Chương 170 : Bạn bè lý tưởng (2)
Chương 170 : Bạn bè lý tưởng (2)Chương 170 : Bạn bè lý tưởng (2)
Nhưng sau khi biết hắn là đệ tử Luyện Hồn Tông, thì chỉ có thể bất đắc dĩ buông bỏ, Luyện Hồn Tông trừng phạt rất nghiêm khắc đối với đệ tử có hành vi phản bội tông môn, sẽ rút hồn luyện thành linh quỷ, nên không người nào dám dễ dàng phản bội tông môn.
Sau kho Cổ Vân tổ sư rời đi, Từ Dị nhìn hai nắm đấu được sấm sét bao quanh mà kích động không thôi, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc càng tràn đầy cảm kích :"Đa tạ Lý huynh, ta..."
Lúc này, hắn thậm chí không biết nên nói gì cho phải.
Lý Ngọc nhè nhẹ võ bờ vai hắn, nói ra :"Đều là bạn bè, những lời khác không cần phải nói, chờ ngươi thân có chức vị cao ở Luyện Hồn Tông, hãy trói buộc đám đệ tử Luyện Hồn Tông của mình, không được gây khó dễ cho đệ tử Côn Luân chúng ta là được."
Từ Dị nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói ra :"Lời của Lý Huynh, ta nhất định ghi nhớ."
Rời khỏi Linh Thiên Phong, trong lòng Từ Dị liền có một cái quyết định.
Sau khi trở về tông môn, hắn sẽ gia nhập Giới Luật Đường.
Giới Luật Đường thật ra là một địa phương không dễ dàng lắm, vì ở đó làm việc dễ dàng đắc tội với người ở trong tông môn, lúc ra ngoài cũng sẽ gặp nguy hiểm nhất định, nên rất hiếm người muốn gia nhập nó, người làm việc ở đó đều do tổ sư Nguyên Anh chỉ định và sắp xếp.
Từ Dị luôn không lọt vào mắt sư tôn, vốn được an bài đến Giới Luật Đường, nhưng hắn vẫn luôn trốn tránh.
Nhưng lúc này, hắn lại thay đổi ý định.
Giới Luật Đường mặc dù dễ làm mất lòng người khác, nhưng lại có ràng buộc cực mạnh đối với đệ tử bình thường, chỉ có làm việc tại đó, hắn mới có thể thuận lợi hoàn thành giao phó của Lý Ngọc.
Từ Dị mau chóng trở lại đỉnh núi cư trú, đang muốn trở về phòng tiếp tục nghiên cứu thực đơn, thì phía sau truyền đến một giọng nói.
"Đứng lại!"
Từ Dị dừng bước, quay đầu lại, nhìn về mấy người đang đi về phía hắn, ánh mắt dừng lại trên người HOàng Uy, bình tĩnh hỏi :”Ngươi lại muốn làm gì?"
Trên mặt HOàng Uy lại lộ ra vẻ khinh thường hay trưng ra với hắn, nói :"CÓ dám tiếp nhận sự khiêu chiến của ta một lần nữa không?"
Từ Dị cũng nìn hắn với vẻ xem thường, nói ra :"Bại tướng dưới tay mà thôi, ta không có hứng thú đánh nhau với kẻ yếu."
Nhìn biểu lộ dạng này của Từ Dị, trên trán Hoàng Uy tuôn ra mấy sợi gân xanh, cưỡng ép kiêm chế xúc động trong lòng lại, cắn răng nói :"Bây giờ là chính thức khiêu chiến, kẻ bại giao linh quỷ ra, quỳ xuống nhận thua, ngươi có dám tiếp hay không?”
Đệ tử Luyện Hồn Tông ở phòng đá xung quanh đi ra hóng chuyện càng lúc càng đông, nghe được Hoàng Uy nói vậy, đều thấy thâm kinh sợ.
Đối với đệ tử Luyện Hồn Tông mà nói, họ đều không quá am hiểu pháp thuật, nên Linh Quỷ chính là trợ lực lớn nhất của bọn họ, bồi dưỡng một con linh quỷ tâm ý tương thông cùng mình, cần trả giá rất nhiều thời gian và tinh lực. Trong tông môn cấm đệ tử tranh đấu kiểu sinh tử chiến, nên đánh bạc linh quỷ, chính là cấp bậc khiêu chiến cao nhất.
Là đệ tử Luyện Hồn Tông, sau khi Trúc Cơ, tông môn đều sẽ cung cấp cho một con linh quỷ Trúc Cơ Kỳ, nếu đánh cược thua bị mất đi, thì rất khó để bồi dưỡng thành một con như vậy.
Mà căn cứ vào truyền thống giữa đám đệ tử Luyện Hồn Tông với nhau, cái gọi là khiêu chiến thật sự, là có thể mượn nhờ linh quỷ, tu vi của Từ Dị cho dù có hơn Hoàng Uy, nhưng cộng thêm linh quỷ thì hắn chắc chắn sẽ thua.
Từ Dị nhìn Hoàng Uy đang nghiến răng nghiến lợi ở đối diện, trong lòng cực kỳ hào hứng.
Nếu là ba ngày trước, Hoàng Uy đưa ra lời khiêu chiến này, hắn sẽ thẳng thừng từ chối.
Nhưng thật xin lỗi.
Hắn bây giờ đã không còn là Từ Dị của ba ngày trước nữa.
Đối mặt với sự khiêu khích của Hoàng Uy, hắn chỉ gật đầu, thản nhiên nói :*Được!"
Hoàng Uy vô cùng vui vẻ, mặt vũi cũng giãn ra, mấy ngày nay Từ Dị cũng không về đây, hắn ngồi xổm rình mấy hôm, vất vả mãi mới tóm được, còn đang lo lắng hắn sẽ từ chối lời khiêu chiến, nhưng không ngờ hắn lại đáp ứng dứt khoát như vậy.
Vì rửa sạch hổ thẹn lúc trước, Hoàng Uy đã chuẩn bị rất kỹ càng cho lần khiêu chiến này.
Đừng nói Từ Dị chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cho dù hắn là Trúc Cơ đỉnh phong thì cũng chắc chắn thua, không thể nghi ngờ.
Chẳng mấy chốc, trên một mảnh sân giữa những căn phòng đá, bốn phía xung quanh đầy người, trong đó không chỉ có đệ tử Luyện Hồn Tông, mà có cả đệ tử các phái khác nữa, tới xem náo nhiệt.
Khiêu chiến đánh bạc linh quỷ, coi như ở Luyện Hồn Tông thì cũng không thường gặp.
Từ Dị và Hoàng Uy cùng ký xuống khế ước.
Khác với lần khiêu chiến trước, một khi ký khế ước, đồng thời điểm chỉ tay vào, thì bất kỳ người nào trong hai người, cũng không còn có cơ hội hối hận, loại khế ước này là được tông môn thừa nhận.
Trên đất trống, Từ Dị và Hoàng Uy đứng cách xa nhau mấy trượng.
Thể nội Hoàng Uy có dao động âm khí thoáng qua một cái, bốn cái bóng mờ xuất hiện, trôi lơ lửng bên cạnh hắn.
Đệ tử Luyện Hồn Tông thấy vậy cũng nghị luận lên.
"Không phải Hoàng sư huynh chỉ có ba con linh quỷ thôi sao, có thêm một con nữa từ lúc nào vậy?"
"Con linh quỷ kia có khí tức thật mạnh mẽ, sợ là đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ rồi."
"Đâu chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ, ta đã nhìn thấy con linh quỷ Trúc Cơ đỉnh phong của Trương sư huynh, khí tức con linh quỷ này cũng ngang ngửa con linh quỷ kia của Trương sư huynh, sợ là nó cũng là Trúc Cơ đỉnh phong..."
"Các ngươi còn không biết à, con linh quỷ này là Hoàng tổ sư mới cho Hoàng sư huynh hai hôm trước đấy.'...
HOàng Uy dùng một tư thế bễ nghễ nhìn Từ Dị, con linh quỷ Trúc Cơ đỉnh phong này, là át chủ bài lớn nhất của hắn, cộng thêm ba con linh quỷ kia nữa, thì dù Từ Dị có là Trúc Cơ viên mãn thì hắn cũng không SỢ. Hắn nhìn thể nội Từ Dị còn chưa có động tĩnh gì, nhịn không được nhếch khóe miệng lên, móc mỉa :"Linh quỷ của ngươi đâu, không phải là không dám thả ra chứ?"
Từ Dị nhìn hắn, bình tĩnh lắc đầu, nói ra :"Xin lỗi, thực lực của người còn không xứng để cho ta thả linh quỷ rat"
Hoàng Uy ghét nhất chính là cái vẻ này của Từ Di.
Nhìn cực kỳ gợi đòn!
Sắc mặt của hắn đen lại, lạnh lùng nói :"Ta xem ngươi còn có thể giả bộ tới khi nào?"
HOàng Uy vừa động tâm niệm, bốn con linh quỷ cùng hắn tâm ý tương thông, liền hóa thành tàn ảnh, bay nhào về phía Từ Di.
Giống như lần trước, Từ Dị vẫn đứng tại chỗ, không thèm nhúc nhích.
Trước lúc bốn con linh quỷ nhào đến trước người hắn.
Một lực lượng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, pháp lực trên người Từ Dị ba động mãnh liệt.
Kèm theo đó là từng tia sét mầu tím đen, đang lập lòe xung quanh người Từ Di.
Linh thể sợ nhất là sấm sét, Tu sĩ tu thuộc tính Lôi được công nhận chính là khắc tinh của đệ tử Luyện Hồn Tông.
Bốn con linh quỷ kia, kể cả con có khí tức Trúc Cơ đỉnh phong, vừa va chạm vào lôi quang, lập tức phát ra một tiếc quỷ khóc vô cùng thê lương, ngay cả Hồn thể của bọn nó cũng ảm đạm đi không ít, lập tức bay ngược trở vê.
Trong lúc Hoàng Uy còn đang sững sờ tại chỗ vì bất ngờ, một tia sét to bằng ngón tay đã dừng trước mi tâm của hắn.
Chỉ cần tia sét có ẩn chưa năng lượng này bộc phát ở mi tâm hắn, Hoàng Uy sẽ lập tức hình thần câu diệt.
Đó chính là thực lực không phải chỉ đơn giản là Trúc Cơ đỉnh phong bình thường.
Mà là song linh mạch Trúc Cơ đỉnh phong.
Trong lòng Hoàng uy, đã bốc lên sóng lớn ngập trời.
Mới chỉ qua bốn ngày, Từ Dị liền từ Trúc Cơ sơ kỳ thác mạch hai tâng, tăng lên tới song linh mạch Trúc Cơ đỉnh phong, tương đương với thác mạch một trăm sáu mươi hai tâng...
Nhiều Thác Mạch Đan như vậy, lấy đi làm cơm ăn còn đủ no căng bụng.
Lúc này trong lòng Hoàng Uy đã không còn hận ý với Từ Dị nữa.
Mà chỉ còn hâm mộ.
Thiên phú cao hơn, bối cảnh tốt hơn thì sao chứ, còn không bằng có một thằng bạn nhà giàu.
Sớm biết nấu ăn ngon lại có tiền đồ như vậy, hắn còn phải khổ cực tu hành làm gì chứ, trước theo Từ Dị học nấu ăn, dù chỉ là một phụ bếp, thì có lẽ hắn cũng ăn ké Từ Dị được một chút, quen biết được người bạn hào phóng này.
Phóng nhãn toàn bộ tu tiên giới, mặc kệ là Chính Đạo hay Ma Đạo, thiếu chưởng giáo Côn Luân, chỉ sợ là người bạn mà mọi tu tiên giả đều khát vọng kết giao nhất.