày công nghiên cứu.

Từ Dị đã chuẩn bị rất đầy đủ, giảng giải cũng rất cặn kẽ.

Ba ngày sau, Lý Ngọc đã thu hoạch tương đối khá.

Thần thức của Kim Đan Kỳ vô cùng mạnh mẽ, cũng giúp cho trí nhớ và lực khống chế của hắn thêm tinh chuẩn, mỗi ón ăn Từ Dị chỉ biểu diễn một lần, Lý Ngọc đã có thể nấu lại ý hệt.

Dùng tay nghe bây giờ của hắn, nếu mở nhà hàng, nhất định sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát.

Thu hoạch của Từ Dị cũng không nhỏ.

Sau khi dạy cho Lý Ngọc không biết bao nhiêu món ăn độc môn của mình, hai cái linh mạch của hắn đã mở rộng được tám mươi mốt lần, đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, cũng đụng chạm tới cánh cửa của Đại Cảnh Giới khác.

Vừa vặn Trúc Cơ một năm, liền đạt được song linh mạch Trúc Cơ đỉnh phong, đây là chuyện đến bây giờ hắn vẫn không dám nghĩ đến.

Pháp lực bên trong linh mạch chưa bao giờ dồi dào đến thế, điều này làm cho hắn có chút hoảng hốt.

Hắn giống như thấy được hình ảnh mười năm trước, thiếu niên vì trâm mê nấu ăn mà bị mọi người chế nhạo đủ điều.

Trong những năm qua, những lời nhạo báng và ghẻ lạnh đã khiến cho hắn canh cánh mãi trong lòng, tất cả đều được giải phóng hết vào lúc này.

Lý Ngọc nhìn Từ Dị ngẩn người, đề nghị hắn :"Từ huynh song linh mạch Thủy Hỏa đã Trúc Cơ viên mãn, có suy nghĩ qua tu Lôi Pháp hay không?”

Lúc Luyện Khí Kỳ vất vả đi tu song linh mạch, không chỉ vì có được gấp đôi pháp lực, mà còn xem xét đến sau khi Trúc Cơ sẽ đi tu công pháp dung hợp nào, dưới tình huống pháp lực ngang nhau, hai vị tu tiên giả tu đơn linh mạch Thủy và Hỏa liên thủ với nhau, cũng không phải là đối thủ của một tu tiên giả tinh thông lôi pháp.

Từ Dị cười khổ lắc đầu nói ra :”Tu hành lôi pháp nào có dễ dàng như vậy, ta mặc dù có công pháp thuộc tính Lôi, nhưng tự mình tu hành tám đến mười năm, cũng chưa chắc đã có thể nhập môn, cần phải có một vị tiền bối tu hành Lôi pháp chỉ dẫn, nhưng sư tôn ta là đơn tu Hỏa Linh Mạch, tiền bối tu hành Lôi Pháp trong tông môn rất ít, tìm bọn hắn hỗ trợ cũng phải trả giá không nhỏ, cũng không phải là giá cả mà ta có thể gánh chịu được..."

LÝ Ngọc nhớ lúc hắn học Lôi Pháp, cũng là do Hứa sư tỷ tay bắt tay dạy trọn vẹn mười ngày. Nếu như không có quan hệ cùng Hứa sư tỷ, hắn muốn tìm tiền bối trong tông môn hỗ trợ, chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt.

Nhập môn Lôi Pháp yêu cầu người đã tu ra được Lôi Pháp dẫn dắt, phải dẫn lôi nhập thể cho người học, Lý Ngọc mặc dù cũng có học lôi pháp, nhưng pháp lực hai người có thuộc tính khác biệt, nên cũng không giúp được hắn.

Ánh mắt hắn liếc qua, vừa hay thấy được một bóng người đi ra từ chủ điện Linh Thiền Phong.

Người nọ là một vị trung niên, mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, khí tức trên thân cực kỳ mờ mịịt, là một vị tổ sư Nguyên Anh của Huyền Âm Giáo, hẳn là đến mời hắn hỗ trợ luyện đan, vì để cho Lý Ngọc an tâm luyện đan, nên chuyện giao tiếp với người Huyền Âm Giáo, Lý Ngọc đã giao cho Yêu nữ làm.

Lý Ngọc chủ động hỏi han :"Cổ Vân tổ sư, lần này luyện đan dược gì vậy?"

Vị trung niên này thấy Lý Ngọc thì cười cười, đáp :"TÍnh luyện cho tiểu đồ đệ mấy lò Thông Mạch Đan, làm phiền thiếu chưởng giáo!"

Lý Ngọc cười cười nói ra :"KHông phiền, Thông Mạch Đan rất dễ luyện chế, đến lúc đó ta sẽ đưa thêm cho Cổ Vân tổ sư hai viên nữa."

Hàn huyên vài câu nữa, Lý Ngọc mới nói :"Thật không dám giấu, ta nghĩ mời Cổ Vân tổ sư giúp đỡ chút chuyện nhỏ."

Vị trung niên này rất hào phóng nói :"Mời thiếu chưởng giáo nói, việc có thể giúp được, bổn tọa sẽ không từ chối."

Có thể làm cho Lý Ngọc thiếu nợ một món nhân tình, chính là một việc cực kỳ có lời, đây đúng lúc cũng là một cơ hội để kéo quan hệ gần hơn với hắn.

Lý Ngọc nhìn Từ Dị bên cạnh mình, nói ra :"Vị bằng hữu này của ta, tu Thủy Hỏa song linh mạch, muốn tu hành Lôi Pháp nhưng lại thiếu người chỉ dẫn, vì vậy ta mới nghĩ mời Cổ Vân tổ sư giúp đỡ một chút."

Cổ Vân tổ sư phất tay áo nói ra :'Chuyện nhỏ mà thôi, thiếu chưởng giáo yên tâm, bổn tọa nhất định sẽ dạy hắn."

Nếu như người khác nhờ hắn, chắc chắn phải dâng lên chút quà tặng, nhưng Lý Ngọc mở miệng, hắn đáp ứng không do dự chút nào.

Lúc này Từ Dị mới biết, thì ra Lý Ngọc đang suy nghĩ chuyện tu hành của hắn, kích động nói ra :"Đa tạ Lý huynh, đa tạ vị tiền bối này."

Cổ Vân tổ sư xòe bàn tay ra, lòng bàn tay hắn toát ra một tia sấm sét mầu đen, hắn đem tia sấm sét này đưa vào thể nội của Từ Dị, sau đó nói :”Ngươi nhớ kỹ loại cảm giác này, sau đó mỗi ngày đến Xích Lôi Phong tìm bổn tọa một lần, cụ thể mất bao lâu có thể nắm chắc Lôi pháp, còn xem thiên phú của ngươi."

Từ Dị lại cảm tạ hắn một lần nữa, sau đó vận chuyển pháp lực, tóc của hắn dựng đứng từng sợi lên, bên ngoài cơ thể có sấm sét mầu đen chớp loạn.

Trên mặt Cổ Vân tổ sư lộ ra một chút kinh ngạc, nói ra :"Lần đầu tiên mà có thể dung hợp đến loại trình độ này, vị bằng hữu kia của thiếu chưởng giáo có thiên phú ở trên Lôi Pháp thật tốt đấy, tốt hơn nhiều so với mấy vị liệt đồ thân truyền của bổn tọa..."

Lý Ngọc cũng nhìn vô cùng hâm mộ.

Thiên tài đúng là thiên tài, hắn chỉ cân mượn một tia sấm sét của Cổ vân tổ sư, đã lĩnh ngộ được tinh hoa dung hợp của hai loại pháp lực, sau khi tia sấm sét kia tiêu tán, có thể phóng xuất ra sấm sét mới của chính mình, mặc dì còn chưa thuần thục, nhưng cũng là hết sức giỏi rồi. Lúc trước Lý Ngọc còn phài nhờ Khuynh Tâm sư tỷ bắt tay dạy xuống, mỗi ngày hai canh giờ mà còn mất hẳn mười ngày. Cổ Vân tổ sư kinh sợ đến mức, thậm chí có ý định thu Từ Dị làm đồ đệ.
Bình Luận (0)
Comment