Chương 207: Đều phải chết (1)
Chương 207: Đều phải chết (1)Chương 207: Đều phải chết (1)
Lý Ngọc cũng không đuổi theo Chu Thiên, mà đứng đó cất mười viên Kim Đan đi.
Không nghĩ tới, Chu Thiên thế mà cũng vào được trong này.
Không thể nghi ngờ, thi thể của vị thiên kiêu Thiên Đạo Tông kia, chính là do Chu Thiên ra tay đánh chết, thực lực ngũ linh mạch Kim Đan lục chuyển của hắn, ở bên trong bí cảnh động thiên này, thì ngoại trừ Lý Ngọc và Vương Hằng, hắn có thể đè ép bất cứ kẻ nào.
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, nên hắn không ra tay với Chu Thiên.
Lần ở Vạn Độc Quật đó, nếu không phải cái ý thức khác trong cơ thể của Chu Thiên tha cho hắn một lần, chỉ sợ hắn đã chết ở đó rồi.
Giả sử lại bức ra "tên kia" lần nữa, hắn chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
Có thể tăng tu vi lên nhiều như vậy, trong thời gian ngắn như thế, chắc chắn trên người hắn tồn tại một bí mật rất lớn, điều này cũng chứng minh lần trước ở Vạn Độc Quật, cũng không phải hắn lừa Lý Ngọc.
Bỏ qua bình chướng không gian, dùng thực lực vượt qua bình chướng không gian, hoạt động tự nhiên ở bí cảnh cấp thấp, đến Lý Ngọc có lò Càn Khôn còn chẳng có cách làm được chuyện này.
Người trong tu tiên giới đều có bí mật, cơ duyên của người khác, chưa chắc không bằng của mình.
Chu Thiên ở trong này, khiến độ hung hiểm của bí cảnh lại tăng thêm một phần.
Tám phần bí cảnh hiện nay của tu tiên giới, là do Thiên Đạo Tông khống chế, nên đối với chuyện khám phá bí cảnh, thì người Thiên Đạo Tông chuyên nghiệp hơn nhiều so với các tông môn khác, trên người mỗi vị đệ tử đều có pháp bảo dùng để định vị, mặc dù họ bị truyền tống rải rác khắp nơi tỏng bí cảnh, nhưng lại rất nhanh tụ tập đến với nhau.
Lý Ngọc nhìn la bàn trong tay, lại chìm vào sương mù lần nữa.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài bí cảnh, bầu không khí giữa các thế lực cũng hết sức căng thẳng.
Lần lượt có Kim Đan các thế lực đi ra từ trong bí cảnh, mang đến tin tức ở trong đó ra ngoài.
Mấy thế lực ở đây cũng đã biết được, chỗ bí cảnh này là di tích của một cái tông môn thượng cổ, khắp nơi trong đó đều có linh thảo linh dược quý giá, hái cũng không hết, trữ vật không gian của vài người còn không có chỗ chứa nữa.
Một cái bí cảnh có tài nguyên hết sức phong phú, sẽ tăng thực lực tổng thể của một cái tông môn lên, đây đương nhiên là chuyện tốt đối với tu tiên giới.
Nhưng có lợi ích, sẽ có phân tranh.
Từ lúc cái bí cảnh này mở ra đến giờ, bất kể là hai đạo Chính Ma, hay Yêu tộc, Hoàng Triều Đại Chu, đều nhận được tin tức Kim Đan Kỳ của tông môn mình vẫn vạc ở bên trong đó.
Trong đó có tu tiên giả nhân loại vây giết Yêu tộc, cũng có Yêu tộc đánh lén nhân loại, có đệ tử Thiên Đạo Tông ra tay với các thế lực khác, cũng có Hoàng Triều Đại Chu hỗn chiến với đệ tử hai đạo Chính Ma...
Tóm lại, dưới sương mù che giấu, toàn bộ bí cảnh động thiên đều trở nên hỗn loạn.
Cường giả giữa các thế lực lớn, mặc dù biểu hiện ra sự khiển trách lẫn nhau, nhưng đều giữ vững khắc chế. Tu tiên giới trước giờ mang tiếng hòa bình, nhưng cũng không phải hòa hợp êm thấm, đừng nói đến các thế lực đối địch lẫn nhau, coi như là hai đạo Chính Ma, mặc dù đã ký kết hiệp ước hòa bình, nhưng lúc đối mặt với lợi ích khổng lồ, cũng không có cách nào trói buộc môn hạ đệ tử của mình.
Ở bên trong bí cảnh động thiên này, hết thảy quy củ đều không còn tồn tại.
Vì thế, cho dù là tổ sư Nguyên Anh của Côn Luân và Huyền Âm Giáo biết được tin Tân Khả Nhân và Nam Cung Thiền bị đệ tử Thiên Đạo Tông tập kích ở bên trong đó, cũng chỉ khiển trách Thiên Đạo Tông trên miệng vài câu.
Nhưng bỗng nhiên, cường Giả của Thiên Đạo Tông bỗng nhao nhao giận dữ.
"Cái gì?"
"Một người thần bí mặc Kim Giáp. Giết chết hơn hai mươi vị đệ tử của Thiên Đạo Tông chúng ta?”
"Ngay cả hai anh em họ Diêu cũng chết ở bên trong đó?"
"Người này thật to gan, rốt cuộc có lai lịch gì?"...
Địa vị của Thiên Đạo Tông ở tu tiên giới hết sức siêu nhiên, từ trước đến nay chỉ có bọn họ bắt nạt người khác, làm gì có chuyện người khác bắt nạt bọn hắn, huống hồ, đây cũng không phải là bắt nạt, mà là đồ sát một lúc hơn hai mươi vị Kim Đan đỉnh phong, thậm chí ngay cả hai vị đệ tử của Chưởng giáo cũng vẫn lạc, gần ngàn năm nay, chưa từng xảy ra chuyện ác liệt như vậy.
Từng cái hồn bài của các đệ tử bên trong lần lượt vỡ vụn, Chưởng Giáo vừa rồi phải đích thân truyên âm hỏi thăm, giọng điệu cực kỳ tức giận, đám tổ sư Nguyên ANh ở đây cũng bị mắng cho máu chó đầy đầu.
Nếu có thể, thì bọn họ hận không thể tự mình vào trong đó, đem cái tên thần bí mặc kim giáp kia nghiên xương thành tro.
Đáng tiếc là bọn họ không vào được.
Không biết người mặc Kim Giáp kia làm sao mà vào được, sau khi hỏi thăm cụ thể từ miệng của các đệ tử Thiên Đạo Tông vừa từ trong bí cảnh ra, biết được hắn dùng sức một mình đánh chết nhiều đệ tử của Thiên Đạo Tông như thế sắc mặt của đám tổ sư Nguyên Anh đen như đít nồi, bỗng họ nhìn sang phía Hoàng Triều Đại Chu, lạnh lùng nói :"Người đó có một cái pháp bảo Ấn Giám, có phải là người của Hoàng Triều Đại CHu các ngươi hay không?”
Đệ tử Thiên Đạo Tông tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nên hai đạo Chính Ma, hay Yêu Tộc và cả Hoàng TRiều Đại Chu, đều đang vui vẻ hóng hớt.
Nhưng nếu tội danh này gán lên người bọn họ, thì ai cũng không thể chịu nổi lửa giận của Thiên Đạo Tông.
Một vị Nguyên Anh Hậu Kỳ của Hoàng Triều Đại Chu lập tức nói :"KHông thể chỉ dựa vào một cái pháp bảo, mà cho là đó nhất định là người của Đại Chu ta, người nọ còn có một bộ Kim Giáp che kín toàn thân, sao ngươi không nghi ngờ là người của Côn Luân đi?"
Uy lực của pháp bảo dựa vào hai điều, một là bản thân của nó, hai là thực lực của người sử dụng.
Côn Luân tiến nhập bí cảnh lân này, mạnh nhất có Tần Khả Nhân và Lý Ngọc.
Tần Khả Nhân thì vừa bị đệ tử Thiên Đạo Tông đánh trọng thương, đương nhiên người đó không phải là nàng.
Còn Lý Ngọc thì càng không thể. Tính cách của hắn mọi người đều biết, nổi tiếng là hòa ái dễ gần, sẽ không thể nào làm ra chuyện máu tanh tàn nhẫn như vậy.
Phía Côn Luân, sư tổ Thái Nhất cũng ngay lập tức lên tiếng phủ nhận, nói ra :"Mọi người đều biết, Tiên KHí của Côn Luân chỉ có một cái, cũng không có hàng nhái, chẳng lẽ các ngươi nghĩ người đó là lão tổ phái ta à?"
Điều này đương nhiên cũng là không thể nào.
Lão tổ Côn Luân là thực lực gì chứ, là cường giả Phá Hư đấy, đâu có lý do gì đi đồ sát đám vẫn bối này, coi như muốn giết thì cũng chỉ cần một ý niệm trong đầu, cũng đủ nghiền nát bọn họ, căn bản cũng không cần dùng đến pháp khí.
Thân phận của người mặc Kim Giáp kia càng trở nên bí hiểm hơn.
Cường giả Thiên Đạo Tông ở đây tuy nhiều, nhưng lại không thể vào bí cảnh được, chỉ có thể canh giữ ở cửa ra vào này, cẩn thận loại bỏ từng người từ trong đó đi ra.
Còn lúc này, ở bên trong bí cảnh.
Lý Ngọc lại lần nữa cứu được hai anh em Hổ Uy từ tay người Thiên Đạo Tông, để tránh phiền phức, hắn dứt khoát đưa bọn họ ra ngoài.
Hai lần được cứu, lại không lấy Yêu Đan của bọn họ, Hổ Uy và Hổ Nhu coi như hoàn toàn tin tưởng đối với vị tu hành giả Nhân loại này.
Trên Linh Thuyên của Côn Luân, tổ sư Huyền Chân ân cần hỏi han :"Tần sư điệt không sao chứ?"
Lý Ngọc đáp:"Sư tỷ bị thương, đang chữa thương ở trong một chỗ linh khí sung túc."
Thái Nhất sư tổ hỏi :"Tình huống bên trong thế nào?"
Lý Ngọc lắc đầu nói ra :"đệ tử Thiên Đạo Tông tụ tập ở chung một chỗ, trắng trợn công kích đệ tử các tông môn khác, trưởng lão Kim Đan trong tông môn, e là gặp nguy hiểm..."