Chương 208: Đuổi giết (1)
Chương 208: Đuổi giết (1)Chương 208: Đuổi giết (1)
Di chỉ Phiêu Miểu Tiên Tông.
Trong một khoảng khắc nào đó, sương mù yên tĩnh lại như bị đun sôi, đột nhiệt kịch liệt vân vũ.
Một bóng người đang điên cuồng chạy trốn ở trong đó.
Sắc mặt Vương Hằng trắng bệnh, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Đường đường là Thiếu Chưởng Giáo của Thiên Đạo Tông, nhưng lúc này lại chật vật như chó nhà có tang.
Vừa mới lúc nãy, hắn đã trải qua một màn đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.
Chỉ một cái nắm tay nhẹ nhàng, hơn năm mươi vị đệ tử có tu vi Kim Đan đỉnh phong của Thiên Đạo Tông, đồng loạt chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt, cho dù là người mặc Kim Giáp kia, cũng không khiến cho hắn rung động đến mức này.
Trước khi vào bí cảnh này, hắn cho là tu vi ngũ linh mạch Kim Đan cửu chuyển của hắn, đã là đệ nhất nhân của tu tiên giới dưới Nguyên Anh.
Nhưng vào đây rồi, hắn thật sự đã biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Vốn người thần bí mặc Kim Giáp kia đã kinh dị, nhưng người đạo nhân trẻ tuổi vừa gặp này nữa, thực lực của bọn họ không phải Kim Đan Kỳ có thể có được, nhất là người sau, cho hắn cảm giác còn kinh khủng hơn vô số lần so với người thần bí mặc Kim Giáp trước đó.
Vương Hằng vận chuyển tất cả pháp lực, đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn.
Nơi đây quá mức nguy hiểm rồi.
Lúc này hắn chỉ muốn ra ngoài, rời khỏi cái nơi quỷ quái này sớm chút nào hay chút đó.
Cửa vào bí cảnh còn cách hắn không đến mười dặm.
Nhưng lúc này, sương mù xung quanh đột nhiên xuất hiện mới ánh chớp lóe.
Tiên Y trên người hắn cũng lập lòe chớp lóe, vừa ngăn lại cho hắn mấy đạo kiếm khí, sau đó hào quang cũng ảm đạm xuống, cuối cùng triệt để biến sắc, trong lòng Vương Hằng cả kinh, đây là pháp bảo gì, mấy đạo kiếm khí vừa rôi chém vào Tiên Y của hắn, đạo nào cũng không kém gì một kích của Nguyên Anh.
Kiếm khí lướt qua, khiến cả không gian cũng xuất hiện gợn sóng từng đợt.
Nếu như không phải có Tiên Y phòng hộ, hắn đã chết dưới mấy đạo kiếm quang kia rồi.
Cái giá phải trả cho sự sống sót của hắn, là bộ Tiên Y cực phẩm bảo vệ hắn hơn hai mươi năm đã hoàn toàn bị hỏng.
Ánh mắt của Vương Hằng nhìn về phía trước, một người mặc kim giáp đi ra từ trong sương mù.
Con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại.
Là người mặc Kim Giáp kial
Tru Thiên Kiếm Trận xoay quanh người Lý Ngọc, không thể không nói, đệ nhất tiên nhị đại của tu tiên giới đúng là khó giết, hắn đã sớm dùng cái kiếm trận này phục kích ở đây, vậy mà cũng chưa thể giết được Vương Hằng.
Thậm chí còn không thể làm hắn bị thương chút nào. Bộ Tiên Y này của hắn, có lẽ cũng là loại tinh phẩm trong đám Tiên Y cấp bốn.
Tâm niệm Lý Ngọc vừa động, một cái ấn giám như một tòa núi từ trên giáng xuống, ập lên đỉnh đầu Vương Hằng.
Vương Hằng đã sớm đề phòng với cái này, lập tức ném ra một cái khăn gấm mầu trắng, khăn gấm bay lên không trung nhanh chóng hóa lớn, lập tức che lại phạm vi mấy trượng, chiếc khăn gấm nhìn mềm mại như tơ, vậy mà có thể vững vàng nâng chiếc ấn giám đang hạ xuống kia ngược lên, khiến nó không có cách nào hạ xuống nữa.
Lý Ngọc lại thúc giục Tru Thiên Kiếm Trận lần nữa, Vương Hằng lại ném ra một mảnh phù lục, phù lục tỏa ra ánh sáng mầu vàng, hóa thành một cái chuông khổng lồ mầu vàng kim trong suốt, đem thân hình Vương Hằng bảo vệ ở bên trong đó, khiến năm thanh kiếm chém vào lại bắn ngược ra.
"Chết tiệt, sao hắn có lắm pháp bảo lợi hại như vậy chứ?"
Vương Hằng đang thâm mắng trong lòng, cái kim giáp kia hấp thu được cả công kích từ Huyền Thiên Kính, rồi cái ấn giám hay mấy thanh phi kiếm này, đều là những pháp bảo hết sức lợi hại, cho dù ở Thiên Đạo Tông cũng đều rất ít thấy.
Lý Ngọc cũng đang cảm khái, với thực lực của hắn bây giờ, lại thêm cả đám pháp bảo đỉnh cấp này, đừng nói là Kim Đan, mà giết Nguyên Anh sơ kỳ cũng chẳng phải việc khó, thế mà giết Vương Hằng lại tốn sức như vậy.
Thật không hổ là đệ nhất tiên nhị đại của tu tiên giới, át chủ bài bảo mệnh thật nhiều.
Lúc này Lý Ngọc còn chưa vác Huyền Thiên Kính và Sơn Hà Đồ ra dùng.
Sơn Hà Đồ không giống những pháp bảo bình thường khác, vào tay một cái là sử đụng dược ngay, Lý Ngọc còn tạm thời chưa biết cách dùng nó thế nào cho đúng.
Uy lực của Huyền Thiên Kính là mạnh nhất, nhưng Lý Ngọc còn chưa biết Vương Hằng còn có bao nhiêu át chủ bài nữa, tốt nhất là mài hết đám đồ vật bảo mệnh của hắn trước, sau đó mới dùng cái kính kia úp cho hắn một phát chí mạng.
VƯơng Hằng trầm mặt hỏi :"Các hạ rốt cuộc là ai, có gì thù hận với Thiên Đạo Tông, vì sao lại giết đệ tử của Thiên Đạo Tông ta, lại còn ngăn cản đường ta đi nữa?"
Một thanh âm máy móc lạnh lão truyền ra từ bộ kim giáp :"Những người chết dưới tay đệ tử Thiên Đạo Tông các ngươi, có gì thù hận cùng với các ngươi?”
Vấn đề này khiến Vương Hằng câm nín.
Tu tiên giới thực lực vi tôn, Yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi.
Chỉ có điều, trước giờ hắn vẫn chỉ đứng ở vị trí cường giả.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ phá cục như thế nào, thì sương mù phía sau lưng hắn cũng truyền đến âm thanh hùng hùng hổ hổ.
"Chết tiệt, tốt bụng khuyên nhóm các ngươi không nghe, bây giờ đã biết lão tử lợi hại chưa, con trai Chưởng Giáo Thiên Đạo Tông thì sao chứ, lão tử giết hắn luôn, cho các ngươi dám lấy nhiều khi ít..."
Chỉ qua mấy canh giờ, lần nữa nhìn thấy Chu Thiên, tu vi của hắn đã từ ngũ linh mạch Kim Đan lục chuyển, tăng lên đến cửu chuyển.
Tốc độ tăng trưởng tu vi cỡ này, quả thực quá kinh người.
Nhưng nghĩ đến đám đệ tử Thiên Đạo Tông vừa chết đi kia, cũng không có gì khó hiểu rồi. Vương Hằng nhìn nhìn người mặc kim giáp kia, lại nhìn nhìn tên đạo nhân quỷ dị nọ, trong lòng thầm hy vọng hai người này mau đánh nhau đi, để hắn còn thừa cơ chạy trốn.
Chu Thiên nhìn thấy người mặc Kim Giáp kia, lại nghĩ đến vụ bí bắt chẹt mười viên Kim Đan, trong lòng hơi tức giận.
Nhưng mà dù hắn và hai người trước mặt này đều có thù, thì kẻ thù với kẻ thù cũng không giống nhau.
Với người mặc Kim Giáp, là do hắn trêu chọc đối phương trước.
Nhưng vị con trai của chưởng giáo Thiên Đạo Tông này thì khác, hắn đang vui vẻ đi dạo trong bí cảnh này, thì tên kiêu căng nọ dẫn theo hơn trăm người vây hắn lại, muốn cướp đoạt Kim Đan mà hắn vất vả lắm mới tu hành được, chính là người càng đáng hận hơn.
Chu Thiên nhìn người mặc Kim Giáp kia nói ra :"Nợ nần giữa chúng ta lát nữa tính sau, trước tiên giải quyết cái tên chán ghét này trước đã, thế nào?"
Người mặc Kim Giáp kia chậm rãi gật đầu.
Sắc mặt Vương Hằng biến đổi, lập tức dọa dẫm :”Ta là con trai của Chưởng Giáo Thiên Đạo Tông, các ngươi dám giết ta, có chạy tốn tới chân trời góc bể, cha ta cũng sẽ tìm được các ngươi, đem bọn ngươi rút hồn luyện phách, nghiên xương thành tro!"
Nhưng lời của hắn cũng chẳng dọa nổi hai vị này.
Năm thanh Tru Thiên Kiếm của vị mặc Kim Giáp lại lân nữa chém tới, còn Chu Thiên thì tuôn ra vô tận khói đen từ trong cơ thể mình, chậm rãi bao trùm lấy cái chuông mầu vàng trong suốt khổng lồ kia, hào quang của cái chuông nhanh chóng ảm đạm xuống, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được.
Nhưng Vương Hằng lại ném ra một mảnh phù lục giống như lúc nãy, cái chuông này lại ngưng thực lần nữa.
Một lúc sau.
Lý Ngọc đã dùng hết năm bình Hồi KHí Đan, Khói đen trong cơ thể Chu Thiên cũng tuôn ra ít dần, tốc độ tuôn cũng ngày càng chậm.
Chu Thiên thở hổn hển, cắn răng nói :"Tên này thật đúng là khó giết!"