Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 310 - Chương 221: Thực Ảo Khó Phân (2)

Chương 221: Thực ảo khó phân (2) Chương 221: Thực ảo khó phân (2)Chương 221: Thực ảo khó phân (2)

Trong huyễn cảnh của Lý sư huynh không có các nàng, nếu như xảy ra chuyện thông gia cùng Nga Mi, thì đối tượng để kết hôn tốt nhất chính là sư tỷ của các nàng.

Lúc bấy giờ, bà lão tóc trắng quay sang nói với Hứa Khuynh Tâm :"Ngươi cũng vào đi thôi!"

Hứa Khuynh Tâm đi tới ngồi xuống chỗ bồ đoàn mà lúc nãy Bạch Thanh Ảnh ngồi, trước lúc Thần Thức tiến nhập Sơn Hà Đồ, nàng nhìn thấy Bạch Thanh Ảnh đang nhìn nàng đầy phức tạp, ánh mắt còn mang theo ý vị thâm trường...

Sau khi Hứa Khuynh Tâm tiến nhập thần thức vào Huyễn Cảnh, Bạch Thanh Ảnh quay sang hỏi Triệu Hlnh Nhi : "Lý sư huynh các ngươi đâu?”

Lúc này, rốt cuộc nàng đã biết, vì sao Lý Ngọc vừa từ Huyễn cảnh đi ra, lại có biểu hiện như vậy.

Nàng không nghĩ tới, ở trong huyễn cảnh đó, nàng chính là nhân vật thay thế các sư muội, đi liên hôn cùng Côn Luân, kết thành đạo lữ với Lý Ngọc, lại còn ở bên cạnh hắn trọn vẹn hai ngàn năm.

Còn Hứa Khuynh Tâm, cũng thay thế các sư muội của nàng.

Chuyện này quá hoang đường...

Bảo sao sau khi hắn ra khỏi huyễn cảnh, đã làm những hành động đó.

Bất kể như thế nào, nàng vẫn quyết định phải tìm Lý Ngọc để nói chuyện, có một số việc cần phải nói ra kịp thời.

Triệu Hinh NHi lắc đầu nói :"Lý sư huynh đi rồi, hắn để lại một phong thư, nói là muốn bế quan tu hành một thời gian."

Mặc dù Bạch Thanh Ảnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe nói Lý Ngọc không ở Nga Mi, trong lòng vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện như này, nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Bạch Thanh Ảnh quyết định ở đây chờ Hứa Khuynh Tâm đi ra, sau đó hai người bàn bạc một phen, chung quy cũng tốt hơn so với một mình nàng tự đối mặt.

Nàng và Hứa KHuynh Tâm trước đây kỳ thực cũng không phải quá thân, nhưng giờ phút này nhìn nàng ấy lần nữa, lại cảm thấy hết sức quen thuộc và thân mật.

Ký ức trong huyễn cảnh cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới nàng, giống như với Lý Ngọc hay Tần Khả Nhân, không đến mức khiến nàng không cách nào phân rõ thực ảo, nhưng ký ức trong huyễn cảnh mặc dù chỉ là hư ảo, lúc này nhớ lại cũng cảm thấy đặc biệt chân thực, giống như tự mình đã trải qua.

Ba chị em họ Triệu đứ ở một góc hành lang, đều đang quan sát Bạch Thanh Ảnh.

Không biết qua bao lâu, Triệu Hinh Nhi lẩm bẩm nói :"Sư tỷ sao thế nhỉ, lúc thì khóc, lúc thì cười..."

Ở Nam Cương lúc này.

Di tích Phiêu Miểu Tiên Tông.

Lý Ngọc để lại thư rồi rời khỏi Nga Mi, sau đó cùng Tần sư tỷ đi đến nơi này.

Trải qua quá nhiều chuyện, hắn và Tân sư tỷ đều cần thời gian yên lặng một chút.

Những chuyện trải qua trong huyễn cảnh rốt cuộc cũng có khác nhau với thực tịa, trong huyễn cảnh trải qua ba trăm năm là có thể Kết thành Nguyên Anh, nhưng trong thực tại thì khác, muốn thuận lợi kết thành tâm cảnh Nguyên Anh cũng không phải ba trăm năm, mà có khi bốn năm trăm năm, thậm chí càng lâu.

Ở trong huyễn cảnh, Lý Ngọc đã sống hơn ba ngàn sáu trăm năm, tuy nói tâm cảnh không nhất định tới Hóa Tần, nhưng tâm cảnh để kết Nguyên Anh khẳng định đã đủ rồi.

Hắn lấy một viên Dựng Anh Đan trong túi trữ vật của mình ra, với tu vi của hắn bây giờ, đã đủ để thử nghiệm Kết Anh, nhưng mà Lý Ngọc cũng không nóng vội.

Nếu hắn Kết Anh, sẽ không có cách nào tiến nhập bí cảnh này nữa, đến khi đó ngay cả chỗ trốn hắn cũng không có, nên Lý Ngọc quyết định hay là điều chỉnh tâm trạng trước, chờ tới lúc triệt để thoát khỏi sự quấy nhiễu của ký ức trong huyễn cảnh, sẽ rời khỏi nơi này để thử nghiệm Kết Anh.

Chuyện Bạch sư tỷ và Hứa sư tỷ cứ dùng thời gian làm lạnh trước đã, cũng tốt hơn so với đối mặt trực tiếp.

Mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng hắn lại có một sự phiên muộn khó mà nói ra được.

Một hồi đại mộng kéo dài bốn ngàn năm, đạo lữ biến thành sư tỷ, ngay cả Thiền Thiền vẫn quấn hắn đòi khám phá đại đạo SOng Tu, nay chỉ vì tay hắn chạm mông của nàng, mà thẹn thùng đỏ mặt, mọi thứ hắn từng quen thuộc, bây giờ đều biến thành lạ lẫm.

Hắn cần phải có một khoảng thời gian để tiếp nhận hiện thực.

Trong di tích Phiêu Miểu Tiên Tông, lần nữa nhìn thấy Trân Minh, trong lòng Lý Ngọc bỗng sinh ra một sự cảm động hoài niệm, nhè nhẹ võ vai hắn lại cũng không nói gì.

Đã từng trải qua năm tháng vô tình trong huyễn cảnh, nên cũng khiến Lý Ngọc càng thêm trân quý hiện tại.

Tiên đạo vô tình, bạn bè thân nhân bây giờ, trăm ngàn năm sau đều có thể hóa thành bụi đất, chỉ có cô độc là vĩnh hằng.

Bên cạnh Trần Minh, Ngô Thông cười hỏi Lý Ngọc :"Sao nào, tiến nhập Sơn Hà đồ là gì cảm nhận, trong huyễn cảnh ngươi có gặp được ta hay không, cuối cùng ta có tu vi gì, Kết ANh không, hay là Hóa Thần?”

Lý Ngọc lắc đầu :"Không có!"

"KHông Hóa Thần à?"

"KHông có ngươi luôn.....

Nụ cười trên mặt Ngô Thông tắt ngúm, hắn thất vọng nói :"Xem ra trong lòng tông chủ, lão Trần vẫn quan trọng hơn ta một chút.'

Sau đó hắn lại sửa sang tâm tình, vài giây đã hào hứng trở lại, tò mò hỏi :”Trong huyễn cảnh ngươi gặp chuyện gì, kể cho chúng ta một chút nào, loại chuyện này trước kia ta chỉ biết qua sách vở..."

LÝ Ngọc biết rõ lòng hiếu kỳ của Ngô Thông rất mạnh, nên nói một chút chỉ tiết bên trong huyễn cảnh, nói chung là kể lại những gì đã trải qua cho hắn nghe.

Nghĩ đến một chuyện rất kỳ quái, Lý Ngọc lại hỏi Ngô Thông :”Ta hình như cảm thấy, sau khi đi ra khỏi Sơn Hà Đồ, thì thi triển phát thuật càng thêm thuận tay?"

Ngô Thông yếu ớt nói :"Đây không phải ngươi cảm thấy, mà là sự thật..."

Hắn tiếp tục giải thích :“Trong ngũ đại Tiên KHÍ, Sơn Hà Đồ là món đặc thù nhất, mặc dù Công Kích hay phòng ngự đều kém những món khác, nhưng lại là thứ duy nhất có được loại năng lực đặc thù này, những thứ ngươi trải qua trong huyễn cảnh tuy là giả, nhưng cũng không hoàn toàn là giả... Cường giả HÓa Thần và Phá Hư từng tiến nhập Sơn Hà Đồ, bọn họ cũng đã tu hành bên trong đó, nên những kinh nghiệm về cảnh giới và cảm ngộ về pháp thuật của bọn họ, đều được lưu lại bên trong Sơn Hà Đồ, vì thế, khi những người đến sau tiến nhập nơi đó, cho dù trong thực tại, bọn họ chưa từng đạt tới cảnh giới đó, nhưng nếu đạt tới trong huyễn cảnh, cũng có thể có cảm ngộ chân thật, điều này chính là sự mạnh mẽ của Tiên Khí, ở kỷ nguyên trước, những thiên kiêu kia chính là dựa vào Sơn Hà Đồ để tăng lên tâm cảnh đấy..."

Lý Ngọc đến giờ mới ý thức được, mười tháng hắn lưu lại trong huyễn cảnh của Sơn Hà Đồ, không chỉ giúp hắn tăng lên mỗi tâm cảnh.

Mặc dù pháp lực của hắn không có tăng trưởng, nhưng kinh nghiệm của hắn lại là kinh nghiệm của cường giả Phá Hư.

Cách mà ường giả Phá Hư đỉnh phong vận dụng pháp lực, cũng đã ăn sâu vào trong tâm trí linh hồn của hắn. ...

Đi tới bí cảnh ở Nam Cương được mấy ngày, Lý Ngọc đưa tin hỏi thăm bên Yêu tộc, xem Linh Nhi đã Hóa HÌnh thế nào, đối với Yêu tộc mà nói, Hóa HÌnh càng lâu, thì càng hoàn mỹ, mà quá trình Hóa HÌnh của Linh Nhi cũng coi như là thuận lợi, hắn chỉ còn cần chờ tin tốt là được.

Mấy ngày nay, Lý Ngọc triệt để ngăn cách tin tức từ bên ngoài, chỉ uống rượu tâm sự với bạn bè như Ngô Thông, TRần Minh, hoặc vài bạn bè bên Yêu tộc, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.

Qua thêm một chút thời gian nữa, hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hướng của huyễn cảnh tới Ký ức, sẽ không còn không phân rõ được thật ảo nữa.

Phiêu Miểu Phong.

LÝ Ngọc đứng ở phía trước pho tượng to lớn kia.

Bên trong huyễn cảnh, di tích Phiêu Miểu Tiên Tông hiện thế, cũng là bước ngoặt trên con đường tu hành của hắn.

Bên trong ảo cảnh đó, Lý Ngọc đã nhận được vài món Tiên Khí hàng nhái, và dùng nó đến tận lúc Phá Hư, trừ đó ra thì ở bên trong di tích Phiêu Miểu Tiên Tông huyễn cảnh còn có một cái động phủ bí mật, Lý Ngọc đã lấy được rất nhiều đan dược Thượng Cổ được bảo tồn hoàn hảo, giúp mọi người bên cạnh đều đột phá hạn chế Kim Đan.

Chỗ động phủ bí mật đó, chính là bên trong pho tượng này.

Lý Ngọc chậm rãi bay lên, vươn tay ra đặt ở chỗ mi tâm pho tượng, pháp lực ngũ hành trong cơ thể vận chuyển, chiếu theo trình tự Thủy Kim Mộc Thổ HỎa dung hợp vào một chỗ.

Lúc ấy ở bên trong ảo cảnh, hắn chính là làm như vậy để tiến nhập động phủ.

Nhưng ở thực tại, khi hắn làm xong những thứ này, lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Lý Ngọc cũng không thất vọng, mà trái lại, trong lòng hắn càng thêm tỉnh táo.

Quả nhiên thực tại là thực tại, huyễn cảnh là huyễn cảnh, thực tại cùng huyễn cảnh khác nhau càng nhiều, hắn lại càng dễ dàng phân rõ chân thật cùng hư ảo.

Đang lúc Lý Ngọc chuẩn bị thu tay, trước mặt hắn bỗng nhiên thoáng một cái, lần nữa mở mắt ra, hắn đã xuất hiện trong một không gian khác.

LÝ Ngọc quay đầu nhìn xung quanh, căn phòng đá chỗ này và trong huyễn cảnh giống nhau như đúc, khiến hắn triệt để ngây người.

"Móa, vẫn còn trong huyễn cảnh!"
Bình Luận (0)
Comment