Chương 209: Kinh xin nén bi thương!
Chương 209: Kinh xin nén bi thương!Chương 209: Kinh xin nén bi thương!
"Cái gì?"
"Thiếu Chưởng Giáo Thiên Đạo Tông vẫn lạc?"
"Điều này sao có thể?"...
Tin tức Vương Hằng vẫn lac, vừa truyền ra bên ngoài bí cảnh đưa tới sóng to gió lớn.
Không chỉ riêng có đám người Thiên Đạo Tông tái mặt, mà cường giả các thế lực khác cũng cực kỳ kinh sợ.
Thiếu Chưởng Giáo Thiên Đạo Tông, thân phận của hắn là gì, cha của hắn là Chưởng Giáo hiện nay của Thiên Đạo Tông, cha mẹ đều là cường giả Hóa Thần, thực lực của hai vợ chồng họ cũng thuộc top đầu trong nhóm cường giả Hóa Thần.
Lưng tựa vào tông môn mạnh mẽ như thế, có cha mẹ như vậy, cho dù là một con lợn, cũng sẽ tu thành một con lợn Nguyên Anh Kỳ.
Vương Hằng đương nhiên không phải là Lợn, Thiên Phú của hắn mặc dù không bằng thiên kiêu đỉnh cấp của tu tiên giới, nhưng xếp ở đại tông môn thì cũng là đệ tử hạch tâm trong đám đệ tử hạch tâm.
Có thân phận đặc thù như vậy, át chủ bài bảo mệnh của hắn nhất định có không ít.
Mặc dù tu vi của hắn mới chỉ là Kim Đan, nhưng cường giả Nguyên Anh các phái đều biết rõ trong lòng, cho dù có chênh lệch cả một cái đại cảnh giới, nhưng bọn họ cũng không thể giết chết được Vương Hằng, nếu thực sự liều mạng đánh nhau, thì thậm chí người vẫn lạc chỉ có thể là bọn họ.
Huống chi, bên người Vương Hằng còn có nhiều Kim Đan đỉnh phong của Thiên Đạo Tông bảo vệ như thế, đến cùng là ai lại có thực lực giết chết hắn, ở bên trong bí cảnh cấp ba này?
Đúng lúc nghe nói có người đánh chết năm mươi vị đệ tử Thiên Đạo Tông trong một lúc, mọi người càng nghị luận nhiệt tình, đưa ra nhiều giả thiết.
"Thực lực như vậy, HÓa Thần không thể có?"
"Nhưng tồn tại Hóa Thần thì làm sao vào được bí cảnh cấp ba?"
"CÓ lẽ là mượn nhờ pháp bảo lợi hại gì đó, nhưng mà mặc dù là Hóa Thần đi chăng nữa, thì dám giết con trai Chưởng Giáo Thiên Đạo Tông, cũng thật là gan lớn..."
"Liệu có phải là vị lão tổ Phá Hư nào không?”
"Phá Hư ở cái thế giới này, cộng lại cũng chỉ hơn chục vị, ngươi nghĩ là người nào làm?”
Cường giả thần bí bên trong bí cảnh động thiên này, trở thành tiêu điểm nghị luận của tất cả các thế lực, so với hắn thì cái vị mặc Kim Giáp kia có chút chưa đủ nhìn, rất nhanh đã bị mọi người quên mất tiêu.
Không thể nghi ngờ, con trai của Chưởng Giáo Thiên Đạo Tông, chắc chắn chết dưới tay người kia.
Mà dung mạo của hắn, cũng bị một vị để tử Kim Đan may mắn còn sống sót, dùng Thủy Nguyệt Thuật hồi phục lại.
Cường giả Thiên Đạo Tông triệt để phong tỏa cổng vào Bí Cảnh này, đối với mỗi một vị đi ra từ trong bí cảnh, đều tiến hành nghiêm mật kiểm tra loại bỏ, mặc dù chuyện này sẽ có chút mạo phạm với những người của thế lực khác, nhưng bọn họ cũng yên lặng châm chước cho hành động quá phận, của những người vừa mới có vị Thiếu Chưởng Giáo qua đời. Lúc này.
Phiêu Miểu Tiên Tông.
Ở bên bờ linh tuyền trong một chỗ sơn cốc.
Yêu nữ và Tần sư tỷ đang tu hành ở bên tỏng linh tuyên.
Lý Ngọc thì ngồi trên bờ.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn cảm giác như trong mơ.
Át chủ bài của Vương Hằng rất nhiều, cho dù Lý Ngọc có thể giết hắn, cũng không ngăn cản được hắn cùng mình đồng quy vu tận.
Nếu như không có người giúp hắn trong âm thầm, lần này hắn cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Vương Hằng rời đi.
Người kia không chỉ giúp Lý Ngọc, mà dường như còn biết thân phận của hắn, sau khi Vương Hằng chết liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ để lại thêm một nỗi nghi ngờ và bí ẩn ở trong lòng hắn.
Chuyện nghĩ không ra, Lý Ngọc sẽ tạm thời bỏ qua, không nghĩ thêm nữa.
Người nọ chủ động giúp hắn, có lẽ sẽ không có ác ý với chính mình.
Nếu không phải nhờ người nọ, hắn cũng không có biện pháp báo thù cho Yêu nữ, Tần sư tỷ và chính mình nhanh như vậy.
Lý Ngọc lắc đầu, rồi đem đám nhã trữ vật chồng chất trên đồng cỏ trước mặt.
Tính cả Vương Hằng, thì nhẫn trữ vật của đám đệ tử Thiên Đạo Tông kia, cũng không có cách nào mang ra ngoài, pháp bảo đã nhận chủ, trong đó có máu đã bị luyện hóa qua của bọn họ, rất có khả năng sẽ bị cường giả Thiên Đạo Tông dùng bí pháp tìm được.
Pháp bảo trữ vật ở trong tu tiên giới, thuộc vê nhóm pháp bảo có chế tác tương đối tinh vi, muốn phá vỡ bằng bạo lực, lại không ảnh hưởng đến vật phẩm bên trong, thì cường giả Hóa Thần, cũng phải mất một đoạn thời gian nhất định mới làm được.
Lý Ngọc lấy ra một cái Ngọc Giản, dùng thần thức đảo qua một cái, tin tức hỗn loạn nhiều vô số kể lập tức không ngừng tiến vào trong đầu của hắn.
Nội dung trong cái ngọc giản này ghi chép, là Đạo trận pháp của Phiêu Miểu Tiên Tông.
Trận pháp của Phiêu Miểu Tiên Tông, mặc dù ở tận mấy vạn năm trước, nhưng vì truyền thừa bị gián đoạn, nên so với Đạo trận pháp của tu tiên giới bây giờ, nó lại tiến bộ hơn không biết bao nhiêu lần.
Sau một lúc, Lý Ngọc cất cái ngọc giản này đi.
Trận pháp của hai cái kỷ nguyên, hoàn toàn không cùng một hệ thống, hắn không có cách nào dùng đạo trận pháp của Phiêu Miểu Tiên Tông, để đi phá vỡ những pháp trận cỡ nhỏ trong những cái nhẫn trữ vật này.
Đột nhiên, Lý Ngọc nghĩ tới lò Càn KHôn.
Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết cái lò đan này đến cùng có bao nhiêu công dụng.
Hắn cầm lấy nhẫn không gian của VƯơng Hằng, lại đem pháp lực đưa vào lò Càn Khôn, lò Càn Khôn dường như cảm nhận được mục đích của Lý Ngọc, nó thả ra một đạo lực lượng kỳ quái, tuôn về phía tay phải của hắn, sau đó tiến vào bên trong nhẫn không gian của Vương Hằng.
Thần thức Lý Ngọc quét qua một cái, thì giật nảy cả mình. Pháp trận cỡ nhỏ trong nhẫn không gian, thế mà đã biến mất, giống như là bị đạo lực lượng kỳ quái kia luyện hóa.
Đã không có pháp trận, thì đồ vật trong nhẫn không gian đương nhiên có thể tùy ý lấy.
Một cái ý niệm trong đầu Lý Ngọc xuất hiện, trước mắt hắn bỗng có một đống đồ vật, đủ để nhồi đầy một căn phòng.
Đại bộ phận trong này đều là linh dược linh thảo, hẳn là đều được ngắt lấy từ trong bí cảnh này, trừ một chút pháp bảo hàng nhái Huyền Thiên Kính, cùng cái khăn gấm kia, cũng không có đồ vật gì quý giá.
Những cái phù lục kia thì khác, phòng ngự cực mạnh, đáng tiếc đều bị Vương Hằng dùng hết trong trận đánh lúc nãy.
Lý Ngọc tạm thời cất hai cái pháp bảo này sang một bên, đồ vật thuộc vê Vương Hằng, không thể dễ dàng sử dụng ở bên ngoài, không thì sẽ bại lộ chuyện hắn là hung thủ giết Vương Hằng.
Tiếp đó, Lý Ngọc bắt đầu luyện hóa từng cái pháp trận bên trong đám nhẫn trữ vật này.
Đệ tử Thiên Đạo Tông bị hắn giết, khoảng vài chục tên, mỗi người đều có pháp bảo trữ vậy, chỉ là không lớn bằng của VƯơng Hằng, nhưng không gian của tất cả cộng lại cũng không nhỏ chút nào.
Một lúc sau, trước mắt Lý Ngọc chất đống một núi to linh thảo linh dược.
Trừ những thứ này ra, những vật khác bên trong nhẫn không gian của bọn họ, Lý Ngọc đều không vừa mắt, cơ bản đều là một chút phù lục, pháp bảo cấp trung, hoặc là một số đồ dùng trong cuộc sống, Lý Ngọc cũng đều sắp xếp lại cẩn thận.
Những pháp bảo trữ vật này, được chết tạo từ một loại vật liệu đặc thù, Lý Ngọc ném đến trong lò đan, dùng đan hỏa luyện chế thành tài liệu, loại tài liệu này mặc dù có thể ngăn cản được Huyền Thiên Kính hòa tan, nhưng dưới sự luyện chế của đan hỏa trong thời gian dài, cũng bị hòa tan thành vật liệu.
Trong quá trình luyện hóa, ấn ký thuộc về chủ nhân của nó, cũng không còn tồn tại nữa.
Vật liệu hòa tan xong, có thể dùng để chế tạo pháp bảo không gian mới.
Lý Ngọc tạm thời cất những thứ này ở đây, chỉ mang theo Yêu nữ cùng Tần sư tỷ, đi ra khỏi chỗ bí cảnh này.
Lý Ngọc vừa mới ra khỏi cửa, liền cảm nhận được hơn mười ánh nhìn gắt gao dán vào cơ thể mình lướt lên lướt xuống.
Hắn sửng sốt một chút, nhìn những vị cường giả Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông này, hỏi :"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn rõ người ra là ba người Lý Ngọc, nhóm tổ sư Nguyên Anh của Thiên Đạo Tông không nói gì thêm, chỉ tiếp tục canh giữ bên ngoài cửa vào bí cảnh.
Lúc này, bọn họ đã xác nhận được thân phận của người giết chết Thiếu Chưởng Giáo của bọn họ.
Căn cứ vào bức họa, tông môn đã điều tra ra, người này chính là Chu Thiên, vào mấy năm trước hắn cũng đã giết không ít đệ tử của Thiên Đạo Tông ở Vạn Độc Quật.
Chỉ cách mấy năm, mà thực lực của hắn tăng lên nhanh như vậy, thân phận của hắn lại như một đoàn sương mù, chỉ sợ không phải chỉ là đệ tử bình thường của Luyện Hồn Tông, tông môn cũng đã có cường giả Hóa Thần đi đến chỗ này, ẩn núp tỏng bóng tối, chỉ chờ người nọ hiện thân. ...
Tần Khả Nhân trở lại bên trên linh thuyền của CÔn Luân, nhóm tổ sư Nguyên Anh của CÔn Luân lập tức xông tới, ân cần hỏi thăm thương thế của nàng. Lý Ngọc đứng ở đầu thuyền, không bao lâu thì từ hướng phe Yêu tộc, có một nhóm Yêu tu đang bay tới.
Anh em em Hổ Uy và Hổ Nhu cũng ở trong đó.
Những cường giả Yêu tộc này, là tới để cảm tạ Lý Ngọc đã hai lần cứu giúp hai anh em Hổ Uy bọn họ.
Hai anh em Hổ Uy Hổ Nhu là Hoàng Tộc của Yêu đình, địa vị trong tộc không thấp chút nào, mặc dù Nhân Tộc và Yêu tộc oán hận chất chứa đã lâu, nhưng bất cứ cường giả Yêu tộc nào trong nhóm này, lại đều rất khách khí với Lý Ngọc, trước khi đi còn nhiệt tình mới hắn đi Yêu đình làm khách.
Lúc này, Kim Đan Kỳ của thế lực khắp nơi đều đang không ngừng chạy tới nơi đây.
Nhưng mà, lại không có ai dám vào trong lần nữa.
Tất cả mọi người đều biết rõ, bên trong cái bí cảnh động thiên này, có một vị Ma Đầu có thể lập tức đánh chết một lúc hơn chục vị Kim Đan đỉnh phong, ngay cả con trai của Chưởng Giáo Thiên Đạo Tông cũng bị chết dưới tay của hắn, giờ đi vào chẳng khác nào đi chịu chết.
Nhất là đệ tử Thiên Đạo Tông, ngoài đại Ma Đầu Chu Thiên kia, còn có một người thần bí mặc kim giáp cũng tựa hồ có cừu oán cùng đệ tử Thiên Đạo Tông, dưới tình huống này, không ai dám dấn thân vào nguy hiểm cả.
Bỗng nhiên, cường giả Nguyên Anh các thế lực lớn, đầu hướng ánh mắt về nơi phía xa chân trời.
Một dải mầu đen xuất hiện cuối tầm mắt, sau đó nhanh chóng đến gần.
Ngô Thông và Trân Minh, dẫn đầu hơn hai ngàn vị đệ tử Nhật Nguyệt Tông, bây giờ mới khoan thai đến.
Lý Ngọc đã sớm thông tri bọn họ, nhưng các đệ tử Nhật Nguyệt Tông đều là Kim Đan Kỳ, cũng không có cường giả Nguyên Anh hậu kỳ dẫn đội như các thế lực khá, nên tốc độ của một đám Kim Đan nhất chuyển, không thể so được với những linh thuyền cỡ lớn.
Một vị Kim Đan nhất chuyển, đến nơi đây chẳng coi là gì.
Nhưng hai nghìn vị Kim Đan nhất chuyển, cùng tụ tập một chỗ, khí thế lại không giống vậy nữa.
Nhất là khi bọn họ ở cùng một chỗ, cho dù là cường giả Nguyên Anh hậu khì, cũng phải tạm tránh lui.
"Tham kiến tông chủ!"
Đệ tử Nhật Nguyệt Tông đều nhịp hô to, âm thanh vang vọng toàn bộ sơn mạch Nam Cương.
Lý Ngọc dựa vào trí nhớ, vẽ ra địa đồ bí cảnh nơi này, rồi truyền lại cho đệ tử Nhật Nguyệt Tông.
Ở bên trong địa đồ, hắn đánh dấu một vị trí trung tâm, cho dù sương mù bên tỏng bí cảnh có ngăn cản thân thức đi chăng nữa, nhưng chỉ cần bọn họ xác định được vị trí của mình, phân biệt tốt phương hướng, là có thể tụ tập được về một nơi trong thời gian ngắn.
Đến lúc đó, cứ chia trăm người một tổ, bọn họ sẽ càn quét hết linh dược bên trong bí cảnh.
Vương Hằng đã chết, thực lực của Chu Thiên cũng tăng lên tới Kim Đan đỉnh phong, Kim Đan nhất chuyển của những người này vô dụng với hắn, cộng thêm nhân số của đệ tử Nhật Nguyệt Tông trong bí cảnh, gần như sẽ có thể muốn làm gì thì làm trong đó.
Lý Ngọc dẫn theo mọi người Nhật Nguyệt Tông, dồn dập bay về phía cổng vào bí cảnh.
Đã có đệ tử Nhật Nguyệt Tông dẫn đầu, Kim Đan Kỳ của các thế lực khác, đều bay theo sau bọn họ.
Lúc Lý Ngọc đang chuẩn bị bay vào bí cảnh, hai vị Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Đạo Tông bay đến bên cạnh hắn.
Lý Ngọc còn tưởng là đối phương muốn ngăn trở hắn đi vào, thâm nghĩ Thiên Đạo Tông lại muốn làm gì, chẳng lẽ còn có thể chống lại hết các thế lực ở đây ư?
Nhưng mà hắn đã hiểu lầm, một vị tổ sư Nguyên ANh của Thiên Đạo Tông ôm quyền với hắn, nói ra :'Chúng ta không có cách nào vào trong bí cảnh, nếu có tin tức hai tên Ma Đầu kia, kính xin tiểu hữu kịp thời báo cho chúng ta."
"Ma Đầu như vậy, người trong tu tiên giới ai cũng giết được, nếu có hành tung của bọn hắn, nhất định sẽ thông báo rộng rãi." Lý Ngọc không do dự nói như vậy, sau đó còn thêm một câu :"Đúng rồi, chuyện của Thiếu chưởng giáo quý tông, kính xin nén bi thương..."
Hai vị tổ sư Nguyên Anh của Thiên Đạo nghe hắn nói vậy đều hơi ngẩn ra.
Người ta đều nói, Lý Ngọc này có lòng dạ rộng lớn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Phải biết rằng, không lâu lúc trước, Thiếu Chưởng Giáo của bọn họ còn xuất thủ với hắn ở bên trong bí cảnh, Tần Khả Nhân của Côn Luân cũng bị đệ tử Thiên Đạo Tông gây thương tích.
Nhưng ở đại cục trước mắt, hắn vẫn có thể buông xuống ân oán cá nhân, bởi vì Thiếu Chưởng Giáo chết, thậm chí còn mở lời an ui bọn họ, lòng dạ và cách cục như vậy, thực sự là hiếm thấy...