Chương 245: Tiếp nhận
Chương 245: Tiếp nhậnChương 245: Tiếp nhận
Côn Luân động thiên.
Ngọc Hư Cung.
Xa cách hơn hai trăm năm, sư đồ cuối cùng gặp lại.
Trần Thanh Sơn quỳ hai đầu gối xuống đất, run giọng vái chào một bóng người :"Đệ tử bất tài bái kiến sư tôn!"
Ánh mắt Vương Đạo Huyền có chút đỏ lên, dùng hai tay đỡ vị đại đồ đệ này của mình nâng dậy, nói ra :"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Lúc hai tay Vương Đạo Huyền chạm vào thân thể đồ đệ mình, ánh mắt lão ngưng tụ, trâm giọng hỏi :"Tu vi của ngươi?"
Trần Thanh Sơn cười cười nói ra :'Không sao, đời này có thể trở lại CÔn Luân, gặp lại sư tôn, đệ tử đã thấy đủ.....
Trần sư huynh trở về, cũng nhấc lên một hồi sóng lớn trong hàng đệ tử Côn Luân.
Hơn hai trăm năm trước, vì để cho Thiên Đạo Tông một cái "công đạo", mà Côn Luân chỉ có thể nhịn đau đem thiên kiêu của bổn môn trục xuất khỏi tông môn, cho đến tận ngày hôm nay, mới có thể quang minh chính đại tiếp vị ấy trở về tông môn lần nữa.
Mà chuyện lục đại Phá Hư đối chọi gay gắt cùng Thiên Đạo Tam lão ở thành Thiên Đạo, cũng đã nhanh chóng truyền về CÔn Luân.
Ba vị hộ pháp của Nhật Nguyệt Tông, vậy mà đều có tu vi Phá Hư.
Đệ tử Côn Luân đều vô cùng kinh sợ, còn đệ tử Nhật Nguyệt Tông thì vừa mừng vừa sợ.
Muốn đoạt người từ trong tay Thiên Đạo Tông, từ xưa đến nay, còn ai có thể làm được?
Sau chuyện này, danh vọng của Lý Ngọc trong lòng đệ tử hai tông môn, lại lần nữa nhảy vọt lên đến một mức cáo ngất mà trước giờ chưa từng có.
Trên đỉnh Ngọc Tuyên Phong, chúng nữ ngoài trừ tu hành thì đều ưa thích chơi đùa trên đồng cỏ.
Ở ngoài rìa bãi cõ, Lý Ngọc đang ngồi bên trên một gốc cây lớn, nội thị tử phủ của mình.
Mười tôn Nguyên Anh kia mặc dù vẫn là bộ dáng hài nhi, nhưng so với lúc vừa mới Kết Anh, rõ ràng đã thành thục hơn một chút, Nguyên Anh trưởng thành cũng đồng nghĩa với tu vi tăng tiến.
Chuyện ở thành Thiên Đạo kia, có thể khiến hắn thu được nhiều tín ngưỡng như vậy, cũng là chuyện không nằm trong dự liệu của Lý Ngọc.
Lúc đó hắn chỉ là muốn cứu hai vợ chồng Trân sư huynh, để cho Yêu nữ không đau lòng mà thôi.
Nhưng mà, lần này tu vi tăng vọt, thật ra khiến Lý Ngọc càng thêm khắc sâu một điều, tín ngưỡng mới là đường tắt ngắn nhất để tăng tu vi lên, hắn nhất định phải làm được thêm nhiều chuyện lớn nữa, để đạt được danh vọng càng cao.
Linh Nguyên Giới đến đây, chính là một cái cơ hội khó có được.
Mặc dù hai đạo CHính Ma đã ký kết điều ước hòa bình, nhưng này còn xa xa không đủ.
Tại trong huyễn cảnh mà Sơn Hà Đồ thôi diễn, sở dĩ Huyền Thiên Giới tổn thất vô cùng thảm trọng, cũng không phải do thực lực không bằng tu sĩ Linh Nguyên Giới, mà là do lúc vừa mới xảy ra giao chiến, các thế lực lớn đều không đoàn kết một lòng, dẫn đến việc bị Linh Nguyên Giới đánh bại từng cái một.
Nếu có thể đem tất cả lực lượng chỉnh hợp ở chung một chỗ, trước khi Linh Nguyên Giới phủ xuống, khi đó hai đạo Chính Ma, tổ chức Tán Tu, Hoàng Triều Đại Chu, Yêu tộc, Phật Môn, một lòng, vậy chiến cuộc thảm liệt như trong huyễn cảnh, cũng sẽ không tái hiện nữa.
Ngay trong lúc Lý Ngọc đang suy tư chuyện này, tiếng chuông ở Ngọc Hư Phong bỗng nhiên vang lên.
Đuôi lông mày của Lý Ngọc nhảy lên, tiếng chuông khác nhau đại biểu cho tâm quan trọng của việc triệu tập khác nhau, có vài tiếng chuông vang lên có thể lựa chọn đi hoặc không, nhưng có một số tiếng chuông vang lên, thì phải nhất định đi tới điện nghị sự.
Tiếng chuông này, là kiểu thứ hai.
Lý Ngọc đi tới trước Ngọc Hư Cung, phát hiện ra không chỉ có nguyên lão Nguyên ANh đều ở đây đầy đủ, mà ngay cả Hóa Thần của môn phái cũng không thiếu vị nào hết.
Mà trên chủ vị vốn là vị trí thuộc về Chưởng Giáo, đang có một người khác ngồi trên đó.
Đó là một vị lão giả, râu tóc lão đều đã bạc trắng hết, nếp nhăn trên mặt cũng đan xen nhau, trên người mặc một bộ đạo bào mầu xám, trước ngực đạo bào có thêu một cái lò đan.
"Bái kiến lão tổi"
Nhóm cường giả Hóa Thần, cùng tổ sư Nguyên Anh nhao nhao khom người đối với lão giả nọ, sắc mặt ai nấy đều kích động không thôi.
Đại kiếp nạn chuẩn bị buông xuống, mà lão tổ đã biến mất khá lâu, trên dưới Côn Luân lòng như lửa đốt, hôm nay lão tổ trở về, CÔn Luân lại có cường giả Phá Hư tọa trấn, bọn họ cũng yên tâm phần nào.
Lý Ngọc nhìn vị lão giả kia, hào quang trong mắt chợt lóe, bí ẩn cất giấu trong lòng suốt thời gian quan, cũng theo đây mà mở ra.
Lão tổ Đan Trần Tử trở về, máy vị cường giả Hóa Thần lần lượt báo cáo một số tình huống trong tông môn gần đây cho lão nghe, kể cả chuyện Chính Ma Liên Minh, hay CÔn Luân và Nga Mi kết minh...
Đan Trần Tử gật nhẹ đầu, nói ra :"Rất tốt, lúc bổn tôn không có ở dây, các ngươi đã đem tông môn quản lý vô cùng tốt."
Những vị Hóa Thần này cũng không dám tranh công, Linh Hư Tổ sư nói ra :"Những thứ này, đều là công lao của chưởng giáo Lý Ngọc."
Tính trên thực lực thì bọn họ là tổ sư Hóa Thần, địa vị cũng cao hơn Chưởng Giáo Lý Ngọc rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, bọn họ có là tổ sư Hóa Thần đi chăng nữa, cũng không có cách nào so thực lực hay địa vị trước mặt Lý Ngọc được.
Mặc dù có thực lực Hóa Thần, nhưng bọn họ cũng không thể cũng không dám nói chuyện vui vẻ cùng cường giả Phá Hư, còn hắn thì sao, mặc dù tu vi chỉ là Nguyên Anh, nhưng lại có quan hệ mật thiết với một đám Phá Hư, riêng điểm này cũng đủ để cho bọn họ phải khách khí với Lý Ngọc.
Một lúc sau Đan Trân Tử nói :"Đều lui xuống đi, Lý Ngọc lưu lại."
Nhóm Hóa Thần Nguyên Anh nhao nhao cúi người hành lễ, rồi lần lượt rời khỏi đây, chẳng bao lâu, trong Ngọc Hư Cung chỉ còn lại một mình Lý Ngọc.
Lão giả nhìn Lý Ngọc, ung dung nói ra :"Lại gặp mặt rồi!"
Lão nói xong, khuôn mặt biến ảo một hồi, dáng vẻ già nua lúc nãy đã biến thành một khuôn mặt trẻ tuổi. Đúng là Chu Thiên.
Từ lần đầu tiên hắn buông tha cho Lý Ngọc ở Vạn Độc Quật, Lý Ngọc đã có chút suy đoán về thân phận của lão.
Chỉ là khi đó, kinh nghiệm của hắn còn thấp, chưa từng nghĩ tới khả năng nào đó.
Nhưng dần dần hiểu nhiều hơn, rồi đem tất cả manh mối liên hệ tới, rất nhiều chuyện cũng trở nên rõ rành rành.
Khá lâu trước đây, vì đột phá Thiên Nhân, lão tổ Luyện HồỒn Tông là U Minh, cùng lão tổ Côn Luân là Đan Trần Tử, hai vị này đã có một cuộc giao dịch.
Đan Trần Tử dung Tan Hồn Đan, đổi lấy phương pháp Tan Hồn từ U Minh.
Về sau, U Minh tu công pháp Ma Đạo, tiến hành hòa hợp hồn cùng với Trân Minh tu hành công pháp Chính Đạo, lão tổ Luyện HỒn Tông biến hóa nhanh chóng, trở thành đệ tử CÔn Luân.
Mà Đan Trần Tử tu hành công pháp CHÍnh Đạo, lại tiến hành hòa hợp hồn cùng với Chu Thiên tu hành công pháp Ma Đạo, lão tổ Côn Luân trở thành đệ tử Luyện Hồn Tông.
Nguyên thần của lão vẫn một mực ngủ say trong thân thể Chu Thiên, chỉ có lúc nào Chu Thiên gặp phải nguy cơ sinh tử, thì mới xuất hiện giúp hắn ta vượt qua nguy cơ, cũng thuận tiện tăng tu vi của hắn ta lên.
Chính vì như vậy mà vô luận Chu Thiên trêu chọc đến đối thủ có loại thực lực cỡ nào, cuối cùng vẫn có thể biến nguy thành an, thành công vượt qua.
Đừng nói là Trúc Cơ hay Kim Đan, cho dù là Nguyên Anh, thậm chí Hóa Thần, cũng không thể nào là đối thủ của lão tổ Côn Luân.
"Chu Thiên" chắp tay ra sau lưng, nhìn Lý Ngọc nói ra :"Từ lần đầu tiên gặp ngươi, lão phu đã biết ngươi không đơn giản, nhưng lại cũng chưa từng nghĩ đến, ngươi vậy mà trưởng thành nhanh như vậy, xem ra thì đạo khí tức cổ xưa kia ở trong cơ thể ngươi, cũng không đơn giản..."
Lão vừa nói xong, bỗng hư không ở bên trong Ngọc Hư Cung ba động một hồi, Thiên Diện Thánh Quân, Ngô Thông và cả Trân Minh cùng đồng thời xuất hiện.
Đan Trần Tử nhìn ba người bọn họ một cái, tựa như biết bọn họ đang nghĩ gì, lão nói ra :"Yên tâm, lão phu sẽ không làm gì đối với đệ tử CÔn Luân của mình..."...
Một lúc sau, Lý Ngọc rời khỏi Ngọc Hư Cung, trở lại Ngọc Tuyên Phong.
Trong vài ngày ngắn ngủi này, đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tâm tình của hắn có chút trập trùng.
Tu vi của hắn chẳng qua chỉ là NGuyên Anh Kỳ, lại chẳng hiểu sao lẫn vào vòng tròn của đội Phá Hư.
Thân phận của bạn thân bên cạnh xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Ngô Thông là môn chủ của Tiêu Dao Môn, Trần Minh là lão tổ Luyện HỒn Tông, còn sát tinh Chu Thiên tiếng xấu vang dội tu tiên giới, lại là lão tổ CÔn Luân, tà cùng chính, chính cùng tà, đang trộn lẫn cùng nhau...
Hắn cần một chút thời gian, để tiêu hóa những chuyện này.
Vợ chồng Trân sư huynh tạm thời ở tại Ngọc Tuyền Phong.
Lý Ngọc cũng tạm thời không có biện pháp khôi phục tu vi của bọn họ, nhưng lại có thể dùng đan dược để diều dưỡng cơ thể của bọn họ, kéo dài tuổi thọ cho họ.
Trong một chỗ cung điện trên Ngọc Tuyền Phong, hai vợ chồng Trần sư huynh nhìn Lý Ngọc, Nam Cung Nhu đột nhiên hỏi :"Tiểu sư đệ, chúng ta nghe đệ tử Côn Luân nói, chuyện của ngươi và Thiền Thiền... có phải thật vậy hay không?”
Lý Ngọc nhìn Nam Cung Thiền, khẽ gật đầu nói :"Vâng!"
Hai vợ chồng liếc nhau một cái, mặc dù Lý Ngọc và Thiền Thiền có tuổi tác gần bằng nhau, nhưng theo bối phận mà nói, thì Lý Ngọc là sư đệ của bọn họ, cũng là sư thúc của Thiền Thiền, nếu như hai người ở chung một chõ, vậy sau này xưng hô kiểu gì cho phải?
Đối với chuyện này, Lý Ngọc cũng ăn ý yên lặng cùng bọn họ.
Tu tiên giả cũng không quá câu nệ tiểu tiết như thế tục.
Cùng lắm thì gọi kiểu gì cũng được.
Lúc đi ra khỏi tòa đại điện này, Lý Ngọc nắm tay của Yêu nữ lên.
Nam cung Thiên nhìn vê một ngọn núi treo ngược phía xa xa, đột nhiên nói ra :"Bằng không, bảo cả Tần Khả Nhân cũng dọn đến đây ở đi, nàng một mình ở Ngọc Hư Phong, cũng rất là cô đơn..."
Lý Ngọc nhìn về phía Yêu nữ, khó tin hỏi lại :"Thật?"
Nam Cung Thiền liếc hắn một cái, hỏi lại :'Đây chẳng phải là chuyện ngươi muốn sao?"
Lý Ngọc yên lặng một chút, lại nói :"Nếu vậy, có thể hay không bảo Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ cũng dọn đến nơi này luôn, nhiều người dù sao cũng náo nhiệt..."