Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 294 - Chương 208: Đuổi Giết (2)

Chương 208: Đuổi giết (2) Chương 208: Đuổi giết (2)Chương 208: Đuổi giết (2)

Đối phương không hổ là con trai của Chưởng giáo Thiên Đạo Tông, phù lục phòng ngự đỉnh cấp hết tấm nọ đến tấm kia, hai người công kích toàn lực mất mười lăm phút rồi, mà cái chuống rách kia vẫn còn trụ được, Lý Ngọc đã không còn đan dược khôi phục pháp lực.

Lúc này Vương Hằng còn bối rối hơn.

Đồ vật bảo mệnh của hắn đúng là nhiều thật, nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận.

Loại phù lục đỉnh cấp này, hắn đã dùng hết rồi.

Pháp bảo mạnh nhất của hắn là Huyền Thiên Kính, cũng chẳng có bất kỳ tác dụng nào với hai tên này.

Vào lúc chiếc chuông vàng chuẩn bị tiêu tán, trong tay Vương hằng lại xuất hiện một tấm phù lục nữa.

Tấm phù này xuất hiện, kèm theo một gợn sóng kỳ dị lan truyền ra, Lý Ngọc và Chu Thiên cũng đều cảm nhận được.

Vương Hằng nhìn người mặc Kim Giáp và đạo nhân kia, lạnh lùng nói :"Đây là một mảnh phù lục công kích cấp bốn đỉnh cấp, nếu như ta thúc giục nó ở chỗ này, toàn bộ đều phải chết."

Lý Ngọc và Chu Thiên dừng công kích lại.

Nếu thúc giục Phù lục công kích cấp bốn đỉnh cấp, đó cũng tương đương với một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ, chưa nói đến chuyện hai người có chịu nổi công kích đó hay không, mà cái không gian của bí cảnh này, tuyệt đối không có cách nào thừa nhận.

Lý Ngọc vừa chỉ thúc giục Tru Thiên kiếm trận, thì không gian chỗ này đã có dấu hiệu bất ổn.

Nếu năng lượng dao động quá lớn, quá mức thừa nhận của cái không gian bí cảnh này, không gian chỗ này sẽ lập tức sụp đổ, hình thành không gian loạn lưu.

Cho dù là cường giả Nguyên Anh bị cuốn vào không gian loạn lưu, cũng sẽ hình thần câu diệt.

Bí cảnh bình thường, biên giới bí cảnh là vị trí có không gian yếu kém nhất.

Mà bí cảnh nơi này, chỉ có thể cho phép tu tiên giả có tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ trở xuống đi vào, nên cường độ không gian ở trong đó cũng không quá cao, Lý Ngọc đoán, nó chỉ có thể chịu được đến mức dao động năng lượng của Nguyên Anh Trung Kỳ, thì sẽ bị sụp đổ không gian trong phạm vi nhỏ.

Mà dao động pháp lực mạnh mẽ, sẽ khiến cho phản ứng dây chuyền xảy ra, e là toàn bộ bí cảnh có thể đều bị hủy diệt.

Vương Hằng vừa lấy tấm phù lục này ra, hư không xung quanh đã xảy ra dao động mãnh liệt.

Nếu hắn thúc giục nó, không gian nơi này nhất định sẽ sụp đổ, không cần nghi ngờ.

Bộ giáp trên người Lý Ngọc này, mặc dù có chức năng phòng ngự cực mạnh, nhưng có chống lại được không gian loạn lưu hay không, trong lòng của hắn cũng không nắm chắc.

Nhưng hắn có thể xác định, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không VƯơng Hằng cũng sẽ không chọn cách đồng quy vu tận như thế này.

Sau khi trâm mặc một lát, hắn thu hồi Tru Thiên Kiếm Trận và Trấn Thiên Ngọc Tỷ.

Chu Thiên cũng hút đám khói đen kia về bên trong cơ thể của mình.

Cuối cùng Vương Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải bị buộc đến tuyệt cảnh, hắn cũng sẽ không dùng cái này uy hiếp hai người kia. Cũng may cái phù lục duy nhất này của hắn, đã thành công chấn nhiếp bọn họ.

Hắn cầm chắc tấm phù trong tay, chậm rãi lùi vê phía sau.

Lúc này trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.

sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ bảo phụ thân phái cường giả Hóa Thần tới canh ở bên ngoài, hai tên chết bâầm dám bức hắn tới mức quẫn bách như vậy, nhất định phỉa giết đi, trừ khi bọn họ cả đời này ở trong đó, không ra ngoài nữa.

Lý Ngọc đứng tại chỗ, nhìn Vương Hằng đang lui vê phía sau từng bước một.

Nơi này đúng là cơ hội giết VƯơng Hằng tốt nhất, nhưng hắn không phải là hai anh em họ Diêu, cũng không phải đệ tử Thiên Đạo Tông bình thường, muốn giết vị đệ nhất tiên nhị đại của tu tiên giới này, thực sự không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng cứ để hắn chạy thoát như vậy, Lý Ngọc lại không cam lòng.

"Tiểu tử, muốn giết hắn sao?"

Trong lúc Lý Ngọc đang do dự, một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai hắn.

Lý Ngọc nhìn về phía Chu Thiên, cho rằng thanh âm này đến từ miệng hắn.

Chu Thiên lại tưởng hắn vẫn còn muốn ra tay với VƯơng Hằng, lập tức lắc đầu khuyên :"Đừng, chớ ép hắn, tất cả đều sẽ chất..."

LÝ Ngọc ngẩn ra, rõ ràng giọng nói kia cũng không phải do Chu Thiên nói ra.

Mà Chu Thiên cũng không nghe được giọng nói này.

Lúc này giọng nói kia lại vang lên bên tai hắn lần nữa:"Đừng nhìn, ngươi muố giết hắn, lão phu có thể giúp ngươi một lần, ngươi còn do dự nữa hắn sẽ chạy mất!"

Mặc dù không biết giọng nói này đến từ đâu, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, thì muốn giết Vương Hằng sẽ còn khó hơn lên trời.

Lý Ngọc nhìn về phía Vương Hằng, thấy hắn đã lùi đến tận chỗ biên giới sương mù.

Hắn không do dự nữa, khẽ gật đầu.

"Tiểu tử nhớ lấy, ngươi thiếu nợ lão phu một món nhân tình!"

Lúc giọng nói già nua vang lên lần thứ ba, Lý Ngọc vẫn đang luôn nhìn Vương Hằng chợt phát hiện, tấm phù mà Vương Hằng đang cầm trong tay kia, vậy mà tiêu thất trong hư không.

Hắn kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng cũng bất chấp tất cả, trong tay xuất hiện một cái Huyền Thiên Kính.

Vương hằng nhìn thấy tấm gương quen thuộc trong tay người mặc Kim Giáp kia, hai mắt hắn trợn tròn lên.

Sao tên kia lại có thể có Huyền Thiên Kính?

Nhưng đáp án của vấn đề này đã không quan trọng, nhìn Huyền Thiên Kính lập tức sáng lên, Vương Hằng lúc này đã hết sạch át chủ bài bảo mệnh biết rõ, ngày hôm nay, e là hắn không có cách nào sống sót đi ra.

Hắn vận chuyển tất cả pháp lực trong cơ thể, thúc giục tấm phù trong tay.

Nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn đột nhiên nhìn xuống, phát hiện trong tay mình trống không.

"Phù của ta đâu?”

Vương Hằng chỉ kịp xuất ra cái ý niệm này trong đầu, đây cũng là ý nghĩ cuối cùng của hắn.

Ánh sáng bạc lướt qua, không gian dao động kịch liệt, Vương Hằng tiếp xúc với ánh sáng lập tức bốc hơi, chỉ còn năm viên kim đan, một cái nhẫn trữ vật, rơi xuống từ trong hư không.

Lý Ngọc vung tay lên, mấy thứ đó bay tới, năm viên Kim Đan bị hắn cất vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Còn nhẫn trữ vật thì không thu vào được, nên Lý Ngọc chỉ đành cầm theo.

Chu Thiên ngơ ngác nhìn người mặc Kim Giáp bên cạnh, không nghĩ tới người này thế mà có pháp bảo lợi hại như vậy.

Lý Ngọc cũng chú ý tới ánh mắt của Chu Thiên, chậm rãi nói ra :"Bây giờ có thể tính toán chuyện của chúng ta rồi nhỉ"

Chu Thiên hoàn hồn lại, khoát tay áo nói ra :“Được rồi, kẻ địch của kẻ địch là bạn, vừa nãy hợp tác chân thành như vậy, nên nợ nần giữa chúng ta coi như xóa bỏ, sau này gặp lại nha..."

Nhìn hắn nhanh chóng lẩn mất, Lý Ngọc cũng không đuổi theo.

Người này quá là tà môn, chi đến bây giờ, Lý Ngọc vẫn không biết mấy chục vị Kim Đan hậu kỳ của Thiên Đạo Tông kia, làm sao mà tử vong cùng một lúc, tốt nhất là không nên ép hắn quá.

Chuyện lạ nữa là, cái giọng nói vừa xuất hiện bên tai hắn lúc nãy.

Người đó rốt cuộc là ai?

Sao người đó lại phải giúp hắn, mà cái phù lục kia của Vương Hằng biến đi đâu mất?

Thực lực của người đó hiển nhiên đã vượt ra khỏi nhận thức của Lý Ngọc, cường giả như vậy lại vào bằng cách nào?

Quan trong hơn là, dường như người đó biết thân phận của hắn.

Lý Ngọc quay bốn phía, hỏi :"Ngươi còn đó không?"

Cũng không có người đáp lại.

Lý Ngọc chỉ đành đè xuống nghi hoặc trong lòng, rôi bay về phía vị trí của Yêu nữ và Tần sư tỷ.

Mà lúc này, ở bên ngoài bí cảnh đang sôi trào.

"Cái gì, một mình hắn đánh chết năm mươi vị đệ tử một lúc?"

"Thiếu Chưởng Giáo sinh tử không biết?"

"Lão phu là Nguyên Anh hậu kỳ còn không có bổn sự này, ngươi đang đùa lão phu sao?”"...

Nghe được chuyện từ trong miệng các đệ tử Thiên Đạo Tông vừa từ trong bí cảnh trốn ra kể lại, đám tổ sư Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông liền vô cùng kinh sợ.

Theo như lời nói của những đệ tử này, thực sự quá khó để cho người ta có thể tin.

Chỉ nắm tay một cái, mà khiến cho hơn năm chục vị Kim Đan hậu kỳ sụp đổ thân thể, điều này đã vượt ra khỏi năng lực cực hạn của Nguyên Anh Kỳ, chỉ có Hóa Thần mới có thực lực như vậy.

Nhưng cái bí cảnh cấp ba này, làm sao có thể có Hóa Thần tồn tại trong đó?

Nếu không phải là Hóa Thần, chẳng lẽ là Phá Hư? Nếu như chỉ có một vị đệ tử nói như vậy, thì hắn chắc là điên rồi.

Nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy, sống chết cũng không đi vào trong bí cảnh lần nữa, thì khả năng này cũng rất nhỏ...

Bỗng một vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Đạo Tông, cuống quýt lấy ra một cái linh loa đang chấn động điên cuồng, truyền phát lực vào.

Lúc hắn nghe được tin tức bên trong linh loa nói xong, với tu vi và tâm cảnh của hắn, vậy mà linh loa đang nắm trong tay cũng suýt rơi.

Một người bên cạnh hắn hỏi :”Trương sư huynh, làm sao vậy?"

Vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ này, nhìn vê phía cổng vào bí cảnh động thiên kia, run giọng nói :"Thiếu Chưởng Giáo, Thiếu Chưởng Giáo bỏ mình..."
Bình Luận (0)
Comment