Chương 244: Thỏa hiệp (2)
Chương 244: Thỏa hiệp (2)Chương 244: Thỏa hiệp (2)
Mấy vị Phá Hư cũng chưa rời đi, Thiên Diện Thánh Quân, Tổ sư Nga Mi, Cực Âm lão tổ, cùng Huyền Ảnh lão tổ, đang nói chuyện với nhau trong một cái đình nhỏ, Lý Ngọc đi tới bên cạnh hai người còn lại, sắc mặt có chút phức tạp.
Hắn nhìn một người, hỏi :"Ta nên gọi ngươi là TRần Minh hay là U Minh?”
Trân Minh nhếch miệng cười, nói ra :"Ta vẫn thích ngươi gọi ta là Trần Minh hơn."
Lý Ngọc hiểu rõ, người đứng bên cạnh hắn lúc này, đã không phải là Trần Minh mà hắn quen biết ở Bạch Vân Quán nữa.
Nói chính xác hơn, là không hoàn toàn đúng là Trân Minh.
Đây cũng không phải là đoạt xá, mà là tan hồn.
Đoạt xá là một cái linh hôn, thôn phệ một cái linh hồn khác, còn tan hồn là hợp hai làm một, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
Sau khi dung hợp hoàn toàn, hai cái linh hồn khác biệt sẽ hình thành một cái ý thức mới, sẽ không thể định nghĩa thân phận của hắn một cách đơn giản được nữa.
Nhưng mà, dựa vào hành vi của gã, thì mặc dù trong linh hồn của Trần Minh có thêm một đạo U Minh nữa, thì ý thức Trân Minh vẫn không bị áp chế.
Điều kiện tan hồn cực kỳ hà khắc, yêu cầu hai cái linh hồn có độ phù hợp cực cao, mà lão tổ Luyện Hồn Tông và Trần Minh có thể hòa hợp hồn, là do thể chất đặc thù của gã.
Bây giờ Lý Ngọc mới biết được, vì sao lúc đó quỷ vật lại yêu thích thân thể của Trần Minh như vậy.
Lúc đấy Lý Ngọc chỉ đơn thuần cho là Trần Minh quá đen đủi, bây giờ mới biết được, đó đều là định mệnh.
Ánh mắt của hắn lại nhìn sang Ngô Thông.
Ngô Thông lập tức nói :"Ta chính là ta, từ đầu đến cuối vẫn là ta, cho tới bây giờ không thay đổi qua lúc nào..."
Ngô Thông chính là Ngũ Thông Thượng Nhân, nói cách khác, người bạn đầu tiên Lý Ngọc kết bạn ở sơn môn CÔn Luân, cũng trùng hợp là hàng xóm ở Đan Đỉnh Phong kia, vẫn luôn là lão tổ Tiêu Dao Môn.
Bảo sao hắn ta thuộc tất cả bí văn của tu tiên giới như lòng bàn tay, nhất là một số bí văn Thượng Cổ, lại càng vô cùng rõ ràng, Lý Ngọc đã từng hoài nghỉ, sao hắn ta có thể bác học như vậy, nhưng vạn vạn không thể ngờ tới, Ngô Thông lại có thân phận như thế...
Thường thì cách một đoạn thời gian, NGô Thông sẽ đổi một thân phận, đi du dịch trải nghiệm ở các đại tông, những năm nay, trùng hợp đi tới CÔn Luân.
Lý Ngọc không phải không thừa nhận, chỉ số may mắn của hắn rất cao, tới cái thế giới này có hai người bạn thân ít ỏi, vậy mà đều là đỉnh phong đương thời, không biết tất cả đây, phải chăng cũng là định mệnh.
Lúc này, một người đi từ phía đình bên kia tới đây.
Cực Âm Lão tổ nhìn NGô Thông, hỏi gã :"Ngũ Thông, lúc nãy vì sao ngươi ngăn ta lại, chúng ta sáu người, chẳng lẽ còn sợ ba lão già kia hay sao?"
Ngô Thông lắc đầu giải thích :'Đám Thiên Khu Thiên Cơ Thiên Quyền kia dĩ nhiên không sợ, nhưng nếu sư tôn của bọn hắn xuất thủ, ngươi lại có mấy phần thắng?” Sắc mặt của Cực Âm lão tổ biến đổi, bật thốt lên :"Lão già đó chẳng phải đã Thiên Nhân Phi Thăng sao?"
Ngô Thông nói :"Theo điều tra của ta, thì lão hẳn là chưa Phi Thăng."
Cực Âm lão tổ lắc đầu nói :'Không thể, sau khi Thiên Nhân sẽ không có biện pháp ở lại giới này quá lâu, trừ phi...
Ngô Thông lần này gật đầu nói :"Vô Vi Đạo Nhân tu chính là phân thân thuật của Thượng Gổ, giả sử lão chậm chạp không dung hợp phân thân cùng bản thể, vậy sẽ không đột phá Thiên Nhân, có thể ở lại thế giới này trong thời gian dài, chỉ có điều, tuổi thọ của lão, hẳn là chỉ còn chừng hơn trăm năm một chút."
Cực Âm lão tổ hoang mang hỏi tiếp :"Nhưng vì sao lão lại không phi thăng?"
Đối với tu tiên giả mà nói, Phi Thăng là mục đích cuối cùng nhất của tu hành, đó không chỉ có nghĩa là cảnh giới mạnh mẽ hơn, mà còn có thọ nguyên vô tận, tại sao có người đã có thể phi thăng, lại muốn ngưng lại hạ giới, tiêu hao thọ nguyên không công như vậy?
Ngô Thông ngẩng đầu lên nhìn trời, nói ra :"Có lẽ , lão đang sợ cái gì đó..."...
Lúc Lý Ngọc đi vào đại điện lần nữa, thì thấy người phụ nữ đang kéo tay Nam Cung Thiền nói gì đó.
Vẻ ngoài của Nam CUng Thiền và người phụ nữ đó cực kỳ giống nhau, chỉ là nhìn người phụ nữ kia thành thục và ôn nhu hơn Yêu nữ một chút.
Sau khi Lý Ngọc đi vào, Nam Cung Nhu nhìn hắn, mỉm cười nói ra :"Ngươi là Lý Ngọc nhỉ, ta và sư huynh ngươi mặc dù ẩn cư trong bí cảnh, nhưng đã nghe qua rất nhiều chuyện của ngươi."
Lý Ngọc thực sự có chút không biết phải tiếp lời như thế nào nữa.
Hắn không biết "Rất nhiều chuyện" mà vị "Chị dâu" này nghe được kia, có bao gồm cả chuyện Thánh Nữ đương đại của Huyền Âm Giáo cùng hắn mập mờ không rõ, hoặc kể cả chuyện đồn đại một thời là Yêu nữ mang thai con của hắn... không nữa.
Lý Ngọc chỉ có thể cười trừ, ôm quyền nói :"Gặp qua chị dâu!"
Trần sư huynh là Đại Sư huynh của hắn, vợ của Đại Sư huynh, dĩ nhiên phải gọi là chị dâu.
Nghe Lý Ngọc gọi như thế, Nam Cung Thiền hoang mang lườm Lý Ngọc một cái.
Trân Thanh Sơn cố gắng đứng dậy, nói với Lý Ngọc :”Lần này, thực cảm ơn sư đệ cứu giúp..."
Nam Cung Nhu cũng đồng thời cùng chồng mình hành lễ với Lý Ngọc.
Bọn họ đã biết rõ, nếu không nhờ Lý Ngọc, thì hai người họ đã chết ở Thiên Đạo Tông.
LÝ Ngọc vội vàng tiến lên, ngăn trở hai vợ chồng sắp quỳ xuống, nói ra :'Không được, không được, đây là chuyện ta phải làm đấy."
Trần Thanh Sơn kiên định nói :"Sư đệ nhất định phải nhận một lạy của vợ chồng ta."
LÝ Ngọc đưa mắt cầu xin về phía Nam Cung Thiền, Nam Cung Thiền đỡ lấy tay của mẹ, nói ra :"Mẹ, hay là được rồi..."
Nam CUng Nhu cũng rất kiên định nói :“Ân cứu mạng, không gì báo đáp được, Thiền cũng đồng thời cùng cha mẹ hành lễ, quỳ tạ ân cứu mạng của sư thúc con đi."
Đến lúc này thì Lý Ngọc có thể khẳng định "Rất nhiều chuyện" mà hai vợ chồng này nghe được về hắn, hẳn là không bao gồm những lời đồn kia.
Nghĩ lại cũng phải, vị trí bí cảnh động thiên của bọn họ ẩn cư khá bí mật, nên tin tức với bên ngoài cũng không quá thông suốt, có thể biết tên của hắn, đã là chuyện bên ngoài dự liệu của Lý Ngọc.
Hắn lập tức vận chuyển pháp lực, hai tay tỏa ra một lực lượng nhu hòa, nâng hai người lên, Lý Ngọc tỏ ra không vui, nói ra :"đều là người một nhà, sư huynh cùng chị dâu khách khí như vậy, chẳng phải coi ta thành người ngoài sao?”
Lý Ngọc đã nói thế, hai vợ chồng cũng không tiện kiên trì nữa.
Sau khi đỡ hai người trở lại giường, Nam Cung Thiền lại nhìn vê phía Lý Ngọc với vẻ cầu xin :”Tu vi của bọn họ, thực sự không có cách nào sao?”
Lý Ngọc thở dài, nói thật cho Yêu nữ biết :"Nếu muốn đúc lại linh mạch cho bọn họ, chỉ có thể dùng Tạo Hóa đan, nhưng tài liệu chính của nó có lẽ đã tuyệt tích trên tu tiên giới, ta sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm, nhưng mà không nhất định sẽ tìm được."
Theo tu vi thăng lên, cường độ thân thể cua tu tiên giả cũng sẽ được tăng cường trên diện rộng.
Mặc dù không thể bằng Thể Tu, nhưng cho dù họ mất đỉnh Nguyên Anh, thì hai vợ chồng bọn họ cũng sẽ như người bình thường, sống thêm trăm năm cũng không thành vấn đề.
Hai vợ chồng Trần sư huynh giống như cũng không có chấp niệm quá sâu đối với chuyện khôi phục tu vi, có thể nghĩ thoáng được như vậy, cũng khiến Lý Ngọc có chút khâm phục.
Nhiều khi tu tiên lâu rồi, so sánh với phàm nhân, tu tiên giả lại càng thêm sợ hãi tử vong hơn, có rất ít người có thể đối mặt với sinh tử nhẹ nhàng như vậy, huống chỉ còn với hai vị thiên kiêu có thể Kết Anh khi chưa tới ba trăm tuổi, còn có thọ nguyên dài dằng dặc để dùng.
Hắn nhìn Yêu nữ, nói ra :"Để bọn họ nghỉ ngơi đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Ra khỏi đại điện này, Nam Cung Thiền đứng trước của, hai tay nắm chặt, cắn răng nói ra :"Cái tên Chưởng giáo Thiên Đạo Tông đó, ta nhất định phải giết hắn."
Hắn nắm tay Yêu nữ lên, nói ra :"Ta sẽ cùng ngươi!"
Nam Cung Thiền trầm mặc chốc lát, đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào Lý Ngọc, nhẹ giọng nói :'Cảm ơnl"
Nàng quỳ ở Huyền Âm Giáo mấy ngày, ngay cả lão tổ Huyền Âm Giáo cũng không muốn nhúng tay chuyện này, nếu không phải do Lý Ngọc, nàng đã mất đi thân nhân duy nhất trên đời này, trong lúc nàng gân như tuyệt vọng, hắn đã xuất hiện, mới khiến mọi thứ được chuyển biến.
Lý Ngọc không nói gì, chỉ là giúp nàng vuốt vuốt mấy sợi tóc mai đang rối bời.
Nam Cung Thiền cầm lấy tay của hắn, hai người nhìn vào mắt nhau, trong ánh mắt của nàng, hình như đã hóa thành một đầm nước sâu nhộn nhạo...