Chương 211: Bia đá không chữ
Chương 211: Bia đá không chữChương 211: Bia đá không chữ
Lần luận bàn này, Tân Khả Nhân chiếm hết ưu thế.
Nhưng sau khi kết thúc, nàng cũng không nói câu nào, mà yên lặng rời đi.
Lý Ngọc chăm chú nhìn theo bóng lưng của Tần sư tỷ rời đi, cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của nàng.
Tần Khả Nhân vốn trầm mặc ít nói, trong thời gian này, lại càng thêm kiệm lời.
Từ giây phút hắn chọn cứu Yêu nữ trước nàng trở đi, Tần sư tỷ đã thay đổi không giống như trước nữa.
Trước giờ Lý Ngọc vẫn né tránh không trả lời vấn đề này của Yêu nữ, cũng bởi vì hắn biết, dù mình có lựa chọn ai đi chăng nữa, thì đều sẽ tổn thương đến một người còn lại.
Nhưng nhiều khi, cho dù lựa chọn đó có khó khăn cỡ nào, thì cũng phải có một lựa chọn.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà ngẫm lại, là có thể hiểu được cảm thụ của nàng.
Cho dù Tần sư tỷ không trách hắn, nhưng quan hệ của hai người, cũng không có khả năng trở lại như lúc ban đầu nữa.
Đã lựa chọn, thì phải thừa nhận cái giá của sự lựa chọn này.
Cái giá mà hắn phải trả là, trong một tháng qua, hắn và Yêu nữ ngày càng thân mật, còn với Tần sư tỷ lại càng ngày càng lạnh nhạt, xa lánh.
Cửa điện của Tần sư tỷ đóng kín, Lý Ngọc đứng ở bên ngoài một lúc, cuối cùng lại quay người rời đi, bay về ngọn núi cao nhất ở trong này.
Ngọn núi này tên là Phiêu Miểu Phong, trên đỉnh núi có một quần thể cung điện có diện tích cực lớn.
Trước cung điện, có một pho tượng mầu trắng cao mấy chục trượng.
Lúc này Ngô Thông đang đứng phía dưới pho tượng kia, đang quan sát xung quanh nó.
Lý Ngọc tiến lên, hỏi :"Có phát hiện gì sao?"
Thời gian một tháng này, Ngô Thông cũng không nhàn rỗi chút nào, hắn vẫn luôn đi khảo cổ khắp nơi tỏng bí cảnh, muốn tra xem có khai quật được chút bí văn nào về chuyện của mấy vạn năm trước không.
Dường như hắn cảm thấy rất có hứng thú với những thứ này.
Ngô Thông nhìn xung quanh bí cảnh lần nữa, tỏng ánh mắt tràn đầy sự kinh nghi, lẩm bẩm nói :'không thích hợp!"
Lý Ngọc hỏi :"là không thích hợp chỗ nào?"
Ngô Thông thở sâu, nói :”Tu tiên giới vẫn cho rằng, những tông môn thượng cổ này di chuyển đến một thế giới khác, bởi vì không gian suy yếu, nhưng từ dấu vết lưu lại ở nơi này, thì tựa như bọn hắn không có kế hoạch rời đi xa, mà giống như phải vội vàng rời đi hơn..."
Hắn tiếp tục nói :"ở vài chỗ, ta phát hiện ra lượng tro bụi rất nhiều, đó hắn là do số lượng lớn pháp bảo cùng điển tịch hủ hóa lưu lại, nói cách khác, đệ tử Phiêu Miểu Tiên tông trong lúc rời khỏi nơi này, không mang theo những thứ đó, cái này không phù hợp với lẽ thường.
Lý Ngọc cũng từng nghĩ qua việc này.
Dưới tình huống bình thường, lúc một người dọn nhà, hằn là sẽ dọn hết những thứ đáng giá và quan trọng đi luôn. Tông môn cũng giống như vậy.
Bọn họ không có lý do gì mà lưu lại toàn bộ pháp bảo, phù lục và điển tịch.
Trừ khi bọn họ ra đi quá mức vội vàng, căn bản không kịp mang theo những thứ này,
Tu tiên giới có sự giải thích rất phổ biến với chuyện này là, những tông môn thượng cổ kia, là vì lưu lại truyên thừa.
Nếu như không phải do tu tiên giả thượng cổ có cách cục lớn như thế, tu tiên giới hiện nay, cũng sẽ không tồn tại những tông môn như Nga Mi, Thiên Đạo Tông, Côn Luân...
Lý Ngọc nghĩ một lúc lại đặt ra câu hỏi :'Đến tột cùng là nguyên nhân gì, có thể khiến cho toàn bộ đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông phải vội vàng rời khỏi tông môn, ngay cả những bảo vật này cũng không có thu thập, mà sau đó cũng không trở về nữa?"
Ngô Thông trầm tư hồi lâu, mở miệng nói :"Có lẽ, không phải bọn họ không muốn trở về, mà là vê không được..."
Lý Ngọc nói :"Ý của ngươi là, bọn họ gặp kẻ địch bên ngoài?"
ở kỷ nguyên trước đó, Phiêu Miểu Tiên tông là siêu cấp bá chủ của tu tiên giới, chứ không phải dạng ngụy bá chủ như kiểu Thiên Đạo Tông bây giờ có thể so sánh được, bọn họ là vô địch ở toàn bộ Huyền Thiên Đại Thế Giới này, trừ khi gặp phải kẻ địch bên ngoài.
Cái suy đoán này nhìn như hợp lý, nhưng vẫn còn điểm chưa thỏa đáng.
Nếu như có ngoại địch xâm lấn, thì những thứ pháp bảo, phù lục kia, nhất là những thứ hàng nhái đỉnh cấp Tiên Khí này, càng không nên bị để lại, huống chi, đến cùng là kẻ địch như thế nào, có thể khiến cho Phiêu Miểu Tiên Tông phải xuất động toàn thể các đệ tử, sau đó tất cả đều vẫn lạc, trực tiếp kết thúc một cái kỷ nguyên.
Ngô Thông lắc đầu, nói :*Rất không có khả năng, lúc đó Phiêu Miểu Tiên Tông không chỉ có cảnh giới Thiên Nhân chưa phi thăng, mà tông chủ Phiêu Miểu Tiên Tông thậm chí còn đạt tới cảnh giới trên cả Thiên Nhân, cho dù có ngoại địch có thể diệt đi Phiêu Miểu Tiên Tông, nhưng vì sao lại không hề động tới nơi này chút nào?”
Chuyện mà ngay cả Ngô Thông cũng không biết, thì Lý Ngọc lại càng mù tịt.
Hắn đánh giá pho tượng khổng lồ trước mặt, có thể được lập tượng ở Phiêu Miểu Tiên Tông năm đó, thì đây phải là một nhân vật lớn, khả năng cao là cái vị có cảnh giới trên vị tông chủ có tu vi Thiên Nhân kia.
Tu tiên giới hiện giờ, người có tu vi Thiên Nhân còn không có, huống chỉ là cảnh giới sau Thiên Nhân.
Kỷ nguyên hiện tại, cũng chưa từng xuất hiện cường giả cỡ này.
Ánh mắt Lý Ngọc dừng lại trên pho tượng hồi lâu, hình dạng pho tượng đó cũng chỉ bình thường không có gì nổi bật, nhưng lại cực kỳ uy nghiêm, chỉ vẻ vẹn là một pho tượng, nhưng vẫn có một loại khí thế chấn nhiếp tâm hồn người khác.
Đối với vị cường giả chí cao của kỷ nguyên trước nữ này, Lý Ngọc không khỏi sinh lòng kính ngưỡng.
Đúng lúc này, một tia lực lượng kỳ quái bỗng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, rồi bị pho tượng kia hút vào bên trong.
Lý Ngọc ngẩn cả người.
Pho tượng này đang hấp thu tín ngưỡng? Mặc dù chỉ là một tia kính ngưỡng cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn bị Lý Ngọc bắt được.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đồ vật có thể hấp thu tín ngưỡi, tất nhiên trừ hắn ra.
Rõ ràng ở mấy vạn năm trước, cũng có người lợi dụng lực tín ngưỡng để tu hành.
Lúc này, Ngô Thông đi tới chỗ phía trước một cái bia đá được dựng ở bên cạnh pho tượng này, sau khi đánh giá cẩn thận một phen, hắn nói :"Trên bia đá này đã từng có chữ viết, nhưng lại bị ai đó xóa đi."
Lý Ngọc cũng bước tới nhìn một chút, quả nhiên phát hiện, khi sờ tay vào một mặt của cái bia đá này, có xúc cảm khác hẳn với mấy cái mặt kia.
Mà cái bia đá này cũng mỏng hơn những cái bia đá khác trong bí cảnh rất nhiều, giống như bị ai gọt đi mất một tầng.
Lý Ngọc thử một cái, chất liệu của tấm bia đá này cứng rắn khác thường, lấy thực lực bây giờ của hắn, cũng không lưu lại chút vết tích nào trên đó, thì người khác trong bí cảnh này càng không có khả năng hủy được chữ viết trên này, hẳn là bị người ta xóa đi vào lúc mất vạn năm trước.
Ngô Thông có chút ảo não, vừa quan sát tấm bia đá này vừa nói :"Ta có một loại dự cảm, những thứ trên tấm bia này, chắc chắn có liên quan đến chuyện Phiêu Miểu Tiên Tông bị hủy diệt, thậm chí còn có liên quan đến chuyện vì sao kỷ nguyên đó kết thúc nữa, đến cùng là ai hủy nó đi mất, giống như là cố ý không để người sau biết được..."...
Lúc Lý Ngọc trở lại chỗ ở, thì thấy hai anh em Hổ Uy Hổ Nhu đang chờ mình ở đó.
Chỗ bí cảnh này ở Nam Cương, nên không miễn được liên hệ cùng Yêu tộc.
Trước khi Nhật Nguyệt Tông chuyển tới đây, Yêu tộc chỉ có thể gặm sống các loại linh thảo linh dược, mà điều đó thì khiến cho linh lực cũng như dược lực bên trong linh thảo linh dược, được lợi dụng đến với tỉ lệ cực thấp, mà pháp bảo bọn họ sử dụng cũng toàn là loại cấp thấp.
Sau khi quen thuộc với hai anh em Hổ Uy, bên Yêu tộc cũng thông qua đây để thăm dò Lý Ngọc, muốn nhờ Nhật Nguyệt Tông luyện chế một chút đan dược, chế tạo một chút pháp bảo, Lý Ngọc cũng không cự tuyệt yêu cầu.
Nên lần này hai anh em Hổ Uy đến đây, là để đưa vật liệu luyện chế Kim Linh Đan tới.
Lúc Yêu tộc Kết Đan, cũng cần dùng đến Kim Linh Đan, trước đó không có đan dược, thì bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, so với Nhân loại thì thời gian bọn họ tu hành càng lâu hơn rất nhiều, đừng nhìn hai anh em Hổ Uy Hổ Nhu có vẻ ngoài thanh niên, tuổi thực của bọn họ cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi.
Sau khi giao vật liệu đến tay Lý Ngọc, Hổ Uy lấy ra một vò rượu từ trữ vật không gian ra, giới thiệu :"Đây là linh tửu do Hầu tộc ủ ra, một năm cũng chưa tới mười vò, Lý Ngọc huynh đệ nếm thử..."
Lý Ngọc mở nắp bình ra, một mùi thơm nồng nặc ập vào mặt.
Bản thân hắn cũng không phải là người quá yêu rượu, nhưng ngẫu nhiên cũng uống một chút, để giao lưu các thứ, Lý Ngọc cũng liên nhận lấy.
Linh Nhi đang tùy ý chạy trên đồng cỏ, Lý Ngọc vẫy vẫy tay, nó liên hóa thành một cái bóng trắng, bay nhào vào trong ngực của Lý Ngọc.
Lý Ngọc khẽ vuốt đầu của nó, lại quay sang nói với hai anh em Hổ Uy :"Thực ra, ta có một chuyện muốn nhờ...
Ngay từ đầu, mục đích hắn kết giao với hai anh em Hổ Uy, chính là để bọn họ trợ giúp Linh Nhi Hóa Hình. Bồi dưỡng quan hệ cùng bọn họ một thời gian, đến lúc này cũng đã khá quen thuộc, Lý Ngọc cảm thấy thời cơ cũng đã tới.
Đối với thỉnh cầu của Lý Ngọc, Hổ Uy đáp ứng không chút do dự.
Đẳng cấp của Yêu tộc cực kỳ sâm nghiêm, chỉ có Hoàng Tộc mới có thể Hóa Hình hoàn chỉnh, những yêu vật khác Hóa Hình xong, nhất định phải giữ lại một bộ phận Yêu hình của mình, để dùng nó phân biệt với Hoàng Tộc Yêu Đình.
Trên nguyên tắc, con Bạch Hổ nhỏ này không thể được Hóa Hình hoàn chỉnh.
Nhưng ai bảo nó là linh sủng của Lý Ngọc chứ.
Lý Ngọc không chỉ là ân nhân cứu mạng của bọn họ, mà còn là bạn bè cực kỳ tôn quý của Yêu tộc, cơ hồ cũng chỉ có hắn là người duy nhất bên trong Nhân loại, không kỳ thị Yêu tộc bọn họ, thậm chí còn cung cấp trợ giúp rất lớn cho Yêu tộc, nên đối với một cái yêu cầu nho nhỏ này của hắn, bọn họ đương nhiên sẽ thỏa mãn hắn.
Nửa ngày sau, hai anh em Hổ Uy rời khỏi nơi này.
Bọn họ cũng dẫn theo cả Linh Nhi.
Đối với Yêu tộc mà nói, Hóa Hình là một chuyện cực kỳ thần thánh, trước khi Hóa HÌnh còn phải chuẩn bị một vài thứ nữa, theo như Hổ Nhu nói thì, Yêu tộc muốn Hóa Hình hoàn chỉnh, ngắn thì mấy tháng, lâu thì cũng phải một năm mới xong, chờ Linh Nhi Hóa Hình thành công, các nàng sẽ dẫn nó trở lại.
Đối với hai anh em Hổ Uy, Lý Ngọc vẫn rất tín nhiệm.
So với Nhân loại, Yêu tộc đơn thuần hơn rất nhiều.
Thời gian tiếp theo, Lý Ngọc tiếp tục tiêu hóa những nội dung trên ngọc giản mà hắn lấy được kia.
Bỗng một hôm, Lý Ngọc vừa đi ra đại điện, thì một vị đệ tử Nhật Nguyệt Tông, đưa tới cho hắn một phong thư.
Chỗ bí cảnh này tương đối đặc thù, bởi vì nguyên nhân không gian suy vi, nên trong ngoài bí cảnh không có cách nào thông tin trực tiếp được.
Lý Ngọc xé mở phong thư, một tia sáng bay ra từ bên trong đó, lên đến không gian trước mặt hắn thì ngưng tụ thành một nhóm ký tự, từ bút tích thì xem ra được viết từ tay của sư tôn hắn.
Trên thư chỉ có một hàng chữ đơn giản.
"Có việc, mang theo Khả Nhân mau trở vê!"