Chương 205: Giết chóc
Chương 205: Giết chócChương 205: Giết chóc
Cánh tay kia rút ra khỏi cơ thể của vị trưởng lão Kim Đan của Thiên Đạo Tông này, thi thể của hắn cũng theo đó đổ xuống mặt đất.
Cho đến khi lão hoàn toàn chết đi, đám người Thiên Đạo Tông ở đây mới kịp phản ứng ra.
"Từ trưởng lão!"
"Đây là vật gì?"
"Con rối máy móc?”"...
Từ trưởng lão tinh thông pháp thuật hệ Băng, thực lực cũng nằm trong top năm của đám bọn họ, thế mà chả hiểu sao bị giết ngay dưới mí mắt của bọn họ, mà cả đám còn chưa kịp phản ứng gì.
Đồng môn bị giết ngay trước mặt, không cân bất cứ mệnh lệnh gì, đệ tử Thiên Đạo Tông quanh đây lập tức ra tay với người thần bí này.
Hơn hai mươi vị Kim Đan hậu kỳ ra tay cùng một lúc, các loại thuộc tính pháp thuật đều xuất hiện, hào quang đủ mầu sắc lập tức bao phủ lấy thân hình người nọ.
Dưới công kích pháp thuật dày đặc như vậy, đủ để thuấn sát bất luận kẻ nào dưới Nguyên Anh.
Cho dù là Nguyên Anh sơ kỳ, cũng phải dùng hết sức chống đỡ.
Nhưng khi những công kích này rơi vào người thần bí kia, hào quang trên áo giáp vàng kim của hắn lóe lên, hấp thu tất cả các loại công kích kia vào, còn người đó thì không mảy may chút nào.
Màn này khiến cho cả đám đệ tử Thiên Đạo Tông cực kỳ kinh sợ.
Thiên Đạo Tông bọn họ nắm trong tay hơn tám phần mười bí cảnh động thiên của tu tiên giới, nên có pháp bảo thượng cổ nào mà bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy loại giáp có phòng ngự không tưởng đến như vậy, trình độ phòng ngự của nó đã vượt qua cả Tiên Y cấp bốn.
Trưởng lão bổn môn bị giết ngay trước mặt mình, Vương Hằng lạnh giọng nói :"Ngươi là người phương nào, lại dám giết trưởng lão của Thiên Đạo Tông chúng ta?"
Nhưng người mặc áo giáp vàng kim kia, cũng không đáp lại hắn.
"Giả thần giả quỷ!"
Vương Hằng vừa nói, vừa lấy tấm gương mầu bạc của mình ra phát động công kích, một tia sáng mầu bạc bắn ra từ mặt kính, chiếu thẳng tới người thần bí nọ.
Tốc độ ánh sáng thì khỏi bàn, ngay lập tức đã rơi vào trên bộ giáp đó.
VƯơng Hằng luôn rât tự tin với pháp bảo của mình, vật này là hàng nhái đỉnh cấp của món tiên khí Huyền Thiên Kính, cũng là thứ khiến hắn dám độc thân lai vãng trong bí cảnh này, có kính trong tay, cho dù là gặp được Nguyên Anh Kỳ, hắn cũng có thể đánh một trận.
Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười chưa kịp nở trên gương mặt hắn đã cứng lại.
Ánh sáng vừa chạm vào áo giáp, chỉ tạo nên một cái gợn sóng nho nhỏ, sau đó là một hồi chớp lóe, chiếc áo giáp kia hấp thu luôn cả ánh sáng mầu bạc.
Sau đó, thân hình của hắn biến mất tại chỗ.
Trong mắt Vương Hằng chỉ vừa bắt được cái bóng mờ của người nọ, thì một nắm đấm mầu vàng đã xuất hiện ngay trước mặt của hắn. Một quyền này làm cho không khí xung quanh cũng phát ra tiếng nổ.
Vương Hằng đang đứng tại chỗ, Tiên Y trên người chớp loạn.
Người nọ cũng lùi lại mấy bước, còn Vương Hằng lúc này thì bị đấm bay, hắn rơi xuống có hơi chật vật, nhưng cũng không bị thương.
Bộ Tiên Y trên người của hắn hết sức quý giá, được lấy từ một cái động phủ của tông môn thượng cổ, cho dù là NGuyên Anh Kỳ muốn đập hỏng, cũng phải tốn không ít sức.
Người thần bí nọ thấy một kích không có kết quả, liền bỏ qua Vương Hằng, hai vị trưởng lão Thiên Đạo Tông còn đang đứng hóng, thì cơ thể bỗng truyền đến một cơn đau nhức, cúi đầu nhìn xuống thì thấy, thân thể của mình đã bị một nắm đấm xuyên qua.
Tiên Y hộ thể, phù lục bảo mệnh, hay pháp lực phòng hộ, chẳng có chút tác dụng nào.
Phốc!
Phốc!
Người kia trốn vào sương mù, rồi lại xuất hiện, mỗi lần xuất hiện lại thu hoạch tính mạng của một vị Klm Đan Thiên Đạo Tông.
Tốc độ của hắn nhanh không thể tưởng tượng nổi, thực lực thì hết sức mạnh mẽ, cho dù là trưởng lão Thiên Đạo Tông chủ tu Kim Linh Mạch, thì cơ thể vẫn giống như một tờ giấy mỏng bình thường, ở trước mắt hắn.
Đây là một phen đồ sát đơn phương.
Từ lúc đi vào trong bí cảnh này, bọn họ dùng thân phận thợ săn đi khắp nơi thu hoạch được không ít Kim Đan, nhưng lúc này bọn họ lại trở thành con mồi của ngươi khác.
"Kết trận, nhanh kết trận!"
Trong phút chốc đã có năm người mất mạng dưới tay người thần bí kia, những người còn lại dưới mệnh lệnh của Vương Hằng, lập tức cùng tụ tập vào một chỗ, chung tay chống lên một cái vòng bảo hộ pháp lực.
OanhI
Người thần bí xuất hiện ở một hướng, đấm một quyền lên trên vòng bảo hộ pháp lực này.
Nhưng một quyền này tuy mạnh, cũng chỉ có thể làm cái vòng bảo hộ lắc lư một cái rồi thôi.
Dù sao nhân số đám người này cũng rất đông, tu vi đều là Kim Đan cửu chuyển, cũng đều là đệ tử tinh nhuệ của Thiên Đạo Tông, cả đám đông như vậy kết thành một cái vòng bảo hộ pháp lực, thì cho dù là Nguyên ANh Kỳ muốn đánh vỡ cũng khó.
Đến lúc này, mọi người trốn trong vòng bảo hộ mới thoáng yên tâm.
Người thần bí này thật sự là quá mạnh, áo giáp hắn mặc cũng là một cái pháp bảo hết sức lợi hại, ngay cả Huyền Thiên Kính của Thiếu Chưởng Giáo cũng không làm gì được hắn, thậm chí có người còn hoài nghi hắn là cường giả Nguyên Anh Kỳ, nhưng tu vi Nguyên Anh Kỳ đâu có vào trong này được?
VƯơng Hằng nhìn người thần bí kia, sắc mặt biến ảo.
Hắn cho là mình có Huyền Thiên Kính trong tay, thì ở bên trong bí cảnh cấp ba chính là tồn tại vô địch, nhưng tự dưng lại xuất hiện một người thân bí, mà hắn không cách nào đánh được, khiến hắn cực kỳ bó tay. Hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng chờ viện binh đến.
Vì bảo vật bên trong bí cảnh này, lần này, Thiên Đạo Tông phái ta hết tinh nhuệ Kim Đan Kỳ, là khoảng hơn hai trăm vị Kim Đan cửu chuyển, đội hình này thì Nguyên Anh hậu kỳ gặp cũng phải tránh lui, hắn không tin không làm gì được người này.
Nhưng ý nghĩ này của hắn vừa xuất hiện, đã thấy trước mặt tối sâm.
Vương Hằng ngẩng đầu lên, thấy một cái vật thể to đùng đang nện xuống.
Thứ ngày vuông vức như một cái ấn giám, đập thẳng lên phía trên vòng bảo hộ Pháp Lực của mọi người, khiến mặt đất dưới chân bọn họ rung chuyển, còn vòng bảo hộ kiên cố lúc nấy, cũng đã bị đập vỡ vụn dưới một đập này.
Những người đứng ở vị trí biên giới, và Vương Hằng cùng hai anh em họ Diêu kịp thời thoát ra.
Nhưng những người ở giữa lại tránh không kịp, bị pháp bảo ấn giám kia đập trúng, hình thân đều diệt, chỉ còn lưu lại Kim Đan, người thần bí kia vẫy tay một cái, tất cả Kim Đan kia liền bay tới trong tay của hắn.
"Nguyên Anh, hắn nhất định là Nguyên Anh Kỳ!"
Màn vừa rồi khiến mấy người còn may mắn sống sót kia cũng sợ vỡ mật, cũng không quan tâm thiếu chưởng giáo gì nữa, điều duy nhất bọn họ muốn làm, chính là mau chóng rời khỏi nơi này.
Giết Kim Đan cửu chuyển như giết Chó, người này không chỉ có thực lực mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được, mà hành động lại càng vô cùng tàn bạo, căn bản không thèm để Thiên Đạo Tông vào mắt, tiếp tục ở đây, thì kết cục của họ cũng giống những người vừa chết đi lúc nãy.
Không do dự gì nữa, mấy người may mắn sống sót lập tức điên cuồng chạy trốn về bốn phía xung quanh, mỗi người một hướng.
Mặc dù Vương Hằng rất muốn đánh chết người thần bí này, nhưng hắn lại để ý đến sự an toàn của mình hơn.
Thân phận của hắn cao quý bậc như nào, sao có thể để thân mình lâm vào nguy hiểm được, lúc này chuyện của Lý Ngọc sớm đã bị hắn ném đi tận đẩu tận đâu, hắn chỉ một lòng một dạ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó triệu tập nhân thủ, sau đó mới tìm người này báo thù.
Hắn nhanh chóng dán một cái Thần Hành Phù cấp cao vô cùng quý giá lên người, thế là tốc độ của Vương Hằng liền bạo tăng cực hạn, biến mất vô tung vô ảnh.
Người thần bí kia đuổi theo hắn tâm mười trượng, phát hiện không có cách nào đuổi theo Vương Hằng nữa, liền quyết đoán đổi phương hướng khác.
Trên đường chạy trốn, Vương Hằng thay đổi phương hướng mấy lần, cũng không biết chính mình đã trốn đến đâu rồi nữa, chắc hẳn người nọ đuổi không kịp mình nữa, hắn mới dừng lại, lấy cái pháp bảo hình la bàn kia ra, sau khi truyên pháp lực vào, thì những đốm sáng trên đó cũng như bị triệu hoán, di chuyển hội tụ về chỗ hắn đang đứng.
Giờ phút này, ở một chỗ bí cảnh, hai anh em họ Diêu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì phát giác ra sau lưng có một hơi thở mạnh mẽ đang nhanh chóng tiếp cận, khiến trên mặt hai người xuất hiện vẻ sợ hãi.
Chết tiệt, người thần bí nọ bị điên à, lắm người như vậy không đuổi theo, mà lại đuổi theo bọn họ chứ.
Thực lực của người thần bí kia mạnh cỡ nào, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, tận mắt cảm nhận qua, cho dù hai anh em có hợp sức với nhau, cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Hai anh em điên cuồng quăng các loại phù lục và pháp bảo ra phía sau, không chút đau lòng nào mà để tất cả tự bạo toàn bộ, chỉ nhằm hạn chế tốc độ của đối phương. Nhưng vì thực lực chênh lệch quá xa, nên tất cả những gì bọn họ làm, cũng chỉ là phí công.
Lúc bị hai thanh phi kiếm xuyên qua trước ngực, hai anh em đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khó tin và không cam lòng trong mắt người kia.
Bọn họ là Đệ tử hạch tâm của Thiên Đạo Tông, có tu vi Kim Đan đỉnh phong, có tuổi thọ hơn năm trăm tuổi, chẳng lẽ hôm nay sẽ chết ở chỗ này?
Bọn họ còn chưa đến ba mươi tuổi, còn có hẳn bốn trăm bảy mươi năm tuổi thọ...
Bọn họ thậm chí còn không biết, người giết bọn họ là ai.
Cảm nhận được sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi, bọn họ rất là không cam lòng.
Hai người được sinh ra trong gia đình phú quý, cho dù không bước vào con đường tu hành, thì cả đời này cũng là mệnh đại phú đại quý, áo cơm không lo, không bệnh vô tai, ít nhất cũng phải được hưởng lạc mấy chục năm.
Sau này bước vào tiên lộ, có mấy năm ngắn ngủi đã tu hành đến cảnh giới mà người khác vất vả tu hành mấy trăm năm còn chưa sánh bằng, có được hơn năm trăm năm tuổi thọ, mà với thiên phú của bọn họ, chuyện kết thành Nguyên Ang, rồi tăng tuổi thọ lên năm trăm năm nữa, chẳng phải là chuyện gì khó khăn.
Hai người mặc sức tưởng tượng đến lúc Nguyên Anh, lại đến lúc Hóa Thần, có thể kéo dài sự sống hàng nghìn năm, hưởng hết tất cả các loại nữ tu tuyệt sắc, rồi lúc một ngàn tám trăm tuổi, vẫn có thể được "ăn" thiếu nữ mười tám tuổi...
Nhưng tất cả tưởng tượng tốt đẹp kia, bây giờ đều trở thành bọt nước.
Có được thực lực mạnh mẽ thì sao chứ, nếu như lúc trước không đi lên tiên lộ, bây giờ vẫn còn đang mặc sức tiêu dao ở thế tục, chí ít còn sống được mấy chục năm tốt đẹp nữa, nhưng đáng tiếc, đời người không có nếu như.
Trước lúc ý thức biến mất, bọn họ muốn tự bạo Kim Đan, lại phát hiện ra không thể nào điều động được pháp lực.
Hai ngọn lửa rơi xuống thi thể của hai anh em họ Diêu.
Thi thể của bọn họ nhanh chóng biến thành tro tàn, chỉ còn lại hai cái nhẫn trữ vật, và mấy viên Kim Đan.
Người thần bí mặc áo giáp vàng kim phất tay, mấy thứ này liên rơi vào trong tay của hắn.
Nhìn hai dải tro tàn kia một cái, hắn quay người đi tới chỗ trước Thanh Vân Cung lúc nấy, lấy đi hết nhẫn trữ vật của đám đệ tử Thiên Đạo Tông, rồi lại dùng một mồi lửa đốt hết thi thể bọn họ thành tro bụi, sau đó mới chậm rãi đi vào bên trong trận pháp.
Bấy giờ, bộ áo giáo mầu vàng kim đã biến thành một bộ Tiên Y bình thường.
LÝ Ngọc cầm lấy một cái la bàn nhìn nhìn, trên la bàn có một vị trí, đã tụ tập được gần trăm điểm sáng khác, và đang di chuyển rất nhanh về đây.
Hắn cất la bàn đi, rồi đi vào trong một tòa đại điện, nói với Yêu nữ và Tần sư tỷ vẫn đang chờ chỗ này :"Nơi này không an toàn nữa, ta mang hai người tới một chỗ khác."
Tần sư tỷ bị thương, mặc dù đã ăn đan dược chữa thương vào, nhưng hơi thở vẫn còn suy yếu như cũ, Lý Ngọc tiến lại gân, đang muốn nâng nàng, Tần Khả Nhân lại nghiêng người né tránh, nói :”Ta không sao."
Nam CUng Thiền chủ động đỡ lấy tay nàng, nói ra :”Nam nữ thụ thụ bất thân, để ta đỡ cho." Tần Khả Nhân nhìn Nam Cung Thiền một cái, dường như không nghĩ tới, Yêu nữ cũng có thể nói ra lời này.
Nàng có hơi kháng cự với chuyện được Nam Cung Thiền nâng đỡ, theo bản năng định rút tay về, lại bị Nam Cung Thiền giữ chặt lại, dỗ dành :"Ngươi đang bị thương, nghe lời..."