Chương 207: Đều phải chết (2)
Chương 207: Đều phải chết (2)Chương 207: Đều phải chết (2)
Tổ sư Thái Nhất nhìn vê phía một vị Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Đạo Tông, giọng nặng nề nói ra :"Trương đạo hữu, nhóm các ngươi thực sự không thèm trói buộc môn hạ đệ tử sao, hành vi của quý phái như vậy, có khác gì Ma Đạo đâu?”
Lời này không dưng găm ngay đám cường giả Ma Đạo, khiến bọn họ rất bất mãn, Huyền Nguyên trưởng lão không vui nói :"Lục đạo hữu nói lời này có ý gì, đệ tử Ma Đạo chúng ta bao giờ làm ra hành vi như vậy chứ?"
Vị cường giả Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông kia đứng chắp tay, thản nhiên nói :"Thiên tài địa bảo không phải ai cũng cầm được, trong bí cảnh động thiên sống chết có số, cũng có thể lựa chọn rời khỏi đó cho an toàn mà, Lục đạo hữu tu hành mấy trăm năm, chẳng lẽ còn không hiểu đạo lý này sao?"
Lời nói đó, cũng coi như trực tiếp thể hiện lập trường của Thiên Đạo Tông.
Bọn họ sẽ không đi trói buộc, với bất kỳ hành vi nào của đệ tử Thiên Đạo Tông, ở trong bí cảnh này.
Tu tiên giới vốn là thực lực vi tôn, thực lực đủ mạnh thì có thể bỏ qua mọi thứ quy tắc, yếu thì cũng chẳng phải lý do mà phàn nàn.
Mấy thế lực đều rơi vào trâm mặc.
Lời của đối phương tuy không êm tai, nhưng lại là sự thật, nếu như bọn họ là Thiên Đạo Tông, có khi đã sớm phong tỏa cái chỗ cổng vào bí cảnh này rồi, chẳng để cho bất luận người ngoài nào vào trong cả.
"Bí cảnh động thiên, sống chết có số..."
Lý Ngọc âm thầm ghi nhớ lời nói của vị tổ sư Nguyên Anh Thiên Đạo Tông này, sau đó lại lần nữa tiến vào bí cảnh, trong tay xuất hiện một cái pháp bảo hình la bàn.
Trên la bàn có một khu vực tập hợp dày đặc các điểm sáng, cỡ khoảng trên dưới một trăm cái, hiển nhiên là chỗ của Vương Hằng.
Những vị trí khác thì vụn vặt lẻ tẻ khoảng trăm chỗ phát sáng nữa, phân tán ở khắp nơi trong bí cảnh.
Ở một chỗ sơn cốc, một vị đệ tử Thiên Đạo Tông đang cẩn thận từng li từng tí ngắt lấy một cây linh quả, bỏ vào trữ vật không gian xong, lại tiếp tục đi về phía sâu trong sơn cốc.
Hắn cũng không biết, ở cách hắn ngoài mười trượng trong sương mù ngay lúc nãy, có một người mặc Kim Giáp vừa mới giơ cánh tay lên, rồi lại buông xuống.
Tuy hắn đã giết không ít người của Thiên Đạo Tông, nhưng cũng không phải hắn sẽ ra tay với tất cả bọn họ.
Hắn có chuẩn tắc của chính mình.
Nếu bọn họ chỉ thành thật hái thuốc, Lý Ngọc sẽ không để ý tới bọn họ.
Nhưng đối với những tên có sát khí quấn quanh người, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai.
Lý Ngọc lại nhìn xuống pháp khí la bàn, rất nhanh lại chọn được một điểm sáng khác ở gần đó, mỗi điểm sáng trên pháp khí này đại biểu cho một vị đệ tử Thiên Đạo Tông.
Phía trước một chỗ di tích.
Một vị đệ tử Nga My đang khó khăn ứng đối với phi kiếm của một vị trưởng lão Thiên Đạo Tông, bỗng chiếc phi kiếm kia bỗng nhiên vô lực rơi bộp xuống mặt đất. Cùng lúc thanh phi kiếm kia rơi xuống, còn có thi thể đã bị mất đi Kim Đan của vị Thiên Đạo Tông kia.
Vị đệ tử Nga My kia quá đỗi kinh sợ, nhưng tiếp đó cũng không có chuyện gì xảy ra với nàng, mà chỉ thấy một bóng người mầu vàng kim biến mất bên trong sương mù.
Trong lúc Lý Ngọc đang từng bước đi săn đám đệ tử lạc bây của Thiên Đạo Tông, thì Vương Hằng đang kéo theo một trăm vị tùy tùng di chuyển một đường, đánh đâu thắng đó, không chỉ ngắt sạch toàn bộ linh thảo linh dược trên đường đi qua, mà những đệ tử của tông môn khác gặp phải họ, cũng đều trở thành vong hồn dưới kính của hắn.
So với bên ngoài, hắn càng ưa thích loại cảm giác vô địch ở bên trong bí cảnh này hơn.
Đương nhiên, nếu như không có cái tên chết bầm mặc kim giáp kia thì tốt hơn.
Sương mù phía trước bỗng cuồn cuộn một hồi, một bóng người xuất hiện trong mắt hắn.
Đó là một đạo nhân trẻ tuổi, cũng không biết là đệ tử phái nào, nhìn hắn còn đang bĩu môi lầu bầu, như đang mắng chửi ai đó, rồi hai người cơ hồ cùng phát hiện ra nhau.
Nhìn thấy sau lưng Vương Hằng có một đám người đông đúc, đạo nhân trẻ tuổi sửng sốt một chút, rồi xoay người chạy, nhưng VƯơng Hằng làm sao có thể buông tha một con mồi tự dưng dâng tới tay được.
Mặc dù tốc độ của đạo nhân kia rất nhanh, nhưng tốc độ của Vương Hằng còn nhanh hơn.
Sau khi luyện hóa Kim Đan của đám người trong Ma Đạo kia, thực lực của VƯơng Hằng đã đạt đến Ngũ linh mạch Kim Đan cửu chuyển đỉnh phong, dưới Nguyên Anh hắn là vô địch, Nguyên Anh sơ Kỳ hắn cũng có thể đánh một trận.
Đạo nhân trẻ tuổi chưa chạy được bao xa, thì bị Vương Hằng đuổi kịp, sau đó thì bị đám người Thiên Đạo Tông vây lại.
Chu Thiên thâm nghĩ, thật xui xẻo, vừa mới đào thoát khỏi tay tên mặc Kim Giáp thần bí kia, thì lại rơi vào tay đám Thiên Đạo Tông này.
Mặc dù hắn từng có vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lúc này đối mặt với nhiều Kim Đan đỉnh phong như vậy một lúc, trong lòng của hắn cũng không nắm chắc chút nào.
Nhưng mà trải qua nhiều lần sinh tử cận kề, tâm tính của hắn cũng được bồi dưỡng thành cứng cỏi lâm nguy không loạn, đối diện với đám người Thiên Đạo Tông, Chu Thiên vẫn giả vờ trấn định, nói ra :"Ngươi, các ngươi tốt nhất thả ta, ép ta, các ngươi đều phải chết."
Vương Hằng đã nắm Huyền Thiên Kính trong tay, nghe được Chu Thiên nói vậy, sau khi sửng sốt một chút thì nở nụ cười cổ quái :" Bổn thiếu chủ thật đúng là muốn nhìn một chút, xem chúng ta sẽ chết như thế nào..."
Đám người Thiên Đạo Tông cũng nhịn không được mà bật cười vang, bâu không khí cực kỳ vui vẻ và sung sướng.
Chỉ có một tên Kim Đan Kỳ, đối mặt với hơn trăm người có lực lượng ngang cơ, mà hắn vẫn dám mở miệng ra uy hiếp.
Người này không phải bị sợ đến choáng váng rồi chứ?...
Lý Ngọc vừa mới cất đi hai viên Kim Đan, rồi tiếp tục nhấc la bàn lên tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, bỗng hắn sửng sốt.
Ngay tại vừa nấy, khu vực có nhiều điểm sáng tụ tập nhất, bống bị tắt đi hơn một nửa số điểm sáng cùng một lúc. Lý Ngọc thầm nghĩ, chẳng lẽ cái pháp bảo này có trục trặc gì?
Nếu như không phải nó có vấn đề gì, thì có nghĩa là trong nháy mắt kia, có hơn năm mươi vị Kim Đan cửu chuyển của Thiên Đạo Tông, toàn bộ vẫn lạc.
Điều này làm sao có thể?
Lý Ngọc vỗ vỗ la bàn mấy cái, nhưng cũng không thấy những điểm sáng đã tắt đi sáng lên lại, mà những điểm sáng còn dư kia không còn tụ tập một chỗ nữa, mà đang điên cuồng tản ra xung quanh.
Cũng có nghĩa là, những người kia đang lẩn trốn...
Lý Ngọc hơi sững sờ, sau một khắc liền ý thức được, bên Vương Hằng kia, sợ là đã xảy ra chuyện gì đó...
Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây rõ ràng là một cái cơ hội tốt với Lý Ngọc, hắn nhìn vào la bàn trong tay, điểm sáng nhất kia có tốc độ di chuyển nhanh nhất, chắc chắn là Vương Hằng.
Là con trai Chưởng giáo Thiên Đạo Tông, nên cho dù trên la bàn, hắn cũng là điểm sáng chói nhất, rực rỡ nhất.