Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 267 - Chương 190: Bị Đánh Lén (1)

Chương 190: Bị đánh lén (1) Chương 190: Bị đánh lén (1)Chương 190: Bị đánh lén (1)

Trên không trung của vùng đất cực bắc, một cái linh thuyền đang bay thong thả.

Yêu nữ không giống với những người khác, cho dù nàng rất muốn một điều gì đó, nhưng sẽ chẳng bao giờ thừa nhận ra miệng.

Dưới sự dây dưa lèo nhèo của Lý Ngọc, cuối cùng nàng cũng đồng ý đi Côn Luân cùng với hắn.

Quan hệ của hai đạo Chính Ma đã bước vào thời đại mới, thánh nữ Huyền Âm Giáo có đến tu hành ở Côn Luân động thiên, cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, hơn một năm nay, gần như đều ở chung với nàng mỗi ngày, nên nếu ngày nào không nhìn thấy nàng, Lý Ngọc sẽ cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

Nam Cung Thiền ngắm dung nhan tuyệt thế trong gương, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nàng trừng mắt với Lý Ngọc nói ra:"đều tại ngươi cứ giục ta, làm ta quên dẫn Thanh Nhi theo rồi."

Cái này Lý Ngọc cũng sơ ý.

Nàng ở Côn Luân một mình, trừ hắn ra, cũng phải có ai đó để nói chuyện cùng.

Lý Ngọc điều khiến phương hướng của Linh Thuyền, nói ra :'Không sao, bây giờ quay về đón là được!"

Trong giây phút linh thuyền quay đầu, sắc mặt Lý Ngọc đột nhiên biến đổi.

Hắn gần như lập tức nhào về phía Yêu nữ, ôm nàng vào trong lòng.

Nam Cung Thiền cũng bị chuyện này, làm cho sợ hết hồn vì không kịp chuẩn bị gì, một hơi thở khác phái ập vào mặt, khiến trong đầu nàng trong nháy mắt bị trống rỗng.

Đang lúc nàng còn chưa biết để hai tay vào đâu, vị trí ngực của nàng bỗng nóng lên, sau đó một cái lông ánh sáng vô hình khuếch tán ra từ trong thân thể nàng, bao bọc cả người nàng và Lý Ngọc ở bên trong đó.

Hai cái bàn tay khổng lồ bằng ngọn lửa mầu đen, bỗng nhiên xuất hiện từ hai hướng khác nhau trong không trung, rồi chụp về phía linh thuyên đang quay đầu.

Oành!

Chưởng lực từ hai bàn tay khổng lồ bằng ngọn lửa kia, đập nát cái linh thuyên có độ cứng rắn mà có thể so với một cái pháp khí thượng phẩm, chỉ bằng một đập, ngay cả thân linh thuyên được chế tạo bằng tinh thiết, cũng bị hòa tan thành nước trong nháy mắt, mà uy thế lao đi của nó cũng không giảm, ngọn lửa ngập trời đem hai người bao phủ hoàn toàn trong đó.

Cho dù là Kim Đan Cửu Chuyển, nếu chính diện tiếp nhận một chưởng có uy lực như thế này, cũng chỉ có một cái kết cục là hình thân đều diệt.

Hai bàn tay lửa đập nát linh thuyền trong nhát mắt, sau đó ụp vào lồng ánh sáng bên ngoài hai người, chiếc lồng bảo hộ sau khi dao động kịch liệt một phen, cuối cùng sụp đổ, nhưng chưởng lực mà bàn tay lửa đập vào hai người, uy lực cũng chưa còn đến một phần.

Trong cơ thể của Lý Ngọc và Nam Cung Thiền, đều có khí lạnh tuôn ra, ngăn cản được hai chưởng đó.

Nhưng sắc mặt của Nam Cung Thiền, lại thập phần nghiêm trọng.

Bàn tay lửa khổng lồ lúc nãy kia, thế mà có thể kích hoạt được cái hộ thân phù lục cấp bốn của nàng, có nghĩ là người vừa âm thầm ra tay đánh lén kia, ít nhất cũng là cường giả Nguyên Anh Sơ Kỳ, và còn là hai vị tổ sư Nguyên Anh của Ma Đạo.

Lúc này, cách hai bên trái phải của Nam Cung Thiền và Lý Ngọc khoảng trăm trượng, có hai bóng người hiện ra.

Trên người bọn họ đều mặc Tiên y che lấp hơi thở, trên mặt thì có sương mù nhàn nhạt, nhìn không rõ được khuôn mặt.

Ánh mắt Lý Ngọc có ánh sáng nhạt lóe lên, nhìn rõ khuôn mặt sau màn sương mù nọ, đó là hai vị lão giả, trên mặt đầy nếp nhăn, một vị trong đó Lý Ngọc có chút ấn tượng, hình như là một vị tổ sư Nguyên Anh của Ma Diễm Môn.

Nguyên Anh Kỳ của Ma Diễm Môn, muốn giết hắn và Yêu nữ?

Nếu như không nhờ tấm bùa hộ thân kia của Yêu nữ, cho dù là có tu vi như Âu Dương Long và Tần Tùng, mà bị hai vị Nguyên Anh Kỳ đánh lén như này, thì không chết cũng phải trọng thương.

"Không hổ là Thánh Nữ Huyền Âm Giáo, lại có Phù Lục cấp bốn!"

"Phù lục cấp bậc loại này, ngay cả bọn ta còn không có."

"Nhưng mà chỉ một tấm phù lục cấp bốn, còn chưa đủ để cứu được các ngươi."

Một kích không thành công, một vị tổ sư Nguyên Anh của Ma Diễm Môn, lại ném ra một vật, đó là một cái pháp bảo cổ xưa có hình cái bát, bên trên có hoa văn huyền diệu dày đặc, vật này sau khi bị ném ra thì lập tức biến lớn, qua hai cái hô hấp, đã che lại một vùng khoảng trăm dặm.

Giọng nói của Nam Cung Thiền đã có chút kinh hoảng :"Không gian nơi này bị phong tỏa rồi."

Hai người này rõ ràng đã có chuẩn bị, đồ vật có thể dùng để phong tỏa không gian, chín phần đều là trận pháp, mà bọn họ lại dùng pháp bảo, chứng tỏ cũng sớm biết được, trận pháp sẽ không nhốt được Lý Ngọc.

Lần này đi, bên cạnh hai người cũng không có tổ sư Nguyên Anh của Huyền Âm Giáo.

Nàng cũng không nghĩ tới, hành trình mà hai người lâm thời quyết định, vậy mà nửa đường lại có Nguyên Anh Kỳ chặn giết, điều này cho thấy, đối phương đã sớm có dự mưu.

Lấy thực lực của nàng cùng Lý Ngọc, nếu chỉ là có một vị Nguyên Anh sơ kỳ, hai người liên thủ với nhay cũng có thể đánh một lúc, có hy vọng chờ được đến lúc có viện binh tới.

Nhưng đối thủ lại là hai vị Nguyên Anh, không gian nơi này cũng bị phong tỏa, lần này bọn họ chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Nhưng để nàng phải bó tay nhận mệnh, là chuyện không thể nào.

Nàng là Nam Cung Thiền, coi như đối phương là Nguyên Anh Kỳ thì có sao?

Nam Cung Thiền phất tay tế ra năm cái cờ trận, chính là Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn Trận lần trước dùng để vây Triệu Quang Huyền, vây một vị Nguyên Anh Kỳ vào trong, còn nàng điều khiển trận pháp ở bên ngoài.

Lý Ngọc nhìn một vị cường giả Nguyên Anh khác, trên mặt biểu lộ bình tĩnh.

Vị tổ sư Nguyên Anh của Ma Diễm Môn này mặc dù hơi thắc mắc, vì sao vị Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân này đã sắp chết đến nơi rồi, còn biểu lộ lạnh nhạt như vậy, nhưng lão cũng không chậm trễ chút nào, cả người hóa thành một đoàn ngọn lửa mầu đen, dùng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua được mấy chục trượng, đi tới trước mặt Lý Ngọc.

Bọn họ chờ đợi ngày này, đã mất ròng rã một năm.

Tiếc là trong một năm này, mỗi lần Lý Ngọc rời khỏi Huyền Âm Giáo trên trăm dặm, thì đều có cường giả Nguyên Anh của Huyền Âm Giáo kè kè bên người, bọn họ cũng không có cơ hội nào để ra tay, duy nhất một lần bên người không có vị Nguyên Anh nào, thì xung quanh lại có hơn trăm vị Kim Đan, có thể nói là cẩn thận tới cực điểm.

Hôm nay cuối cùng bọn họ cũng bắt được cơ hội.

Giờ phút này, ngay trong phạm vi bao phủ của cái pháp bảo hình cái bát, Lý Ngọc, Nam Cung Thiền và hai vị trưởng lão Ma Diễm Môn, đều không nhìn thấy ở phía trên hư không, có một vị lão giả đang có vẻ mặt đầy kích động.

Hai tên Ma Đạo phế vật kia, tận bây giờ mới tìm được cơ hội ra tay.

Chờ đến lúc thằng nhóc kia và con nhóc tình nhân bé bỏng của hắn tuyệt vọng, lão sẽ ra tay cứu giúp, như vậy sẽ khiến cho bọn họ phải thiếu lão một cái nhân tình to lớn, sau đó lão lại tỏ vẻ tự trọng, rồi... , cơ hội này lão cũng đợi mấy năm rồi.

Mặc dù lão có thể trực tiếp ra tay đem hắn bắt đi, nhưng trước giờ lão lại không thích làm mấy cái việc ép buộc người khác.

Lão nhìn về phương hướng của Lý Ngọc, trên mặt là nụ cười tỏa nắng.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt của lão tắt dần.

Sau đó nét mặt lão biến thành chấn kinh, há miệng đến không khép lại được vì quá kinh ngạc, mà còn càng há càng to.

Trong không gian bị phong tỏa bên trong cái bát.

Nhiệt độ xung quanh của Lý Ngọc, đang kéo dần lên cao.

Đó là bởi vì, có một đám lửa to đang nhanh chóng tiếp cận hắn.

Chênh lệch một cái đại cảnh giới, lấy pháp lực Nguyên Anh Kỳ, thậm chí không cần cố gắng dùng thêm cái pháp thuật gì khác, cũng có thể nhẹ nhàng đánh giết một vị Kim Đan cửu chuyển, thậm chí là tu tiên giả mười mấy chuyển.

Sau lưng Lý Ngọc, một đôi cánh mâu tím chớp lóe hiện ra.

Hắn cũng không trốn đi, mà trực tiếp nghênh đón lấy chưởng này.

Vị tổ sư Nguyên Anh của Ma Diễm Môn kia, không nghĩ tới Lý Ngọc chỉ làm Kim Đan, thế mà muốn liều mạng cùng lão, tính hắn có là đệ nhất Cửu U Bảng, thì nghĩ mình có thực lực giao thủ cùng Nguyên Anh Kỳ sao?

Oành!

Tia sét mầu tím và ngọn lửa mầu đen, va vào nhau mãnh liệt.

Tràng cảnh Lý Ngọc kia bị đốt thành tro tàn như trong tưởng tượng của lão, cũng không có phát sinh.

Bên ngoài thân thể của hắn, hình thành một cái vòng pháp thuật bảo hộ, tuy pháp lực không tinh thuần bằng Nguyên Anh Kỳ, nhưng lại cực kỳ hùng hậu, hùng hậu đến mức không giống như Kim Đan Kỳ có thể có được.

Pháp lực Nguyên Anh sơ kỳ của lão, còn không thâm hậu bằng của hắn.

Một nắm đấm bình thường không có gì lạ, xuyên qua ngọn lửa, đập vào lồng ngực của lão.

Mặc dù tu tiên giả luyện thể rất ít, nhưng tao sự tăng lên của tu vi, thì thân thể cũng sẽ ngày càng mạnh mẽ, thân thể của Nguyên Anh Kỳ, cũng có thể so với pháp khí thượng phẩm bình thường.

Đa số Nguyên Anh Kỳ, đều sẽ không mặc tiên y hộ thể.

Tiên Y cấp bốn có thể ngăn cản được công kích của Nguyên Anh Kỳ, cực kỳ quý giá và đắt đỏ, chỉ có Nga Mi và Thiên Đạo Tông là có thể chế tác ra, người bình thường cũng khó mà mua được, Tiên Y dưới cấp bốn thì lại quá mức gân gà với bọn họ, có mặc hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Phanh!

Lúc một quyền này tới gần, trên thân thể của lão có các loại ánh sáng chớp loạn, đây là biểu hiện của phù lục hộ thể tự mình phát động.

Dưới một quyền này, thân thể có thể so với Pháp Khí thượng phẩm, của vị tổ sư Nguyên Anh Ma Diễm Môn, bị nổ thành sương máu.

Các loại phù lục hộ thể, cũng không ngăn cản được thân thể của lão bị hủy diệt.

Chỉ còn lại một hình người nho nhỏ chừng bàn tay, xuất hiện giữa không trung.
Bình Luận (0)
Comment