Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 269 - Chương 191: Người Đứng Phía Sau Màn (1)

Chương 191: Người đứng phía sau màn (1) Chương 191: Người đứng phía sau màn (1)Chương 191: Người đứng phía sau màn (1)

Huyền Âm Giáo,

Thánh Nữ Cung.

Mặc dù Nam Cung Thiền đem Linh Thiên Phong chuyển tới Nguyệt Tông, nhưng ở ngọn núi chính của Huyền Âm Giáo, vẫn còn có một cái tẩm cung thuộc về nàng.

Lý Ngọc khoanh chân ngồi trên một cái giường lớn mềm mại, ăn đan dược vào, đang ngồi một chỗ vận công điều tức.

Vượt cấp đánh giết Nguyên Anh, khiến thân thể của hắn bị tiêu hao nghiêm trọng, Chân Đan Võ Đạo của hắn lúc này ảm đạm không có ánh sáng, cho dù có các loại đan dược chữa thương, nhưng cũng phải mất một thời gian dài nữa mới có thể khôi phục lại hoàn toàn.

Cũng may mà Ma Diễm Môn chỉ phái ra hai vị Nguyên Anh sơ kỳ, nếu như có một trong hai người đó, có một vị Nguyên Anh trung kỳ, thì kết cục hôm nay đã khác biệt.

Nam Cung Thiền ngồi bên cạnh giường, ánh mắt thất thần nhìn Lý Ngọc.

Nàng tưởng hôm nay đã dữ nhiều lành ít, nhưng không nghĩ tới là, một mình Lý Ngọc có thể đánh giết được hai vị cường giả Nguyên Anh.

Rõ ràng chỉ mấy năm trước, hắn dẫn khí còn chưa thành công, bây giờ lại giết Nguyên Anh như giết Chó.

Cho dù hắn có cả năm cái Thiên Linh Mạch, cũng không có khả năng có tốc độ tu hành nhanh đến mức này.

Lúc này nàng bỗng nhớ tới ở bên trong Bạch Vân Quán, vị lão giả Trúc Cơ kia đã nói một câu trước khi qua đời.

Trên người Lý Ngọc quả nhiên có bí mật, mà còn là bí mật rất lớn.

Nàng đứng lên, đi đến phía bên ngoài điện, mấy vị tổ sư Nguyên Anh Huyền Âm Giáo đang chờ ở chỗ này, Huyền Nguyên trưởng lão nhìn thấy nàng đi ra, vội hỏi :"Thánh Nữ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Thiên chậm rãi nói :"Trên đường chúng ta đi Côn Luân, gặp phải hai vị Nguyên Anh của Ma Diễm Môn đánh lén."

"Cái gì?"

"Ma Diễm Môn thật to gan!"

Ma Đạo nội chiến thì nọi chiến, nhưng kiểu tổ sư Nguyên Anh của một phái đi hạ thủ đối với thiên kiêu của phái khác, đây là xúc phạm vào ranh giới cuối cùng của tất cả các tông môn, không có tông môn nào dám sơ xuất mạo hiểm lớn như vậy.

Vì một khi đã mở ra cái tiền lệ này, đánh vỡ quy tắc, sẽ không ai có thể chỉ lo thân mình được.

Nguyên Anh ra tay với Kim Đan, vậy Hóa Thần có thể ra tay với Nguyên Anh?

Nếu chọc giận tông môn có lão tổ Phá Hư, vậy chẳng phải người ta tiện tay là có thể xóa sổ cả cái tông môn không có cường giả Phá Hư trấn thủ?

"Thật sự cho là Huyền Âm Giáo chúng ta không dám động đến bọn họ?"

"Nếu không phải phía sau họ có Thiên Đạo Tông, Ma Diễm Môn bọn họ đã sớm bị diệt môn vô số lần rồi."

Sau khi phẫn nộ, một vị tổ sư Nguyên Anh Huyền Âm Giáo mới nghỉ ngờ hỏi :"Bị hai vị Nguyên Anh Ma Diễm Môn đánh lén, các ngươi làm sao mà trốn về đây được?"

Hai vị Nguyên Anh kỳ ra tay, lại còn là đánh lén, dưới tình huống bình thường thì nháy mắt cũng có thể khiến cho bọn họ hình thần đều diệt, nhưng bọn họ lại có thể trốn về, Thánh Nữ thì hoàn hảo không sao, còn Lý Ngọc dường như cũng chỉ là thụ thương có chút xíu, điều này quả thực khó tin.

"Tấm phù lục hộ thân cấp bốn kia của ta, ngăn cản lần đánh lén thứ nhất của bọn họ, Lý Ngọc có hai tấm phù lục cấp bốn cực phẩm, làm nổ thân thể của bọn họ, còn Nguyên Anh của bọn họ thì chạy trốn mất..."

Nam Cung Thiền bình tĩnh kể lại như thật, vô thức ẩn giấu sự thật đi.

Phù lục tấn công cấp bốn có thể hủy đi thân thể của Nguyên Anh sơ Kỳ, chính là cực phẩm bên trong các loại phù lục cấp bốn.

Luyện chế ra được phù lục cấp bậc này, chí ít cũng phải có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí là Hóa Thần kỳ, một tấm bùa chú liền có thể phá hủy được thân thể của Nguyên Anh Sơ kỳ, trọng thương Nguyên Anh trung kỳ.

Trong tu tiên giới hiện giờ, cũng chỉ có Thiên Đạo Tông và Mao Sơn có thể luyện chế ra, mà còn đều là cấm bán ra cho tông môn bên ngoài.

Cũng may mà thân phận của Lý Ngọc đặc thù, nhân mạch của hắn lại càng thông thiên, nếu không hôm nay hắn và Thánh Nữ đã nguy hiểm đến tính mạng.

Nghe xong Nam Cung Thiền giảng thuật, mấy vị tổ sư Nguyên Anh Huyền Âm Giáo lại lên án Ma Diễm Môn đã phá hỏng ranh giới cuối cùng lần nữa, nhưng bên trong ánh mắt lại hiện lên một chút tham lam.

Dưới tình huống bình thường, đối mặt với kết cục chắc chắn phải chết, tu tiên giả Nguyên Anh sẽ tự bạo cơ thể và Nguyên Anh, trước khi cơ thể bị hủy, cho dù là cường giả Hóa Thần cũng rất khó ngăn cản bọn họ tự bạo.

Có thể tu luyện từng bước từ Luyện Khí lên tới Nguyên Anh Kỳ, vị nào mà không phải trải qua mấy trăm năm khổ tu, trừ khi thật sự bị buộc đến tuyệt cảnh, nếu không thì chẳng ai lại chọn con đường cuối cùng đó.

Nếu như bị mất đi cơ thể che chở, chỉ còn lại mỗi Nguyên Anh, thì khá dễ bắt được.

Tùy tiện một vị Nguyên Anh Kỳ, đều có thể dễ dàng bắt được như trở bàn tay.

Cường giả Nguyên Anh Kỳ cùng thuộc tính, nếu có thể bắt được hai con Nguyên Anh kia, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được mấy chục năm khổ tu.

Sau khi ở đây hỏi rõ ràng mọi chuyện, đám tổ sư Nguyên Anh liền vội vàng rời khỏi Huyền Âm Giáo, để đi kiếm Nguyên Anh của hai người kia.

Hai vị tổ sư Ma Diễm Môn đó bị mất đi thân thể, tuyệt đối sẽ không dám về lại Ma Diễm Môn, nếu không chỉ có kết quả duy nhất là bị thôn phệ, chắc chắn đã kiếm một chỗ bí ẩn để trốn đi, bây giờ chỉ xem ai là người tìm thấy bọn họ trước.

Loại cơ hội như thế này cũng không thường có, trong lúc nhất thời, tất cả những vị tổ sư Nguyên Anh Huyền Âm Giáo tu hành thuộc tính Hỏa, đều kìm nén không được mà rời khỏi tông môn, muốn tranh đoạt phần cơ duyên này.

Ở Ma Diễm Môn lúc này. Trong nội bộ Ma Diễm Môn, cũng đều đang kinh sợ.

Không lâu trước đó, hồn bài của hai vị tổ sư Nguyên Anh của bọn họ bỗng nhiên bị vỡ vụn, điều này có nghĩa là bọn họ đã vẫn lạc, ngay cả Nguyên Anh cũng không trốn thoát được.

Mặc dù hai vị kia đều chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng nếu một lòng muốn chạy, thì Nguyên Anh trung kỳ cũng không ngăn được bọn họ, trừ khi gặp phải kẻ địch là Nguyên Anh hậu kỳ, hoặc Hóa Thần trở lên.

Đến cùng là ai giết bọn họ, thế mà khiến bọn họ còn không có cả cơ hội đưa tin về.

Ma Diễm Môn không giống như Huyền Âm Giáo và Luyện Hồn Tông, cả cái tông môn cũng chỉ có mười một vị Nguyên Anh mà thôi, một lúc mất đi hai vị, đây tuyệt đối là tổn thất mà bọn họ khó có thể tiếp nhận được.

Trong lúc Ma Diễm Môn đang hoàn toàn đại loạn, thì phía bên Huyền Âm Giáo lại truyền đến tin tức.

Hai vị tổ sư Nguyên Anh của Ma Diễm Môn, giữa đường chặn giết Thánh Nữ Huyền Âm Giáo và Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân, bây giờ thân thể đã bị hủy, Nguyên Anh bỏ chạy, Huyền Âm Giáo muốn Ma Diễm Môn cho bọn họ một lời giải thích.

Tin tức này truyền đến, kinh động tới cả hai vị lão tổ Hóa Thần của Ma Diễm Môn.

Hai vị Nguyên Anh Ma Diễm Môn kia, hồn bài đã bị vỡ vụn, đã chết không thể chết lại.

Huyền Âm Giáo lại nói Nguyên Anh bọn họ đào tẩu, xem ra Nguyên Anh của bọn họ đã tự bạo, hoặc bị người khác thôn phệ.

Nơi này là cực bắc, tông môn Ma Đạo đều tê tụ ở đây, cường giả Nguyên Anh nhiều vô số, Nguyên Anh không có thân thể lưu lạc bên ngoài, chẳng khác gì mỹ nhân không mặc quần áo lượn lờ khắp nơi.

So với chuyện giữa đường chặn giết Thánh Nữ Huyền Âm Giáo và Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân, thì việc bọn họ chết lại thành chuyện nhỏ.

"Đáng chết, bọn họ điên rồi à, cũng dám động thủ với hai người kial"

"Lần này cả tông môn đều bị bọn họ lôi xuống nước rồi!"

Huyền Âm Giáo và Côn Luân, cho dù là cái nào thì Ma Diễm Môn cũng đều không đắc tội nổi, nếu như không phải có Thiên Đạo Tông đứng phía sau bọn họ, thì một cái Huyền Âm Giáo cũng có thể dễ dàng diệt môn bọn họ.

Một lão già tóc đỏ tóc tai lộn xộn, nhìn vê phía một vị trung niên, tức giận quát :"Chặn giết Thánh Nữ Huyền Âm Giáo và Thiếu Chưởng Môn Côn Luân, đây là lệnh của ai, các ngươi điên rồi à?"

Môn chủ Ma Diễm Môn bị quát mắng cũng rất vô tội, nói :"Tổ sư bớt giận, chúng ta cũng không biết, tại sao bọn họ bỗng nhiên lại làm ra chuyện như vậy!"

Hắn thật sự không biết rõ tình hình chuyện này, sẽ càng không hạ một cái mệnh lệnh như vậy.
Bình Luận (0)
Comment