Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 289 - Chương 206: Gặp Lại Trong Bí Cảnh (1)

Chương 206: Gặp lại trong bí cảnh (1) Chương 206: Gặp lại trong bí cảnh (1)Chương 206: Gặp lại trong bí cảnh (1)

Thanh Vân Cung.

Ngay sau khi đám Lý Ngọc đi khỏi không bao lâu.

Bên cạnh Vương Hằng có gần trăm người, ùn ùn kéo tới trước trận pháp.

Vì để giết chết người thần bí kia, Vương Hằng đã triệu tập hơn một nửa đệ tử và trưởng lão của Thiên Đạo Tông mà tiến vào trong bí cảnh lần này tới chỗ hắn.

Lúc bọn họ tới nơi này, cũng không nhìn thấy bóng dáng người thần bí kia đâu nữa, có lẽ đối phương đã rời đi nơi khác.

Vương Hằng có chút thất vọng, nhưng cũng không lo lắng người này chạy trốn.

Trước đó không lâu, có đệ tử đã tìm được di tích thượng cổ, hắn đã phái người đi ra ngoài, đem chuyện người thần bí đồ sát đệ tử Thiên Đạo Tông báo lên cho cường giả của tông môn, tất cả người đi từ trong bí cảnh ra ngoài, đều sẽ phải bị kiểm tra.

Chỉ cần người kia dám lộ diện, chỉ có một con đường chết.

Hắn tạm thời không quan tâm tới chuyện của người thần bí kia nữa, Vương Hằng nhìn trận pháp trước mặt, ra lệnh :'hợp lực phá cái trận này trước!"

Hơn một trăm vị Kim Đan đỉnh phong cùng ra tay một lúc, nên cái trận pháp kiên cố này cũng chỉ giữ vững được vài hơi, rôi sụp đổ xuống sau khi rung chuyển kịch liệt.

Vương Hằng phất phất tay, dặn dò :"Sau khi tìm được bọn họ, cứ bắt sống trước đã."

Không còn trận pháp bảo vệ nữa, mấy người Lý Ngọc cũng không có cách nào ẩn thân.

Nhưng mà, người Thiên Đạo Tông tìm khắm mọi cung điện, cũng đều không thấy bóng dáng của đám người LÝ Ngọc.

Vương Hằng nhíu mày, chẳng lẽ đám Lý Ngọc Nam Cung Thiền Tần Khả Nhân, đã lén lút trốn mất lúc người thần bí kia đang đồ sát đệ tử Thiên Đạo Tông?

Đây là cơ hội tốt để diệt trừ Lý Ngọc, Tân Khả Nhân và Nam Cung Thiền, ba vị thiên kiêu này tương lai sẽ là mối uy hiếp cực lớn cho THIên Đạo Tông, có thể diệt trừ ba người đó cùng một lúc, lại còn dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, thì đúng là quá tốt.

Diệt trừ bọn họ tỏng này, sẽ không ảnh hưởng gì đến Thiên Đạo Tông.

Nếu như không có tên chết tiệt kia đột nhiên xuất hiện, hắn đã thành công rồi.

Đều do cái tên đáng chết đói!

Một người thanh niên đứng bên cạnh Vương Hằng nói :"Chuyện này sư đệ làm lỗ mãng rồi, sau kho rời khỏi nơi này, sợ là tông môn sẽ khó ăn nói với Huyền Âm Giáo và Côn LUân..."

Chuyện đã xảy ra, nên có nhiều lời cũng vô ích, Vương Hằng chẳng thèm để ý chút nào, nói ra :"Vậy thì sao, chúng ta cùng bọn họ sớm muộn chả phải đánh một trận, ta làm như vậy cũng là vì tương lai của tông môn, ngàn năm về sau, ai có thể chống lại được các nàng nữa?"

Dù sao Vương Hằng cũng là con trai của Chưởng Giáo, nên chuyện này người thanh niên kia cũng không tiện nói gì thêm nữa.

Hắn lại hỏi kỹ hơn về chuyện liên quan đến người thần bí kia, nhiều thiên kiêu Kim Đan đỉnh phong của Thiên Đạo Tông chết thảm như vậy, ngay cả Kim Đan cũng đều rơi vào trong tay hắn, chuyện này là tổn thật cực lớn đối với Thiên Đạo Tông, mà tông môn bọn họ cũng chưa bao giờ phải chịu cảnh thảm liệt như vậy.

Nói gì thì nói, cũng phải tìm được người đó. ...

Lúc này, ở một chỗ sơn cốc được trận pháp bao phủ trong bí cảnh Phiêu Miểu Tiên Tông.

Chỗ này có một con suối do linh khí hội tụ mà thành.

Tần Khả Nhân đang ngâm mình trong con suối, linh khí hoàn toàn hóa lỏng, trên mặt nước là linh vụ bay lên nhè nhẹ, đều bị nàng hút vào cơ thể.

Sắc mặt của nàng vẫn trắng bệch như cũ, do ngay lúc pháp lực hao hết, đã bị ăn một kích của tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, mặc dù có đan dược chữa thương, nhưng cũng phải cần có một khoảng thời gian tĩnh dưỡng.

Lý Ngọc chọn nơi này, chính vì ở đây có con suối này, có thể giúp Tần sư tỷ chữa thương.

Cũng may là qua vài vạn năm, con suối này vẫn còn ở đây.

Nơi này chính là chỗ có linh khí nông nặc nhất của Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng là nơi tu hành của những thiên tài đỉnh cấp của tiên tông vào lúc đó, nguồn gốc của con suối này là từ bản thân tiểu thế giới này sinh ra.

Đại thế giới và tiểu thế giới đều có thể tự chủ sản sinh linh khí.

Linh khí của chỗ bí cảnh này, bởi vì do vài vạn năm qua chưa từng có người hấp thu, nên mới trở nên nồng đậm như vậy, thậm chí còn hóa thành sương mù dày đặc tràn ngập trong bí cảnh.

Chỉ là ban thân của thế giới nhỏ này đã suy sụp rất nhiều, trải qua vài vạn năm, đã tới mức chỉ có thể tiếp nhận được Kim Đan Kỳ trở xuống.

Tiếp cua vạn năm nữa, có khi nơi này chỉ có thể tiếp nhận được tu sĩ TRúc Cơ, thậm chí là Luyện Khí Kỳ tiến nhập.

Nam Cung Thiền ngồi ở đồng cỏ bên cạnh linh tuyền, hỏi Lý Ngọc :"Vừa nãy ngươi đi làm gì?"

Ánh sáng trên nhãn trữ vật của Lý Ngọc lóe lên, hơn ba chục viên Kim Đan tùy ý rơi vãi trên đồng cỏ.

Trong số những viên Kim Đan này, có hơn hai chục viên có được chín đạo hoa văn, một số ít có một tới hai đạo hoa văn.

Mặc dù Nam Cung Thiền được coi là Yêu nữ Ma Đạo, nhưng nhìn thấy chỗ Kim Đan này cũng không khỏi ngây người, lẩm bẩm nói :"Ngươi giết toàn bộ bọn họ rồi?"

Lý Ngọc gật đầu, bình tĩnh nói :"Bọn họ đáng chết!"

Nam Cung Thiền nhìn Lý Ngọc, giống như đây là lần đầu tiên quen biết hắn, trong mắt nàng trước đây, Lý Ngọc mãi mãi là một kiểu ôn hòa nhã nhặn, ở chung với ai cũng đều hòa thuận vui vẻ...

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một mặt khác của hắn.

Còn Lý Ngọc, hắn ới dùng một loại phương thức cực kỳ máu tanh, để giải quyết xong hơn hai mươi vị Kim Đan Kỳ của Thiên Đạo Tông và hai anh em họ Diêu, nhưng trong lòng hắn lại rất bình tĩnh.

Anh em họ Diêu kia suốt ngày châm ngòi thổi gió bên tai Vương Hằng, Lý Ngọc sớm đã muốn "làm gỏi" cả đôi, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội.

Còn đám người Thiên Đạo Tông kia, lúc bọn họ ra tay công kích Tần sư tỷ và Yêu nữ, thì đã phải thừa nhận hậu quả như vậy.

Mặc dù trước giờ hắn vẫn luôn sống theo tôn chỉ, giúp mọi người làm điều tốt làm vui, nhưng trong linh hồn của hắn cũng có một mặt tàn nhẫn khác, đó là quãng thời gian đen tối trong đời, mà hắn hoàn toàn không muốn hồi tưởng lại.

"Bọn họ đáng chết!"

Những lời này mặc dù tràn đầy sát khí, nhưng Nam Cung Thiền nghe được, lại cảm thấy trong vô cùng đầy ấm áp.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tần Khả Nhân vẫn còn đang ở tỏng con suối nhắm mắt chữa thương, hẳn là không chú ý đến bọn họ.

Nàng dịch dịch tới bên cạnh Lý Ngọc, thừa dịp hắn không để ý liên bổ nhào lên cho hắn một chuỗi hôn vào má, môi thơm rơi trên mặt Lý Ngọc như mưa, thỏa sức phóng thích tâm trạng vui mừng của mình.

Cuối cùng nàng cũng xác nhận được, nàng chính là Thiền Thiền quan trọng nhất trong lòng Lý Ngọc.

Bên trong linh tuyền.

Tân Khả Nhân chậm rãi mở to mắt.

Nàng nhìn thoáng qua bãi có bên bờ suối, nhớ tới lúc vòng bảo hộ pháp lực hai người cùng vỡ tan, vị thân sư đệ kia không chút do dự nhào về phía Nam Cung Thiền, lại khiến cho đôi mắt đẹp của nàng vương một tia phiên muộn.

Nàng cũng không trách Lý Ngọc, vì đó là lựa chọn của hắn.

Mỗi người đều có lựa chọn của mình trong việc lấy hay bỏ, đạo lý thì nàng đương nhiên hiểu, nếu nàng sinh ra oán hận với Lý Ngọc, chỉ vì hắn lựa chọn Nam Cung Thiền mà không lựa chọn nàng, thì đó cũng chẳng phải là Tân Khả Nhân.

Nhưng nàng vẫn không thể khống chế được sự mất mát trong lòng.

Hắn là thân sư đệ của nàng.

Là một trong những người thân cận nhất trên đời này của nàng.

Rõ ràng hắn đứng gần với nàng hơn.

Nhưng hắn vẫn chọn Nam Cung Thiền.

Mỗi lần nghĩ tới lúc đó, trái tim nàng lại giống như đang bị ai bóp chặt.

Nàng không muốn có loại tâm tình này, nhưng lại không có cách nào khống chế.

Sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nàng cảm nhận được một việc, mà khiến cho lòng nàng cảm thấy bị dày vò như vậy.

Tần Khả Nhân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống khăn che mặt của nàng, rơi vào bên trong linh tuyên, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa. ...

Mười lăm phút sau.

Bóng dáng của Lý Ngọc, xuất hiện bên ngoài sơn cốc.

Trận pháp thủ hộ linh tuyền này, là trận pháp đỉnh cấp trong tất cả các trận pháp trong Phiêu Miểu Tiên Tông, không có thực lực Hóa Thần Kỳ, không thể phá vỡ từ bên ngoài vào được.

Mà cường độ của chỗ bí cảnh không gian này, từ lâu đã không bằng mấy vạn năm trước, Nguyên Anh Kỳ còn chẳng thể vào được, huống chi là Hóa Thần, nên Yêu nữ và Tần sư tỷ ở chỗ này là tuyệt đối an toàn.

Mà Lý Ngọc còn những chuyện khác phải làm.

Hắn khẽ đảo tay, trong tay hắn có một cái la bàn, trên la bàn đang có nhiều điểm phát sáng.

Trên một chỗ đỉnh núi của Phiêu Miểu Tiên Tông.

OanhIl

Dưới công kích của hơn trăm vị Kim Đan đỉnh phong, trận pháp bên ngoài chỗ di tích này, nhanh chóng bị đánh tan, mọi người nhanh chóng vọt vào trong, nhưng họ cũng rất nhanh lộ ra thất vọng.

Chỗ bí cảnh này, rõ ràng là thuộc về một cái tông môn thượng cổ.

Bọn họ thật sự đã nhìn thấy khắp nơi trong di tích này, có pháp bảo mà người trước để lại, những vật phẩm và đan dược này không ít, nhưng đáng tiếc là không chờ bọn họ đụng vào, những vật kia đã biến thành tro tàn.

Dựa vào kinh nghiệm phong phú của Thiên Đạo Tông, thì đây là biểu hiện của việc thời gian mà bí cảnh này tồn tại đã quá lâu, những vật phẩm đó đều đã bị mục nát trong năm tháng vô tận.

Vì thế, bọn họ cũng không cần ôm hy vọng gì đối với những chỗ khác.

Điều hữu dụng duy nhất ở bí cảnh này, chính là những linh dược sinh trưởng ở ngoài những trận pháp kia.

Nhiều người như vậy tụ ở một chỗ, sẽ có hiệu suất thấp trong việc thu thập linh dược, biết vậy nhưng Vương Hằng lại không dám để mọi người tản ra, thực lực của người thần bí kia, đến giờ nghĩ lại mà hắn còn thầm sợ hãi, ngoài hắn ra thì bất kỳ một đệ tử Thiên Đạo Tông nào ở trong này gặp hắn, cũng chỉ có một con đường chết.
Bình Luận (0)
Comment