Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 290 - Chương 206: Gặp Lại Trong Bí Cảnh (2)

Chương 206: Gặp lại trong bí cảnh (2) Chương 206: Gặp lại trong bí cảnh (2)Chương 206: Gặp lại trong bí cảnh (2)

Lúc này, trừ những người mà Vương Hằng triệu tập ở bên cạnh, thì số lượng đệ tử Thiên Đạo Tông rải rác ở bên trong bí cảnh này, cũng còn khoảng trăm người nữa.

Một chỗ sơn cốc.

Hai anh em Hổ Uy và Hổ Nhu đã mình đầy thương tích.

Ba vị đệ tử Thiên Đạo Tông đứng thành hình tam giác, tạo thành một vòng vây chặn lại hai anh em, hai vị Yêu tu này không ngờ được, trong bí cảnh này, nguy hiểm lớn nhất không đến từ bản thân bí cảnh, mà là đến từ những người Thiên Đạo Tông này.

Bọn họ vừa mới được cứu, nhưng không bao lâu lại đụng phải người của Thiên Đạo Tông.

Ba người đó nhìn thấy anh em bọn họ đã ra tay luôn, rõ ràng có thực lực giết được anh anh em họ, nhưng lại lựa chọn dày vò từng chút một.

Hai anh em Hổ Uy biết rõ, những người này muốn tiêu hao pháp lực của hai anh em, đến lúc cạn sạch, thì sẽ lấy đi Yêu Đan của bọn họ.

Bọn họ vốn nên tự bạo Yêu Đan của mình, không cho đám người này hưởng lợi, nhưng dù sao tu hành đến bây giờ cũng không dễ, nhất là đối với Yêu Tộc bọn họ lại càng khó khăn hơn, trừ khi hoàn toàn vô vọng, nếu không thì chẳng ai sẽ muốn tự bạo Kim Đan mà mình vất vả tu hành làm gì.

Không có Yêu Đan, bọn họ cũng không sống lâu được ở trong này.

Trong lúc hai anh em quyết định, sẽ liêu chết đánh cược một lần, thì sau lưng ba vị đệ tử Thiên Đạo Tông kia đột nhiên có ánh sáng lập lòe.

Sau đó là Kiếm Khí xoẹt qua, ba cái đầu cùng rơi xuống đất.

Linh hồn của ba người đó, cũng bị kiếm khí xoắn diệt trong nháy mắt.

Một người toàn thân mặc một bộ áo giáp mầu vàng kim đi ra từ trong sương mù, thuần thục ném ra ba cái Hỏa câu lên ba cái thi thể, hủy thi diệt tích, sau đó lại lấy đi pháp bảo, túi trữ vật và Kim Đan của ba người kia.

Hai anh em Hổ Uy nuốt nước bọt, đối mặt với ba vị đệ tử Thiên Đạo Tông, bọn họ còn có quyết tâm liều chết đánh cược một lần, nhưng khi đối mắt với người mặc Kim Giáp này, ngay cả dũng khí phản kháng, hai anh em cũng chẳng có.

Nhưng kỳ lạ là, sau khi người mặc Kim Giáp kia xử lý xong ba vị đệ tử Thiên Đạo Tông, chỉ nhìn anh em họ một cái, rồi lại đi vào trong sương mù.

Hai anh em liếc nhau, đều nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Yêu Đan cũng là Kim Đan mà, sao hắn lại không lấy?...

Ở chỗ di tích lúc trước, một vị trưởng lão Kim Đan của Côn Luân, nhìn hai lão giả Thiên Đạo Tông đang chậm rãi tiếp cận mình, vừa lui vê phía sau, vừa nói :"Hai vị đạo hữu, nếu các ngươi đã nhìn trúng chỗ di tích này, lão phu rời đi là được...'

Mặc dù Thiên Đạo Tông cũng là Chính Đạo, nhưng ở chỗ này, vị trưởng lão Kim Đan Kỳ của Côn Luân này còn chẳng dám tín nhiệm cả đồng môn, nói gì đến người của Thiên Đạo Tông.

Đối mắt với hai người này, hắn đã có ý định thoái lui, nhưng không ngờ hắn vừa rời đi được vài bước, hai người kia liền ra tay mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, hắn chỉ có thể hốt hoảng chống lại, vốn lấy thực lực của hắn, cũng không thể nào lấy một địch hai được, nên rất nhanh đã bị rơi vào thế hạ phong, hai người của Thiên Đạo Tông kia không nói một lời, lại toàn tung ra những chiêu chí mạng, vị trưởng lão Côn Luân này biết hôm nay đã dữ nhiều lành ít rồi, trong lòng quyết tâm hung ác, sẽ tự bạo Kim Đan.

Cho dù hôm nay có chết, cũng không để hai tên đó sống dễ chịu.

Nhưng hắn vừa mới huy động pháp lực, thì có một cánh tay rơi vào trên vai của hắn.

Hắn giật mình quay đầu lại nhìn thoáng qua, bỗng nhiên kích động vạn phần, xúc động nói :"Thiếu chưởng giáo!"

Nhìn thấy người này, trong lòng hắn lập tức yên tâm.

Nhưng hai vị Kim Đan Kỳ của Thiên Đạo Tông thì ngược lại, họ nhìn thấy Lý Ngọc một cái thì mặt xám ngoét, cuống quýt giục nhau té :"đi!"

Nói xong liền chạy thẳng một mạch, không dám quay đầu lại.

Uy danh của Lý Ngọc, bọn họ vẫn thường xuyên nghe nói, Cửu U Bảng đệ nhất cũng không phải là người mà bọn họ có thể chống lại.

Vị trưởng lão Kim Đan Côn Luân kia cung kính khom người chắp tay hành lễ với Lý Ngọc :*Đa tạ thiếu chưởng giáo cứu giúp!"

Lý Ngọc nhìn hắn, nói :"Chuyện khẩn cấp, người Thiên Đạo Tông ở tỏng này trắng trợn săn giết đệ tử các tông môn khác, Tần sư tỷ đã bị bọn họ đả thương, ta cũng cần ngươi đem tin tức mang ra bên ngoài, báo cho mấy vị tổ sư Nguyên Anh và Yêu cầu tông môn trợ giúp, ta còn phải đi tìm những đệ tử Côn Luân khác nữa...'

Sắc mặt vị trưởng lão này cũng chuyển sang nghiêm nghị, sau đó đảm bảo :"Cẩn tuân mệnh lệnh của Thiếu Chưởng Giáo, nhưng ta phải đi ra ngoài như thế nào?"

Lý Ngọc chỉ vê một phương hướng, nói :"Phía trước mười dặm, chính là cửa ra vào của bí cảnh này."

Trong quá trình tìm kiếm đệ tử Thiên Đạo Tông, hắn đã phát hiện ra vị trí cổng vào của bí cảnh.

Vị trưởng lão này gật đầu, nói ra :"Vậy ta đi luôn, Thiếu Chưởng Giáo cũng phải cẩn thận!"

Lý Ngọc nói :”Ta biết rồi!"

Nhìn theo vị trưởng lão này biến mất trong sương mù rồi, Tiên Y trên người Lý Ngọc mới bắt đầu biến ảo, lại biến thành một bộ Kim Giáp*, rồi hóa thành một cái bóng mờ, biến mất ngay tại phương hướng mà hai vị Kim Đan của Thiên Đạo Tông vừa bỏ chạy.

Không bao lâu sau.

Lý Ngọc đứng ở trước một cỗ thi thể, nhíu mày.

Thi Thể này là của một trong hai vị trưởng lão Thiên Đạo Tông lúc nấy, trong bụng hắn có một cái lỗ thủng to, đã chết không thể chết lại.

Chỗ miệng vết thương của hắn, vẫn đang còn không ngừng chảy máu, có nghĩa là người này vừa tử vong chưa tới một phút.

Lý Ngọc nhìn về một hướng khác, sương mù vẫn đang quay cuồng, lại tiếp tục đuổi theo.

Mười giây sau, hơn mười trượng phía trước của Lý Ngọc, một cỗ thi thể ầm ầm ngã xuống đất.

Đó chính là một vị trưởng lão Thiên Đạo Tông khác còn lại.

Trước khi chết, trên mặt của hắn còn tràn đầy sự khó tin, giống như không ngờ được, Kim Đan đỉnh phong cũng có thể chết dễ dàng đến vậy.

Còn đứng bên cạnh thi thể của hắn, là một người nữa.

Trong tay người đó còn đang nắm lấy một viên Kim Đan đỏ thẳm.

Nhìn thấy khuôn mặt người kia xong, Lý Ngọc ở bên trong bộ Kim Giáp cũng phải co rụt ánh mắt lại.

Đó là một đạo nhân trẻ tuổi, nhìn khoảng chừng hai mươi, dung mạo bình thường, nhưng ấn tượng về hắn vẫn còn khắc sâu trong lòng Lý Ngọc.

Trong đầu hắn nhớ lại một đoạn trí nhớ mà hắn gân như đã quên mất từ mấy năm trước.

Qua mấy năm, Lý Ngọc lại gặp Chu Thiên lần nữa trong một bí cảnh khác.

Người này vốn chính là đệ tử của Luyện Hồn Tông, bị Chính Đạo truy nã gắt gao, lúc Lý Ngọc mới tới thế giới này, hắn và Chu Tử Tuyền, Khương Ly, Trần Minh, đã suýt mất mạng dưới tay linh quỷ của hắn, sau đó ở bên trong Vạn Độc Quật, hắn lại càng tru diệt rất nhiều đệ tử hai đạo Chính Ma.

Thiên Đạo Tông từng bao vây trước cửa ra vào Vạn Độc QUật, tiến hành tìm tòi hắn gắt gao, nhưng không thu hoạch được gì.

Mấy năm nay, hắn mai danh ẩn tích tại tu tiên giới, tất cả mọi người cho là hắn đã chết ở Vạn Độc Quật.

Nhưng Lý Ngọc vẫn chưa quên hắn.

Chuyện tà môn phát sinh trên người Chu Thiên, Lý ngọc vẫn còn nhớ rõ.

Lúc gặp Chu Thiên lân trước, tu vi của hắn vẫn chỉ là Ngũ Linh Mạch Luyện KHí tâng chín đỉnh phong.

Nhưng bây giờ, hắn đã là Ngũ Linh Mạch Kim Đan lục chuyển.

Mặc dù tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn không bằng Lý Ngọc, nhưng Lý Ngọc có lò Càn Khôn, hao phí gần hết tài nguyên của Ma Đạo, mới có được tu vi như bây giờ, còn Chu Thiên lại gần đuổi kịp tu vi của hắn.

Sau khi người mặc Kim Giáp xuất hiện, đạo nhân trẻ tuổi cũng hơi sững sờ.

Nhưng hắn nhanh chóng nở nụ cười tươi rói, lẩm bẩm :"Ngon, lại tới một tên!"

Hắn cất viên Kim Đan kia đi, thân hình biến mất ở chỗ đó, sau một khắc, một bàn tay còn vương đầy máu, đã chộp vào bụng dưới của người mặc Kim Giáp kia.

Nhưng mà, tay của hắn vừa chộp đến, thì cổ tay đã bị người kia nắm chặt.

Chu Thiên vận chuyển pháp lực toàn thân, nhưng cũng không thể tránh thoát.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn là Ngũ linh mạch Kim Đan lục chuyển, thực lực có thể so với Kim Đan ba mươi chuyển, dưới Nguyên Anh Kỳ hẳn là vô địch, vì ở nơi này là bí cảnh động thiên chỉ có dưới Nguyên Anh Kỳ mới vào được, hắn có thể hoành hành không sợ.

Nhưng người mặc Kim Giáp này lại cho hắn một cảm giác, như một ngọn núi cao không có cách nào vượt qua.

Hắn sợ hãi nói :"Ngươi, ngươi là ai?"

Lý Ngọc không có mở miệng.

Biểu lộ của Chu Thiên mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn tự tin như cũ, hắn thở sâu, nói với người mặc Kim Giáp trước mắt :"Ta khuyên ngươi tốt nhất thả ta ra, nếu như ép ta quá, chuyện gì ta đều làm được, cho dù ngươi lợi hại đến đâu cũng chỉ còn đường chất..." Người kia vẫn không nói lời nào, Chu Thiên quyết định chắc chắn, giơ một bàn tay khác của mình lên, nhưng không phải công kích người mặc Kim Giáp, mà là chụp về trán của mình.

Mặc dù hắn không muốn làm như vậy, nhưng trước sống chết của bản thân, hắn cũng không cố ky được nhiều như vậy.

Nhưng hắn chỉ vừa giơ cái tay kia lên, lại cũng bị người thần bí kia bắt lại.

Người mặc Kim Giáp bỗng nói, âm thanh vừa lạnh buốt, vừa cứng nhắc :"Mười viên Kim Đan bát chuyển trở lên, tha cho ngươi một mạng."

Đuôi lông mày Chu Thiên nhảy lên :"Nói lời giữ lời?"

Âm thanh lạnh băng kia vang lên :"Ngươi không có lựa chọn!"

Ánh mắt Chu Thiên chớp động, hắn đương nhiên là có lựa chọn chứ, nếu như hắn dốc sức liều mạnh, tên mặc Kim Giáp này nhất định chỉ có đường chết, nhưng hắn cũng không thích cái cảm giác mất đi trí nhớ này, mỗi lần mất đi trí nhớ tỉnh lại, trong lòng hắn đều tăng lên sự khủng hoảng.

Sau khi cân nhắc ngắn ngủi, hắn cắn răng nói :"Mười viên thì mười viên."

Chỉ chục viên Kim Đan, hắn sẽ lập tức kiếm lại được, không bằng đưa cho người này, coi như lấy tiền trừ tai họa.

Hắn quyết đoán nói :"Ngươi thả tay ta ra trước."

Người mặc kim giáp buông một tay của hắn ra.

Chu Thiên lấy ra mười viên Kim Đan bát chuyển, cửu chuyển, người mặc Kim Giáp nhận lấy xong, quả nhiên tuân thủ hứa hen, buông hắn ra.

Sau khi có được tự do, Chu Thiên nhanh chóng lẩn vào trong sương mù, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm :"Kim Đan của lão tử không phải dễ cầm thư thế, chờ lão tử ngũ linh mạch KIm Đan cửu chuyển đỉnh phong, lại tìm ngươi tính sổ."

Hắn thoát đi vài dặm, thì phát hiện ở sương mù phía trước, có một vị Kim Đan Kỳ đang ngắt lấy một cây linh dược.

Chu Thiên đang muốn ra tay, thì thoáng nhìn thấy ấn ký lò đan trước ngực đối phương.

Hắn nhăn mày lại, lẩm bẩm :"Người Côn Luân à, thôi được rồi..."

Lẩm bẩm xong, sắc mặt hắn đen lại, mấy năm nay, ý nghĩ của hắn dường như càng lúc càng bị một ý nghĩ khác ảnh hưởng, trược giác nói cho hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, hắn sẽ không còn là chính mình nữa.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không ra tay với tên đệ tử Côn LUân này, sau khi thở dài một cái, lại lân nữa ẩn vào trong sương mù.
Bình Luận (0)
Comment